Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 204: Tận thế (10)
 
Chiếc xe vẫn vững vàng chạy băng băng trên đường, Tiểu Khâu tựa như một người máy, chức năng duy nhất chính là lái xe, hoàn toàn không hỏi han đến hành động khác lạ của Lâm Đạm. 
Lâm Đạm lấy một cái bình giữ ấm để lưu trữ máu tươi trong trường hợp sau này sẽ cần dùng đến nó, sau đó hỏi: “Tiến sĩ, mấy người dị năng hệ thuỷ có thể khống chế chất lỏng, nhưng tại sao tối hôm qua lại không có bất cứ người nào chịu đứng ra cầm máu giúp Liêu Chí Đào?’’ Lúc đầu cô còn tưởng rằng Liêu Chí Đào sẽ không chết, nhưng kết quả lại vượt quá dự đoán của cô. 
Tiếu Tuấn Lâm khẽ cười nói: “Bởi vì mấy người đó chỉ có thể điều khiển những chất lỏng đã bị bọn họ đánh dấu mà thôi.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là sao?’’
“Tôi đã nói với cô rồi, dị năng bao gồm hai loại, một là năng lực nguyên tố, hai là năng lực tinh thần, năng lực nguyên tố là vật dẫn, năng lực tinh thần là con dấu, cả hai không thể tồn tại độc lập mà phải phụ thuộc lẫn nhau. Nói theo cách dễ hiểu hơn, cô nhận được một tấm thẻ ngân hàng cũng vô dụng mà thôi, cô còn phải biết được mật khẩu của nó mới có thể rút được tiền trong đó ra, dị năng cũng như thế. Những nguyên tố tự nhiên mà người dị năng gọi ra được vẫn luôn chứa đựng năng lực tinh thần của bọn họ, đó là con dấu, chỉ có thông qua những con dấu này mới có thể kiểm soát các năng lực của nguyên tố này một cách chính xác, sau đó mới hình thành các loại chiêu thức và kỹ năng. Nhưng trong tự nhiên cũng tồn tại những nguyên tố chưa lây nhiễm năng lực tinh thần của bọn họ, cho nên không thể điều khiển, giống như tấm thẻ ngân hàng nhặt được trên đường, nếu không có mật khẩu thì chỉ có thể nhìn, không thể sử dụng. 
Tiếu Tuấn Lâm chăm chú nhìn chằm chằm vào Lâm Đạm, ánh mắt loé sáng: “Nhưng cô lại khác với tất cả mọi người, năng lực tinh thần của cô mạnh đến mức có thể điều khiển được các nguyên tố nước mà không cần phải đánh dấu. Có thể vài năm sau, các dị năng khác cũng có thể đạt được trình độ này, nhưng bây giờ thì bọn họ không thể.’’
Trong lòng Lâm Đạm khẽ rung động, hỏi thêm: “Tiến sĩ, ý ngài là tôi có thể dùng chính thẻ ngân hàng của mình, cũng có thể dùng thẻ ngân hàng không có mật khẩu, thậm chí còn có thể cướp đoạt thẻ ngân hàng của người khác đổi thành mật khẩu của mình?’’
Tiếu Tuấn Lâm khẽ cười hai tiếng, gật đầu nói: “Đại khái là như thế.’’
Lâm Đạm nhìn chằm chằm vào hắn, tiếp tục nói: “Tiến sĩ, thời kỳ tận thế vừa mới bắt đầu, tại sao ngài có thể hiểu được nhiều thứ như thế?’’
Tiếu Tuấn Lâm hờ hững mở miệng nói: “Lúc con người còn chưa phát minh ra con tàu thăm dò bên ngoài vũ trụ thì Anh-xtanh đã có thể khái quát một phần trạng thái của vũ trụ thông qua phỏng đoán, cô nói xem ông ấy đã dựa vào cái gì?’’
Cảm giác như chỉ số thông minh của bản thân đã bị nghiền nát không một chút lưu tình, Lâm Đạm chỉ có thể ngậm miệng, âm thầm nghiền ngẫm “lý luận thẻ ngân hàng” mà tiến sĩ đưa ra. Quả nhiên ở bên cạnh tiến sĩ, nàng có thể học được rất nhiều kiến thức, nhưng tại sao Liễu Diệp lại cho rằng hắn không có năng lực gì? Rốt cuộc cô ta đã hiểu lầm về hiểu biết tiến sĩ như thế nào nhỉ?
Nhưng Lâm Đạm cũng không xoắn xuýt với vấn đề này nữa, nhanh chóng chìm đắm trong việc tu luyện dị năng. Cô lấy ra một túi hạt nhân tinh thể sơ cấp, liên tục hấp thụ từng viên từng viên một và gần như không ngừng lại. Tiếu Tuấn Lâm im lặng cảm nhận phần năng lực tinh thần trong suốt như nước này của cô, khoé miệng không nhịn được nhếch lên thành một nụ cười mỉm. Nụ cười này không hề lạnh lẽo, cũng không sắc sảo gay gắt, thực sự thể hiện một cách chân thật nhất sự thoải mái và vui vẻ trong lòng hắn, nhưng chính bản thân hắn lại chưa từng phát hiện. 
Trời nhá nhem tối, đoàn xe chậm rãi dừng trước một trạm xăng dầu. 
Lâm Đạm cất mấy viên hạt nhân tinh thể còn lại vào trong túi rồi nhảy xuống xe. Một Tiểu Khâu chỉ trong nháy mắt trở nên tràn đầy sức sống không khác gì người bình thường, ghé vào trên cửa sổ xe cười hì hì nói chuyện với mọi người, sau đó bảo người khiêng Dương Tiến vẫn đang hôn mê xuống xe. 
“Anh ấy bị làm sao vậy?’’ Liễu Diệp nhìn chằm chằm vào sắc mặt vô cùng tái nhợt của Dương Tiến, lo lắng truy hỏi.
“Em cũng không biết, vừa mới lên xe anh ấy đã bắt đầu ngủ, suốt cả dọc đường vẫn không hề tỉnh lại dẫu chỉ một lần.’’ Tiểu Khâu lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ vô tội.  
Dĩ nhiên Liễu Diệp sẽ không nghi ngờ cô, sau khi thăm dò hơi thở của Dương Tiến, xác định người này vẫn chưa chết cũng nhanh chóng rời đi. Một tiếng sau, Dương Tiến tỉnh lại giữa hương thơm ngào ngạt của đồ ăn, nghe thấy âm thanh ồn ào xung quanh lập tức lên tiếng cầu cứu, nhưng lại bị Lâm Đạm nhét một bình nước vào trong miệng. Hắn theo bản năng nuốt mấy hớp, lúc vẫn còn trong khoang miệng nước vẫn còn lạnh, nhưng vừa vào cổ họng đã trở nên vô cùng nóng bỏng, gần như muốn đốt chát cổ họng và dạ dày của hắn. 
“A a a a…’’ 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng gào thét thảm thiết làm gian đoạn mọi người đang thưởng thức bữa tối, Liễu Diệp lập tức đi qua, mở miệng chất vấn: “Cô đã làm gì anh ấy vậy?’’
Lâm Đạm cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ đút cho hắn uống mấy hớp nước thôi mà.’’
“Cô ta… Cô ta... Dùng nước sôi đút cho tôi!’’ Dương Tiến khó nhọc nói xong câu đó, cổ họng đã hoàn toàn dính chặt với nhau, chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ rời rạc.
Lâm Đạm vẫn chưa bắt đầu nấu cơm, ở trước mặt cô chỉ có mấy gói bánh quy, mấy gói mì ăn liền và một chai nước chai vừa mới được mở nắp. Tiểu Khâu cầm lấy chai nước, khó hiểu nói: “Nước sôi ở đâu, rõ ràng là nước lạnh cơ mà? Chỗ này còn chưa nhóm lửa, em đang chuẩn bị đi mượn bếp cồn của người khác đây.’’
Đương nhiên Liễu Diệp cũng thấy được đó là chai nước lạnh, nhưng vẫn bóp chặt cằm Dương Tiến để cho hắn há mồm ra. Nhưng trong khoang miệng vẫn nguyên vẹn không có bất cứ vết thương nào, chỗ bị nước sôi làm phỏng chính là cổ họng và dạ dày ở sâu bên trong, nếu không có thiết bị y tế riêng biệt thì gần như không thể nào kiểm tra rõ ràng. 
Liễu Diệp nhìn đi nhìn lại một lúc lâu vẫn không thể phát hiện ra điểm bất thường, lại bị tiếng rên rỉ đau khổ của Dương Tiến làm cho bực bội, chỉ có thể từ bỏ. 
Những người còn lại đều cho rằng Dương Tiến đang cố ý gây khó dễ cho Lâm Đạm, cũng không để trong lòng. Chỉ có bản thân Dương Tiến biết được vết thương hiện tại của mình nghiêm trọng như thế nào. Cơ thể hắn đã mất đi một lượng máu lớn, xuất hiện hiện tượng đầu óc choáng váng, đổ mồ hôi lạnh, chân tay lạnh buốt, cổ họng dính chặt với nhau, dạ dày bỏng rát, căn bản không thể ăn cơm. Nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ chết trong tay Lâm Đạm mà thôi. 
Lâm Đạm đâu phải là quả hồng mềm gì đó mà chính là một quả bóng thép phủ đầy gai nhọn, chỉ cần tuỳ tiện chạm một cái cũng có thể bị đâm đến thương tích đầy mình giống như hắn. Hắn thực sự rất sợ hãi, muốn Liễu Diệp đổi một người khác đến chăm sóc mình, nhưng hắn thậm chí còn không thể bật thốt ra thành lời. Mãi cho đến tận bây giờ hắn mới hiểu được cái gì gọi là gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa, sống chết không ai quan tâm. 
Hắn không thể đứng dậy nổi, cho nên cũng không có cách nào chạy trốn, chỉ có thể duỗi tay không ngừng sờ soạng xung quanh, cố gắng lôi kéo một người nào đó đến cứu giúp mình. Hắn hốt hoảng gào thét a a a, dáng vẻ chật vật giống hệt như một tên ăn mày. 
Lâm Đạm lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, lúc này mới sử dụng năng lực tinh thần mới học được hoàn toàn rút cạn chất lỏng trong mắt hắn. Dương Tiến lập tức đau đến mức bật nẩy người lên, dùng hết chút sức lực cuối cùng tạo ra một vài lưỡi đao gió bừa bãi phát động công kích đối với những người xung quanh. Người mà hắn thực sự muốn giết chính là Lâm Đạm, nhưng Lâm Đạm đã sớm trốn vào trong một góc. 
Lưỡi đao gió chém trúng vào những người không có bất cứ sự đề phòng nào, cuốn bay bếp lò, hất tung bàn ăn, phá hoại đồ ăn, trong đại sảnh nhất thời trở thành một đống hỗn độn. 
“Mẹ nó, Dương Tiến, mày điên rồi sao? Bản thân mình mắt bị mù thì thôi đi, còn muốn kéo theo người khác chôn cùng mày sao?’’ Có mấy người dị năng tính tính nóng nảy bắt đầu phản kích. 
Lâm Đạm thu hồi lại sức mạnh tinh thần của mình đúng lúc, còn tưởng rằng Dương Tiến sẽ cứ thế lụi xơ, sau đó bị người khác giết chết, nhưng không ngờ hắn lại giống như được một vị thần nào đó tương trợ, lưỡi đao gió ngưng tụ lại nhanh chóng xoay tròn trên không trung tạo thành một con rồng gió khổng lồ với sức mạnh khủng khiếp không ngừng tàn sát bừa bãi ở trong đại sảnh. Việc sử dụng dị năng vượt quá giới hạn của mình khiến đầu hắn đau như muốn nổ tung, Dương Tiến rất muốn dừng lại nhưng cơ thể lại không nghe theo mệnh lệnh của hắn, cuối cùng, dị năng cạn kiệt, lại bắt đầu thiêu sống năng lượng sinh mệnh.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu sung huyết  và nổi đầy gân xanh dữ tợn của hắn, trong lòng Liễu Diệp không khỏi một trận rét run. Người khác có thể không biết tình huống của Dương Tiến lúc này như thế nào nhưng cô lại hiểu rõ hắn đang chuẩn bị tự nổ, nếu cứ tiếp tục mặc kệ thì tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh này đều sẽ bị nổ đến máu thịt bay tứ tung. 
Tự nổ chính là sức mạnh mạnh nhất của người dị năng đồng thời cũng là thủ đoạn tàn nhẫn quyết liệt của một sát thủ, nhưng thực lực hiện tại của con người còn quá kém, căn bản không thể nào luyện được kỹ năng này, vậy tại sao Dương Tiến có thể lĩnh ngộ được? Chẳng lẽ hắn thực sự điên rồi sao? 
Liễu Diệp không dám tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, lòng bàn tay ngưng tụ một tia chớp, dứt khoát dáng xuống trên đầu Dương Tiến. Một tiếng nổ ầm vang thật lớn vang lên, cả người Dương Tiến cháy đen ngã nằm xuống, con rồng gió của hắn liên tục cắt nát mấy chiếc bàn rồi đụng phải vách tường, cuối cùng tiêu tan. Vách tường lõm vào thật sâu, cũng nứt thành rất nhiều kẽ hở, những viên gạch vỡ nát không ngừng rơi xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề.  Đại sảnh đã đổ nát không thể chịu nổi, lung lay sắp đổ, dĩ nhiên không thể ở lại đây lâu thêm nữa.
Liễu Diệp nhanh chóng để tất cả thành viên trong đội chuyển đến siêu thị nhỏ bên cạnh, sau khi dịch chuyển kệ để hàng vào trong góc tường mới bắt đầu kiểm tra thương tích của tất cả mọi người. Rất nhiều người đã bị lưỡi đao gió của Dương Tiến cắt đến thương tích đầy mình, máu tươi vương vãi đầy mặt đất, thậm chí còn có người bị chặt đứt tay chân, hoàn toàn mất đi năng lực hành động. Chỉ là nhất thời nổi lên thương cảm giữ lại Dương Tiến, nhưng lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế, đây là điều mà Liễu Diệp hoàn toàn không nghĩ đến. 
Buổi sáng lúc xuất phát hắn vẫn còn rất tốt, nhưng tại sao chỉ mới mấy tiếng trôi qua đã bỗng nhiên phát điên lên rồi? Còn nữa, hắn chỉ là một người dị năng cấp ba, làm sao có thể lĩnh ngộ được kỹ năng “tự nổ” mà chỉ có người dị năng cấp năm mới có thể học được? Vô số câu hỏi không ngừng xuất hiện trong đầu Liễu Diệp, nhưng khi nhìn thoáng qua vẻ mặt bất mãn của tất cả mọi người, trong lòng cô lại không nhịn được rét run, không thể nghĩ được bất cứ chuyện gì được nữa. 
Lúc đối xử tốt với những người này, bọn họ không biết cảm ơn, nhưng chỉ cần một quyết định hơi sai lầm làm liên luỵ đến bản thân mình, những oán hận sẽ âm thầm nảy sinh trong lòng bọn họ, đây chính là bản chất của con người! Liễu Diệp cúi đầu xuống, nhếch môi nở một nụ cười tự giễu. 
Nhiếp Đình vỗ vỗ bả vai cô ta, lặng lẽ an ủi, sau đó để tất cả mọi người băng bó vết thương cho nhau. Trải qua chuyện này, nguyên khí của tiểu đội Niết Bàn đã bị tổn thương nghiêm trọng, ngày mai chắc chắn không thể xuất phát như kế hoạch đã định. Dương Tiến cũng được hai thành viên trong đội nâng vào siêu thị nhỏ, lẻ loi nằm trong góc tường, lồng ngực phập phồng lên xuống, vậy mà vẫn còn chưa chết. 
“Đội trưởng, chuyện này nên xử lý như thế nào bây giờ?’’
“Đưa hắn ra ngoài chôn đi.’’ Từ trước đến nay Nhiếp Đình vẫn luôn hành động kiên quyết và tàn nhẫn, dĩ nhiên sẽ không bao giờ giữ lại một quả bom nổ chậm. 
“Để tôi đi cho. Mọi người đều bị thương, trên người mang theo mùi máu sẽ bị thây ma phát hiện mất.’’ Tiểu Khâu đứng ra nói, vận khí của cô rất tốt, không bị lưỡi đao gió làm bị thương. 
“Được, vất vả cho em rồi, Tiểu Khâu.’’ Vì phải bảo vệ các thành viên trong đội, cánh tay Nhiếp Đình cũng bị trúng một đao, không tiện đi ra ngoài. 
Tiểu Khâu vẫy vẫy tay với Lâm Đạm: “Đến đây giúp tôi với, một mình tôi không thể nâng được hắn.’’
Lâm Đạm liếc mắt nhìn về phía tiến sĩ Tiếu một cái, sau khi chắc chắn hắn không bị thương mới chạy đến giúp đỡ. Hai người một người nâng đầu một người nâng chân, khó khăn lắm mới có thể mang Dương Tiến vào trong rừng cây bên cạnh đường cao tốc, đào một cái hố. Sau khi ném Dương Tiến vào trong hố, Tiểu Khâu đang chuẩn bị lấp đất thì Lâm Đạm bỗng nhiên mở miệng nói: “Chờ một chút.’’
Tiểu Khâu lặng lẽ dừng tay, yên tĩnh giống như một khúc gỗ. 
Lâm Đạm lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đầu Dương Tiến, trong mắt dần dần ngưng tụ thành một thứ ánh sáng lạnh lẽo. Khoảng chừng hai mươi phút sau, đầu của Dương Tiến giống hệt như quả bóng bị kim đâm, đột nhiên vỡ tung, một luồng khí nóng không ngừng thoát ra khỏi hộp sọ vỡ nát và tuỷ não đã biến mất hơn một nửa. 
“Lấp đất lại đi.’’ Lâm Đạm lấy ra mấy viên hạch nhân tinh khiết hấp thụ rồi chạy vào rừng hái được rất nhiều thảo dược kỳ lạ, sau đó dùng năng lực tinh thần của mình rót ra một ít chất lỏng, dựa theo tỉ lệ nhất định pha thành hỗn hợp nước thuốc rồi cho vào trong bình. Cô là người dị năng hệ thuỷ, lúc pha trộn thảo dược vô cùng thuận tiện, hoàn toàn bỏ qua quá trình bào chết và sắc thuốc, chỉ trong vòng nửa giờ cô đã tạo ra được bảy tám loại nước thuốc với màu sắc khác nhau, cũng không biết sau này có ích gì không?
Tiểu Khâu nhanh chóng chôn xong thi thể, hoàn toàn không hề mở miệng hỏi về những hành động khác thường của Lâm Đạm. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui