Chương 209: Tận thế (15)
Cả hai đoàn xe đều bị tổn thất vô cùng nặng nề, không thể không hợp nhất lại cùng với nhau để tránh cho trên đường đi bị lũ zombie chia nhau ra tiêu diệt. Khi đi ngang qua một cửa hàng, Lâm Đạm bảo Lạc Ngọc Hành dừng xe lại, cô muốn vào trong lấy một vài thứ.
“Cô muốn cái gì, để tôi đi vào lấy giúp cho.’’ Lạc Ngọc Hành cởi dây an toàn ra.
“Được, cảm ơn anh.’’ Lâm Đạm cũng không muốn làm ra vẻ, nói thẳng: “Phiền anh lấy giúp tôi một bộ áo mưa, một chiếc ô, ô càng lớn càng tốt.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô cần mấy thứ này để làm gì? Thời gian gần đây trời ít mưa lắm.” Mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng Lạc Ngọc Hành vẫn nhảy xuống xe, nhanh chóng chạy đến cửa hàng bách hoá ở phía đối diện. Có mấy con zombie ngửi được mùi của người sống lập tức đuổi theo, nhưng lại bỗng chốc biến thành một quả cầu lửa, chỉ trong vài giây đã trở thành một đống tro tàn.
Rõ ràng Liễu Diệp luôn tự nhủ với bản thân rằng không cần phải để ý đến Lạc Ngọc Hành nhưng vẫn không kiềm chế được chính mình, hạ cửa kính xuống lớn tiếng hỏi: “Anh đi vào đó làm gì vậy? Cửa hàng kia đã bị người ta lục soát hết cả rồi, anh không thấy tất cả kệ để hàng đều trống rỗng sao?’’
Theo tiếng hét của cô ta, càng có nhiều zombie xung quanh đi qua đó, nhưng cấp bậc của chúng đều không cao, chẳng mấy chốc đã biến thành một đống tro tàn. Lạc Ngọc Hành gần như không cần đích thân phóng đạn lửa hoặc quả cầu lửa gì đó mà chỉ cần một ý nghĩa đã có thể khiến người khác bốc cháy. Lực sát thương của kỹ năng này có thể nói là vô cùng khủng khiếp, khiến các dị năng khác nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Hắn trực tiếp chạy vào trong cửa hàng, căn bản không phải quan sát môi trường xung quanh, nhưng không có bất kỳ một con zombie nào có thể đến gần hắn trong vòng mười mét.
“Năng lực kiểm soát các yếu tố lửa của anh ta đã đạt đến trình độ cao nhất, có lẽ không có người nào trong cùng một đẳng cấp là đối thủ của hắn nữa rồi.’’ Nhiếp Đình nhìn chằm chằm vào bóng lưng tiêu sái của Lạc Ngọc Hành, giọng điệu hết sức phức tạp. Lúc đầu hắn còn tưởng rằng bản thân mình đã là người dị năng đứng đầu Trung Quốc, nhưng lại không thể nào ngờ còn có người có thể sử dụng dị năng đạt đến trình độ này.
Liễu Diệp dời mắt sang chỗ khác, nhìn chằm chằm về phía trước, cố gắng hết sức cảnh báo với chính mình không thể lại bị Lạc Ngọc Hành mê hoặc một lần nữa. Hắn mạnh mẽ, anh tuấn, ôn nhu, những những thứ đó đều không hề liên quan đến chuyện của cô ta, cô ta đã sớm đưa ra sự lựa chọn của riêng mình rồi.
Một lát sau, Lạc Ngọc Hành cầm theo một chiếc ô và một bộ áo mưa chạy ra, nhanh chóng leo lên xe. Thấy hắn đưa hai thứ kia cho Lâm Đạm, hốc mắt Liễu Diệp đỏ bừng, sau đó cười lạnh một tiếng.
Đoàn xe lại xuất phát một lần nữa, lúc trời vừa sập tối quyết định dừng lại nghỉ ngơi trong một tòa nhà vừa mới được xây dựng chưa được bao lâu. Bởi vì không đủ thời gian, bọn họ không thể đi qua thành phố này, nếu đi vào đường cao tốc thì dừng lại nghỉ ngơi ở một trạm xăng dầu dân cư thưa thớt nào đó là một lựa chọn lý tưởng nhất. Nhưng tòa nhà này cũng không tồi, những thiết bị cần trang bị đều đã được trang bị, tuy nhiên không có chủ sở hữu vào ở, chỉ cần cẩn thận khoá chặt cửa chính ở bên ngoài thì sẽ không cần phải lo lắng ở trong tầng trệt bỗng nhiên xuất hiện một lũ zombie.
Tất cả mọi người đưa từng người bị thương và nhu yếu phẩm cần thiết vào trong một tầng dùng để kinh doanh, sau đó ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút. Bởi vì phải gánh chịu thiệt hại nặng nề lần thứ hai, thành viên của tiểu đội Niết Bàn đều nằm vật ra giữa sàn, có người thương tích đầy mình, sắc mặt tái nhợt, có người gãy chân gãy tay, làn da sưng đỏ. Người trong đội của Lạc Ngọc Hành cũng chẳng khá hơn là mấy, lúc này tất cả đều nằm sấp xuống sàn. Không có thuốc men, không có bác sĩ chuyên môn, bọn họ chỉ có thể dựa vào năng lực miễn dịch của chính mình kiên cường chống chọi với cơn đau đớn.
Nhiếp Đình liếc mắt nhìn về phía tiến sĩ Tiếu một cái, thử dò hỏi: “Đội trưởng Lạc, mục đích của các anh là gì vậy?’’
“Chúng tôi là nhân viên thuộc sự quản lý của căn cứ số 1, chuẩn bị quay trở lại đó.’’ Lạc Ngọc Hành đưa ấm nước cho em gái, sau đó lại lấy một chai nước khoáng từ trong balo ra, vứt cho Liễu Diệp đang đứng ở phía xa: “Đội trưởng Liễu, cho cô một chai nước này, môi cô khô khốc hết cả rồi.’’
Liễu Diệp theo bản năng bắt lấy chai nước, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng phức tạp.
Nhiếp Đình quay đầu lại nhìn người bạn đồng hành một cái, trong mắt loé lên tiếng sáng lạnh lẽo, nhưng trên mặt vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, tiếp tục nói: “Chúng tôi chuẩn bị trở về căn cứ số 3, không biết Lâm Đạm đã từng nói với các anh rằng tiến sĩ là do chúng tôi cứu ra trước hay chưa?”
Lạc Ngọc Hành ngậm một điếu thuốc lá ở trong miệng, dùng dị năng châm lửa, bất cần nói: “Tôi biết tiến sĩ là do các anh cứu ra trước, nhưng như thế thì sao chứ? Bây giờ ngài ấy đang ở trong tay chúng tôi, chẳng lẽ các anh muốn cướp về sao?” Vừa dứt lời, toàn bộ thành viên trong đội của hắn đều đứng lên, hoặc là huy động dị năng chuẩn bị chiến đấu, hoặc là nắm chặt khẩu súng trong tay, chỉ đợi khai hoả.
Phần lớn thành viên trong đội Nhiếp Đình đã bị thương, rất muốn đứng dậy nhưng lại không thể đứng nổi, chỉ có thể ngồi tại chỗ ngước mắt lên nhìn, khí thế lập tức giảm đi một nửa. Liễu Diệp đi đến bên cạnh Nhiếp Đình, xoè lòng bàn tay triệu hồi một tia chớp chói mắt để tỏ rõ sức mạnh và thái độ của mình. Thấy cô ta bị người khác gây khó dễ, một vài thành viên lập tức đứng phía sau, yên lặng bày tỏ sự ủng hộ của mình.
Ngay khi đội ngũ hai bên đang giằng co nhau, Lâm Đạm đưa chiếc áo mưa đã được tiêu độc khử trùng cho tiến sĩ, nhỏ giọng nói: “Tiến sĩ, anh mặc áo mưa vào rồi đứa ở đó đi, đừng lộn xộn.’’ Cô chỉ vào một chiếc bàn trà nhỏ nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếu Tuấn Lâm nhướn mày, cười như không cười nhìn cô, nhưng cũng không hỏi nhiều, sau khi mặc áo mưa vào lập tức đứng lên bàn trà, từ trên cao nhìn xuống nhìn hai phe đang đối đối với nhau. Lâm Đạm nhét ô vào trong tay hắn, chậm rãi mở miệng nói: “Ô cũng rửa sạch sẽ rồi, đừng để mưa bắn vào người nhé.’’
“Chị Lâm à, chúng ta đang ở trong nhà đó, sao có thể có mưa được?’’ Từ trước đến nay Lạc Ngọc Nghiên không thích cãi nhau, hơn nữa cũng có sức chiến đấu, chỉ có thể đứng bên cạnh giương mắt nhìn. Nghe được cuộc trò chuyện của hai người, cô quay đầu nhìn lại, sau đó bị tạo hình kì dị của tiến sĩ chọc cho bật cười. Cô chưa từng gặp qua người nào đã mặc áo mưa rồi lại còn muốn che ô, thực sự là quá khoa trương?
Nhưng cô vừa dứt lời thì hệ thống phun xối phòng cháy chữa cháy trên trần nhà bỗng chốc nổ tung, bắn ra số số giọt nước mưa. Dựa theo trình độ phát triển vượt bậc của khoa học kỹ thuật, hệ thống cung cấp nước của thành phố đều được tự động vận hành bằng máy móc, chỉ cần trang thiết bị không bị hư hỏng, ống dẫn nước cũng không có vấn đề gì thì vẫn có thể cung cấp nước. Nhưng các ống nước không được sử dụng trong một thời gian dài đã bị gỉ, nước bắn ra đục ngầu không thể chịu nổi, thậm chí còn tràn ngập mùi tanh của sắt gỉ.
Tiếu Tuấn Lâm nhíu mày, dáng vẻ tựa như cực kỳ không vui, nhưng nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, hắn lại lập tức kiềm chế, còn rất hứng thú cong cong khoé miệng.
Những giọt nước lạnh như băng xối lên người làm dập tắt lửa giận của hai đội ngũ đang ở trong trạng thái giằng co không dứt, khôi phục lại một chút lý trí. Bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều cho rằng hệ thống phòng cháy của tòa nhà đã bị hỏng, không nhịn được thầm mắng một tiếng xui xẻo. Khu vực dùng để kinh doanh này được trang trí vô cùng sang trọng, xa hoa, có phòng tiếp khách, có nhà ăn, văn phòng, phòng nghỉ, còn có ghế sô pha và thảm lông mềm mại. Sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi ở chỗ này tốt hơn rất nhiều so với những nơi mà ngay cả sơn tường cũng chưa quét xong.
Nhưng bây giờ, khu vực dùng để kinh doanh bị ngập trong nước này rõ ràng không thể ở lại được nữa, nhóm người bị thương nằm trong vũng nước đục ngầu không ngừng run bần bật, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chắc chắn sẽ khiến miệng vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao. Dưới tình huống không có thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm như lúc này, không biết liệu sáng sớm ngày mai bọn họ còn có thể mở mắt ra được nữa hay không?
Nhiếp Đình và Liễu Diệp vẫn đứng im tại chỗ, lạnh lùng nhìn về phía Lạc Ngọc Hành, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Nhưng Lạc Ngọc Hành lại nghiến răng nói: “Thôi quên đi, lão tử không cãi nhau với mấy người nữa, trước tiên phải đưa người bị thương đến nơi khác đã.’’
Các thành viên trong đội của hắn hạ súng xuống, chuẩn bị di chuyển những người bị thương, nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy Lâm Đạm chậm rãi đi đến giữa hai đội, gằn từng chữ nói: “Khoan đã, tôi còn có một việc muốn hỏi, ngày hôm đó ai là người đã bắn too?’’ Ánh mắt lạnh như băng của cô quét qua tiểu đội Niết Bàn.
Gã thanh niên đứng phía sau Liễu Diệp giễu cợt nói: “Là tôi đấy, làm sao nào?’’ Thực lực của hắn rất mạnh, nhưng lại là người không từ bất cứ thủ đoạn nào, cho nên mới có thể sống tốt cho đến tận bây giờ. Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lâm Đạm, ánh mắt khinh thường giống như đang nhìn một con kiến.
Lâm Đạm nhìn chằm chằm vào hắn trong chốc lát, sau đó lại nhìn đến vài người đứng phía sau hắn, khẽ gật gật đầu. Đúng thế, không sai, tất cả những người hãm hại nàng lúc trước, thậm chí còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi đều đang ở nơi này, không thiếu một người.
Gã thanh niên thấy cô đứng yên không nhúc nhích, cũng im lặng không nói một lời, còn cho rằng cô đang sợ hãi, vì thế tiếp tục trào phúng nói: “Sao vậy, chẳng lẽ cô muốn báo thù sao? Cô xứng sao? Nói cho cô biết, bây giờ đã là thời kỳ tận thế, những kẻ yếu ớt không có quyền được sống sót! Lão tử cho cô đi chịu chết thì đó chính là vinh quang của cô đấy.’’
Lạc Ngọc Hành phun mẩu thuốc lá trong miệng ra, mắng một câu mẹ nó. Thành viên trong đội của nữ thần sao có thể có loại mất nhân tính như thế này, con mẹ nó thật đúng là chết tiệt!
“Anh giết người còn có lý lẽ của mình?” Lạc Ngọc Nghiên tức giận đến dậm chân. Một người không thích cãi nhau như cô nhóc cũng không thể nào kiềm chế được lửa giận, rất muốn hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của đối phương.
Lâm Đạm kéo cô ra sau lưng mình, gật đầu nói: “Mày nói đúng, quả thực kẻ yếu không có quyền được sống, cho nên mày sẽ phải chết.’’
Gã thanh niên nở một nụ cười trào phúng, ngay khi đang chuẩn bị mở miệng bật thốt ra những lời độc ác hơn nữa để sỉ nhục Lâm Đạm thì đầu lại đột nhiên nổ tung. Một tiếng ầm thật lớn vang lên dọa mọi người sợ đến choáng váng, còn thi thể gã thanh niên kia lại đang từ từ rơi xuống trong màn mưa. Một khi Lâm Đạm đã nổi lên ý muốn giết người thì tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho đối phương nói thêm bất cứ lời vô nghĩa nào nữa…
Dòng máu đặc sệt hòa quyện vào dòng nước sâu không đến mắt cá nhân của mọi người, sau khi thi thể rơi xuống đất bắn ra vô số bọt nước rồi rơi xuống mặt của mấy người đứng gần hắn. Liễu Diệp sờ sờ những giọt máu đỏ tươi trên trán, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, không dám tin nói: “Chuyện này là do cô làm?’’
Lâm Đạm vẫn không nói một lời, ánh mắt quét về phía những người vỗ tay trầm trồ khen ngợi lúc cô bị lũ zombie bao vây xung quanh, lập tức đánh bay đầu bọn họ.
Một vài tiếng nổ bùm bùm bùm lại vang lên, bụi nước nhiễm máu đỏ tươi hoà lẫn với hơi nước nóng bỏng nở rộ trên không trung tựa như những chùm pháo hoa. Khung cảnh vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ ấy đập vào mắt Tiếu Tuấn Lâm khiến hắn cong môi nở một nụ cười khẽ, trong ánh mắt hiện rõ sự vui mừng. Hắn biết, Lâm Đạm sẽ không bao giờ làm mình thất vọng.
Đến lúc này không cần hỏi Liễu Diệp cũng biết người thực sự là do Lâm Đạm giết. Cô cố gắng kiềm chế sóng to gió lớn đang không ngừng trào dâng trong lòng mình, kéo Nhiếp Đình ra lui về phía sau, rất muốn ném một tia chớp về phía đó, nhưng lại đột nhiên ý thức được trong đại sảnh lúc này đều là nước, có thể dẫn điện!
“Cô đừng động đậy!” Nhiếp Đình nắm chặt cổ tay cô ta.
Ánh sáng màu tím chói mắt phát ra từ lòng bàn tay Liễu Diệp lập tức biến mất, cô ta cắn chặt răng, bày ra một vẻ vặt uất nghẹn đến cực điểm. Các thành viên của tiểu đội Niết Bàn lập tức bao vây xung quanh Lâm Đạm, mấy dị năng hệ hoả trong số đó muốn sử dụng quả cầu lửa, nhưng lại phát hiện trong không khí đều là phân tử nước, quả cầu lửa ngưng tụ một lúc lâu vẫn không thể thành hình thì thôi đi, cho dù ngưng tụ thành thì sức mạnh cũng yếu đi rất nhiều, vừa mới bắt đầu ném ra ngoài đã bị dòng nước đang không ngừng rơi xuống kia dập tắt hoàn toàn. Ở trong một thế giới mà xung quanh đều là nước như thế này, bọn họ sớm đã mất đi năng lực chiến đấu.
Các dị năng hệ mộc tạo ra một hạt giống cây mây độc biến dị ném vào đầu Lâm Đạm, nhanh chóng kích thích chúng sinh trưởng, nhưng Lâm Đạm lại thuận tay cầm lấy một dây, hút cạn toàn bộ chất lỏng chứa trong thân cây. Chỉ trong chớp mắt, bụi mây độc xanh um tươi tốt lập tức biến thành một đống củi đốt vàng khô, bị cô nhẹ nhàng ném xuống mắt đất. Nhưng vẫn chưa hết, chất độc sau khi bị rút ra từ thân cây bị cô trở tay hất ngược lên người mọi người khiến bọn họ lập tức ngã rạp xuống đất.
“Mắt của tôi!’’ Những người này ôm mặt gào thét, trong giọng nói tràn ngập đau khổ và tuyệt vọng. Hai mắt bị mù, kết cục của bọn họ nhất định sẽ giống như Dương Tiến mà thôi.