Chương 211: Tận thế (17)
Sau khi trận chiến kết thúc, bầu không khí trong phòng tĩnh đến kỳ lạ, tất cả mọi người đều đứng yên tại chỗ không dám lộn xộn, phảng phất như vẫn còn chưa thoát khỏi sự sợ hãi mà Lâm Đạm mang đến. Nhưng một dị năng bị thương rất nặng nào đó thực sự không chịu đựng được nữa, ôm căng chân đã bị gãy nhẹ nhàng hít một hơi. Lâm Đạm lập tức quay đầu nhìn lại, ánh mắt sâu thẳm.
Cả người dị năng kia lập tức cứng đờ, dáng vẻ giống hể như một con ếch xanh đang bị rắn độc nhìn chằm chằm. Nhưng Lâm Đạm đâu đáng sợ như thế? Cô ngồi xổm xuống, khẽ sờ soạng đôi chân đã sưng đỏ đến mức không thể nhìn nổi của người này, quả quyết nói: “Xương mác đã bị gãy, cần phải rịt thuốc vào thanh nẹp.’’
“Không, không có thuốc, chỉ có thể làm như thế này mà thôi, cứ để mặc nó lành lại đi, sau này thành ra như thế nào cũng được.’’ Tên dị răng hoảng sợ mở miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm nhíu mày, biểu cảm trông có vẻ rất lo lắng rồi đứng dậy đi vòng quanh đại sảnh một vỏng, lần lượt xem xét vết thương của từng thành viên trong đội Lạc Ngọc Hành một lượt, lắc đầu nói: “Trên miệng vết thương đều đã bị nhiễm trùng với những mức độ khác nhau rồi, nhất định phải nhanh chóng dùng thuốc, nếu không sẽ phiền phức lớn. Còn mấy xương cốt đã mọc sai lệch vị trí, cần phải đánh gãy rồi băng bó lại một lần nữa, nếu không sau này sẽ tàn tật.’’
Lạc Ngọc Hành thử hỏi: “Cô hiểu y thuật?’’
“Sơ sơ.’’ Lâm Đạm gật đầu nói.
Lạc Ngọc Hành thất vọng nói: “Vậy thì chắc có lẽ cô cũng biết, không có thuốc, không có dụng cụ y tế, chúng ta không thể làm bất cứ chuyện gì được. Tôi biết bọn họ bị thương rất nặng, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, thuốc men trong thành phố sớm đã bị những người sống sót đi ngang qua cướp đoạt sạch sẽ, xưởng sản xuất thuốc cũng đã dừng hoạt động, sau này chúng ta bị bệnh hay bị thương gì đó cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng mà thôi.’’ Điều đáng sợ nhất ở thời kỳ tận thế này không phải là bị lũ zombie tấn công mà là việc giảm sút nhanh chóng của các nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống hàng ngày. Cho dù không có sự bùng phát trên diện rộng của virus zombie thì nhân loại vẫn khó có thể tồn tại được sau sự tàn phá mang tính huỷ diệt mà lực lượng sản xuất phải gánh chịu, thử thách thực sự còn lâu mới đến.
Dĩ nhiên Lâm Đạm biết rõ những thứ này, nhưng cô lại không cho rằng đó là một vấn đề lớn. Không có thuốc tổng hợp thì cùng thảo dược trung y trong thiên nhiên cũng có công hiệu giống nhau mà thôi. Cô âm thầm cân nhắc suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: “Ngọc Nghiên, em là dị năng hệ mộc, em đi theo chị ra ngoài hái một ít thảo dược. Lạc Ngọc Hành, anh là dị năng hệ hoả, anh chịu trách nhiệm chiếu sáng cho chúng tôi, nhân tiện xử lý đám zombie trên đường đi. Phía sau tiểu khu này là vườn cây lớn nhất thành phố, hẳn là sẽ có dược liệu.’’
“Cô học Trung y sao?’’ Lạc Ngọc Hành vô thức hỏi.
“Đúng vậy, không còn thời gian nữa đâu, chúng ta đi thôi, miệng vết thương của một số người đã bị nhiễm trùng rất nặng rồi.’’ Lâm Đạm cầm lấy một chiếc áo khoác thật dày mặc vào, dường như bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lại rút một khăn lông từ trong ba lô ra, dùng màng nước cực nóng nhanh chóng tiêu độc khử trùng.
“Tiến sĩ, tôi đi ra ngoài một chuyến, sau khi cơm nước xong xuôi anh hãy nằm nghỉ ngơi trên số pha một lát, lúc trở về tôi sẽ giúp anh tắm rửa.” Cô trải khăn lông lên trên đùi tiến sĩ rồi lại lấy một hộp cơm buổi sáng đã làm xong, nhanh chóng hâm nóng trong hơi nước. Sau khi mở nắp hộp ra, thức ăn nóng hổi lập tức toả ra một hương thơm ngào ngạt không gì sánh bằng, một chiếc đùi gà nướng vàng rộm được đặt nằm ngang trên cơm trắng, ngoài ra còn có một ít rau xào và trứng vịt chiên ăn kèm.
Tiếu Tuấn Lâm cầm lấy hộp cơm, vẻ mặt lạnh như băng vô thức tan chảy.
Lâm Đạm nhét đôi đũa và muỗng ăn đã được tiêu độc khử trùng vào tay tiến sĩ, dặn dò hắn cứ ăn từ từ, lúc này mới xoay người rời đi. Cô khuất dần vào trong bóng đêm, từ đầu đến cuối chưa từng quay đầu lại cho nên cũng không hề hay biết rằng Tiếu Tuấn Lâm vẫn luôn không chớp mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô, sau đó khoé miệng không nhịn được nở một nụ cười khẽ.
Dị năng hệ mộc của Lạc Ngọc Nghiên quả nhiên vô cùng hữu dụng, cho dù vườn cây này sớm đã trở thành thiên hạ của các loài thực vật biến dị, ngay cả lũ zombie cũng không thể tự do ra vào nhưng cô vẫn có thể thuận lợi mang theo Lâm Đạm và Lạc Ngọc Hành đi vào, sau đó bình an trở ra.
“Chị Lâm, những thảo dược này cần phải bào chế trước rồi mới có thể dùng đúng không?” Lạc Ngọc Nghiên đặt chiếc sọt chứa đầy thảo dược xuống.
“Không cần bào chế, chị có thể xử lý.’’ Lâm Đạm xua xua tay nói, vẻ mặt vô cùng thoái mái. Đúng ra những thảo dược này cần phải sắc trong nước để ra nước thuốc mới có thể dùng, nhưng cô có dị năng hệ thuỷ cho nên hoàn toàn có thể bỏ qua mấy bước rườm rà phức tạp đó, chỉ cần chiết xuất chất lỏng chứa trong thảo dược ra rồi dựa theo tỉ lệ nhất định pha trộn hành hỗn hợp tinh tuý là có thể dùng được rồi, hiểu quả trị liệu còn tốt hơn cả sắc với nước.
Cô đặt tất cả các thảo dược hái được ở trên mặt đất, suy nghĩ trong đầu vừa mới xuất hiện thì nước trong thân cây ào ạt tuôn ra ngoài, tụ lại trên không trung, cô đọng, lọc sạch, sau đó dựa vào công hiệu và tác dụng lần lượt chảy vào các bình sứ nhỏ khác nhau. Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, cô ra xử lý tất cả thảo dược xong xuôi, chỉ còn lại những cành lá vàng khô rải đầy trên mặt đất.
Lạc Ngọc Nghiên ngồi xổm xuống bên cạnh cô, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Chỉ Lâm, chị thật giỏi! Từ trước đến giờ em chưa bao giờ được nhìn thấy một người dị năng hệ thuỷ nào có thể tuỳ tiện rút sạch chất lỏng trong thân thực vật giống như chị cả. Nếu mỗi một người dị năng hệ thuỷ đều có thể đạt đến trình độ như chị thì chẳng phải bọn họ sẽ trở thành nhà vô địch sao? Dị năng hệ mộc, dị năng hệ hoả, dị năng hệ lôi, đều bị các chị đánh bại một cách dễ dàng!’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một vài tên dị năng hệ thuỷ nghe được những lời, ánh mắt nhìn về phía Lâm Đạm ngoại trừ kính trọng sợ hãi còn có khát vọng cháy bỏng và dã tâm hừng hực không thể che dấu.
Tiếu Tuấn Lâm đi đến bên cạnh Lâm Đạm, cười như không cười nói: “Cô biết không? Trên thế giới này cũng chỉ có một mình Lâm Đạm đạt đến trình độ này, ngoài ra sẽ không còn bất cứ người nào khác nữa.”
Lâm Đạm ngẩng đầu nhìn về phía tiến sĩ, thấy hắn cũng đang cúi đầu, ánh mắt thâm thuý nhìn cô, lập tức hơi đỏ mặt.
Vẻ mặt sắc sảo của Tiếu Tuấn Lâm vô thức trở nên ôn hoà dịu dàng, hắn đưa tay ra, chuẩn bị cầm lấy một chiếc bình sứ, nhưng giống như chợt nghĩ đến chuyện gì đó, lại lập tức thu tay lại. Lâm Đạm cong cong khéo môi, sau đó nhanh chóng dùng một lớp mang nước cực nóng bao bọc lấy những bình sứ nhỏ, tiêu độc khử trùng cho chúng.
“Tiến sĩ, cho anh.’’ Cô đưa cho tiến sĩ chiếc bình mà lúc đầu hắn muốn cầm.
Tiếu Tuấn Lâm thâm thuý liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó khẽ cười một tiếng, lúc này mới cầm lấy chiêc bình sứ: “Tiêu viêm?” Chỉ mở nắp bình ngửi ngửi mùi thảo dược trong đó, hắn đã có thể nói ra được công hiệu của dung dịch.
“Không sai, chính là tiêu viêm. Bây giờ các loài thực vật đều có mức độ đột biến khác nhau, tôi cũng không biết hiệu quả trị liệu của chúng có còn nguyên vẹn giống như lúc đầu hay không?’’ Lâm Đạm nhìn về phía Lạc Ngọc Hành, giải thích: “Nhưng hiện tại tôi không thể tìm thấy chuột bạch để thử nghiệm, chỉ có cam đoan với anh, nước thuốc mà tôi chiết xuất ra không có độc, mặc dù không thể chữa khỏi hoàn toàn cho bọn họ nhưng cũng sẽ không làm chết người. Anh có đồng ý để tôi chữa trị cho bọn họ không?’’
Lạc Ngọc Hành nhìn những người bị thương đang vật vã rên rỉ một cách đau đớn, dứt khoát gật đầu nói: “Tôi đồng ý, không có thuốc men đặc trị, chúng ta chỉ có thể thử hiệu quả của thảo dược Trung y này một lần xem sao. Chị… Lâm, cho dù như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần một phần tấm lòng này của cô, chúng tôi đều phải cảm ơn cô.” Hắn cân nhắc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định thuận theo số đông gọi Lâm Đạm một tiếng chị. Trong đội của bọn họ đều dự theo cấp bậc để phân vai vế, một lão đại cấp bậc mãnh thú như Lâm Đạm chắc chắn có thể đứng ở vị trí đầu tiên.
Lâm Đạm lắc đầu nói: “Tôi cũng chỉ có qua có lại mà thôi, lúc trước khi chúng ta mới gặp mặt, các anh đã không ngần ngại dừng xe lại chạy đến cứu chúng tôi, mặc dù chúng tôi không cần nhưng phần ân tình tôi luôn nhớ kỹ không quên.’’
Lạc Ngọc Hành xấu hổ sờ sờ chóp mũi của mình. Mãi cho đến tận bây giờ hắn mới nhớ ra, lúc trước khi cứu Lâm Đạm và tiến sĩ Tiếu, bên dưới cột điện cao thế nơi hai người bọn họ đang đứng đã chất đầy thi thể của đám zombie, hoá ra chúng không phải là do các người dị năng khác đi ngang qua xử lý mà là kiệt tác của Lâm Đạm. Nếu không phải ô tô của Lâm Đạm đã bị hỏng thì chỉ cần một mình cô cũng đủ để bảo vệ tiến sĩ Tiếu trở về căn cứ an toàn.
Bọn họ đã cướp đoạt công lao của Lâm Đạm lại còn ở trước mặt cô thảo luận xem sau khi trở về nên sử dụng số tiền thù lao nhận được như thế nào, rốt cuộc da mặt của bọn họ dày đến mức nào đây? Nghĩ lại một lần nữa, năng lực của Lâm Đạm mạnh như thế, nhưng một câu bất mãn cũng không nói, lại còn quyết định đi theo bọn họ đến căn cứ số 1 chứ không phải là căn cứ số 3 với tiền thưởng nhiều gấp đôi, cho nên có thể thấy Lâm Đạm thực sự là một người rất hoà đồng và tốt bụng, chỉ cần không chọc đến cô, cô sẽ đối xử tốt với mọi người, nhưng một khi đã trêu chọc cô thì chỉ có thể ngửa cổ chờ bị tàn sát, đây mới chính tác phong của một lão đại thực thụ!
Lạc Ngọc Hành không ngừng cảm thán trong lòng, đối xử với Lâm Đạm càng thêm tôn trọng.
Ngay khi hai người đang nói chuyện với nhau, các thành viên của tiểu đội Niết Bàn cũng đang bị thương rất nặng lại không được đếm xỉa đến, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cơn đau đớn đi đến ngồi xuống cạnh Nhiếp Đình. Liễu Diệp mang theo Mã Trạch đi rồi, phần lớn các người dị năng trong đội đều đã bị Lâm Đạm tàn sát, những người sống sót chỉ là người thường hoặc là người bị thương không có sức chiến đấu.
“Nhiếp ca, Dương Tiến và Liêu Chí Đào chắc chắn là do Lâm Đạm giết chết.’’ Một thành viên trong đội ghé sát vào tai Nhiếp Đình thì thầm, giọng nói không ngừng run rẩy, giọng nói đang cực kỳ sợ hãi. Có một số việc một khi đã ngồi lại nghiền ngẫm cẩn thận thì chân tướng khủng khiếp sẽ lập tức nối đuôi nhau mà đến, khiến lòng người hoảng hốt không thôi. Hắn không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước để chắc chắn rằng bản thân không làm ra bất cứ chuyện gì đắc tội với Lâm Đạm.
Nhiếp Đình trừng mắt nhìn hắn, tỏ vẻ chính mình đã biết. Sau khi được tận mắt chứng kiến khả năng chiến đấu của Lâm Đạm, hắn cảm thấy cái chết của Dương Tiến và Lâm Chí Đào hoàn toàn không hề oan uổng chút còn. Còn về phần tại sao Lâm Đạm phải đóng giả thành một kẻ yếu ớt, có lẽ đây chính là sự thích thú đặc biệt chỉ thuộc về những kẻ mạnh chăng? Cho nên mới nói đừng tỏ ra khinh thường bất cứ kẻ nào, thời kỳ tận thế đã đến, lòng người càng trở nên phức tạp hiểm ác, ai biết được bên trong người ở bên cạnh mình là người hay là quỷ?
Đêm đó, Liễu Diệp không hề có ý định ngăn cản hành động hung ác của Liễu Chí Đào và Dương Tiến, chỉ bảo bọn họ nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn đến những người khác. Thái độ thờ ơ lạnh lùng của cô ta chính là nguyên nhân chính khiến Lâm Đạm quyết định phải giết chết cô ta chăng? Một chi tiết nhỏ nhặt tưởng chừng như không quan trọng như thế lại quyết định sự sống chết của một người, thế giới này quả nhiên vô cùng nham hiểm đáng sợ.
Xương cốt của Nhiếp Đình đều ngấm khí lạnh, nhưng hai mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Đạm, không dám rời đi dù chỉ trong giây lát. Hắn ta nhớ mang máng, lúc còn nhỏ cha hắn ta đã từng nói với hắn rằng: “Khi con phải đương đầu với một con mãnh thú, phải nhớ rõ tuyệt đối không được xoay người, không được bỏ chạy, con nhất định phải nhìn thẳng vào đôi mắt của nó, để cho nó biết rằng con không hề sợ hãi, có như vậy mới có thể làm chậm tốc độ tấn công của nó về phía con.”
Nhưng, khi phải đối mặt với một người mạnh đến mức chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể khiến cho đầu óc của ngươi nổ tung, làm sao có thể không sợ hãi cho được? Nghĩ đến đây, Nhiếp Đình bỗng nhiên nở một nụ cười khổ, nhưng hai mắt lại đỏ bừng. Hắn ta gắt gao nhìn chằn chằm vào Lâm Đạm để che dấu nổi sợ hãi đang trào dâng trong lòng mình, sau đó lại bị y thuật của cô làm cho kinh ngạc không thôi.
Chỉ thấy cô dùng một con dao găm bằng băng cắt bỏ phần thịt thối rửa trên chân của người bị thương, sau đó sử dụng năng lực tinh thần hút toàn bộ phần máu đen ra, đổ nước thuốc màu xanh lục lên trên miệng vết thương. Người bị thương kia siết chặt nắm tay kêu gào thảm thiết, dường như đang cực kỳ đau đớn, nhưng chỉ vài giây sau, miếng vết thương to bằng miệng chén kia đã cầm máu, phần thịt non mềm không ngừng nhô ra, phạm vi vết thương thu hẹp lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Lành… Lành nhanh thế sao? Đây là nước thuốc hay là linh dược vậy?” Chắc chắn Lạc Ngọc Nghiên đã đọc quá nhiều tiểu thuyết, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào chiếc bình sứ nhỏ trong tay Lâm Đạm.
Những người bị thương còn lại đều trợn mắt há hốc mồm, sau đó bùng nổ khát vọng sống mãnh liệt hơn bao giờ hết. Họ đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết, nhưng không thể nào ngờ lại được gặp một con người thần kỳ của Lâm Đạm.