Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 212: Tận thế (18)
 
Lâm Đạm cũng có vẻ vô cùng ngạc nhiên, đầu tiên là cẩn thận xem xét miệng vết thương của người bị thương, sau đó mới gọi vị thần tiên thực sự: “Tiến sĩ, chuyện này là sao vậy? Đống thảo dược này của tôi căn bản không thể có hiệu quả thần kỳ như vậy.’’
Tiếu Tuấn Lâm ngắm nghĩa chiếc bình sứ nhỏ trong tay mình, giọng điệu thờ ơ: “Có ba nguyên nhân chính, thứ nhất, thực vật đều có đột biến, loài có độc tính càng mạnh thì hiệu quả chữa trị dĩ nhiên cũng sẽ tăng gấp bội; Thứ hai, phương thuốc của cô vốn dĩ đã là cách pha chế tuyệt diệu nhất, dĩ nhiên công dụng của nó cũng rõ rệt; Thứ ba, dị năng trong người cô đã giúp cô giảm bớt rất nhiều bước pha chế, trực tiếp chiết xuất thành phần tinh túy nhất của thực vật ra ngoài. Kết hợp ba cái này lại, công hiệu của thuốc dĩ nhiên nổi bật rồi.’’ 
Hắn chỉ vào những người bị thương còn lại, hứng thú nói: “Cô tìm thêm vài người thử công hiệu của thuốc đi.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhóm người bị thương hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm về phía Lâm Đạm, trong ánh mắt đều tràn ngập khát vọng sinh tồn. Các thành viên của tiểu đội Niết Bàn cũng lập tức trở nên xôn xao hẳn lên, một đám người duỗi cổ lên xem xem rốt cuộc màn chữa trị thần kỳ vừa rồi có phải là chỉ là một sự tình cờ hay không. 
Lâm Đạm gật gật đầu rồi đi đến bên cạnh một người bị gãy chân, cẩn thận bắt mạch cho hắn. 
“Xương cốt của anh đã bị sai vị trí, đè lên dây thần kinh mà mạch máu cho nên vết máu bầm và sưng đỏ vẫn không thể thuyên giảm.’’ Lâm Đạm dùng đầu ngón tay ấn vào đôi chân bị gãy đã lành nhưng lại bị vẹo của người đàn ông, giải thích: “Bây giờ tôi sẽ giúp anh hút máu bầm ra, sau đó tiếp tục đánh gãy xương rồi nẹp thanh nẹp lại một lần nữa. Sẽ hơi đau một chút, anh cố gắng chịu đựng.’’
“Chị Lâm, chị cứ đánh đi, tôi không sợ đau.’’ Người bị thương kiên định nói. 
Lâm Đạm gật gật đầu, ngay cả một câu dặn dò cũng không có đã dùng tốc độ nhanh như chớp đánh gãy xương đùi của đối phương, rồi lập tức nối lại hoàn chỉnh. Người nọ còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, vừa mới mở miệng muốn gào thét thảm thiết thì cơn đau nhức dữ dội đã giảm đi rất nhiều. Lâm Đạm dùng con dao găm bằng băng rạch một đường dài khoảng chừng một centimet lên làn da tím ngắt của hắn, vừa mới xoay nhẹ lòng bàn tay đã có thể hút toàn bộ máu bầm từ miệng vết thương ra ngoài, trút vào trong một bình sứ nhỏ, sau đó cẩn thận bôi thuốc mỡ lên, cột thanh nẹp lại.
Nước thuốc mát lạnh thấm vào làn da, ngay lập tức làm giảm cơn đau đớn, miệng của người đàn ông bị thương kia vẫn còn đang mở to, chuẩn bị hét lên thảm thiết thì đã híp mắt lại vì thoải mái. Bắp chân sưng to giống hệt như củ cải chẳng mấy chốc đã biến mất, làn da màu đỏ tím cũng từ từ biến thành màu da bình thường. Công hiệu của đống thảo dược này, một câu “dựng sào thấy bóng*” cũng không hề khoa trương chút nào. 
(*Dựng cây sào dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng. Ý chỉ hiệu quả nhanh chóng.)
“Chị Lâm, chị quả thực là thần y!’’ Lạc Ngọc Nghiên giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt sùng bái. 
Lâm Đạm nghiêm túc ngửi gửi bình sức nhỏ, xua tay nói: “Không phải công lao của chị, là do thuốc tốt mà thôi. Thời kỳ tận thế mang đến những tai nạn nguy hiểm, đồng thời cũng mang đến hy vọng.’’
Lạc Ngọc Hành tán thành nói: “Chị Lâm nói không sai, thời kỳ tận thế giống như một chiếc hộp pandora, thứ đầu tiên thoát ra khỏi chính là tuyệt vọng, nhưng vẫn còn có hy vọng nằm lại phía sau.’’
Lạc ngọc Nghiên kích động trong chốc lát, sau đó nói: “Nhưng cho dù những loài thực vật này thần kỳ như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải gặp được người tài hiểu được công dụng của nó thì mới có thể phát huy tác dụng. Nếu không có chị Lâm Đạm am hiểu về y thuật thì mấy ai biết được chúng còn có thể chữa bệnh? Tất cả mọi người đều đã quen với việc dùng thuốc tây, không có thuốc tây thì nghiễm nhiên cho rằng không thể chữa trị bất cứ bệnh gì, chỉ có thể chờ chết. Anh, nếu chúng ta gặp được chị Lâm sớm hơn một chút thì có lẽ La Nguyên và những người khác đã không phải chết….’’
Nói đến đây, giọng điệu cô gái nhỏ đã trở nên nghẹn ngào, khó có thể tiếp tục. Các thành viên còn lại cũng đều quay mặt sang chỗ khác, lặng lẽ rơi lệ. 
Lạc Ngọc Hành ngậm một điếu thuốc lá trong miệng, nhân lúc cúi đầu châm lửa nhanh chóng che dấu vẻ mặt thương xót đau lòng của mình. Hắn ta phun ra một làn khói trắng, chua chát nói: “La Nguyên là chiến hữu của tôi, hai chúng tôi đã vào sinh ra tử với nhau suốt mười mấy năm trời, tình cảm còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt trong nhà. Có một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn ta đã bị một thành sắt ven đường cắt trúng đùi, miệng vết thương bị nhiễm trùng nặng dẫn đến sốt cao. Tôi tìm được một hộp thuốc tiêu viêm và hạ sốt đến cho hắn, nhưng không thể ngờ được số thuốc đó đã quá hạn sử dụng, uống vào cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng bị sốt đến chết…” Nói đến đây, hắn ta đưa tay che hai mắt lại, tránh cho nước mắt chảy ra ngoài. 
Lâm Đạm không có gì để nói, cũng không mở miệng an ủi đối phương, nhưng hành động không ngừng xử lý vết thương cho mọi người đã là sự an ủi tốt nhất dành cho hắn. Chờ đến khi Lạc Ngọc Hành hồi phục lại tinh thần thì tất cả người bị thương đều đã được chữa trị xong xuôi. 
Khoảng thời gian này sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, ban ngày thì nóng hầm hập nhưng ban đêm lại cực kỳ lạnh giá, không có chăn bông mang theo bên người thì gần như không thể nào ngủ ngon giấc được.  Các thành viên trong đội của Lạc Ngọc Hành cũng chỉ có năm chiếc chăn, đêm đến chỉ có thể chen chúc lại với nhau ngủ thành một nhóm. Để giữ ấm, tất cả mọi người đều đi vào căn phòng ngủ có trải thảm lông dê ấm áp, chuẩn bị nằm xuống. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi rời khỏi đại sảnh, Lâm Đạm chỉ vào đống thi thể nằm trên mặt đất nói: “Phiền anh thiêu huỷ bọn họ đi, tiến sĩ không thể chịu nổi thứ này.’’
Lạc Ngọc Hành lập tức thiêu đốt thi thể thành tro bụi, đang chuẩn bị cầm chổi quét ra ngoài thì lại thấy Lâm Đạm đã đổ một lọ nước lên mặt đất, đè nén thành một màng nước rồi cuốn đống tro bụi ra ngoài cửa. Sau đó cô ấn tay vào hệ thống sưởi ấm hơi nước, chậm rãi rung lắc các phân tử nước trong ống dẫn khiến toàn bộ căn phòng trở nên ấm áp hẳn lên. 
Lạc Ngọc Nghiên không hề cảm thấy khó chịu nữa,  vội vàng cởi chiếc áo khoác dày nặng trên người ra, ngạc nhiên nói: “Chị Lâm, chị thực sự là thiên sứ! Sao cái gì chị cũng có thể làm được thế? Những dị năng hệ thuỷ đều tài giỏi như vậy sao?’’
Không, những thứ này không phải là chuyện mà các dị năng hệ thuỷ bình thường khác có thể làm được đâu. Một vài tên dị năng hệ thuỷ âm thầm kêu gào trong lòng. Không cần nhóm lửa cũng có thể làm cho nước sôi, chuyện này bọn họ không làm được; Cướp đoạt sức mạnh của các dị năng hệ thuỷ khác biến thành của riêng của mình, cái này bọn họ cũng không thể làm nổi; Ngưng tụ nước thành băng rồi biến chúng thành những tấm chắn và lưỡi dao sắc bén, bọn họ càng không thể làm được! Bọn họ và Lâm Đạm căn bản không thuộc cùng một thế giới, chẳng trách tiến sĩ Tiếu lại nói trên thế giới này chỉ có duy nhất một mình Lâm Đạm.
Lâm Đạm chỉ im lặng mỉm cười, vừa dùng băng lực tinh thần duy trì độ ấm của nước vừa chốc tấm chăn trên người tiến sĩ lên, dịu dàng nói: “Tiến sĩ, nhiệt độ trong phòng tắm đã ấm lên rồi, tôi giúp anh tắm rửa.” 
Tiếu Tuấn Lâm lười biếng duỗi duỗi eo, chậm rãi đi vào phòng tắm. 
Lúc đầu Lạc Ngọc Hành còn cho rằng Lâm Đạm cũng sẽ đi theo vào, một nam một nữ như hình với bóng đi cùng với nhau, bất cứ ai cũng sẽ mặc định rằng giữa hai người bọn họ chính mối quan hệ nam nữ. Nhưng Lâm Đạm lại không đi theo tiến sĩ vào phòng tắm mà chỉ làm ấm nước trong vòi hoa sen để đảm bảo tiến sĩ sẽ không bị lạnh. Chờ đến khi tiến sĩ kêu một tiếng xong rồi, cô lại đưa quần áo sạch sẽ vào, sau đó lấy quần áo bẩn ra, bỏ vào trong thùng sắt khuấy đều, giặt sạch, đun trong nước sôi, tiêu độc khử trùng. 
Trong phòng  này chỉ có một phòng tắm được xây trong phòng nghỉ ngơi, vì thế tất cả mọi người đều có thể tận mắt nhìn thấy một Lâm tỷ trước đó vẫn còn điên cuồng bá đạo lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, trong tay cầm một ống tuýp hì hà hì hục khuấy quần áo. 
Lạc Ngọc Nghiên nhìn đến đỏ mắt, nhỏ giọng nói: “Anh, tiến sĩ Tiếu thật may mắn, ở thời kỳ mạt thế này lại được một người như Lâm tỷ chăm sóc chiếu cố. Chẳng trách quần áo ngài ấy mặc vẫn luôn tinh tươm sạch sẽ giống như vừa mới từ thời kỳ trước tận thế xuyên đến đây vậy. Nếu em lấy chồng, em nhất định sẽ lấy một người giống như Lâm tỷ vậy.’’
“Em cứ tiếp tục nằm mơ đi! Trên đời này sẽ không thể tìm đâu ra một Lâm Đạm thứ hai nữa đâu.’’ Lạc Ngọc Hành gõ gõ đầu em gái, trong lòng cực kỳ hâm mộ tiến sĩ Tiếu. 
Tiếu Tuấn Lâm mặc quần áo sạch sẽ mềm mại vào người, đứng trước gương sửa sửa lại mái tóc, khoé miệng vô thức nở một nụ cười nhàn nhạt. Người khác nói hắn may mắn, dĩ nhiên hắn có thể nghe được, nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại trào dâng một chút gì đó lạ lẫm, chẳng qua là cảm giác ấy chỉ thoáng lướt qua, nhanh đến mức khiến hắn không thể nào bắt lấy. Hắn đi ra khỏi phòng mặt, cả người có vẻ cực kỳ mệt mỏi. 
Lâm Đạm sớm đã dịch chuyển hai chiếc ghế sô pha lại với nhau tạo thành một chiếc giường rộng rãi cho tiến sĩ, gối đầu, đệm giường, chăn nệm cũng đã được trải xong, sạch sẽ gọn gàng. 
Mọi người nhìn chiếc giường sô pha kia, khoé miệng không ngừng run rẩy. Tiến sĩ Tiếu có tài đức gì mà ở trong thời kỳ tận thế này còn được một lão đại như Lâm Đạm chăm sóc cơ chứ, quả nhiên những người có dung mạo tuấn tú đẹp trai thì có thể ngồi mát ăn bát vàng đúng không? Nghĩ đến đây, không ít người vô thức sờ lên khuôn mặt mình, sau đó lại bị làn da thô ráp ghê tởm làm cho ghê tởm. Thôi quên đi, chỉ cần gương mặt yêu nghiệt kia của tiến sĩ Tiếu vẫn còn ở đây thì Lâm tỷ sẽ còn chướng mắt những người khác, bọn họ vẫn nên tắm rửa đi ngủ thì hơn. 
“Chị Lâm, chị Lâm ơi.’’ Lạc Ngọc Nghiên nhỏ giọng gọi: “Chị lại đây, hai chị em ta cùng đắp chung một chiếc chăn, ấm lắm.’’
Lâm Đạm đang ngồi xổm trên sàn bên cạnh ghế sô pha do dự trong chốc lát rồi gật đầu đồng ý, ngay khi cô đang chuẩn bị đứng dậy đi qua đó thì phía sau ót đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, quay đầu nhìn lại mới phát hiện không biết từ lúc nào tiến sĩ đã túm chặt bím tóc đuôi ngựa của cô, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, dáng vẻ tựa như đã ngủ say rồi. 
Cô cố gắng kéo tóc đuôi ngựa của mình ra nhưng càng kéo thì ngón tay tiến sĩ càng siết chặt, sống chết không chịu thả ra. Vật lộn một lúc lâu, cô chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vào với Lạc Ngọc Nghiên. 
Lạc Ngọc Nghiên thất vọng thở dài một hơi, Lạc Ngọc Hành lại lắc đầu cười khẽ, âm thầm cảm thán dục vọng chiếm hữu của tiến sĩ thật mạnh mẽ. 
Lâm Đạm trải chăn ra nằm xuống bên cạnh ghế sô pha, ngón tay tiến sĩ lập tức buông lỏng ra, như thể chưa từng xảy bất cứ chuyện gì vậy. 
Lâm Đạm có thể không ngừng hấp thu thạch nhân tinh khiết ngay cả khi đang ngủ, đương nhiên cũng có thể không ngừng làm ấm hệ thống máy sưởi, duy trì nhiệt độ trong phòng. Bên ngoài cuồng phong gào thét, không khí lạnh lẽo tàn sát bừa bãi khắp mới, nhưng bên trong phòng ngủ lúc này lại ấm áp như mùa xuân, cơn buồn ngủ dần dần ập đến. Không còn nghi ngờ gì nữa đây chắc chắn là buổi tối thoải mái nhất của Lạc Ngọc Hành và các động đội trong suốt mấy tháng bôn ba bên ngoài. 
Một thành viên trong đội ghé sát vào tai Lạc Ngọc Hành, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, sau khi trở lại căn cứ, chúng ta có thể nghĩ cách lôi kéo chị Lâm vào đội được không? Có cô ấy ở đây, điều kiện sinh hoạt hàng ngày của chúng ta sẽ được cải thiện hơn rất nhiều. Anh nhìn xem, một chiếc thảm lông đã có thể qua đêm, người bị thương nặng đến mấy chỉ cần một lọ thuốc là đã có thể chữa khỏi hoàn toàn, chẳng lẽ trước kia anh chưa từng nghĩ đến những chuyện tốt đẹp như thế sao?’’
“Lão tử đây còn không chưa dám nghĩ về nó mà một tiểu tử như cậu đã nghĩ đến rồi sao!” Lạc Ngọc Hành lập tức thưởng cho hắn một cú đánh, nhỏ giọng nói: “Cậu cho rằng tiến sĩ Tiếu sẽ chịu thả người sao? Nếu Lâm Đạm là người của tôi, lại bị người khác để mắt đến thì cho dù lão tử phải liều mạng cũng không bao giờ thả cô ấy đi đâu.’’
“Cũng đúng.’’ Người kia sờ sờ trán, vẻ mặt đầy tiếc nuối. 
Đúng lúc này, Nhiếp Đình cả người đầy thương tích đi đến trước cửa phòng nghỉ ngơi, thò đầu vào nhìn ngó xung quanh. Lúc cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong căn phòng, hắn không nhịn được ngây ngẩn cả người, dường như không thể hiểu nổi tại sao hệ thống sưởi vẫn còn hoạt động. 
Lạc Ngọc Hành đi đến, nhỏ giọng nói: “Cậu đến đây làm gì? Nơi này của chúng tôi không chào đón cậu.’’
“Lâm Đạm ngủ rồi sao?’’ Nhiếp Đình khàn khàn giọng mở miệng. 
“Ngủ rồi.’’ Lạc Ngọc Hành giễu cợt nói: “Sao vậy, có phải các thành viên khác trong đội của cậu xúi giục cậu đến đây để nhờ Lâm Đạm chữa trị vết thương cho bọn họ? Mặc dù Lâm Đạm không kể nhiều lắm nhưng tôi cũng phần nào đoán được cuộc sống của cô ấy lúc còn ở trong đội các người chẳng tốt đẹp gì, cô ấy không phô bày năng lực thực sự của mình nên các người đã biến cô thành một nô lệ mặc sức áp bức làm nhục? Từ trước đến nay các người chưa từng tôn trọng Lâm Đạm, thậm chí mấy lần còn có ý định hãm hại cô ấy, vậy thì dựa vào cái gì mà cô ấy phải giúp các người?’’
Nhiếp Đình còn không lời nào để nói nữa, im lặng đứng trước cửa một lúc lâu, mãi cho đến khi hệ thống máy sưởi hơi làm ướt sũng cơ thể mới chậm rãi quay trở lại đại sảnh, lắc đầu với các thành viên còn lại. Vẻ mặt mong đợi hoàn toàn bị thay thế bởi sự tuyệt vọng, tất cả mọi người ngồi quây quần bên nhau, ôm chặt cơ thể lấy cơ thể lạnh buốt của nhau, không biết ai bỗng nhiên nức nở một tiếng, sau đó trong đại sảnh lập tức vang lên loạt tiếng rên rỉ kìm nén.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui