Chương 213: Tận thế (19)
Sau khi Lâm Đạm đi ngủ, trong lòng Nhiếp Đình lại trào dâng một tia hi vọng: Có lẽ nhân lúc đêm tối, Liễu Diệp sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở tòa nhà này rồi dẫn hắn đi. Nhưng khi ánh mắt chạm vào hai xô nước lớn mà Lâm Đạm đặt bên cạnh mình, hắn lại cảm thấy hơi lo lắng. Nếu Lâm Đạm có thể thoải mái để mặc hắn ở lại để mà yên tâm đi ngủ, chắc chắn là có cái gì đó để dựa vào. Chẳng ai có thể đoán được sức mạnh của cô thâm sâu đến nhường nào, có quỷ mới biết sau khi Liễu Diệp xuất hiện hai xô nước này có bỗng nhiên biến thành hai vòi rồng hay vô số dao băng hay không? Như vậy xem ra Liễu Diệp không xuất hiện mới là điều tốt nhất.
Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng mãi cho đến buổi sáng hôm sau cũng không chờ được Liễu Diệp xuất hiện, Nhiếp Đình vẫn cảm thấy có chút thất vọng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, đoàn người lập tức xuất phát, Lâm Đạm chỉ mang theo một mình Nhiếp Đình, cô không giết hại các thành viên còn lại của tiểu đội Niết Bàn nhưng cũng không cứu giúp, cứ để bọn họ tự sinh tự diệt đi. Đau đớn trên cơ thể bọn họ phải tự gánh chịu, sống hay chết còn phải xem vận may của mỗi người; Không có nhu yếu phẩm bọn họ có thể tự đi tìm, có đói đến chết hay không thì có liên quan gì đến Lâm Đạm cô chứ?
Nhớ trước đây lúc còn ở tiểu đội Niết Bàn, Lâm Đạm cũng phải trải qua những ngày tháng như thế, người khác đối xử với cô như thế nào thì cô sẽ đối xử lại với bọn họ như thế, cô không thẹn với lương tâm. Đừng nói với cô cái gì mà con người trong thời đại tận thế này phải quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, bây giờ cô giúp đỡ những kẻ không tim không phổi, vô tình vô nghĩa kia, chẳng lẽ có thể sửa đổi lại bản tính, giúp bọn họ trở thành những người lương thiện sao? Không đâu, bọn họ chỉ càng thêm thoải mái và yên tâm hưởng thụ sự giúp đỡ của người khác mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm mang máng nhớ lại một câu chuyện như thế này: “Hai anh em nhà nọ có một cuộc sống vô cùng giàu sang sung túc, chợt có một ngày, trong nhà gặp đại nạn, không thể không chia nhau ra chạy trốn. Người anh nói với người em: “Anh muốn đi tìm những người đã từng giúp đỡ anh để xin giúp đỡ’’, người em nói: “Em muốn đi tìm những người mà em đã từng giúp để xin giúp đỡ.’’ Cuối cùng, người anh sống, còn người em lại chết.
Tại sao? Bởi vì bản chất con người là như thế, những người lương thiện luôn phải trả giá, còn người vô tâm tàn nhẫn luôn được nhận lấy. Tại sao cô lại không giúp đỡ những người lương thiện mà lại phải đi cứu một đám bạch nhãn lang? Trên đời này bạch nhãn lang quá nhiều, đối với tất cả mọi người mà nói đó đều là một tai nạn, chi bằng cứ để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi.
Nghe thấy Lạc Ngọc Nghiên đang năn nỉ Lạc Ngọc Hành hãy mang theo những thành viên đang bị thương của tiểu đội Niết Bàn đi nữa, Lâm Đạm cắt đứt lời cô nói: “Không cần lo cho bọn họ, chúng ta xuất phát thôi.’’ Vừa dứt lời đã trực tiếp đi thẳng đến một chiếc xe jeep.
Lạc Ngọc Nghiên lập tức không dám mở miệng nói tiếp nữa, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với anh trai.
Trong lòng Lạc Ngọc Hành thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ, phất phất tay nói: “Đừng tìm anh, bây giờ anh không còn là lão đại trong đội ngũ này nữa rồi. Em đi hỏi chị Lâm của em đi.’’
“Thôi, quên đi.’’ Lạc Ngọc Nghiên cũng không dám đi đến đó làm phiền Lâm Đạm, chỉ có thể đứng tại chỗ thở dài. Đừng nhìn vào vẻ ngoài dịu dàng điềm đạm, yên tĩnh như thể rất dễ nói chuyện của Lâm Đạm, thực ra cô lại là một người có tính nguyên tắc rất mạnh, một khi trong lòng đã quyết định việc gì thì tuyệt đối không bao giờ thay đổi, chuyện muốn làm nhất định phải làm xong.
Sau khi trận chiến trong nước mưa kia kết thúc, Lạc Ngọc Nghiên mới hoảng hốt thầm nghĩ: Chẳng trách trên đường đi chị Lâm lại muốn vào cửa hàng tìm ô và áo mưa, có lẽ lúc đó cô cũng đã hạ quyết tâm phải giết chết những người đó của tiểu đội Niết Bàn, để tránh trong lúc chiến đấu làm ảnh hưởng đến chứng yêu thích sạch sẽ của tiến sĩ Tiếu nên mới chuẩn bị sẵn sàng như thế. Cho nên có thể thấy được cô là một người kiên định đến nhường nào, thủ đoạn tàn nhẫn đến nhường nào, trong lúc người khác chỉ có thể đi từng bước từng bước nhỏ thì cô đã muốn đi hàng chục bước, thậm chí là hàng trăm bước.
Lạc Ngọc Nghiên vô cùng kính nể Lâm Đạm nhưng cũng cực kỳ sùng bái, dĩ nhiên sẽ nghe theo bất cứ chuyện gì mà đối phương nói, tuyệt đối không dám dị nghị nửa lời. Cô cắn cắn môi dưới, lưỡng lự nhìn các thành viên của tiểu đội Niết Bàn thương tích đầy mình đang khẩn cầu nhìn chằm chằm vào mình, cuối cùng vẫn xoay người đi về phía chiếc xe jeep.
“Chị Lâm, để em giúp chị lái xe cho, suốt đêm qua chị đã phải làm nóng máy sưởi cho mọi người, chắc chắn không thể ngủ ngon được.” Cô cười hì hì nói.
Lâm Đạm rất vui khi có người nguyện ý cống hiến sức lực, nhưng ngoài mặt vẫn không nói một lời, còn Tiếu Tuấn Lâm lại nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Tiểu Khâu vốn dĩ nên theo các thành viên của tiểu đội Niết Bàn rời đi lập tức chạy đến, đẩy Lạc Ngọc Nghiên ra rồi leo lên ghế lái, kiên quyết nói: “Để tôi lái, cô ngồi sang một bên đi.’’
“Cô là ai?’’ Lạc Ngọc Nghiên bị Tiểu Khâu đụng phải bả vai, không khỏi bĩu môi nhìn lên.
“Tôi là là lái xe đặc biệt của tiến sĩ Tiếu, ở đây không có chuyện của cô, cô lên xe khác ngồi đi.’’ Tiểu Khâu lớn tiếng đuổi người, thái đội cực kỳ ngang ngược.
“Cô dựa vào cái gì mà bắt tôi phải lên xe khác ngồi? Chiếc xe này thuộc sở hữu của tiểu đội chúng tôi, người nên đi là cô mới đúng.’’ Lạc Ngọc Nghiên chống nạnh, tức giận đến thở hổn hển.
“Vậy tôi đây trả xe lại cho cô, tôi tự lái xe của mình.’’ Tiểu Khâu lập tức nhảy xuống ghế lái, chạy về phía một chiếc SUV đỗ cách đó không xa, say đó liên tục vẫy vẫy tay với Lâm Đạm và tiến sĩ Tiếu.
Lâm Đạm biết cô là con rối của tiến sĩ, nhưng đây lại là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến cô ấy cãi nhau với người khác. Dáng vẻ này, thực sự rất giống một cô gái nhỏ tuổi đôi mươi, cực kỳ hiếu thắng, cực kỳ hoạt bát năng động. Nhưng nếu tất cả hành động của cô đều do tiến sĩ điều khiển, vậy chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc tiến sĩ rất muốn cãi nhau với Lạc Ngọc Nghiên sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, Lâm Đạm không nhịn được rùng mình, vội vàng loại bỏ suy nghĩ cực kỳ hoang đường kia ra khỏi đầu mình. Không đâu, tiến sĩ là một người lạnh lùng cao ngạo, sao có thể làm ra những chuyện ấu trĩ như thế này được? Nhất định là do bản tính của Tiểu Khâu vẫn còn chưa được tiến sĩ loại bỏ hoàn toàn nên lúc này mới bộc phát ra ngoài.
Nghĩ đến đây, cô gật gật đầu, cố gắng quả quyết suy đoán của mình.
Tiếu Tuấn Lâm cười mà như không cười liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Đi thôi, lên xe của Tiểu Khâu, tôi không yên tâm về người ngoài cho lắm.’’
“Vâng, tiến sĩ.’’ Lâm Đạm lập tức gật đầu, sau đó áy náy nhìn về phía Lạc Ngọc Nghiên: “Tiểu Ngọc, cảm ơn em. Tiến sĩ quen ngồi xe của Tiểu Khâu rồi, vậy bọn chị không làm phiền em nữa.’’
“Không phiền, không phiền, chị Lâm, chị cứ đi đi.’’ Lạc Ngọc Nghiên vội vàng xua tay, vẻ mặt xấu hổ ngượng ngập, chờ đến khi hai người bọn họ đi xa mới nhỏ giọng thì thầm: “Thực ra kỹ thuật lái xe của em cũng rất ổn, các chị ngồi một lần rồi sẽ biết.’’
Lâm Đạm nghe được những lời cô nói nhưng cũng không quay đầu nhìn lại. Việc ngồi xe ai đều do tiến sĩ quyết định chứ không phải là cô. Lúc đi ngang qua Nhiếp Đình, cô ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Cùng đi đi, để xem lúc nào bạn gái của anh sẽ đến cứu anh. Tối qua tôi không hề trông chừng anh, cô ta có xuất hiện không vậy? Tôi còn nghĩ đợi đến khi tôi mở mắt ra thì sẽ không thấy bóng dáng anh đâu nữa chứ.’’
Nhiếp Đình biết Lâm Đạm đang cố gắng châm ngòi ly gián, trên mặt nở một nụ cười lạnh lẽo nhưng trong lòng lại đau đớn tựa như đao cắt. Cả đêm qua Liễu Diệp không hề xuất hiện, là cô không dám đến hay là không muốn đến, Nhiếp Đình thực sự không thể nào biết được, nhưng hắn lại hiểu rõ, cái gọi là “không hề trông chừng anh” trong miệng Lâm Đạm tuyệt đối là một câu nói dối trăm phần trăm.
Tối qua hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thùng nước mà Lâm Đạm đặt bên cạnh mình, thậm chí còn nhìn không dám chớp mắt, lúc đầu hắn còn cho rằng bản thân làm như vậy là do đã bị Lâm Đạm dọa sợ đến phát điên, nhưng lại không thể ngờ được lúc nửa đêm có một thành viên trong đội ra ngoài đi vệ sinh, tiếng bước chân hơi nặng một chút, thế mà thùng nước kia lại bỗng nhiên biến thành một con rắn nước, ngẩng đầu, nhe răng nhanh đầy nọc độc của mình, gắt gao nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất nhất động của đội viên kia. Con rắn kia giống hệt như một sinh mệnh có ý thức, âm thanh phát ra chỗ nào nó lập tức chuyển hướng đến đó, dáng vẻ tựa như có thể tấn công đối thủ bất cứ lúc nào.
Nhiếp Đình nhìn này rắn nước, lại nhìn nhìn cửa phòng ngủ vẫn luôn đóng chặt, trong nháy mắt ra một trán mồ hôi lạnh. Hắn suy nghĩ, Lâm Đạm ngủ rồi sao? Nếu nàng không ngủ, vậy làm thế nào mà cô ta có thể điều khiển được con rắn nước ở khoảng cách hàng chục mét? Nếu cô đã ngủ, vậy chẳng phải cô đã đạt đến trình độ có thể khống chế tất cả mọi thứ xung quanh ngay cả khi chìm vào giấc ngủ rồi sao?
Cho dù như thế nào đi chăng nữa thì năng lực của Lâm Đạm thực sự vô cùng đáng sợ, chỉ cần đưa cho cô ta một ít nước thì chẳng có việc gì mà cô ta không làm được cả! Bị tra tấn tinh thần suốt cả một đêm, cảm nhận của Nhiếp Đình đối với con người Lâm Đạm đã trở nên cực kỳ phức tạp, đương nhiên không thể không có oán hận, nhưng nhiều hơn tất cả lại là khâm phục và sợ hãi. Hắn ngồi bên cạnh Lâm Đạm, tỏ ra im lặng lạ thường.
Đương nhiên Lâm Đạm cũng không có ý định quan tâm đến hắn, mà bận rộn dùng màng nước tiểu độc khử trùng cho chiếc xe, miễn cho tiến sĩ ngồi xuống cảm thấy không thoải mái.
Tiếu Tuấn Lâm đút hai tay vào túi quần, bày ra dáng vẻ lười biếng đứng ngoài cửa xe, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Đạm, cũng không biết đang nghĩ đến chuyện gì mà lại đột nhiên bật cười hai tiếng.
---
Căn cứ số 1 nằm ở phía Tây Nam lục địa, đường xa không hề dễ đi chút nào, đoàn người phải vòng tới vòng lui làm lỡ không ít thời gian.
Hai tháng sau, nhìn thấy cánh cổng lớn của căn cứ kiên cố tựa như thành luỹ sừng sững cách đó không xa, Lạc Ngọc Nghiên mở bộ đàm ra, phấn kích hét lên: “Chị Lâm, chị thấy không, đó chính là căn cứ của bọn em đấy, có phải rất đồ sộ không?’’
Lâm Đạm thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, nhìn bức tường thành nguy nga tráng lệ cao hàng chục mét được gia cố tầng tầng lớp lớp bằng các vật liệu xây dựng như cốt sắt tấm thép và xi măng, gật đầu nói: “Ừ, quả thực vô cùng đồ sộ.’’
Lạc Ngọc Nghiên hào hứng giải thích: “Chị Lâm, bức tường thành này là do các di năng hệ kim, dị năng hệ thổ, dị năng hệ mộc của căn cứ bọn họ xây dựng ròng rã suốt ba tháng trời đó, sau đó cứ cách nửa tháng sẽ gia cố lại một lần, dần dần mới phát triển thành quy mô như bây giờ. Ngay cả một cơn bão có sức gió giật cấp 17 hay động đất mạnh 10 độ richter cũng không thể làm rung chuyển nó. Phía trên còn có bệ pháo và đài quan sát, đủ để chứa hàng trăm ngàn binh lính, là một pháo đài kiên cố nhất thời kỳ tận thế này. Hai căn cứ lớn khác chắc chắn không thể so sánh với căn cứ của bọn em được, nhưng cũng chính vì bọn em đã không tính toán chi phí mà đi xây dựng một pháo đài lớn như thế này nên mới làm tiêu hao hết lương thực và tài sản, trở thành căn cứ nghèo nhất.”
“Để có thể trích xuất ra năm tấn lương thực làm tiền thù lao cho nhiệm vụ giải cứu tiến sĩ chúng em đã cố gắng hết sức rồi chứ chứ không phải là do thủ trưởng keo kiệt bủn xỉn đâu. Chị Lâm, người đứng đầu của các căn cứ khác chỉ nghĩ đến bản thân mình, nhu yếu phẩm dồi dào cũng kẹp chặt trong tay, không chịu phân phát cho dân chúng. Nhưng bọn em không giống như thế, mục tiêu của bọn em là cứu giúp tất cả những người sống sót, đồng thời giải cứu toàn bộ nhân loại.’’
Nhắc đến căn cứ số 1, giọng điệu Lạc Ngọc Nghiên trở nên rất đỗi tự hào.
Lâm Đạm nhìn con quái vật khổng lồ trước mắt mình, lập tức bị thu hút bởi quy mô to lớn của nó, nhưng đồng thời cũng sinh ra một cảm giác tuyệt vời. Nếu căn cứ này thực sự tốt giống như những gì Lạc Ngọc Nghiên miêu tả thì cũng có thể ở lại đây trong một thời gian dài. Cô nhìn về phía Tiếu Tuấn Lâm, nhỏ giọng hỏi: “Tiến sĩ, anh cảm thấy nơi này thế nào?’’
Tiếu Tuấn Lâm thờ ơ xua xua tay: “Tôi không quan trọng, cô đi đâu thì tôi sẽ đi đến đó.’’
Gò má Lâm Đạm hơi ửng đỏ, nói tiếp: “Tôi nghe anh, tôi sẽ đi theo anh.’’ Nếu trên đường đi không có sự bảo vệ của tiến sĩ, cô chắc chắn không thể có được sức mạnh để tự bảo vệ mình, càng không thể sống sót cho đến tận bây giờ. Thứ cô nợ tiến sĩ đâu chỉ là một cái mạng?
Dường như Tiếu Tuấn Lâm rất hài lòng với những lời nói của Lâm Đạm, cong môi nói: “Vậy thì cứ thu xếp ở chỗ này đi.’’