Chương 215: Tận thế (21)
Sau khi ăn cơm tối Dương Hoa Đồng đưa tiến sĩ Tiếu đến viện nghiên cứu ngầm dưới lòng đất. Hắn dùng tấm thẻ căn cước mở cánh cửa thuỷ tinh công nghiệp, giải thích: “Tiến sĩ Tiếu, ngài xem, căn phòng nghiên cứu này được xây dựng dựa theo phòng nghiên cứu lúc trước của ngài, phương hướng và cấu trúc giống hệt nhau như đúc, chỉ là trang thiết bị càng hiện đại, trang bị dành cho nhân viên càng gọn gàng sạch sẽ. Trước tiên tôi sẽ đưa ngài đi tham quan một vòng, có chỗ nào cảm thấy không hài lòng ngài nhất định phải nói ra, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cải tiến cho ngài.’’
Tiếu Tuấn Lâm vừa đi vừa không ngừng xem xét, đối mắt luôn kết một tầng băng bỏng lại hiếm khi trở nên nhu hoà lạ thường. Đúng vậy, căn phòng nghiên cứu này thực sự giống hệt với căn phòng nghiên cứu trước kia của hắn, khiến hắn có một cảm giác tựa như được trở về nhà ngay khi vừa mới bước vào. Đập vào mắt đều là những bức tường bóng loáng trắng tinh và những tấm kim loại màu bạc sáng bóng lấp lánh, không hề có một chút bụi bặm hay vết bẩn nào, trần nhà trên đỉnh đầu cứ cách ba mét sẽ được lắp một thiết bị khử trùng, khi hắn cảm thấy mình bị bẩn, chỉ cần ấn nút mở công tắc là đã có thể khử trùng cho bản thân.
Tất cả các nhà nghiên cứu khác đi qua đi lại trong phòng đều mặc áo blouse trắng, người nào người nấy đều bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Lúc nhìn thấy tiến sĩ Tiếu, bọn họ chỉ khẽ gật đầu chào hỏi một cái rồi lập tức rời đi, hoàn toàn không dám đến gần, bởi vì tất cả bọn họ đều là học trò của tiến sĩ, đã từng làm việc dưới trướng của hắn, dĩ nhiên biết rõ tính tình kỳ lạ của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một môi trường làm việc hoàn toàn vô khuẩn, các trợ lý lặng lẽ nghe theo, trang thiết bị và cơ sở vật chất đều hiện đại, đầy đủ, tất cả đều khiến Tiếu Tuấn Lâm cảm thấy vô cùng hài lòng, hắn gật gật đầu, khen ngợi nói: “Không tồi.’’
Dương Thiếu Hoa như được nhận thêm sự khích lệ, dẫn Tiếu Tuấn Lâm đến một căn phòng nơi cuối hành lang, nói: “Tiến sĩ, ngài nhìn xem, chúng tôi thậm chí còn mô phỏng theo phòng ngủ trước kia của ngài nữa.’’
Tiếu Tuấn Lâm đứng ngoài cửa quan sát xung quanh căn phòng một lần, vẻ mặt cực kỳ hài lòng. Bức tường, sàn nhà và trần nhà của căn phòng đều được sơn màu thuần trắng, tất cả đồ nội thất đều được lắp mặt kính màu đen, bởi vì sàn nhà màu trắng chỉ cần bị vấy bẩn một chút cũng có thể dễ dàng phát hiện, còn trên bề mặt kính màu đen chỉ cần dính một hạt bụi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Như thế, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể theo dõi tình trạng vệ sinh phòng ốc mà không phải lo có chỗ nào bị bẩn nhưng mình không thể phát hiện ra?
“Rất tốt.’’ Hắn lại gật đầu một lần nữa, giọng điệu ôn hoà.
“Tiến sĩ, cuối cùng ngài cũng đến rồi, chúng tôi đã chờ ngài lâu lắm rồi.’’ Hai nữ nghiên cứu viên cầm theo bình phun khử trùng và dụng cụ vệ sinh đi vào, mỉm cười nói: “Tiến sĩ, sau này chúng tôi vẫn chịu trách nhiệm quét tước và dọn vệ sinh cho phòng của ngài, đảm bảo sạch sẽ giống như trước thời kỳ tận thế.’’ Hai người này đều là học trò của Tiếu Tuấn Lâm, trước kia khi nhu yếu phẩm trong viện nghiên cứu đã cạn kiệt, vì muốn tìm kiếm đồ ăn cho tiến sĩ, hai người bọn họ liều chết xông ra ngoài, cuối cùng một đi không trở lại.
Lý do tại sao Tiếu Tuấn Lâm quyết định rời khỏi viện nghiên cứu trước kia một phần cũng có liên quan đến sự mất tích của hai người. Không có ai giúp hắn dọn dẹp vệ sinh, bình phun khử trùng cũng đã dùng hết, hắn thực sự không thể tiếp tục sống trong viện nghiên cứu kia được nữa, chuyện này càng khiến hắn cảm thấy khó có thể chịu đựng được hơn cả viện không có cơm ăn, không có nước uống. Nhìn thấy hai người bọn họ, có vẻ như hắn thực sự rất vui vẻ, khoé miệng vẫn luôn mím chặt lúc này lại nở một nụ cười thật lòng.
“Các cô không sao chứ?’’
“Không sao ạ, bọn em được binh lính của căn cứ số 1 cứu giúp, vốn dĩ muốn quay trở lại viện nghiên cứu tìm ngài nhưng trên đường đi lại gặp phải rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, không thể không đi vòng đến nơi này. Bây giờ bọn em giúp ngài quét dọn phòng ốc sạch sẽ trước đã rồi sau đó lại nói rõ với ngài.’’ Hai người vừa nói vừa lau sàn nhà, đồng thời phun thuốc khử trùng vào tất cả góc cạnh trong phòng.
Trong phòng lập tức tràn ngập một mùi thuốc sát trùng đậm đặc khiến người khác vô cùng khó chịu, nhưng Tiếu Tuấn Lâm lại khẽ nheo mắt, khoé miệng nở một nụ cười thoải mái. Mùi hương này khiến hắn cảm thấy vô cùng yên tâm, cũng vô cùng hưởng thụ.
Lâm Đạm đứng ngoài cửa chăm chú nhìn, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng bước vào thế giới chỉ có hai màu đen trắng này. Cho dù nước của cô có công hiệu tốt như thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn không thể nào sánh được với thuốc khử trùng chân chính. Cô chỉ có thể đảm bảo tiến sĩ không bị lây nhiễm hầu hết các loại vi khuẩn, nhưng ở trong căn phòng này, tiến sĩ có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân, bởi vì đây là một thế giới vô khuẩn vô trùng, là sự sạch sẽ mang đúng ý nghĩa của nó chứ không phải chỉ là sự đánh lừa thị giác.
Sứ mệnh của cô, có lẽ đến đây là kết thúc.
Ngay khi Lâm Đạm ngập ngừng không biết nên nói lời tạm biệt với tiến sĩ như thế nào thì Dương Hoa Đồng nhìn về phía cô, mở miệng đề nghị: “Cô Lâm, tôi nghe nói cô là học trò của tiến sĩ Ngô? Cô có muốn chọn một phòng thí nghiệm nào đó rồi bắt đầu quá trình nghiên cứu một lần nữa không?’’
“Không cần đâu.’’Lâm Đạm xua tay nói: “Trên đường đi đến đây, thầy hướng dẫn của tôi đã không may qua đời, đàn anh và đàn chị của tôi người thì chết, người thì giải tán, mà tất cả các tài liệu nghiên cứu đều nằm trong tay bọn họ, tôi không có bất cứ thứ gì cả, càng không tiếp xúc nhiều với các thành quả nghiên cứu hạt nhân và khoa học kỹ thuật, cho dù ngài cho tôi một phòng thí nghiệm, tôi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ làm lãng phí cơ sở vật chất của các ngài mà thôi.’’
Nghe thấy tin tiến sĩ Ngô đã hy sinh, Dương Hoa Đồng thổn thức trong chốc lát, sau đó cũng không kiên trì khuyên bảo Lâm Đạm nữa. Nguyên vật liệu và tài sản của căn cứ có hạn, quả thực không thể chịu được sự lãng phí không đáng có, trước mắt phải tập trung toàn lực nghiên cứu và chế tạo thành công vắc-xin phòng virus zombie hẵng nói sau. Tất cả các nguồn lực tốt nhất đều phải dồn về phòng nghiên cứu của tiến sĩ Tiếu, đây là nhận thức chung của lãnh đạo căn cứ.
“Vậy sau này cô có kế hoạch gì không? Cô có thể ở lại làm trợ lý cho tiến sĩ, chúng tôi sẽ cung cấp cho cô ngày ba bữa.’’ Dương Hoa Đồng tiếp tục nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm liếc nhìn hai nữ nghiên cứu viên chân tay nhanh nhẹn đang dọn dẹp căn phòng, lắc đầu nói: “Không cần, tôi có cách tìm kế sinh nhai, ngài không cần lo lắng.” Cô khẽ gật đầu, thật lòng nói: “Cảm ơn ý tốt của ngài.’’
“Không có gì, là cô giúp đỡ tiến sĩ, chúng tôi nên sắp xếp cho cô một cuộc sống ổn thoả mới phải.’’ Trước đó Dương Hoa Đồng đã được nghe kể lại “chiến công vĩ đại” của Lâm Đạm, dĩ nhiên không dám bỏ quá một thiên tài như vậy.
Giúp đỡ tiến sĩ? E là những người này đang có một sự hiểu lầm gì đó với tiến sĩ rồi. Khoé miệng Lâm Đạm khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Tiến sĩ là người thích khiêm tốn, hiển nhiên cô sẽ không bao giờ nhiều chuyện công khai bí mật của hắn. Cô do dự cân nhắc trong chốc lát, cao giọng nói: “Tiến sĩ, ngài còn cần tôi làm gì nữa không?’’
Tiếu Tuấn Lâm đang đứng dưới vòi phun hưởng thụ sương khói khử trùng vây quanh thân mình, nghe thấy những gì Lâm Đạm nói thậm chí còn không thèm mở mắt ra, chỉ hờ hững nói: “Không cần, cô đi đi.’’
Lâm Đạm cúi người thật sâu, chân thành nói: “Tiến sĩ, cảm ơn ngài đã quan tâm chăm sóc trên suốt đường đi.’’ Mặc dù trong mắt của tất cả mọi người, cô chỉ đóng vai trò như một bảo mẫu phục vụ cho tiến sĩ, nhưng nếu không gặp được tiến sĩ, làm sao cô có thể sống sót mà đi đến căn cứ số 1? Tất cả những gì cô làm cho tiến sĩ đều dựa trên tinh thần tự nguyện và có mục đích riêng của mình, không có chuyện ai phục vụ cho ai cả. Nói đúng ra, cô mới chính là người thiếu nợ tiến sĩ nhiều hơn, nợ người ta ân tình còn tốt, nhưng nợ tính mạng lại khó trả, chỉ cần tiến sĩ còn cần cô, cô nhất định sẽ ở lại bên cạnh tiến sĩ.
Nhưng bây giờ, tiến sĩ đã có người tốt hơn quan tâm chăm sóc, cô đã có thể hoàn thành nhiệm vụ rút lui được rồi. Nghĩ đến đây, Lâm Đạm chăm chú nhìn chằm chằm vào tiến sĩ một lúc lâu rồi với chậm rãi xoay người rời đi.
Sau khi tiếng bước chân cô nhỏ dần rồi biến mất, Tiếu Tuấn Lâm mới mở mắt ra, ánh mắt sâu thẳm khó đoán nhìn vào cánh cửa trống rỗng.
---
Sau khi rời khỏi viện nghiên cứu, Lâm Đạm đi cùng với một binh lính đến phòng quản lý khu dân cư để làm thủ tục đăng ký vào ở, Nhiếp Đình im lặng không nói một lời đi theo cô. Sau khi biết được tin Liễu Diệp đã thay lòng đổi dạ ngã vào vòng tay của Khương Cảnh Bác, tâm trạng hắn ta vẫn luôn ở trong trạng thái lên xuống thất thường, vô cùng đau khổ dày vò nhưng điều kỳ lạ chính là, chỉ cần Lâm Đạm xuất hiện trong tầm mắt, hắn ta lại trở nên bình tĩnh lạ thường. Đi bên cạnh cô, hắn ta chỉ cầm làm một người tù binh yên lặng, không cần làm bất cứ chuyện gì, không cần nói bất cứ câu nào, thậm chí cũng không cần nghĩ bất cứ chuyện gì, cảm giác như vậy thực sự không tệ chút nào.
Hai người bước vào hội trường chính phủ, đi vào văn phòng quản lý khu dân cư. Người quản lý hiểu nhầm cho rằng hai người bọn họ là một đôi, không nhịn được cảm thán nói: “Hai người thật may mắn, bây giờ vẫn còn có mấy phòng đôi trống để cho người chọn, rất phù hợp với cuộc sống của một cặp vợ chồng. Đây là thông tin về mấy căn phòng kia, hai người xem chỗ nào thích hợp thì chọn một cái. Nếu đến sớm hơn một chút thì có lẽ hai người phải dựng lều trại bên ngoài căn cứ để ở rồi, môi trường sống ở đó quá bẩn và hỗn loạn. Bây giờ căn cứ chúng ta đang rất thiếu người, hai người cố gắng tranh thủ sang năm sinh một đứa nhỏ, cũng coi như đang đóng góp vào việc duy trì nói giống cho nhân loại. Căn cứ của chúng ta đang mạnh mẽ khởi xướng chính sách sinh nhiều con, những gia đình đang nuôi con nhỏ sẽ được chính phủ phát tiền trợ cấp, hai người không cần phải lo lắng đến vấn đề này.’’
Nhiếp Đình nhíu chặt hai hàng lông mày, dường như rất muốn giải thích nhưng nhìn thấy Lâm Đạm vẫn bình thản cầm thông tin phòng ở lật xem thì lại cảm thấy hình như mình đang phản ứng thái quá, vội vàng cúi đầu, lỗ lai và cổ vô thức đỏ bừng một mảnh.
“Căn phòng này đi.’’ Lâm Đạm chỉ vào một trong số đó nói.
Người quản lý nhắc nhở nói: “Căn phòng này gần sát bên ngoài căn cứ, hệ số an toàn không được cao lắm, hai người không muốn suy nghĩ lại sao? Dù sao bây giờ vẫn còn rất nhiều phòng trống, có thể tuỳ ý lựa chọn, sau này căn cứ nhiều người hơn, đến lúc đó hai người muốn đổi cũng chưa chắc đã được đổi đâu.’’
“Không cần, căn phòng này đi.’’ Lâm Đạm không thích ở nơi đông người, đương nhiên lắc đầu từ chối.
Thấy cô vẫn một mực duy trì thái độ kiên quyết từ đầu đến cuối mà bạn trai cô cũng không nói gì, người quản lý liền đưa chìa khoá và giấy chứng nhận cho phép ở cho hai người. Đúng lúc này, Lạc Ngọc Hành và Lạc Ngọc Nghiên đi ra từ văn phòng bên cạnh, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc và vui mừng.
“Lâm tỷ! Vừa khéo bọn em đang có chuyện muốn tìm chị đây! Chị nhìn xem, đây là phần thưởng của bọn em, một vùng đất rộng hai trăm héc-ta, miễn thuế suốt đời, còn có năm tấn lương thực! Chị Lâm, tiến sĩ là do chị cứu giúp, bọn em chia một nửa phần thưởng cho chị, còn có tên của chị nữa nè!’’ Lạc Ngọc Nghiên quơ quơ giấy chứng nhận sở hữu đất trong tay, tên của Lâm Đạm quả nhiên cũng được in trên đó.
Lâm Đạm vô cùng bất giờ, thực ra Lâm Đạm là người hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, không có cô, một mình tiến sĩ cũng có thể thuận lợi đi đến căn cứ số một, chỉ là trên đường đi sẽ gặp một chút khó khăn, suy cho cùng thì hắn cũng mắc chứng cuồng sạch sẽ. Cái gọi là công lao hay phần thưởng gì đó không liên quan gì đến cô cả. Nhưng việc cô không cần và người khác không muốn cho lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
“Cảm ơn hai người.’’ Cô khẽ mấp máy đôi môi, xúc động nói: “Một mình tôi không cần đến nhiều lương thực và đất đai thế đâu.” Cô không tham lam, chỉ cần có thể ăn uống no đủ, có nơi dừng chân là đủ rồi. Cô không giống hai anh em nhà họ Lạc, bọn họ còn phải nuôi sống rất nhiều đàn em dưới trướng của mình.
“Chị Lâm, chị cứ đi theo chúng em, những thứ đó đều là của chị, bọn họ sẽ không chiếm không của chị thế đâu.’’ Lạc Ngọc Nghiên nắm chặt cánh tay của thần tượng, kéo cô đi ra ngoài, còn không quên ngoảnh lại nháy mắt với anh trai.
Lạc Ngọc Hành kịp thời mở miệng: “Chị Lâm, cô một thân một mình, giữ nhiều lương thực như thế cũng không an toàn chút nào. Hay là như vậy đi, cô dọn đến ở chung với bọn tôi, lương thực của cô chúng tôi sẽ bảo quản giúp, cô tham gia vào chiến đội của tôi được không?’’
Lâm Đạm vô thức bị hai người bọn họ mang đi, muốn từ chối nhưng rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào. Cô có thể bình thản đối mặt với những sự hờ hững lạnh lùng và đấu đá lẫn nhau của người khác, nhưng lại khó mà chống đỡ quá nhiều tình yêu và nhiệt tình.
Nhìn thấy hai gò má hơi ửng hồng của cô, ánh mắt Nhiếp Đình khẽ loé lên, sau đó cúi đầu mỉm cười.
Chẳng biết từ lúc nào Tiểu Khâu đã xuất hiện nơi góc đường, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Đạm, chờ đến khi bóng dáng cô biến mất nơi cuối con đường mới chậm rãi xoay người rời đi.