Chương 216: Tận thế (22)
Ở lại địa bàn của Lạc Ngọc Hành, Lâm Đạm quyết định tránh xa đám đông và chọn một nhà lầu nhỏ có vườn bao quanh.
Bởi vì Khương Cảnh Bác đã mang theo một nhóm người dị năng trốn đi nên sức mạnh phòng thủ của căn cứ trở nên yếu kém hơn bao giờ hết, mỗi ngày tất cả mọi người đều tất bật đi qua đi lại, có vẻ như cực kỳ bận rộn. Năng lực Lạc Ngọc Nghiên rất yếu, dĩ nhiên không có việc gì để làm, những lúc rảnh rỗi sẽ thường xuyên chạy đến căn nhà lầu nhỏ kia tìm Lâm Đạm để chơi.
“Chị Lâm, hôm nay chúng ta còn lên núi hái thuốc nữa không?’’ Cô mong chờ hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đi chứ, hôm nay chúng ta đi tìm một ít hạt giống cây trồng mang về, em có quen biết dị năng hệ mộc nào không? Chị muốn nhờ bọn họ giúp chị làm hạt giống nảy mầm.” Lâm Đạm lấy ra ba cái sọt. Nhiếp Đình lập tức đi lên, chủ động cầm lấy cái sọt lớn nhất, Lạc Ngọc Nghiên lấy cái hơi lớn một chút, để lại cái nhỏ nhất cho Lâm Đạm.
“Em quen rất nhiều biết người dị năng hệ mộc, bọn họ không những có thể làm cho hạt giống nảy mầm giúp chị mà còn có thể trực tiếp làm cho thực vật sinh trưởng chỉ trong vòng một giờ.’’
“Dùng dị năng thúc đẩy sự sinh trưởng của thực vật có tạo ra biến dị không? Chị sợ công hiệu của nó sẽ biến mất.’’
“Không đâu, cây được dị năng kích thích sinh trưởng không có gì khác biệt so với cây sinh trưởng tự nhiên cả, hơn nữa rễ của chúng còn khoẻ mạnh và tán lá càng xum xuê. Chị biết không, lúa gạo hay lúa mạch mà chúng ta dùng hàng ngày đều là do các dị năng hệ mộc ủ chín đấy. Mặc dù diện tích đồng ruộng đất đai bị ô nhiễm không ngừng mở rộng nhưng sản lượng sản xuất của chúng ta cũng được nâng cao, chuyện này gọi là trời không tiệt đường sống của con người. Chị Lâm, chị muốn loại thảo dược gì thì chỉ cần đưa hạt giống của chúng về đây là được, em sẽ giúp chị.’’ Lạc Ngọc Nghiên mỉm cười nói.
Lâm Đạm gật gật đầu nói: “Được rồi, vậy hôm nay chúng ta chỉ tìm hạt giống và cây non mà thôi.’’ Cô vươn tay định cầm lấy chiếc cuốc ở góc tường nhưng Nhiếp Đình đã nhanh tay cầm lấy trước một bước rồi sải bước rời đi, từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
Lạc Ngọc Nghiên che miệng cười trộm trong chốc lát, sau đó ghé sát vào tai Lâm Đạm nói: “Chị Lâm, tại sao hắn lại ngoan ngoãn nghe lời như thế?’’
“Chị cũng không biết.’’ Lâm Đạm lắc đầu, mắt thấy Nhiếp Đình đã cầm lấy cuốc xẻng, con dao nhỏ mang đi, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy hoang mang.
“Đi thôi, đi thôi, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi.’’ Lạc Ngọc Nghiên chỉ tò mò hỏi một câu như vậy, cũng không mong chờ nhận được câu trả lời. Có lẽ là vì dị năng đặc biệt của mình, cô cực kỳ thích đi vào rừng rậm dạo chơi, nhưng Lạc Ngọc Hành không cho phép cô rời khỏi căn cứ một mình, lại không có thời gian rảnh đi cùng, dần dần khiến cô buồn bực ngồi ở nhà đến mốc meo cả người. Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần cô nói đi ra ngoài cùng với Lâm Đạm, Lạc Ngọc Hành sẽ lập tức gật đầu đồng ý, chỉ vì năng lực của Lâm Đạm thực sự khiến hắn ta cảm thấy vô cùng yên tâm.
Ba người quen cửa quen nẻo đi lên núi, Lâm Đạm vừa đi vừa hái thảo dược, nhân tiện dạy Lạc Ngọc Nghiên và Nhiếp Đình cách phân biệt rõ từng loại thảo dược, còn kiên nhẫn giải thích kỹ càng dược tính cho bọn họ nghe. Giọng nói trầm bổng dịu dàng của cô không ngừng vang vọng trong khi rừng rậm, ôn nhu như vậy, êm tai như thế.
Lạc Ngọc Nghiên vô thức nghe đến mê mẩn, trong mắt đều tràn ngập sự sùng bái đối với Lâm Đạm. Nhiếp Đình nghiêm túc đào thảo dược, thỉnh thoảng ngầu đầu lên nhanh chóng liếc mắt nhìn Lâm Đạm một cái. Từ khi bước vào căn cứ số 1, hàng ngày Lâm Đạm đều lên núi tìm thảo dược, sau đó mang về bào chế, chiết xuất thành nước thuốc, nấu cơm, tu luyện rồi đi ngủ, cuộc sống sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi vừa đơn giản vừa có quy luật.
Trước khi thời kỳ mạt thế diễn ra, Nhiếp Đình là CEO của một công ty niêm yết, đã quen với một thế giới ngợp trong vàng son lộng lẫy, sau thời kỳ tận thế lại thức tỉnh dị năng hệ kim, hơn nữa còn tiến bộ rất nhanh, năng lực vô cùng mạnh mẽ, điều này làm cho hắn nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh cuộc sống khắc nghiệt tàn khốc, đồng thời giữ lại tính cách kiêu ngạo tự phụ của mình. Đem lòng yêu Liễu Diệp là vì cô ta đủ xinh đẹp, đủ cay độc và quyết đoán, có thể khiến cho hắn cảm nhận được khoái cảm chinh phục.
Nhưng bây giờ, tất cả những hào nhoáng phù phiếm của quá khứ đã rời xa, hắn ta biến thành một tên tù binh, nhưng thay vào đó lại cảm nhận được giá trị chân chính của sự bình yên. Mặt trời mọc và lặn, ngày đến và ngày đi, những từ ngữ vô cùng đơn giản này lại chưa đựng biết bao niềm hạnh phúc mộc mạc nhất. Hắn ta không cần phải suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ cần đi theo Lâm Đạm là được rồi.
“Đây có phải là cây nhân sâm không?’’ Hắn ta chỉ vào một cái cây đầy những quả màu đỏ.
Lâm Đạm lập tức đi đến bên cạnh hắn, vẻ mặt ngạc nhiên: “Đúng vậy, anh thật tinh mắt.’’
Khoé miệng Nhiếp Đình khẽ cong lên, ngay khi hắn đang định cầm cuốc đào nhân sâm thì Lâm Đạm lại nắm chặt lấy cổ tay hắn, nhẹ giọng nói: “Để tôi, anh đừng làm đứt bộ rễ của nó. Anh xem, nó còn ra quả, sau khi quay về chúng ta có thể nhờ các dị năng hệ mộc nhân giống thành cây con.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiếp Đình gật gật đầu, im lặng không nói một lời, đợi Lâm Đạm buông cổ tay mình ra lập tức giấu ra sau lưng, nhẹ nhàng xoa xoa, chỗ kia nóng bừng một mảnh như thể vừa mới bị lửa thiêu.
“Hoá ra đây chính là cây nhân sâm, thật đẹp.’’ Lạc Ngọc Nghiên ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát cây nhân sâm trước mặt, lơ đãng nói: “Lâm tỷ, ngày ngày chị chiết xuất ra nhiều nước thuốc như thế để làm gì vậy? Chị chuẩn bị mở phòng khám sao? Y thuật của chị tốt như thế, mở một phòng khám bệnh nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Bây giờ tất cả các nhà máy sản xuất dược phẩm đã đóng cửa, rất nhiều thuốc đặc trị cũng quá hạn sử dụng, bệnh viện đã bị đám zombie đánh chiếm, Tây y không thể cứu được nhiều người, y học cổ truyền Trung Quốc mới là vua.’’
“Chị cũng đang định mở một phòng khám.’’ Giọng điệu Lâm Đạm bỗng trở nên nặng nề: “Nhưng số nước thuốc này không phải chuẩn bị cho người bệnh. Em chưa từng tiếp xúc với Liễu Diệp cho nên không thể biết được, người phụ nữ này có gì đó bất thường, vận may vô cùng tốt, hơn nữa thỉnh thoảng có thể tránh được một số nguy hiểm. Cô ta xúi giục Khương Cảnh Bác rời khỏi căn cứ số 1 chứ không phải giành quyền kiểm soát căn cứ, chuyện này chắc chắn phải có một lý do gì đó. Chị có linh cảm thời gian tới căn cứ số 1 sẽ có chuyện lớn xảy ra, cho nên nhân lúc còn sớm chuẩn bị một số thứ phòng thân.’’
Lạc Ngọc Nghiên chặc lưỡi nói: “Người phụ nữ tên Liễu Diệp này thực sự lợi hại đến thế sao?’’
“Những nhu yếu phẩm mà cô ta lấy được dùng mãi không hết, hơn nữa còn đầy đủ mọi chủng loại, em nói có tà môn hay không?’’ Lâm Đạm cẩn thận đào cây nhân sâm lên.
Nhiếp Định im lặng đứng một bên, không nói một lời.
Nhưng Lạc Ngọc Nghiên lại không muốn buông tha cho hắn, mở miệng hỏi: “Này, anh và Liễu Diệp là người yêu của nhau, anh hiểu cô ta không? Trên người cô ta có bí mật gì vậy?’’
Nhiếp Đình lắc đầu, trong lòng vô cùng cay đắng. Dĩ nhiên hắn ta biết Liễu Diệp có gì đó không đúng lắm, tuy nhiên vẫn luôn cố gắng che giấu cho cô, nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ nói sự thật cho hắn nghe, lúc đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm lập tức vứt bỏ hắn rời đi, thậm chí không một chút do dự. Nếu cô ta chỉ đào thoát một mình, có lẽ hắn ta sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng cô lại mang theo Mã Trạch, điều này thực sự không thể nào chấp nhận được.
Phát hiện Lâm Đạm đang trực tiếp nhìn chằm chằm vào mình, Nhiếp Đình khẽ mấp máy đôi môi, cuối cùng không nhịn được bật thốt ra một câu: “Hình như cô ấy có năng lực biết trước tương lai.’’
Lạc Ngọc Nghiên ngạc nhiên đến mức nhảy dựng lên, nhưng Lâm Đạm cũng chỉ bình tĩnh gật đầu một cái.
---
Ba người thu được thắng lợi lớn trở về rồi nhờ các dị năng hệ mộc giúp đỡ kích thích sản sinh ra các loại thảo dược khác nhau, liên tục bận rộn hơn mười ngày, cuối cùng cũng chiết xuất ra được một kho dược liệu chồng chất lên nhau. Ngày hôm đó, khi Lâm Đạm đang chăm chú điều chế số nước thuốc này nọ thì bỗng nhiên nghe được tiếng chuông cảnh báo sắc bén vang lên khắp căn cứ, làn sóng zombie tấn công!
Đây là một trận chiến hết sức khó khăn và gian khổ, mấy chục vạn zombie tụ tập bên dưới tường thành, từng con từng con đều phát động dị năng của mình cố gắng đánh sập bức tường thành kiên cố bên ngoài, sau đó ăn tươi nuốt sống những người còn sống sót bên trong căn cứ. Tất cả bọn chúng đều là zombie đã luyện đến cấp ba trở lên, zombie hệ thuỷ liên tục phóng ra những mũi tên nước bắn hạ những binh lính đang đứng trên toà nhà hình tháp, trong khi đó zombie hệ kim và zombie hệ thổ vừa cố gắng phá tan bức tường thành vừa phát động tấn công từ xa. Bọn chúng phối hợp tác chiến, phân công nhiệm vụ rạch ròi, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Rõ ràng, nhóm zombie này rất kỳ lạ, bọn họ tuyệt đối không phải chỉ là một đám ô hợp vô dụng mà là một binh đoàn zombie đã được huấn luyện bài bản đâu ra đấy. Có binh lính xông pha chiến đấu phía trước dĩ nhiên phải có tướng soái phía sau, nhưng con zombie này là ai? Hắn có thể thành lập và kiểm soát cả một đoàn quân, có phải đang muốn chứng minh ý thức của bản thân đã thức tỉnh rồi không?
Chỉ với suy đoán như vậy cũng đủ để khiến cho toàn bộ người sống sót trong căn cứ cảm thấy sợ hãi dè chừng. Mắt thấy tường thành sắp bị đâm thủng thành một lỗ hổng lớn, các dị năng hệ kim và hệ thổ vội vàng chạy đến, dùng tốc độ nhanh nhất có thể không ngừng sửa chữa nó. Nhưng bọn họ vừa đi, sức mạnh phòng thủ chiến đấu lập tức trở nên yếu kém hơn rất nhiều, thậm chí còn có xu hướng bị vây hãm.
Nếu Khương Cảnh Bác không mang theo phần lớn các dị năng cao cấp rời đi, căn cứ số 1 chắc chắn không đến mức rơi vào hoàn cảnh không thể chịu được một cú đả kích như thế này. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, đám zombie sẽ không biết mệt mỏi nhưng sức mạnh con người sẽ trở nên cạn kiệt, chưa đầy sáu tiếng nữa, căn cứ số 1 sẽ mãi mãi trở thành quá khứ.
“Khương Cảnh Bác, tao, con mẹ mày! Mày hại chết nhiều người như thế, lão tử đây có biến thành zombie cũng không bỏ qua cho mày!’’ Phát hiện trên tòa nhà nhà cao chọc trời phía bên kia dòng sông Lan Thương thỉnh thoảng lóe lên một tia sáng lập lèo, đó là đám người Khương Cảnh Bác đang dùng kính viễn vọng quan sát cảnh tượng làn sóng zombie tấn công căn cứ số 1, Dương Hoa Đồng không nhịn được giương giọng mắng mỏ.
Trên vai hắn ta trúng một mũi tên do một con zombie hệ kim bên dưới tường thành bắn trúng, trong căn cứ còn có rất nhiều người bị trúng tên, nhưng bọn họ không có dị năng hệ kim bảo vệ cơ thể, sớm đã hy sinh, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ kiên cường bất khuất. Để bảo vệ người thân và đồng bào phía sau mình, bọn họ cam tâm tình nguyện dâng hiến tính mạng của bản thân.
Lâm Đạm nhanh chóng chạy lên trường thành, cúi người nhìn xuống thì lại thấy một mũi tên sắc bén đang trực tiếp bay thẳng về phía này. Ngay khi cô đang chuẩn bị triệu hội bức tường băng ra ngăn cản thì một tấm chắn kim loại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, bảo vệ cô kín kẽ đến không một kẽ hở. Nhiếp Đình lập tức kéo cô ra sau lưng, dặn dò: “Cô cẩn thận một chút.’’
Trong một môi trường không có nhiều phân tử nước, sức chiến đấu của Lâm Đạm gần như bằng không, vì thế cô ngoan ngoan trốn ở sau lưng Nhiếp Đình.
Nhiếp Đình cong cong khóe môi, lúc này mới kích hoạt dị năng, mãnh liệt tấn công đám zombie bên dưới tường thành.
“Không xong rồi! Tường thành sắp bị xombie xuyên thủng rồi.’’ Không biết người nào hét lên một tiếng tuyệt vọng, Nhiếp Đình lập tức chạy đến, ngưng tụ thành một tấm thép thật dày lấp kín lỗ hổng. Làm như vậy sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng, vì thế hắn ta cũng không còn nhiều sức mạnh để chiến đấu một lần nữa, đây chính là cách mà sinh lực của con người bị suy yếu.
Lâm Đạm nhìn chằm chằm vào làn sóng zombie dày đặc bên dưới tường thành, sắc mặt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Cô dò hỏi khắp mọi nơi, cuối cùng cũng tìm được một người dị năng hệ không gian, bảo hắn ta trở về phòng của mình lấy tất cả những bình thuốc nhỏ đã được điều chế lại đây. Người dị năng hệ không gian có vẻ như không tình nguyện cho lắm, nhưng lại dè chừng lưỡi dao băng đang đặt trên cổ mình, không thể không làm theo.
“Đã là lúc nào rồi, cô không lo tập trung đánh zombie mà còn lấy mấy cái bình sứ này để làm gì? Con mẹ nó có phải cô điên rồi không? Mặc dù tôi không có khả năng chiến đấu nhưng cũng biết cầm súng bắn chết lũ zombie kia, còn cô thì đang làm gì? Cô cho rằng đây là nhà cho cô uống rượu vui chơi sao?’’ Người dị năng hệ không gian tức giận đến dậm chân.
Nhưng Lâm Đạm căn bản không thèm quan tâm đến hắn ta, trực tiếp ném từng chiếc bình nhỏ màu đen vào nhiều hướng khác nhau. Bình sứ nhỏ rơi xuống giữa bầy zombie, có máu thịt mềm mại lót dưới mặt đất, chúng sẽ không bị vỡ, nhưng lại bị Lâm Đạm dùng năng lực tinh thần của mình thúc đẩy, bỗng nhiên nổ tung, sau khi tiếp xúc với không khí, chất lỏng màu tím trong bình ngay lập tức bốc hơi thành từng làn khói mù mịt.
“Người nào ném đạn khói đó?” Dương Hoa Đồng gào rống: “Đạm khói thì có ích gì chứ, mau dùng lựu đạn!’’
“Thủ trưởng, lựu đạn đã dùng hết rồi!’’ Một binh lính tuyệt vọng nói.
Dương Hoa Đồng ngẩn người, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng. Sau đó, hắn ta nhìn thấy Lâm Đạm lấy ra nhiều bình sứ màu đen ném về phía lũ zombie hơn nữa. Chắc có lẽ cô cũng không còn cách nào khác cho nên mới nhắm mắt đánh bừa chăng? Chẳng lẽ căn cứ số 1 thực sự kết thúc tại đây sao? Nhưng tiến sĩ Tiếu vừa chỉ vừa mới đến, hắn đang chuẩn bị bắt tay vào quá trình nghiên cứu vắc-xin mà!
Nghĩ đến đây, Dương Hoa Đồng sợ hãi mở to mắt, lập tức gào thét: “Không xong rồi, tiến sĩ Tiếu vẫn đang ở viện nghiên cứu! Lạc Ngọc Hành, cậu nhanh chóng dẫn tiến sĩ rời khỏi nơi này đi! Nhanh lên! Trên sân bay còn có một chiếc trực thăng có thể dùng, chìa khoá ở trong két sắt của tôi, cậu biết mật mã mà! Tất cả chúng ta có thể chết nhưng tiến sĩ Tiếu tuyệt đối không thể chết, cậu hiểu chưa?’’
“Tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ bình an đưa tiến sĩ Tiếu rời khỏi nơi này.’’ Lạc Ngọc Hành vừa dứt lời thì đã thấy tiến sĩ Tiếu lại đang chậm rãi bước lên tường thành, lặng lẽ đứng bên cạnh Lâm Đạm.