Chương 217: Tận thế (23)
Phát hiện tiến sĩ cũng tham gia bảo vệ tường thành, Lâm Đạm không khỏi cảm thấy hơi bất ngờ. Cô vẫn luôn cho rằng tiến sĩ là một người vô cùng lạnh nhạt vô tình, ngoài trừ bản thân mình, hắn không bao giờ quan tâm đến tính mạng của bất cứ người nào khác. Nói một câu không hề dễ nghe chính là, cho dù toàn bộ người trong căn cứ này chết ngay trước mặt hắn thì trái tim hắn cũng không hề dao động chút nào.
Lạnh nhạt thì lạnh nhạt, nhưng hắn sẽ không giờ vô cớ đi làm tổn thương đến người khác, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Lâm Đạm nguyện ý đi theo bên cạnh hắn. Cô không có thời gian bắt chuyện với tiến sĩ, chỉ đơn giản gật đầu một cái xem như là chào hỏi rồi cưỡng chế ra lệnh cho tên dị năng hệ không gian kia đưa tất cả các bình sứa màu xanh lục ra ngoài.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô không thấy tất cả mọi người đang cố gắng tiêu diệt zombie sao? Vậy mà cô còn ở đây chơi đùa mới đám chai nhựa này, một chút khói kia thì làm được cái rắm gì chứ?” Tên dị năng hệ không gian kia định trốn thoát khỏi sự khống chế của Lâm Đạm, sống chết không chịu lấy tất cả bình sứ còn lại ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi muốn cậu đưa ra thì đưa ra, nói nhảm nhí làm gì?’’ Lâm Đạm hung hăng cho hắn hai bạt tai, lưỡi dao băng đang đặt trên cổ cứa sâu vào da thịt, một dòng máu đỏ tươi lập tức tuôn trào.
Trong ánh mắt tên dị năng hệ không gian kia lộ ra một tia sáng độc ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải cô muốn phản lại nhân loại không? Rốt cuộc mấy bình sứ cô thả xuống thành kia là gì? Chẳng lẽ là chất kích thích có thể khiến đám zombie thêm hưng phấn sao?” Không thể trách hắn lại tưởng tượng phong phú như thế, mà sự thật là vì đã có quá nhiều phần tử cặn bã như thế xuất hiện giữa nhân loại. Bọn chúng liên tục cổ xuý tuyên truyền học thuyết về sự huỷ diệt của con người ở khắp mọi nơi, nói gì mà tất cả những tai ương mà loài người đang phải đối mặt bây giờ đều là do ô nhiễm môi trường tạo thành, chỉ cần nhân loại bị huỷ diệt sạch sẽ thì đám zombie tự nhiên cũng sẽ bị tiêu diệt, còn Trái đất sẽ được thanh lọc và trở thành một hành tinh màu xanh nước xinh đẹp một lần nữa.
Cũng chính vì thế bọn chúng tìm cách lên kế hoạch cho rất nhiều sự kiện khủng bố, ví dụ như đổ máu tươi xung quanh căn cứ nhằm dẫn dụ đám zombie tìm đến; Bắt cóc hoặc mưu sát các nhà lãnh đạo cao cấp; Tàn sát trẻ nhỏ… tất cả những người sống sót đều căm thù đám người này đến tận xương tuỷ, một khi phát hiện sẽ lập tức đưa bọn chúng xét xử tử hình.
Rõ ràng những hành động vô cùng kỳ lạ của Lâm Đạm đã khiến tên dị năng hệ không gian này nảy sinh những liên tưởng không tốt, vì thế hắn thà bị chặt bay đầu cũng không chịu lấy mấy bình sứ còn lại ra ngoài.
Lâm Đạm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng bất lực không có cách nào khác. Mắt thấy mấy làn khói màu tím đã nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, cô siết chặt lưỡi dao băng, thầm nghĩ hay là cứ dứt khoát giết chết tên này để cho các thứ đựng trong không gian của hắn tự động tuôn ra, đỡ phải làm lỡ nhiều thời gian thêm nữa. Còn về phần căn cứ sẽ xét xử hành vi phạm tội của cô như thế nào sau khi trận chiến kết thúc đã không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô nữa rồi.
Lưỡi dao băng của cô càng lúc càng nhấn sâu xuống, chậm rãi cắt vào da thịt tên dị năng hệ không gian, chỉ cần sâu thêm nửa tấc nữa thôi là đã có thể cắt đứt động mạch cổ, lập tức cướp đoạt tính mạng của đối phương. Trong khoảnh khắc hết sức ngàn cân treo sợi tóc này, Tiếu Tuấn Lâm lại đột nhiên giữ lấy cổ tay cô, ngăn cản hành động bất chấp hậu quả của Lâm Đạm, sau đó khẽ liếc mắt nhìn tên dị năng hệ không gian kia một cái.
Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt tràn ngập kháng cự của trên dị năng kia lập tức trở nên vô cùng ngoan ngoãn, nhanh chóng đưa mấy trăm bình sứ màu xanh lục ra ngoài, đặt ngay ngắn trên mặt đất trống.
Lâm Đạm cảm kích liếc mắt nhìn tiến sĩ một cái, sau đó giương giọng hét lên: “Xung quanh đây có dị năng hệ phong nào không, nhanh đến đây nhận lấy bình sứ rồi cứ cách một trăm mét ném lên tường thành một bình, nhanh lên!’’ Cô liên tục gọi rất nhiều tiếng nhưng không hề có bất cứ người nào nghe theo mệnh lệnh của cô, tất cả mọi người đều không quen biết biết Lâm Đạm, cũng không biết cô rốt cuộc muốn làm gì, sao có thể mù quáng nghe theo chứ? Ngay cả tên dị năng hệ không gian kia cũng đã tỉnh táo lại, chuẩn bị chạy về phía trước cấp báo về hành động khác thường của Lâm Đạm, nếu tình hình thực sự nguy cấp, bọn họ sẽ đánh chết cô ngay trên tường thành cũng không bao giờ để cô tiếp tục tuỳ ý làm bậy một lần nữa.
Thời gian càng lúc càng gấp, trong lòng Lâm Đạm vô cùng sốt ruột, chỉ có thể tự mình cầm lấy một chiếc bình sứ ném vào trên bức tường gạch. Mảnh thuỷ tinh vỡ vụn cứa sâu vào lòng bàn tay khiến cô chảy rất nhiều máu tươi nhưng dường như Lâm Đạm lại không cảm nhận được cảm giác đau đớn ngoài da kia, mắt thấy một phần chất lỏng màu xanh lục trong chiếc bình sứ thấm sâu vào bức tường, một phần tỏa ra trong không khí, lúc này mới cầm lấy một chiếc bình sứ khác, chuẩn bị chạy đến bức tường thành cách đó một trăm mét tiếp tục đập vỡ.
Ngay khi cô đang cúi người xuống thì một bàn tay mang găng tay trắng tinh sạch sẽ giữ chặt lấy cổ tay cô, ngăn cản động tác của cô.
“Tiến sĩ?” Lâm Đạm giãy giụa nói: “Xin ngài hãy buông tôi ra, mùi pheromone dẫn trùng kia đã khuếch tán ra không khí rồi, nếu như không đổ thuốc đuổi côn trùng lên tường thành thì sau khi ăn sạch sẽ đám zombie ở bên dưới, lũ côn trùng kia sẽ xâm nhập vào căn cứ và tấn công loài người.’’ Mặc dù tính tình cô lạnh nhạt nhưng cũng sẽ không bao giờ trơ mắt nhìn cả một căn cứ rộng lớn bị zombie huỷ diệt như thế. Chỉ cần còn một chút sức lực cô sẽ cố gắng hết khả năng của mình, tuyệt đối không trốn tránh.
“Tôi biết cố muốn làm gì, nhưng chỉ dựa vào sức lực một mình cô thì căn bản không thể nào đổ thuốc đuổi côn trùng lên toàn bộ tường thành trong khoảng thời gian ngắn được.’’ Hai mắt Tiếu Tuấn Lâm nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay nhuốm máu của Lâm Đạm, ánh mắt lạnh lẽo.
Hắn lấy ra một chai xịt nhỏ và phun thuốc khử trùng vào lòng bàn tay Lâm Đạm, chậm rãi nói: “Sẽ có người đến giúp cô.’’ Sau đó, hắn không nhanh không chậm nói: “Các dị năng hệ gió xung quanh ở đâu hết rồi, đến đây nhận lấy bình sứ rồi cách một trăm mét đập lên tường thành một bình, nhanh lên!’’
Giọng hắn không cao cũng không chấp, chỉ bình thản nói chuyện, nếu như là ngày thường chắc hẳn mọi người xung quanh có thể nghe thấy. Nhưng bây giờ đang trong tình cảnh lũ zombie vây thành, lửa đạn ồn ào mù mịt, là một trận chiến sinh tử, âm thanh của hắn sớm đã bị biến mất trong tiếng gào thét tuyệt vọng của loài người cùng với tiếng gầm rống sắc nhọn của lũ zombie.
Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra, liên tục có các dị năng hệ gió chạy đến bên cạnh hai người bọn họ với tốc độ nhanh nhất, sau đó mang theo năm hoặc mười bình sứ rồi cứ cách một trăm mét lại đập vỡ một bình lên tường thành. Tường thành vừa cao vừa rộng lớn, đứng một chỗ nào đó phóng mắt nhìn ra hai bên căn bản không thể nào nhìn thấy điểm cuối. Muốn đi hết một vòng cần phải mất mấy ngày mấy đêm, hơn nữa còn đòi hỏi sức chịu đựng vượt xa người bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như thường ngày, nếu phải ném tất cả số thuốc đuổi côn trùng kia lên toàn bộ tường thành tại những điểm xác định thì chắc chắn không thể nào hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhờ sự giúp đỡ của các dị năng hệ gió với khả năng bay lượn thì đây lại là một việc vô cùng dễ dàng. Sau khi các dị năng hệ gió liên tục mang theo bình sứ rời đi, sức chiến đấu của loài người lại bị suy yếu đi mấy phần, tốc độ bại trận càng lúc càng nhanh hơn.
Dương Hoa Đồng tức đến hộc máu không ngừng gầm rống: “Người đâu, tất cả chạy đi đâu hết rồi? Khương Cảnh Bác đã chạy trốn, các người cũng muốn chạy, vậy ai sẽ bảo vệ nhà cửa vườn tược? Ai sẽ bảo vệ người già, phụ nữ và trẻ em trong căn cứ? Loài người chúng ta còn chiến đấu làm gì nữa, không bằng dứt khoát ôm theo lũ zombie kia chết quách đi cho rồi!’’
“Tư lệnh, các dị năng hệ kim và hệ thổ đang đi tu sửa tường thành, các dị năng hệ gió đi đến chỗ người phụ nữ kia cầm theo một đống bình sứ chai lọ này nọ chạy rồi! Tư lệnh, người phụ nữ kia rất kỳ lạ, tôi nghi ngờ cô ta là thành viên của tổ chức phản động nhân loại, chúng ta nên giết nàng ta không?” Một binh linh cao giọng bẩm báo.
“Ai là thành viên của tổ chức phản động nhân loại?” Dương Hoa Đồng vừa chỉ huy các dị năng phát động tấn công vừa dành chút thời gian đi xem xét tình hình trên tường thành, sau đó lập tức ngây ngẩn cả người. Hắn ta cũng quen biết với người phụ nữ khả nghi kia, chính là một dị năng hệ thuỷ với sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ theo như những gì Lạc Ngọc Hành đã nói- Lâm Đạm.
Nhưng bây giờ, khi tất cả các dị năng hệ thuỷ đều đang phóng vòi rồng và mũi tên nước về phía đám zombie thì cô ta lại chăm chú đập vỡ chai lọ gì đó. Người vừa mới thả đống độc dược xuống lũ zombie cũng là cô ta, mà thứ thuốc tạo ra làn khói màu tím đó căn bản không hề giống với độc dược thông thường, rõ ràng năng lực của cô ta rất mạnh nhưng lại không ra tay tiêu diệt zombie, rốt cuộc là muốn làm gì?
Nhưng nghi vấn chồng chất trong lòng càng lúc càng nhiều và cuối cùng Dương Hoa Đồng cũng đồng ý với nhận định của cấp dưới mình, thầm nghĩ thà giết nhầm một ngàn còn hơn bỏ sót một người, vì thế lệnh cho một vài tên binh lính đi đánh lén đối phương. Nhưng trên tường thành đều là binh lính và các dị năng khác, muốn bắn chết một ai đó trong đám đông đang chen chúc này mà không làm bị thương người vô tội là một chuyện khó khăn đến nhường nào?
Một vài tên binh lính làm thế nào cũng không thể nhắm chuẩn, chỉ có thể đẩy đồng đội của mình ra lén lút đi đến gần Lâm Đạm. Nhưng đúng lúc này, bọn họ lại phát hiện Lạc Ngọc Hành cũng đang đi đến bên cạnh Lâm Đạm, lúc đầu định ngăn cản hành động của cô nhưng không ngờ tiến sĩ Tiếu chỉ mở miệng nói một câu, hắn đã lập tức lệnh cho tất cả mọi người xung quanh lui về phía sau, chừa ra một khoảng trống khoảng chừng hai mươi mét vuông rồi bắt đầu đốt lửa.
Lâm Đạm ném toàn bộ bình sứ còn sót lại vào trong đống lửa, làm nổ tung tất cả. Ngọn lửa màu vỏ quýt liếm láp nước thuốc đang chảy tràn lan ra xung quanh khiến chúng dần dần biến thành màu xanh lục u ám, nhìn qua giống hệt như một ngọn lửa đến từ địa ngục, một mùi hương cây cỏ nồng nặc lan toả ngập tràn trong không khí, nhanh chóng bao phủ toàn bộ vùng trời căn cứ.
Ngửi được mùi hương kỳ lạ này, Dương Hoa Đồng tức giận mắng một câu mẹ nó, sự tuyệt vọng trong mắt càng lúc càng dày đặc hơn bao giờ hết. Hắn ta cho rằng chất lỏng bị ngọn lửa đốt cháy kia chính là một loại độc tố, sau khi khuếch tán rộng rãi ra ngoài có thể giết chết toàn bộ người sống sót trong căn cứ. Nhưng hắn ta lại không thể hiểu nổi, tại sao Lạc Ngọc Hành và các dị năng hệ gió kia lại giúp đỡ Lâm Đạm ngay cả khi phía sau bọn họ còn có người vợ hiền hậu, cha mẹ và con cái của mình, chẳng lẽ bọn họ không hề quan tâm đến sự sống chết của người thân chút nào sao?
Zombie muốn ăn thịt người, con người cũng muốn ăn thịt người, thế giới này điên thật rồi, hoàn toàn điên thật rồi!
Hai mắt Dương Hoa Đồng đỏ bừng, vẻ mặt trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, nhấc tay triệu hồi ra vô số mũi tên nhọn dày đặc phóng về phía lũ zombie ở dưới tường thành. Biết rõ dị năng của mình đã cạn kiệt, năng lượng sống cũng đang bị thiêu đốt mãnh liệt nhưng hắn ta không muốn từ bỏ sự phản kháng đấu tranh của mình. Làn mưa tên rơi xuống bầy zombie, nhưng cũng không thể ngăn cản làn sóng tấn công của bọn chúng, chỉ cần không bắn trúng đầu, bọn chúng sẽ tiếp tục chiến đấu không ngừng nghỉ, đây mới là điều đáng sợ nhất khi zombie công thành.
Dương Hoa Đồng nhìn số lượng zombie không hề vơi bớt bên dưới, trong lòng lại trào dâng một nỗi bi thương nồng đậm. Đúng lúc này, một mảnh đen nghìn nghịt bỗng nhiên bay đến từ phía chân trời, cùng với đó là tiếng cánh côn trùng cọ xát lẫn nhau và tiếng vù vù co ve không ngừng vang lên. Hắn ta vội vàng cầm lấy kính viễn vọng quan sát kiểm tra tình hình, sau đó sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Là ong sát thủ! Nhanh, quay về tòa nhà hình tháp, nhanh!’’ Hắn ta gào thét đến rát cổ bỏng họng.
Ong sát thủ là một loài ong đến từ Châu Phi, nhưng không hiểu tại sao kể từ khi thời kỳ tận thế bùng nổ lại dần dần xâm chiến các châu lục khác, đồng thời sinh sản một cách chóng mặt. Sau khi đột biến, kích cỡ đầu của loài ong sát thủ này đã to bằng nắm tay, tập quán ăn uống cũng trở nên vô cùng phức tạp, nhựa thực vật, máu tươi con người, thậm chí là mủ nước và thịt thối rữa trong cơ thể của zombie cũng là thức ăn của chúng. Hơn nữa chúng còn tiến hoá ra rất nhiều dị năng của các thuộc tính khác nhau, chỉ một con riêng lẻ đã có thể giết người một cách vô hình, huông chí là cả một đàn lớn như thế này?
Chỉ cần là những nơi bị đàn ong sát thủ này ghé thăm thì con người, zombie, thực vật, tất cả đều khó tránh khỏi cái chết, chúng nó mới là kẻ huỷ diệt chân chính.
Dưới bức tường thành là làn sóng zombie, trên bầu trời là đàn ong sát thủ, trên trời dưới đất đều đen nghìn nghịt một mảnh, thậm chí còn che khuất cả ánh nắng mặt trời, cảnh tượng giống hệt địa ngục trần gian này khiến Dương Hoa Đồng hoàn toàn tuyệt vọng. Xem ra lần này căn cứ số 1 thực sự khó tránh khỏi số phận bị huỷ diệt thật rồi, chẳng trách Khương Cảnh Bác sống chết muốn chạy trốn, có lẽ hắn đã sớm có dự cảm chẳng lành cũng nên?
“Là ong sát thủ! Mọi người mau trốn vào trong tháp đi, nhanh lên!’’ Những người còn lại cũng phát hiện tình huống khác thường trên bầu trời, sau đó lập tức bỏ chạy tán loạn, chiến tuyến của loài người vốn đã bắt đầu tan tác chỉ trong chớp mắt đã bị đánh đến không còn mảnh giáp.