Chương 219: Tận thế (25)
Hạt giống của các loại thực vật biến dị rơi vào đám zombie, được các dị năng hệ mộc xúc tác, sau đó ngay lập tức phát triển thành cây cối xanh um tươi tốt, đâm bộ rễ xuyên vào trong đất hoặc máu thịt của đám zombie. Bên ngoài tường thành vốn dĩ chất đống đầy xác chết nhưng bây giờ lại là một mảnh xanh tươi, ngược lại tăng thêm một chút sinh khí dào dạt cho nơi này.
Thực vật biến dị cấp cao hơn dường như đã phát triển khả năng tự nhận thức, điều này thực sự khó kiểm soát. Ngay khi lớn lên, chúng bắt đầu phát tán khắp nơi để tìm kiếm thức ăn. Bởi vì nhu cầu của sự tiến hoá và trở nên mạnh mẽ hơn, ngoài năng lượng ánh sáng thì xác chết đang phân huỷ cũng là một trong những nguồn dinh dưỡng yêu thích của chúng, vì vậy đối với chúng mà nói việc cắm rễ trong đám zombie chẳng khác nào cắm rễ trên thiên đường. Chẳng mấy chốc, chúng đã thoát khỏi hiệu lệnh của các dị năng hệ mộc, dùng dây leo mạnh khoẻ chắc chắn của mình giăng lưới tóm gọn những cái xác không hồn hôi thối đó, nhanh chóng tiêu diệt chúng gần như không còn một mảnh.
Tốc độ của chúng không hề thua kém tốc độ của đám côn trùng kia, chỉ trong chớp mắt đã xử lý sạch sẽ một đội quân lớn zombie, sau đó lan ra những nơi xa hơn nữa. Bức tường thành quá cao, vươn dây leo hướng lên trên hơn mười mét cũng không tìm thấy đồ ăn, mà hướng ngược lại lại có nguồn dưỡng chất vô cùng vô tận, cho nên bộ rễ và dây leo của chúng không hề sinh trưởng trên tường thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đừng ngây người đứng đó nữa, phía sau vẫn còn có một đám zombie cuồn cuộn kéo tơi đây, thực vật biến dị vẫn quá ít, hãy sử dụng dị năng của các người ủ chín, để chúng đâm hoa kết trái rồi mọc thành những cây con mới. Chỉ cần thủ lĩnh của đám zombie kia còn tồn tại thì sẽ còn có những đoàn quân zombie mới không ngừng ập đến, chiến thắng vẫn còn cách chúng ta rất xa.” Lâm Đạm đứng trên lan can, nhìn những đoàn quân zombie gần như vô tận ở phía xa xa.
Không một ai biết được những zombie này từ đâu đến và đang nghe theo lời hiệu triệu của ai. Thủ lĩnh của đám zombie không mặc quân phục treo đầy huân chương và đứng ở một nơi đặc biệt dễ thấy giống như thống soái của loài người mà hắn sẽ ẩn mình trong những con zombie với làn da thối rữa và quần áo rách nát không khác bất cứ đồng thoại nào của mình. Chỉ cần hắn ta không chết thì trận chiến này sẽ không bao giờ kết thúc. Hơn nữa, những nhận thức và suy nghĩ của bản thân hắn ta hoàn toàn khác với con người, không ai có thể biết rốt cuộc tại sao hắn ta lại phát động cuộc chiến tranh này cho nên cũng không thể đoán trước được sách lược tiếp theo của hắn ta rốt cuộc là gì. chính vì vậy, hắn ta sẽ không vì lần bại trận này mà rút lui giống như quân đoàn con người, nhiều khả năng, hắn ta sẽ tiếp tục triệu hồi vô số zombie gần đó để tấn công thành trì cho đến khi san bằng mảnh đất này.
Trong đoàn quân zombie không có cái gọi là “Tổn hại” và “Dự tính”, một khi đã ra trận thì bọn chúng sẽ chiến đấu với tinh thần không chết không ngừng, cho nên con người cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho cái chết trước mắt.
“Đừng sợ bóng sợ gió, cứ làm như những gì tôi nói là được, sau khi trận chiến kết thúc, tôi sẽ có cách thu dọn đám thực vật biến dị này.’’ Thấy các dị năng hệ mộc vẫn còn có chút do dự, Lâm Đạm lại thúc giục một lần nữa.
“Được, chúng tôi tin tưởng cô.’’Đã từng chứng kiến bản lĩnh của Lâm Đạm, các dị năng trong căn cứ số 1, đã có một sự tin tưởng phi thường đối với cô. Bọn họ lập tức thi triển dị năng của mình khiến những dây leo dưới tường thành nhanh chóng đâm hoa kết quả, rơi xuống đất, mọc rễ, nảy mầm. Từng đợt sóng màu xanh lục không ngừng cuộn trào rồi vươn xa hơn nữa, những nơi chúng đi qua giống như một lưỡi liềm thu hoạch lúa mì, bóp chết đám zombie gần như không còn một mảnh. Nhưng chúng và côn trùng lại có mối quan hệ cộng sinh, không những không cản trở việc tìm kiếm thức ăn của côn trùng mà các loài thực vật biến dị còn thu hút nhiều côn trùng đến đây hơn nữa.
Đội quân zombie vốn dĩ muốn phá huỷ căn cứ này, nhưng bây giờ lại đang đối mặt với nguy cơ bị tiêu diệt.
Những người trốn trong toà tháp lần lượt chạy ra ngoài, vẻ mặt ngưng trọng nhìn cảnh tượng này. Trong lòng bọn họ có thở phào nhẹ nhõm, có niềm vui thầm kín và cũng có nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời. Đám zomie quả thực rất đáng sợ, nhưng so với những loài côn trùng và thực vật biến dị có sức mạnh áp đảo này, chúng dường như chẳng là gì cả. Trước sự phát triển mạnh mẽ của những kẻ thù hùng mạnh như thế này, liệu còn có tương lai nào cho nhân loại hay sao?
Tiếu Tuấn Lâm khẽ cong môi lẩm bẩm từng câu từng chữ: “Thấy chưa, đây mới là diện mạo thực sự của thời tận thế, rồi một ngày nào đó đám zombie này sẽ rút khỏi sân khấu lịch sử và nhân loại sẽ phải đối mặt với những thử thách khắc nghiệt hơn nữa.”
Lạc Ngọc Hành cảm thấy da đầu mình tê dại một hồi, Nhiếp Đình ôm ngực như muốn che giấu sự hoảng sợ trong lòng. Nhưng một số người vẫn chưa nhận ra được cuộc khủng hoảng thực sự của nhân loại đã đến, lúc nào vẫn đang vỗ tay ăn mừng, nhỏ tiếng hoan hô.
Lâm Đạm chậm rãi nói: “Vạn vật tương sinh tương khắc, làm sao chúng ta có thể chắc chắn nhân loại không còn đường sống khi mọi chuyện vẫn chưa kết thúc?” Đường như cô đã quen với việc đối mặt với nguy hiểm và cái chết, cho nên tâm thế vẫn vô cùng bình tĩnh và vững vàng. Cô lấy ra một túi hạt giống lớn, nói: “Vị dị năng hệ mộc nào rảnh rỗi có thể giúp tôi kích thích sinh trưởng những loại thực vật này được không? Tôi cần tạo thêm chất dẫn dụ và xua đuổi côn trùng.’’
Một phần côn trùng và thực vật biến dị cũng sẽ bị đám zombie tiêu diệt, trước khi trận chiến thực sự kết thúc, cô không thể hoàn toàn thả lỏng. Mặc dù bây giờ cô vẫn còn rất nhiều hàng tích trữ, nhưng ai biết trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu? Có lẽ là một ngày hai ngày, cũng có thể là một tháng hai tháng, cô phải luôn có sự chuẩn bị tốt nhất.
Một vài dị năng hệ mộc hoàn toàn không dám bỏ qua yêu cầu của Lâm Đạm, lập tức đi theo cô đến cánh đồng gần nhất, bắt đầu kích thích các loại thảo dược. Lâm Đạm nhanh chóng hút khô, chắt lọc dung dịch thuốc rồi cho vào bình sứ. Các dị năng khác cũng ra tay giúp cô tìm kiếm những thực vật chứa có kích thước phù hợp hoặc giúp cô thu hoạch các loại thảo dược dư thừa, sau đó phân loại và đặt chúng bên cạnh Lâm Đạm để cô có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Bọn họ đang chạy đua với thời gian, một khi làn sóng côn trùng và thực vật biến dị bị hao tổn lực lượng, không đủ sức để chống lại đám zombie thì bọn họ sẽ thả hạt giống hoặc chất dẫn dụ côn trùng nhiều hơn nữa. Trong khoảng thời gian này, các dị năng khác đều rảnh tay, chỉ có dị năng hệ mộc là người bận rộn mệt mỏi nhất, đương nhiên, Lâm Đạm - người duy nhất có thể chế tạo thảo dược càng mệt hơn bọn họ rất nhiều.
Một vài lần cô thiếu chút nữa đã ngất xỉu vì tiêu hao cạn kiệt dị năng nhưng rồi cũng đã kịp thời điều chỉnh. Cô không dám để lộ sự thật rằng năng lực dị năng của mình chỉ là sơ cấp cho nên vẫn không dám làm trò hấp thụ hạch nhân tinh khiết sơ cấp trước mặt mọi người. Nhưng trong quá trình không ngừng tiêu hao năng lực, cô phát hiện ra bản thân thực sự có thể tự hồi phục sức mạnh tinh thần của mình thông qua thiền định và một giấc ngủ ngắn, hơn nữa sau mỗi lần tiêu hao quá mức, giới hạn cao nhất năng lực tinh thần của cô sẽ đột phá nhiều hơn một chút, điều này khiến cô vô cùng phấn khích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong thời kỳ mạt thế tàn khốc này, sức mạnh mới là nền tảng của cuộc đời mỗi một người, vì vậy Lâm Đạm sẽ không để lộ nhược điểm của bản thân, càng không bao giờ để người khác phát hiện khả năng đặc biệt của mình. Cô vui vẻ nhận lấy toàn bộ tinh thạch cao hệ thuỷ cao cấp mà Dương Hoa Đồng phái người đưa đến, sau đó từ trong cảm giác đau đầu nứt óc bắt đầu luyện đợt thuốc tiếp theo. Mãi đến khi năng lực tinh thần của cô đạt đến điểm giới hạn nhất định và không thể đột phá thêm được nữa, cuối cùng cô đã phun ra một ngụm máu tươi, và bây giờ đã là ngày thứ mười tám lũ zombie tấn công căn cứ.
Nhiếp Đình nhìn thấy cô phun ra một ngụm máu, sửng sốt một lúc lâu mới đỡ lấy Lâm Đạm. Trên mặt hắn không có bất cứ cảm xúc nào những trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ hoảng sợ, hai tay đặt trên vai Lâm Đạm khẽ run lên: “Lâm Đạm, cô sao vậy? Cô có chuyện gì không? Đừng luyện thuốc nữa, để tôi đưa cô về nghỉ ngơi!” Giọng hắn ta khàn khàn đến mức không còn dáng vẻ gì nữa, nói xong lập tức muốn đưa Lâm Đạm đi.
Lạc Ngọc Hành cũng vô cùng lo lắng, vội vàng đi lên trước kiểm tra tình huống.
Các dị năng hệ mộc đang bận rộn kích thích thực vật biến dị cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, tất cả đều lần lượt ngưng sản sinh các nguyên tố hệ mộc. Các dị năng còn lại cũng xúm lại, vẻ mặt lo lắng. Chẳng biết từ lúc nào Lâm Đạm đã trở thành Định Hải Thần Châm của căn cứ này, chỉ cần nhìn thấy cô vững vàng ngồi trên tường thành luyện nước thuốc, tất cả mọi người đều cảm thấy rất yên tâm, nếu không có cô ở đó, đội ngũ sẽ lập tức tan đàn xẻ nghé.
“Tôi không sao, anh để tôi xuống, tôi ngồi dựa vào tưởng thành một lát sẽ ổn thôi.’’ Lâm Đạm vừa nói vừa xoa xoa huyệt Thái dương.
Nhiếp Đình ôm cô, không muốn thỏa hiệp.
Các dị năng khác mặc dù hơi hoảng loạn luống cuống nhưng cũng không đành lòng nhìn thấy Lâm Đạm mệt mỏi như thế, vội vàng thuyết phục cô nghỉ ngơi.
Tiếu Tuấn Lâm đứng cách đó không xa, ánh mắt khó lường nhìn Lâm Đạm đang bị một đám người vây quanh. Hắn đi về phía trước hai bước, ngửi thấy mùi hôi thối tỏa ra từ trên người những người này lại lập tức trở về vị trí đầu, vẻ mặt lạnh lùng. Phải liên tục chiến đấu hơn mười ngày trời, bọn họ căn bản không có thời gian tắm rửa, một đám người nhếch nhác đầu bù tóc rối, ngay cả một người vốn luôn yêu thích sạch sẽ như Lâm Đạm cũng thế.
Hắn dùng chiếc khăn tay trắng tinh che mũi, lui về phía sau một chút, phát hiện Lâm Đạm vẫn còn đang hộc máu, ánh mắt càng loé lên không chừng. Đứng tại chỗ trong chốc lát, hắn xoay người, bước lên một toà quan sát, bắt đầu tìm kiếm trong đám zombie, một lúc sau, bóng dáng hắn chợt loé lên rồi biến mất tại chỗ.
Đây đã là ngày thứ mười tám lũ Zombie tấn công căn cứ, lúc trận chiến vừa mới bắt đầu, những người ở căn cứ số 1 chưa bao giờ nghĩ rằng chúng có thể kiên trì lâu và thương vong cũng sẽ ít như thế. Mặc dù lũ zombie vẫn không có xu hướng suy giảm số lượng nhưng bọn họ cũng không hề mất tự tin và rơi vào trạng thái khủng hoảng. Bởi vì Lâm Đạm vẫn còn ở đây, hơn nữa trước sau cô luôn bình tĩnh như thế, như thể chỉ trong một giây tiếp theo, loài người có thể nhìn thấy được ánh sáng bình minh của sự chiến thắng.
Cô lau sạch vết máu trên môi, giọng điệu bình thản “Giúp tôi ném những chất dẫn côn trùng này xuống, ném ra xa một chút, tôi sẽ kích nổ chúng. Trận chiến này sẽ kết thúc, chúng ta phải kiên trì.’’
Nhiếp Đình khàn khàn giọng: “Cô không cần kích nổ, tôi dùng dị năng của bình phá vỡ bình là được rồi. Cô về nghỉ ngơi đi, số thuốc này đã đủ rồi, bây giờ cô cần phải ngủ một giấc thật ngon, không thể tiếp tục tiêu hao năng lực nữa.’’
“Anh không hiểu, chỉ có tôi mới có thể ngay lập tức khiến chất lỏng trong bình này đạt đến nhiệt độ cực hạn 100 độ C, đồng thời bốc hơi thành sương khói, hiệu quả khuếch tán của sương khói tốt hơn chất lỏng vô số lần. Việc này chỉ có tôi mới có thể làm được, cho nên tôi không thể đi.’’ Lâm Đạm liên tục nhấn mạnh.
Nhiếp Đình không ngờ chỉ một hành động ném bình thuốc vô cùng đơn giản nhưng trong đó lại ẩn chứa những thao tác phức tạp như thế, lập tức im lặng. Hắn ta khẽ cắn môi, gật đầu nói: “Tôi sẽ ném giúp cô, nhưng ném xong những thứ này cô phải về nghỉ ngơi.’’
“Ném đi.’’ Lâm Đạm gắng gượng chống đỡ có thể yếu ớt của mình đứng lên. Lạc Ngọc Hành và Lạc Ngọc Nghiên vội vàng một trái một phải đỡ lấy cô.
Nhiếp Đình dùng sức ném bình thuốc ra ngoài, Lâm Đạm giải phóng năng lực tinh thần, làm nóng nước thuốc bên trong. Chỉ trong chớp mắt, thân bình bị áp lực hơi nước làm nứt ra, mấy đám khói màu tím lập tức khuếch tán lên không trung. Cảnh tượng như thế ngày nào cũng xảy ra, nhưng hôm nay lại khác, cùng với bầu không khí tràn ngập sương khói, Lâm Đạm cũng phun ra một ngụm máu tươi, lập tức rơi vào trạng thái nỏ mạnh hết đà.
Một vài dị năng hoảng hốt kêu lên, sau đó nhanh chóng chạy đến xem xét tình huống. Nhìn khuôn mặt tái nhợt, đôi môi nứt nẻ, thân hình gầy gò của Lâm Đạm, hốc mắt bọn họ đỏ bừng, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt. Bây giờ, còn ai dám nghi ngờ Lâm Đạm là phản tặc? Cô bảo về quê hương, giống nòi của mình còn mạnh mẽ và kiên định hơn bất cứ ai khác.
“Mau nhìn kìa, hình như lũ zombie đã giải tán một ít!’’ Không biết ai đã hét lên một tiếng, nhưng Lâm Đạm đã nhắm mắt lại, không nghe thấy bất cứ điều gì nữa.