Chương 221: Tận thế (27)
Chỉ trong vòng hai ngày, Lâm Đạm đã hấp thụ mấy vạn viên tinh thạch, số tinh thạch dư thừa cũng còn rất nhiều, cô hoàn toàn có thể hấp thụ được nhưng lại không định sử dụng chúng. Trong lúc đó, dường như cô đã tìm ra cách để thoát khỏi việc tu luyện bằng hạt nhân tinh thể, đó chính là không ngừng tiêu hao quá mức năng lực tinh thần của mình, khiến bản thân luẩn quẩn trên bờ vực của cái chết, sau đó tự phá vỡ giới hạn.
Thỉnh thoảng cô sẽ không nhịn được suy đoán liệu có phải phương pháp tu luyện của tiến sĩ cũng giống cô hay không, nhưng rồi lại lắc đầu mỉm cười. Giới hạn của tiến sĩ ở đâu, có lẽ ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết thì làm sao có thể tự phá vỡ được? Cuộc chiến đuổi giết với zombie chúa vốn dĩ phải là một chuyện kinh thiên động địa, nhưng hắn chỉ rời đi khoảng hơn mười phút và tất cả mọi thứ cứ thế lặng lẽ kết thúc. Lúc trở về, thậm chí ngay cả một sợi tóc trên đầu hắn cũng không rối, càng không cần nói đến chuyện bị thương, tựa như hắn chỉ vừa mới ra ngoài đi dạo một vòng trở về vậy.
Nhưng Lâm Đạm cũng không thực sự nghĩ rằng hắn thực sự không hề hấn gì. Chứng nghiện sạch sẽ của hắn nghiêm trọng như thế, bảo hắn bước qua một bãi chiến trường đầy máu thịt thối rữa và tràn ngập chân tay, những bộ phận còn lại của zombie để tìm kiếm zombie chúa còn khó chịu hơn cả cầm dao xẻo thịt hắn. Trong hai ngày tịnh dưỡng, Lâm Đạm đã từng cố tình hỏi thăm tin tức của tiến sĩ thì biết được sau khi hắn trở về đã ở trong phòng tắm suốt vài tiếng đồng hồ mới ra ngoài, thiếu chút đã còn ngất xỉu vì mất nước, bởi vậy có thể thấy được chuyện này để để lại bóng ma tâm lý trong lòng hắn lớn như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng tất cả mọi người trong căn cứ số 1 lại không biết được rằng rốt cuộc ai mới là người thực sự đã cứu giúp bọn họ. Nhìn thấy dòng người đến thăm mình nườm nượp không ngớt, lại nghe được những lời khen ngợi chân thành của mọi người, Lâm Đạm chỉ cảm thấy chột dạ cắn rứt lương tâm, lại không thể thú nhận chiến tích của tiến sĩ ra ngoài.
Hôm nay, năng lực tinh thần của cô cuối cùng cũng đã hoàn toàn phục hồi, đồng thời giới hạn cực đại cũng được tăng lên đáng kể, không biết khi vận dụng trong chiến đấu sẽ tạo ra hiệu quả như thế nào. Ngay khi cô đang âm thầm cân nhắc không biết có nên rời khỏi căn cứ đi ra ngoài luyện tập hay không thì lại thấy Dương Hoa Đồng bước vào căn phòng dành cho khác với vẻ mặt sầu não, nói: “Lâm Đạm, sức khoẻ của cô không sao rồi chứ? Cô xem, đám zombie đã biến mất, nhưng còn đám côn trùng và thực vật biến dị bên ngoài thì phải làm sao bây giờ?’’
Lâm Đạm vỗ trán, lúc này mới nhớ đến cục diện hỗn độn bên ngoài bức tường thành. Nếu cô cứ bỏ đi như thế này thì sẽ không có ai xử lý đám côn trùng và thực vật biến dị, đến lúc đó nếu chúng thực sự leo vào căn cứ thì sẽ tạo thành một thảm họa ngập đầu khác.
“Đi thôi, tôi đi xem sao.’’ Cô đứng dậy rời đi.
Nhiếp Đình cầm một chiếc áo khoác nữ đi theo phía sau cô.
Hai người còn chưa đến gần thì đã nghe thấy tiếng người reo hò trên tường thành: “Lâm Đạm đến.’’
“Không sao, không sao, nhất định Lâm Đạm sẽ có cách.’’
“Mọi người lui ra một chút để Lâm Đạm đến! Chúng ta không xử lý được không có nghĩa là cô ấy không xử lý được.’’
“Chắc chắn rồi, lúc trước may nhờ cô ấy đề nghị chúng ta dùng thực vật biến dị để đối phó với zombie, nếu không căn cứ của chúng ta đã bị san bằng từ lâu rồi.’’
Binh lính và người dị năng đứng đầy trên tường thành, trên mặt mọi người đều thể hiện sự vui mừng phấn khởi. Một vài người khác đang cúi đầu nhìn xuống tường thành, sau đó lại đột nhiên rụt cổ về, dáng vẻ hoảng hốt, sợ hãi.
“Chị Lâm, cuối cùng chị cũng đến rồi! Nếu chị không đến, đám thực vật biến dị này sẽ tạo phản mất.’’ Lạc Ngọc Hành hét lớn.
Lâm Đạm nhanh chóng bước đến bên mép tường thành nhìn xuống, hai hàng lông mày không nhịn được nhíu chặt. Những loài thực vật biến dị kia đã ăn sạch máu thịt của lũ zombie, lúc này đã mọc rậm rạp và khoẻ mạnh, từng dây leo tua cuốn giống như những con rắn lớn quằn quại bên dưới tường thành, không ngừng leo lên như muốn ăn thịt người. Cũng may trong loài thực vật biến dị này cũng tồn tại một mối quan hệ cạnh tranh giữa các cây, đặc biệt là khi có quá nhiều chủng loại cấp cao tập hợp lại với nhau như thế, lại càng tranh giành nhau khó tách rời. Chúng quấn chặt thành từng nhóm, giết hại lẫn nhau, tranh đoạt đất đai cắm rễ và chất dinh dưỡng, cố gắng kiểm soát một phương.
Mật độ côn trùng dày đặc không ngừng bò đi bò lại giữa thân và lá của các cây đột biến, tìm kiếm một tổ an toàn. So với các hang động ẩm ướt lạnh lẽo, dĩ nhiên chúng thích làm tổ trên các ngọn cây hơn. Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủn, một hệ sinh thái đáng sợ đã được hình thành, và con người từ loài linh trưởng tiến hoá cao nhất vạn vật đã trở thành tầng thấp nhất trong chuỗi thức ăn. Nếu không loại bỏ được những loài côn trùng và đám thực vật biến dị này, căn cứ số 1 chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi số phận bị huỷ diệt.
Mấy dị năng hệ hỏa đang ném những quả cầu lửa xuống nhưng cũng không thể thay đổi được cục diện chút nào, những dây leo mềm dẻo giống như một bầy rắn nhanh chóng ôm lấy ngọn lửa đang bùng cháy rồi lập tức dập tắt chúng trên nền đất lạnh lẽo tràn ngập máu và nhựa cây.
Chúng đều là thực vật biến dị cấp cao với trí thông minh đột biến, trải qua mấy đợt giết hại lẫn nhau, những kẻ còn sống sót sẽ trở thành bá chủ một phương, làm sao có thể sợ hãi trước mấy quả cầu lửa nhỏ bé ấy? Một vài dị năng hệ hoả không những không thành công mà ngược lại thiếu chút nữa còn bị những tua cuốn bỗng nhiên dài ra của chúng cuốn xuống tường thành, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mọi người tránh xa một chút, ở đây rất nguy hiểm.” Lâm Đạm đỡ lấy một người trong đó, cẩn thận giải thích.’’
“Vâng, chị Lâm, chị nghỉ ngơi khoẻ chưa?’’ Một vài dị năng hệ hoả vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực.
“Ổn rồi.’’ Lâm Đạm bước lên hàng rào bảo vệ, híp mắt nhìn xuống phía dưới.
“Chị Lâm, chị cẩn thận một chút, lực công kích của thực vật biến dị rất mạnh, những tua cuốn sẽ vươn ra cuốn chị xuống đó!” Một người dị năng vừa mới mở miệng nhắc nhở đã nhìn thấy Lâm Đạm bị một tua cuốn chắc khỏe đột nhiên leo lên tường thành cuốn xuống, kéo cô vào tầng tầng lớp lớp lá xanh.
“Chị Lâm!’’ Mọi người đều hoảng hốt đồng thanh kêu lên, sau đó nhanh chóng chạy đến mép tường thành xem xét nhưng lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả. Bọn họ không khỏi nghĩ đến đám zombie bị thực vật biến dị nghiền nát thành từng mảnh lúc trước, trong lòng hoảng hốt không thôi.
Nhưng một giây tiếp theo, một đám khói màu xanh nhạt bỗng nhiên bay lên từ những chiếc lá dày rậm, xua tan lũ côn trùng đang kéo bè kết cánh. Chúng phát ra tiếng kêu hoảng sợ, sau đó bỏ chạy tứ phía, một đàn ong sát thủ lớn lao lên không trung rồi nhanh chóng bay về phía bầu trời.
Theo đám côn trùng rút đi, lấy điểm Lâm Đạm rơi xuống làm trung tâm, một khu vực thực vật biến dị rộng lớn bắt đầu khô héo, những dây leo vốn dĩ vẫn còn đang chắc khỏe rậm rạp bỗng chốc biến thành một đống củi khô đan xen nhau, chỉ cần dẫm nhẹ một cái sẽ vỡ vụn. Khi những chiếc lá vàng đổ sập xuống, mọi người mới phát hiện Lâm Đạm vẫn còn yên ổn đứng vững ở đó, trên người không có bất cứ vết thương nhỏ nào chứ đừng nói đến chuyện bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ. Nhưng lại có rất nhiều bóng nước màu xanh lá cây đậm hoặc xanh nhạt trôi nổi xung quanh cô, chắc chắn đó là hơi nước mà cô đã rút ra từ trong thân cây thực vật biến dị. Một khi mất quá nhiều nước, cho dù thân cây kia có phát triển mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ có thể trở thành một nắm củi khô mà thôi.
“Giúp tôi tìm một ít bình chứa đến, tôi muốn thu thập những chất lỏng này.’’ Lâm Đạm ngẩng đầu lên nhìn mọi người đang đứng trên tường thành.
Lúc này Dương Hoa Đồng mời phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng thúc giục: “Còn ngẩn người ở đó làm gì, mau đi tìm bình đi!’’
“Tìm bao tải nữa.’’ Lâm Đạm đá văng cành lá khô héo dưới chân mình, bình tĩnh nói: “Đã đến lúc chúng ta thu hoạch chiến lợi phẩm của mình rồi.’’
Ánh mắt Dương Hoa Đồng khẽ co lại, ngẩn người thất thần trong chốc lát. Nhiếp Đình và Lạc Ngọc Hành tập trung nhìn kỹ lại, trái tim thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Chỉ thấy một đống tinh hạch đủ mọi màu sắc bị Lâm Đạm giẫm đạp dưới chân mình, không ngừng lấp lánh ánh sao, tựa như dài ngân hà trên bầu trời chảy ngược xuống trần gian, xa hoa lộng lẫy. Một chiến trường từng giống như địa ngục bây giờ đã trở thành thiên đường đẹp tựa mộng ảo, nơi đó đang cất giấu vô số bảo vật chờ mọi người đến khai quật.
Một tiếng ừng ực vang lên, đó là âm thanh nuốt nước miếng của Dương Hoa Đồng.
“Wow wow wow, mẹ nó! Tôi không nhìn lầm đấy chứ?” Một dị năng nào đó thậm chí còn không thể nói thành lời.
“Không nhìn lầm đâu, phía dưới toàn là tinh thạch đấy!’’
Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người, khí huyết trong cơ thể không ngừng sôi trào, nhưng lại bị nghẹn lại nơi cổ họng. Cảnh tượng như thế này chỉ có thể xuất hiện trong những giấc mơ, còn khó tin hơn cả truyện cổ tích!
“Khụ khụ khụ, đi lấy bao tải, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!’’ Sau khi sửng sốt một lúc lâu, Dương Hoa Đồng mới khô khốc mở miệng.
Mọi người lập tức giải tán, một số đi tìm bao tải, một số đi tìm bình chứa, một số đi kêu gọi các chiến hữu đang nghỉ ngơi đến để bọn họ có thể chiêm ngưỡng kỳ quan trước mặt. Được rong chơi trong đại dương của những tinh thạch có lẽ là giấc mơ của tất cả mọi người chăng?
Nhiếp Đình vẫn luôn bất động đứng yên tại chỗ, phát hiện những thực vật biến dị đó căn bản còn chưa kịp chạm vào người Lâm Đạm thì đã bị cô rút cạn chất lỏng và biến thành củi khô, lúc này mới yên lòng. Hắn ta khiêng một vại nước thật lớn nhảy xuống tường thành, giúp Lâm Đạm thu thập chất lỏng tinh tuý, nhưng lại vờ như không thấy trước những tinh thạch dưới chân mình. Dù sao mấy thứ này cũng sẽ giao nộp lên trên, sau đó phân chia theo quân công của mỗi người, cuối cùng cũng sẽ có phần của hắn.
“Anh đi nhặt tinh thạch đi, không cần lo lắng cho tôi.’’ Lâm Đạm xua xua tay, vẻ mặt trông có vẻ lạnh lùng nhưng trong lời nói lại lộ ra ý tốt.
Nhiếp Đình rũ mi xuống, lắc đầu nói: “Tôi canh giữ cho cô, ngộ nhỡ dưới mặt đất có thực vật biến dị đang ẩn nấp thì ít nhất tôi cũng có thể giúp cô chắn một chắn.’’
“Không đâu, chúng không thể thoát khỏi sự giám sát của tôi đâu.’’ Khoé miệng Lâm Đạm khẽ cong lên, mỉm cười chắc chắn. Sau một trận đại chiến, năng lực tinh thần của cô đã tăng thêm vài cấp, chỉ cần khởi động một chút suy nghĩ của mình là cô đã có thể kiểm soát được độ ẩm hơi nước trong bán kính một trăm dặm. Thực vật biến dị các phát triển dày đặc thì hơi nước càng nhiều, đến lúc đó càng dễ đối phó.
Nhiếp Đình chỉ gật đầu, nhưng cũng không rời đi.
Lâm Đạm thúc giục hắn mấy lần, thấy hắn ta thực sự không có hứng thú với tinh thạch, lúc này mới bắt đầu loại bỏ đám thực vật biến dị ở các góc ngách, tránh để cá lọt lưới. Sau khi thiêu huỷ hết cành lá khô úa và máu thịt vụn nát, những tinh hạch phủ đầy trên mặt đất càng ngày càng lộ rõ, khi mặt trời chiếu sáng, chúng không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt, đỏ, lam, lục, vàng… cái gì cần có đều có.
Các dị năng hệ gió và dị năng hệ thuỷ đồng loạt tung ra rồng gió và rồng nước cuốn các tinh thạch lên rồi đổ vào trong bao tải. Sau đó, khi số lượng bao tải không đủ, quân đội lại lái từng chiếc xe tải đến, dùng những cỗ xe thật lớn chuyên chở những chiến lợi phẩm đó. Một vài dị năng nhỏ tuổi hơn đứng trong thùng xe, giơ hai tay lên hét lớn: “Nào đến đây, dùng tinh hạch đè chết tôi đi.’’
Mấy dị năng hệ gió thực sự cuốn những viên tinh hạch đập vào người bọn họ, vui cười nói: “Được, hôm nay sẽ toàn thành cho các người.’’
Một vài thiếu niên bị đập đến đầu óc choáng váng, lập tức liên tục xin tha. Nhìn cảnh tượng bọn họ chật vật bò ra khỏi đống tinh hạch, tất cả mọi người đều bật cười. Ai có thể ngờ được rằng chỉ sau một trận chiến tấn công và phòng ngự, căn cứ không những không bị huỷ diệt mà còn thu hoạch được thắng lợi lớn như thế. Với số tinh thạch đó, căn cứ số 1 từ căn cứ nghèo nhất nhoáng cái đã nhảy vọt trở thành căn cứ giàu có nhất. Bọn họ có thể liên tục cung cấp tài nguyên tu luyện cho các dị năng, đồng thời với số lượng tinh hạch dự trữ phong phú dồi dào ấy sẽ thu hút thêm càng nhiều dị năng đến với căn cứ.
Chỉ trong một thời gian ngắn, căn cứ số 1 vốn khan hiếm nhân tài nhất sẽ trở thành thiên đường cho những người sống sót đổ xô vào thành. Đến lúc đó, cho dù Khương Cảnh Bác và các thuộc hạ của hắn ta muốn trở về thì nơi này cũng không có chỗ cho bọn họ nữa rồi.