Chương 226: Tận thế (32)
“Tôi biết ngay là thứ này có vấn đề mà! Tiến sĩ, ngài mau tránh ra một chút, để chúng tôi xử lý.’’ Nữ nhân viên lúc nãy phẫn nộ nói.
“Thôi đi, Lâm Đạm chắc không ngu đến mức dám ngang nhiên gửi một thứ đồ có vấn đề đến đây đâu. Cô ấy là người tốt, cô ấy đã cứu căn cứ chúng ta!” Chẳng biết ai đã nhỏ giọng thì thầm một câu, nhưng lại không dám đứng ra.
Giữa đám đông ồn ào, Tiếu Tuấn Lâm không những không tránh xa chiếc hộp thuỷ tinh kia mà ngược lại còn bước đến gần hơn một chút, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào tảng băng toả ra khí lạnh khắp nơi kia. Trợ lý không thể ngăn cản hắn, chỉ có thể ngưng tụ thành một quả cầu lửa, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dưới cái nhìn nóng rực của tất cả mọi người, một quả bóng nhỏ bằng hạt đầu khẽ nhô lên mặt băng, quả bóng nhỏ tách ra ở giữa, một chồi non trong suốt nhỏ nhắn mọc ra từ đó, nó dần dần lớn lên, trở nên xum xuê, trên những cành khô phiến lá, một nụ hoa nhú ra, chốc chốc lại nở thành từng chùm hoa. Tảng băng được ngưng tụ từ thuốc khử trùng này dường như đã bị thi triển bơi một ma pháp thần kỳ nào đó, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một gốc Ưu Đàm sống động như thật nhưng lại toả ra khí lạnh lẽo. Lá, thân và hoa của nó đều được làm bằng băng nhưng lại có thể nhìn thấy các đường gân rõ ràng, nếu được nhuộm thành màu sắc tương ứng thì quả thực không khác gì vật thật.
Nó nở rộ lặng lẽ như thế, xinh đẹp như thế, tựa như một mộng ảo, âm thầm đến trong màn đêm u tịch.
Người trợ lý vốn dĩ vẫn còn đang đề phòng lo sợ lại vô thức dập tắt ngọn lửa trong lòng bàn tay từ lúc nào, vẻ mặt hoảng hốt cảm thán: “Thật đẹp!’’ Mãi đến lúc này cô ta mới hiểu được rốt cuộc tại sao Lâm Đạm lại tặng món quà khó hiểu này. Nếu như cô sớm biết rằng số thuốc khử trùng này sẽ trở thành tảng băng sau đó nở rộ thành những đoá hoa băng, thì trên đời này sẽ chẳng có gì lãng mạn và khiến người ta ngạc nhiên hơn thế này.
Mặc dù trợ lý là một người phụ nữ nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bị Lâm Đạm làm cho cảm động.
“Khối băng nở hoa rồi kìa!’’ Những người còn lại ngạc nhiên che miệng. Đây có lẽ là món quà kỳ diệu nhất mà bọn họ từng thấy trong cuộc đời của mình, không gì sánh nổi. Cũng không biết Lâm Đạm đã làm điều đó như thế nào, chẳng lẽ là dị năng? Không không không, tuyệt đối không thể, viện nghiên cứu cách Tây thành nơi cô ấy đang sống hàng chục km, năng lực của cô ấy không thể kiểm soát trong một phạm vi lớn như thế, trừ phi cô ấy là thần!
Còn sắc mặt của nữ nhân viên kia trở nên trắng xanh, vô cùng khó coi. Có đánh chết cô ta cũng không thể nào ngờ được món quà này lại ẩn chứa một bí mật đẹp đẽ như thế. Tiến sĩ sẽ thích nó chăng? Bởi vì ngay cả khi trong lòng tràn ngập thù địch, cô ta cũng không thể cưỡng lại không thích nó.
Quả nhiên Tiếu Tuấn Lâm bước lên mấy bước, nhìn chằm chằm vào đoá hoa băng kia, sau đó mới phát hiện ở dưới nhiệt độ thấp, tờ giấy kia lại hiện ra một hàng chữ - Tiến sĩ, đây là món quà tôi tặng ngài, mật mã của nước.
Mật mã của nước? Tiếu Tuấn Lâm sửng sốt một vài giây mới suy nghĩ cẩn thận ý nghĩa ẩn chứa trong câu nói này. Hắn đã từng nói với Lâm Đạm, nguyên tố là thẻ ngân hàng, năng lực tinh thần là mật mã, chỉ khi nắm giữ được mật mã mới có thể tùy tiện sử dụng tiền trong thẻ ngân hàng. Lúc ấy Lâm Đạm không suy nghĩ cẩn thận, nhưng bây giờ cô ấy đã làm được. Cô tiêm năng lực tinh thần của mình vào trong số thuốc khử trùng này, đánh dấu lên chúng, cứ như thế, cho dù chúng cách xa cô hàng chục, thậm chí hàng trăm kilomet thì chúng vẫn bị cô kiểm soát.
Đây là năng lực tối cao có sức mạnh dữ dội như thế nào? Nếu tất cả người dị năng đều nắm giữ được nguyên tố mật mã thì thế giới này sẽ ra sao đây? Người dị năng hệ kim chỉ cần đánh dấu năng lực tinh thần lên một toà tháp sắt thì có thể tuỳ tiện nhào nặn nó thành bất kỳ hình dạng nào theo ý muốn, tháo dỡ các toà nhà cao chọc trời và những cây cầu lớn vượt biển, tất cả chỉ cần một suy nghĩ của bọn họ. Nếu người dị năng hệ thổ nắm giữ được năng lực này thì chỉ cần chớp chớp mắt đã khiến trời long đất lở, còn dị năng hệ thuỷ thì thương hải tang điền, dị năng hệ mộc vạn vật khô khốc, dị năng hệ hoả lửa trời giáng xuống, dung nham bùng nổ, núi lửa phun trào…
Thiên nhiên đã từng là chúa tể của muôn loài sẽ bị con người huỷ diệt trong chốc lát. Có lẽ chính vì những hậu quả khủng khiếp như thế mà luật pháp mới hạn chế năng lực của con người, nhưng Lâm Đạm lại dựa vào giác ngộ của mình đã tiến một bước đến gần với khả năng của thần.
Tiếu Tuấn Lâm chưa bao giờ cúi đầu xuống nhìn kỹ đồng loại của mình, bởi vì như thế sẽ lãng phí thời gian của hắn. Nhưng bây giờ, hắn lại nhìn chằm chằm vào đóa hoa băng kia một lúc lâu, sau đó khẽ bật cười. Hoá ra trên thế giới này, hắn không hề cô đơn, vẫn còn có một người có thể đuổi kịp hắn, thậm chí có hy vọng vượt qua hắn.
Hắn cầm lấy tờ giấy kia không ngừng suy tính cân nhắc, khoé mắt tràn ngập ý cười.
Những người còn lại nhìn thấy phản ứng này của hắn, đầu tiên là không dám tin vào mắt mình, sau đó thức thời rời đi. Mặc kệ mục đích của Lâm Đạm là gì thì món quà mà cô gửi đến thực sự vô cùng hoàn mỹ, vô cùng lãng mạn, là điều mà dù thế nào đi chăng nữa cũng không ai có thể làm được.
---
Ngày hôm sau, Lâm Đạm ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy, vừa mới mở mắt ra đã cầm lấy bộ đàm liên lạc với Dương Hoa Đồng: “Ngài đã đưa quà của tôi đến chưa?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đến rồi, cô cứ yên tâm!’’ Dương Hoa Đồng vỗ ngực đảm bảo: “Cô nói nhất định phải đưa đến trước bình minh, tôi không dám chậm trễ chút nào. Tiến sĩ đích thân cầm lấy chiếc hộp, không hề qua tay người thứ hai.’’
“Cảm ơn ngài, sau này nếu có chuyện gì ngài có thể đến tìm tôi, có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp.” Lâm Đạm chân thành nói.
Dương Hoa Đồng vô cùng vui vẻ, liên tục nói không cần khách sáo, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nhớ câu nói này. Có thể khiến Lâm Đạm nợ mình một ân huệ đối với hắn ta mà nói cực kỳ có lợi.
Lâm Đạm đánh dấu năng lực tinh thần của mình vào trong thuốc khử trùng, nhưng lại bị hạn chế về mặt thời gian, qua 24 giờ dấu hiệu kia sẽ tự động biến mất, món quà kia có đến tay người đó cũng như không. Biết được món quà mà tiến sĩ nhận được là một đoá hoa băng chứ không phải là một hộp thuốc khử trùng, nếu không quả thật cực kỳ khó coi, Lâm Đạm không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Lâm Đạm, có phải cô dậy rồi không? Tôi đã hâm nóng đồ ăn rồi, cô xuống ăn đi.’’ Giọng nói của Nhiếp Đình vang lên từ tầng 1.
“Được, tôi xuống ngay.’’ Lâm Đạm nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ rồi đi xuống nhà ăn, nhưng lại thấy Lạc Ngọc Nghiên đang nằm nhoài trên bàn cơm, hốc mắt đỏ bừng.
“Em làm sao vậy?’’ Lâm Đạm nhíu mày hỏi.
“Chị Lâm, ở khu y tế lại có mấy người nữa chết, tất cả đều bị nhiễm virus zombie mà chết. Em thật vô dụng, không thể cứu sống được bất cứ người nào cả. Năng lực của em yếu như thế, không những không giúp được gì mà còn gây thêm rắc rối cho anh trai và những người khác. Bọn họ không cho em làm tình nguyện viên nữa và đuổi em về.’’ Nói rồi, Lạc Ngọc Nghiên lại bắt đầu lau nước mắt.
“Em vô dụng chỗ nào? Em có thể giúp tôi thu thập thảo dược, cũng có thể giúp các dị năng hệ mộc tạo ra các loại hạt giống biến dị cấp cao, còn có thể tìm thêm nhiều loại lương thực và rau quả mới cho căn cứ. Vai trò của em không một cái có thể thay thế được, chỉ là tạm thời chưa tìm ra được vị trí thực sự của mình mà thôi. Chị đang định mở một vườn thuốc phía sau nhà để tự mình trồng các loại thảo dược, nhưng lại không hiểu rõ về phương diện này lắm, muốn nhờ em dạy chị một chút. Bây giờ tình trạng ô nhiễm đấy càng ngày càng nghiêm trọng, các dị năng hệ mộc lại ít, chỉ dựa vào mấy héc-ta cây trồng nông nghiệp mà bọn họ nuôi dưỡng căn bản không thể nào đáp ứng được nhu cầu của những người sống sót càng lúc càng gia tăng về số lượng. Muốn tăng sản lượng, chúng ta cần phải tìm ra những loại cây trồng có năng suất lớn và khả năng kháng ô nhiễm mạnh hơn nữa, mà công việc này chỉ có em mới có thể làm được.’’ Lâm Đạm cầm chén đũa lên, chậm rãi nói.
Nghe vậy, Lạc Ngọc Nghiên sửng sốt một lúc lâu, gương mặt dần dần trở nên ửng hồng vì kích động: “Chị Lâm, em thực sự giỏi như thế sao?’’
“Rất giỏi. Ăn cơm đi, ăn xong rồi chúng ta sẽ đi ra sân sau xới đất, sau đó lại lên núi tìm một ít hạt giống trở về. Không có em, ai dám chạy lung tung trên núi chứ?’’ Lâm Đạm thúc giục nói.
Tâm trạng chán nản của Lạc Ngọc Nghiên hoàn toàn khôi phục lại bình thường, cầm chén đũa lên mỉm cười nói: “Chị Lâm, cảm ơn chị đã an ủi, bây giờ em đã khá hơn nhiều rồi! Người khác không dám tuỳ tiện chạy lên núi nhưng chị chắc chắn dám, mấy con thú biến dị và thực vật biến dị kia căn bản không thể làm gì được chị. Chị biết không, tất cả người dị năng trong căn cứ không dám chọc vào chị, đặc biệt là mấy dị năng hệ mộc, vừa thấy chị đã muốn chạy ngay.’’
Lâm Đạm mỉm cười liếc mắt nhìn cô một cái, lại bảo Nhiếp Đình cũng ngồi xuống ăn cơm. Ba người vội vàng ăn cơm trưa xong, dùng tốc độ nhanh nhất cải tạo sân sau thành một khu vườn, gieo hạt giống thảo dược, hạt giống hoa, rau của quả xuống, dự định sẽ sống một cuộc sống điền viên nam cày nữ dệt. Chạng vạng, Tiếu Tuấn Lâm được hai người trợ lý đưa đến khu thành Tây, đi giày ủng vào, gian nan bước đến bên cạnh khu vườn đầy bùn đất.
Hắn lẳng lặng nhìn Lâm Đạm đang bận rộn không ngừng, không lên tiếng quấy rầy cũng không xoay người rời đi.
“Tiến sĩ, sao anh lại đến đây?’’ Lâm Đạm ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt như một con mèo.
“Bẩn.’’ Tiếu Tuấn Lâm cau mày, vẻ mặt chán ghét.
Lâm Đạm lập tức tắm rửa sạch sẽ cả người mình, rồi dùng màng nước bao bọc lấy đế giày của tiến sĩ, tăng thêm một lớp bảo vệ cho hắn, tư thế đứng cứng đờ của tiến sĩ quả nhiên thả lỏng hơn rất nhiều.
“Nó tan chảy rồi.’’ Tiếu Tuấn Lâm nâng chiếc hộp thuỷ tinh trong tay lên.
“Anh chờ một chút.’’ Lâm Đạm lập tức đi đến, dùng đầu ngón tay gõ gõ vào nắp hộp, khẽ cười nói: “Mười hai giờ đến nay nó vẫn sẽ nở thành cây Ưu Đàm.’’
Lúc này Tiếu Tuấn Lâm mới hài lòng gật gật đầu, sau đó không quay đầu lại trực tiếp rời đi. Tiêu Khâu chui ra từ phía sau hắn, ân cần hỏi: “Chị Lâm, chỗ này của chị có việc gì làm không? Em không còn nơi nào để đi, xin chị hãy nể chút tình xưa nghĩa cũ giữ em lại được không? Em ăn ít làm nhiều, rất có ích.’’
Lâm Đạm biết Tiểu Khâu muốn ở lại là ý của tiến sĩ nên cũng không từ chối. Cô tin tiến sĩ tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tổn thương đến cô, bởi vì đối với hắn mà nói âm thầm giết chết một người là chuyện quá dễ dàng, hắn không cần phải lãng phí thời gian chơi đùa với một con kiến.
Nhiếp Đình nhìn chằm chằm vào Tiểu Khâu một lúc lâu, cảnh cáo nói: “Cô hãy thành thật một chút cho tôi, đừng giở trò quỷ, tôi biết quan hệ giữa cô và Liễu Diệp rất tốt. Nếu cần, tôi cũng không ngại thay Lâm Đạm giải quyết cô đâu.’’
Tiểu Khâu nhàn nhạt liếc hắn một cái, ánh mắt trong phút chốc trở nên trống rỗng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
Bắt đầu từ hôm nay, toà nhà nhỏ này chào đón hộ gia đình cố định thứ tư. Biết em gái muốn dọn đến biệt thự ở cùng với Lâm Đạm, còn định làm trợ lý cho cô ấy, Lạc Ngọc Hành đã dùng một túi tinh thạch đổi lấy một chuỗi pháo, vui vẻ cười ha ha đốt pháo hơn nửa tiếng đồng hồ. Dân cư trong căn cứ số 1 bây giờ giàu đến chảy mỡ, hoàn toàn có thể chịu được sự lãng phí này, ngay cả những người bình thường cũng có thể nhận được một túi tinh thạch nhỏ, huống chi là người dị năng.
Trong vòng chưa đầy nửa tháng, trong căn cứ đã xuất hiện rất nhiều cao thủ cấp sáu trở lên, đồng thời chiêu mộ được một lượng lớn người tài ba dị sĩ ở khắp nơi, hoàn toàn đè bẹp các căn cứ khác về sức chiến đấu và tài lực.
Mặc dù các cao thủ trong căn cứ nhiều như thế nhưng có một nơi lại là vùng cấm của tất cả mọi người, đó chính là toà nhà nhỏ của Lâm Đạm. Thứ nhất, năng lực của cô ấy vô cùng mạnh mẽ, đủ để kiềm chế sức mạnh của các dị năng hệ hỏa, hệ mộc và hệ thuỷ; Thứ hai, y thuật của cô ấy cực kỳ cao siêu, gần như có thể chữa trị được hầu hết tất cả các loại bệnh, ngoài ra còn điều chế được các loại thuốc cầm máu và thuốc điều trị vết thương đao kiếm có hiệu quả thần kỳ, đắc tội với cô ấy chẳng khác nào đánh mất đi rất nhiều phương pháp bảo vệ mạng sống, ai có lá gan kia chứ; Thứ ba, hàng ngày tiến sĩ Tiếu sẽ cầm theo một chiếc hộp thuỷ tinh đến tìm cô ấy, chưa bao giờ vắng mặt, dường như hai người bọn họ đang tiến hành một nghi thức tôn giáo bí ẩn nhất, mỗi lần Lâm Đạm phải gõ gõ trên chiếc hộp của tiến sĩ một cái rồi tiến sĩ mới chịu rời đi, mà bên cạnh hắn không có lúc nào là không có mười mấy vị cao thủ cấp bảy cấp tám đi theo bảo vệ.
Tóm lại, chọc giận Lâm Đạm không những không có chỗ tốt mà còn có khả năng bị chết rất thảm, ai dám lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn?