Chương 227: Tận thế (33)
Một làn sóng zombie tấn công quy mô lớn không những không phá huỷ được căn cứ số 1 mà ngược lại còn mạng đến cơ hội phát triển cho nó. Mấy trăm vạn viên tinh thạch zombie này thực sự là một tài nguyên khổng lồ, có thể bồi dưỡng ra bao nhiêu cao thủ dị năng? Chỉ với điều này, rất nhiều người sống sót, cho dù phải mạo hiểm tính mạng của bẩn thân cũng muốn ngàn dặm xa xôi chạy đến căn cứ số 1.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, căn cứ số 1 vốn dĩ bị tổn thất dân số trầm trọng nhất lại trở nên kín người hết chỗ. Cho dù Khương Cảnh Bác muốn dẫn theo đội quân của mình trở về thì nơi này cũng không có chỗ cho bọn họ dừng chân nữa rồi. Nhưng Khương Cảnh Bác có thể làm phó chỉ huy của căn cứ, đương nhiên cũng không phải là kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không tự khiến mình mất mặt, nhanh chóng dẫn theo thuộc hạ rời đi, sau đó không còn nghe thấy bất cứ tin tức gì của bọn họ nữa.
Buổi trưa hôm đó, Tiếu Tuấn Thâm theo thường lệ đi đến thăm toà nhà nhỏ của Lâm Đạm, nhưng không nhìn thấy chủ nhân của nó mà lại thấy Nhiếp Đình đang làm cỏ trong khu vườn trồng trọt, Lạc Ngọc Hành ngồi ở đại sảnh, trong tay cầm giấy bút, vừa nói với mấy người sống sót vừa ghi ghi chép chép gì đó.
“Anh chị sống ở đâu? Bệnh nhân tên là gì? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Có triệu chứng gì không? Được, tôi hiểu rồi, được rồi, lúc nào bác sĩ Lâm quay lại tôi nhất định sẽ nói cho cô ấy biết. Không, không cần đưa đến đây, nếu bệnh tình của bệnh nhân quá nghiêm trọng, không thể di chuyển được thì bác sĩ Lâm sẽ đến tận nhà khám bệnh. Được rồi, anh chị không hiểu y thuật, nếu tự ý di chuyển sẽ rất nguy hiểm. Vâng, không cần cảm ơn, chi phí khám chữa bệnh là một năm viên tinh thạch sơ cấp. Này, không có gì đâu, không có gì đâu, đây là chi phí do Lâm Đạm quyết định, tôi cũng không thể tuỳ nhiện nhận đồ thay cô ấy, anh chị mau cất đi. Tôi đã nói rồi, cô ấy thực sự không coi trọng những vật ngoài thân ấy, bây giờ là thời kỳ tận thế này, thiếu thuốc thiếu nước, ai cũng khó khăn, giúp được một người cũng là giúp, ai bảo cô ấy tốt bụng chứ. Cất đi, cất đi, chúng tôi không nhận đâu!’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai nhóm người nói chuyện một lúc rồi xảy ra tranh chấp, một bên khăng khăng muốn tặng quà, một bên nhất quyết không nhận, lôi lôi kéo kéo thiếu chút nữa đã đánh nhau. Cuối cùng những người đến tìm bác sĩ khám bệnh kia dứt khoát ném đồ xuống đất rồi nhanh chóng chạy đi, để lại Lạc Ngọc Hành dở khóc dở cười đứng tại chỗ.
“Anh Lạc, có chuyện gì vậy? Có phải lại có người ném đồ xuống đất rồi chạy không?’’ Một nam thanh niên mập mạp ôm một bó lớn dược liệu khô bước vào. Hắn ta là hàng xóm của Lâm Đạm, mỗi ngày đều bớt thời gian đến đây giúp Lâm Đạm làm việc. Mặc dù đây là công việc không lương nhưng lại khiến không biết bao nhiêu người ghen tị đến đỏ mắt. Bọn họ muốn nịnh bợ Lâm Đạm cũng thể nịnh bợ được, làm sao có thể được gần quan hưởng lộc giống như mấy người này, mỗi ngày đều có thể thay đổi cách thức xum xoe với Lâm Đạm.
“Ừ, nhiều đồ thế này, trong kho không có chỗ chứa nữa rồi.’’ Lạc Ngọc Hành chỉ vào mười mấy bao tải chất đống trong sân nói.
“Vậy chúng ta hãy mở rộng nhà kho của bác sĩ Lâm thêm một lần nữa đi. Dù sao em cũng chỉ sống một mình, không cần nhiều diện tích, anh cứ phá bỏ bức tưởng của nhà em đi, em sẽ giải phóng mấy chục mét vuông đất nhà mình cho bác sĩ Lâm.’’ Nam thanh niên mập mạp vui vẻ nói.
“Này, mập mạp, cậu đang xum xoe đúng không? Sân nhà tôi cũng rất rộng, tôi cũng có thể cho bác sĩ Lâm mà.’’ Một thanh niên khác vác theo một chiếc sọt lớn đi vào, trong tay còn cầm một chiếc cuốc nhỏ dính đầy bùn đất.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, mấy trăm héc- ta đất xung quanh khu vực này đều là tôi đưa cho Lâm Đạm, cô ấy muốn xây thêm bao nhiêu toà nhà to nhỏ cũng được, tôi sẽ cố gắng hết sức, đâu cần hai người ở đây xum xoe?” Lạc Ngọc Hành tức giận mở miệng.
“Được rồi, anh Lạc, anh giỏi lắm!’’ Nam thanh niên gầy ốm giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt ngưỡng mộ.
Mập mạp bĩu môi: “Giỏi cái gì mà giỏi, những thứ đó đều là do chính bác sĩ Lâm tự kiếm được! Lúc trước căn cứ đã nói rồi, ai có thể đưa tiến sĩ Tiếu đến đây thì người đó sẽ nhận được một vùng lãnh thổ riêng, bác sĩ Lâm bảo vệ tiến sĩ Tiếu đến đây an toàn, nửa đường xe hỏng nên anh Lạc mới may mắn gặp được thôi. Cậu thử nghĩ mà xem bác sĩ Lâm có sức mạnh như thế nào, còn anh Lạc có sức mạnh như thế nào, bác sĩ Lâm cần anh ấy bảo vệ sao?’’
“Cũng đúng, lúc chiến đầu với làn sóng zombie, bác sĩ Lâm chỉ cần ném một ít thuốc dẫn dụ côn trùng là xong, quả thực không cần người khác hỗ trợ. Anh Lạc, anh đúng là được lợi quá mà.’’
Lạc Ngọc Hành sờ sờ mũi, khuôn mặt có chút đỏ.
Ba người đang nói chuyện hăng say thì một vài dị năng được trang bị võ trang hạng nặng gõ cửa, cất cao giọng: “Bác sĩ Lâm có ở nhà không? Chúng tôi đến đây để mua thuốc.’’
“Chuyện làm ăn đến cửa rồi.’’ Lạc Ngọc Hành đi ra ngoài sân, cách cánh cửa sắt kiểm tra giấy phép thường trú và phiếu đăng ký thông tin nhiệm vụ của mấy người bên ngoài, nhíu mày nói: “Đến khu Thương Sơn, ở đó là nơi tập trung zombie, hệ số nguy hiểm rất cao!’’
“Đúng vậy, cho nên trước khi xuất phát chúng tôi muốn tìm bác sĩ Lâm để mua một ít thuốc dự phòng. Chúng ta vừa nói đến căn cứ số 1 chưa được bao lâu, giá trị đóng góp không đủ cho nên chưa được phân nhà ở, vì thế không thể không liều mạng.’’ Người dị năng đi đầu tràn ngập mong chờ nhìn Lạc Ngọc Hành
“Được rồi, các người cứ vào nhà trước đi.’’ Lạc Ngọc Hành mở cổng sắt cho những người này đi vào, hai tên gầy ốm và mập mạp một trái một phải đứng sau lưng hắn, trên mặt đã không còn ý cười như trước.
Nhận thấy áp lực phát ra từ trên người bọn họ, một vài tên dị năng càng hành động cẩn thận hơn. Trước khi đến căn cứ số 1, sớm đã có người cảnh báo với bọn họ rằng, đắc tội với ai cũng có thể nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với Lâm Đạm, bởi vì cô ấy có địa vị cực kỳ đặc biệt trong căn cứ. Trong khu vườn địa đàng tấc đất tấc vàng này, một mình cô sở hữu hàng trăm héc-ta lãnh địa, không phải nộp thuế, cũng không phải làm nhiệm vụ, thậm chí không chịu sự quản lý của bất kỳ tổ chức cấp cao nào khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói một câu không hề khoa trương rằng, chỉ cần không giết người phóng hoả thì cô ấy có thể làm bất chứ chuyện gì cô ấy muốn.
Sau khi đi vào đại sảnh, người dẫn đầu thận trọng nói: “Chúng tôi đến từ vùng biển, vừa mới xin được giấy phép thường trú xong, bây giờ vẫn đang sống trong khu vực lều trại, không hiểu biết rõ tình tình trong căn cứ. Sau khi nghe nói chúng tôi muốn đến khu Thương Sơn để làm nhiệm vụ, những người trong đại sảnh đã mách bảo tôi hãy đến gặp bác sĩ Lâm để mua thuốc. Chuyện là, tôi muốn hỏi một chút, bác sĩ Lâm có những loại thuốc gì, có hiệu quả hơn so với thuốc ở trong khu y tế không?’’
Lúc bọn họ đến căn cứ số 1 thì trên người đã vết thương chồng chất, binh lính ở trạm kiểm soát đã bôi cho bọn họ một loại thuốc chữa trị ngoại thương. Thành thật mà nói, trong đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy một thứ thuốc kỳ diệu như thế, vết thương to bằng miệng chén lập tức cầm máu, ngày hôm sau đã ra lớp da non, ngày thứ ba miệng vết thương đã liền lại, ngày thứ thứ kết vảy, sang ngày thứ năm đã khỏi hẳn! Nếu ở những căn cứ khác, gặp những vết thương nghiêm trọng như thế này bọn họ đã chết mấy trăm lần, ai nỡ lòng cho bọn họ dùng một thứ thuốc tốt như thế chứ?
Cũng chính vì thế, sự yêu thích và lòng trung thành của bọn họ đối với căn cứ số 1 ngay lập tức tăng vọt, nhanh chóng nhận một nhiệm vụ lớn, sẵn sàng cống hiến cho căn cứ. Trước khi xuất phát, bọn họ đã tiêu tốn một số tiền lớn để mua một đống thuốc tốt từ khu y tế, không ngờ lại bị chính tiểu đội đồng hành cùng mình cười nhạo.
Nguyên văn của những người đó như thế này: “Trên người không có một vài bình thuốc của bác sĩ Lâm mà các ngươi cũng dám can đảm đi làm nhiệm vụ sao, không sợ một đi không trở về à?’’
Được thôi, nếu mua thuốc của bác sĩ Lâm đã là một tục lệ của căn cứ số 1 thì những người mới đến như bọn họ đây cũng chỉ có thể đi theo trào lưu, tránh bị xa lánh. Nghe nói bác sĩ Lâm là một mỹ nữ, bọn họ còn từng âm thầm nghĩ rằng có phải vị thần y trong truyền thuyết này có quan hệ mờ ám gì đó với lãnh đạo cao cấp của căn cứ hay không, cho nên mới có thể lấy được nhiều thuốc tốt từ khu y tế như thế, lại còn bán lại cho người khác với giá cao? Một lần mua bán như thế có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Sau khi nhận được danh sách thuốc từ Lạc Ngọc Hành, mấy người bọn họ càng chắc chắn suy nghĩ trước đó của mình. Một lọ thuốc cầm máu có giá 200 viên tinh thạch cấp năm, một lọ thuốc chữa vết thương đao kiếm bán với giá 300 viên tinh thạch cấp năm, càng đáng nói hơn nữa là một lọ thuốc bổ máu lại có giá 200 viên tinh thạch cấp bảy. Bây giờ, các zombie cấp bảy cấp tám sở hữu năng lực mạnh mẽ vô biên, mấy ai có đủ thực lực để tích luỹ đủ 200 viên tinh thạch cấp bảy cùng một lúc? Siêu nhân à?
“Không phải các ngươi đã lừa chúng tôi đấy chứ? Những loại thuốc này đều có bán ở khu y tế, giả cả chưa bằng 1/10 của các người, các người đang cướp đoạt sao?’’ Một người dị năng tính tình nóng nảy hùng hổ mở miệng.
“Tiền nào của nấy, thuốc của chúng tôi, hiệu quả chắc chắn tốt hơn bên ngoài rất nhiều.’’ Lạc Ngọc Hành giải thích.
“Không thể nào, hiệu quả của thuốc ở khu y tế đã tốt, thuốc của các ngươi còn tốt hơn ở chỗ nào chứ?” Người dị năng vỗ mạnh tờ đơn thuốc lên bàn, đứng dậy rời đi: “Hắc tử ca, chúng ta đừng mua thuốc nữa, đi thôi! Cửa hàng này định giá quá cao, rõ ràng là đang bắt nạt chúng ta là người mới không quen thuộc, em không tin khi các dị năng bản địa đến, bọn họ cũng bán với giá này.’’
Lạc Ngọc Hành kiên nhẫn nói: “Cho các người đi hỏi thoải mái, chúng tôi đều bán với giá này cho tất cả mọi người, không hề lừa già dối trẻ. Nói thật cho các ngươi biết, thuốc ở khu y tế được nghiên cứu chế tạo dựa theo đơn thuốc của bác sĩ Lâm chúng tôi đấy, chúng tôi mới là chính tông.’’
Chỉ tiếc mấy người kia đã bị giá thuốc quá cao làm cho kích động, cho dù nói thế nào cũng không muốn mua, còn âm thầm vận chuyển dị năng để phòng ngừa Lạc Ngọc Hành ép mua ép bán.
Lạc Ngọc Hành dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói gì mà chỉ mở cổng sắt đưa mấy người kia đi ra ngoài, đúng lúc này lại thấy Lâm Đạm và em gái mình mỗi người mang một cái sọt thật lớn đi về phía này.
“Lâm Đạm, Tiểu Nghiên, hôm nay hai người về sớm thế?’’ Lạc Ngọc Hành vẫy vẫy tay.
Nghe nói đây chính là Lâm Đạm – nhân vật truyền kỳ của căn cứ số 1, mấy người dị năng kia vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp với khí chất lạnh lẽo đang chậm rãi đi về phía này, làn da trắng nõn tinh xảo hiếm có, phảng phất như chưa bao giờ phải chịu gió táp mưa sa của thời kỳ tận thế.
“Ồ……” Một người dị năng khẽ bật cười một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: “Quả nhiên dung mạo xinh đẹp chính là một lợi thế lớn, chắc hẳn có rất nhiều người sẵn sàng bỏ ra tài nguyên tốt để tạo thế cho cô ấy lắm đây. Thần y gì chứ, chẳng qua chỉ dính một chút hào quang ở khu y tế mà thôi? Cho tôi một vài lọ thần dược, tôi cũng có thể nổi tiếng toàn thế giới.’’
Lâm Đạm nghe thấy lời chế giễu của người nọ nhưng cũng không quan tâm lắm. Cô giỡ chiếc sọt sau lưng xuống, Lạc Ngọc hành đang chuẩn bị nhận lấy thì không ngờ, một bàn tay rộng lớn khác đưa ta từ bên cạnh, cầm lấy chiếc sọt trước hắn ta một bước, chính là Nhiếp Đình đã đi ra khỏi vườn trồng cây lúc nào không hay biết. Ngày thường người này thường im lặng kín tiếng, nhưng một khi Lâm Đạm xuất hiện trong tầm mắt của hắn ta sẽ nhất định đi đến bên cạnh, đi theo Lâm Đạm mọi lúc mọi nơi giống như hình với bóng.
Sau khi cầm lấy chiếc sọt của Lâm Đạm, hắn ta lại lấy ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi cho cô, hoàn toàn mặc kệ Lạc Ngọc Nghiên cũng đang mệt mỏi đến eo nhức lưng đau.
Lạc Ngọc Hành híp mắt nhìn Nhiếp Đình, không nhịn được nghiên răng nghiến lợi.
Lạc Ngọc Nghiên tức đến nổ phổi: “Anh, anh không thấy em đang rất mệt sao?’’
“A? Đây đây đây, anh giúp em.’’ Lúc này Lạc Ngọc Hành mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng đỡ lấy chiếc sọt nặng nề của em gái.
Mấy người dị năng kia xuất phát từ lòng hiếu kỳ, vẫn đứng ở ngã tư nhìn theo Lâm Đạm. Lâm Đạm đang định đóng cửa lại, nhưng lại giống như cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi đi về phía một chiếc xe việt dã cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: “Tiến sĩ, anh đã ở đây bao lâu rồi?’’