Chương 231: Tận thế (37)
Người trợ lý Lữ Vân tận mắt chứng kiến tiến sĩ nghiên cứu phát minh ra thành quả này, sau khi thành công vẫn luôn khoá kín trong tủ sắt, chưa từng sử dụng. Lúc ấy cô còn hỏi tiến sĩ: “Nếu như ngài đã phát minh ra rồi thì tại sao lại không phổ biến rộng rãi ra ngoài? Ngài có biết thành quả này sẽ mang đến những thay đổi như thế nào cho thế giới đang chìm đắm trong tuyệt vọng này không?’’
Nhưng tiến sĩ chưa bao giờ trả lời câu hỏi của cô. Đối với hắn mà nói, thế giới này tốt hay xấu, sáng hay tối hoàn toàn không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ tập trung vào những gì mà mình cảm thấy hứng thú, những thứ khác đều là hư vô.
Lữ Vân còn tưởng rằng thành quả này sẽ mãi mãi bị phong kín trong chiếc tủ sắt kia, yên tĩnh phủ đầy bụi, nhưng bây giờ tiến sĩ lại chủ động lấy nó ra. Bất kể nguyên nhân ban đầu hắn nghiên cứu chế tạo ra nó là gì, chỉ cần công bố nó ra bên ngoài, càng được nhiều người biết đến hay thậm chí là đưa vào sản xuất hàng loạt thì đó chính là sự trợ giúp lớn nhất cho thế giới đang đứng trên bờ vực diệt vong này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiến sĩ, tôi sẽ mang đồ đến cho bác sĩ Lâm ngay lập tức.’’ Lúc cầm chiếc hộp, hai tay Lữ Vân khẽ run lên.
Tiếu Tuấn Lâm thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, chỉ xoay người, tiếp tục công việc ngày hôm nay, như thể vô cùng chuyên tâm.
Nửa tiếng sau, Lữ Vân đã đi đến tòa nhà nhỏ của Lâm Đạm, đứng cuối đoàn người đang xếp hàng dài. Bây giờ nơi này đã trở thành đoạn đường náo nhiệt nhất căn cứ số 1, mỗi ngày đều có một hàng dài người nối đuôi nhau không dứt đến thăm hỏi. Một số đến khám bệnh, một số đến mua thuốc, một số chỉ đơn thuần đến xem náo nhiệt và chiêm ngưỡng dung nhan thực sự của vị bác sĩ Lâm được người người ngưỡng mộ này.
Lạc Ngọc Hành cử một số thành viên trong đội đến để duy trì trật tự bên ngoài toà nhà nhỏ. Bởi vì thời gian trước, mỗi ngày Lữ Vân đều đi cùng tiến sĩ Tiếu đến thăm Lâm Đạm cho nên bọn họ cũng đã quen với khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo kia của cô, không khỏi đi lên hỏi thăm mấy câu.
“À, tiến sĩ nhờ tôi đưa một món quà đến cho bác sĩ Lâm.’’ Lữ Vân nhẹ nhàng lịch sự nói.
“Không phải khám bệnh cũng không phải mua thuốc? Vậy thì cô đừng xếp hàng nữa, cứ đi vào chờ đi.’’Mấy người chỉ vào đại sảnh nói.
Lữ Vân do dự nhìn hàng dài người đang xếp hàng phía trước, cuối cùng vẫn gật đầu. Trong hàng ngũ có người dị năng, cũng có người thường, nhưng tất cả mọi người đều nghiêm chỉnh tuân thủ các quy tắc ứng xử cơ bản, không có bất cứ hành vi ỷ mạnh hiếp yếu hay quấy rối nào cả. Bởi vì Lâm Đạm ngoài mặt trông nhỏ nhắn mềm mại xinh xắn thế thôi nhưng thủ đoạn lại vô cùng cứng rắn. Đã từng có một người dị năng năng lực siêu phàm dẫn thuộc hạ của mình đến chỗ cô cướp đoạt thuốc men, thậm chí còn có ý định lăng mạ cô, cuối cùng lại bị cô nổ tung đầu chỉ trong nháy mắt.
Ngày hôm đó, toà nhà nhỏ trắng tinh này bị nhuộm thành màu đỏ, nhưng Lâm Đạm lại không cho phép bất cứ kẻ nào động vào, khiến cho đống tuỷ não và máu tươi đó dính trên tường và sàn nhà, ướng chừng khoảng ba ngày sau mới có thể lau sạch sẽ. Tất cả mọi người đều choáng váng e sợ trước thủ đoạn tàn nhẫn của cô, đồng thời cũng bị sức mạnh quỷ dị có thể xử lý một cao thủ tuyệt đỉnh trong nháy mắt của cô doạ lui, từ đó không bao giờ dám gây chuyện nữa.
Những tin đồn như thế vẫn còn rất nhiều, Lữ Vân thường xuyên biết được nhất cử nhất động của lâm Đạm từ trong miệng nhân viên an ninh của viện nghiên cứu, cho đến rất có cảm tình với cô. Trong thời kỳ tận thế này, người phụ nữ chỉ là kẻ yếu thế, cuộc sống vô cùng khó khăn, nhưng Lâm Đạm vẫn sống giống như trong tưởng tượng của tất cả phụ nữ. Cô ấy không cần dựa dẫm vào bất cứ người nào, cũng không cần lấy lòng bất cứ ai, cô ấy chỉ làm những gì cô ấy muốn làm.
Ngay cả một người phụ nữ như Lữ Vân cũng không thể không ngưỡng mộ cô ấy, huống chi là tiến sĩ đã đồng hành cùng với cô ấy suốt chặng đường dài?
Đang miên man suy nghĩ, Lữ Vân đã được hai người dị năng dẫn vào đại sảnh, lại thấy Lâm Đạm đang cúi đầu ngồi bên cạnh cửa sổ, nghiêm túc bắt mạch cho bệnh nhân, tư thế vô cùng nghiêm túc, thanh thoát nhẹ nhàng giống như một lão trung y.
Lâm Đạm cũng đã phát hiện ra Lữ Vân, nhưng không dừng công việc trong tay lại và chủ gật gật đầu với cô ta, coi như chào hỏi, sau đó tiếp tục hỏi thăm tình trạng của của bệnh nhân: “Đầu gối của anh đau bao lâu rồi?’’
“Đã hơn nửa năm rồi. Mỗi ngày mưa, đầu gối của tôi lại giống bị kim châm vậy, những lúc nghiêm trọng thậm chí còn sẽ bị sưng lên. Lúc đầu tôi còn nghĩ bây giờ đã là thời kỳ tận thế rồi, những căn bệnh nhỏ nhặt như thế này hay là nhịn đau một chút sẽ ổn thôi, không cần chữa trị, nhưng trong một lần đi làm nhiệm vụ bên ngoài, đầu gối đột nhiên đau đến mức không thể chạy được, suýt bị zombie ăn thịt. Lúc này tôi mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Bác sĩ Lâm, nếu cái chân này của tôi già đi rồi đứt dây xích, nói không chừng một ngày nào đó tôi không thể trở về căn cứ được nữa, trong lòng tôi cũng hơi sợ hãi. Trong nhà còn có vợ và con nhỏ, tôi không thể chết được!’’ Nói đến bệnh tật, người dị năng này bày ra vẻ mặt đau khổ.
Lâm Đạm nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng gật đầu, chưa từng mất kiên nhẫn vì hắn đề cập đến những chuyện không liên quan gì đến bệnh tình: “Anh yên tâm, mặc dù bây giờ là thời tận thế, nhưng y học sẽ không bao giờ xuống dốc, bệnh của anh có thể chữa khỏi.’’ Cô niềm nở nói: “Anh là người ở khu vực phía Tây Nam đúng không?’’
“Đúng đúng đúng, tôi đến từ phương Bắc, vừa đến chỗ này không lâu thì mắc căn bệnh này.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được rồi, tôi sẽ kê cho anh một đơn thuốc, anh tự đi ra phía sau sảnh tìm Tiểu Nghiên bốc thuốc đi.’’ Lâm Đạm lấy một tờ giấy trắng ra, viết lên đó mấy hàng chữ.
Người nọ không ngừng cảm ơn rồi rời đi, lúc này Lâm Đạm mới nhìn về phía Lữ Vân, áy náy nói: “Cô chờ tôi một lát, tôi còn một việc phải làm.’’
“Ngài cứ làm đi, làm đi, tôi không gấp.’’ Lữ Vân liêm tục cúi người, thái độ vô cùng cung kính. Nhìn thấy Lâm Đạm làm việc nghiêm túc như thế, cô lại có một ảo giác như đang nhìn thấy tiến sĩ. Chẳng trách hai người này có thể ở bên cạnh nhau ăn ý đến thế, hoá ra là từ những đặc điểm tính cách tương đồng mà ra. Bọn họ lạnh nhạt như nhau, bình tĩnh thong thả như nhau, chăm chú nghiêm túc như nhau, điểm khác biệt duy nhất giữa Lâm Đạm và tiến sĩ chính chính là, sự lạnh lùng của cô ấy chỉ là bề ngoài, trong lòng lại như có một ngọn lửa, không bùng cháy mạnh mẽ cũng không nóng bỏng mà vô cùng ấm áp, dễ chịu lòng người.
Lâm Đạm thấy Lữ Vân bình thản ngồi trên ghế sô pha uống trà, thực sự không có việc gì gấp, lúc này mới tập trung vào công việc. Bất cứ ai cũng có thể đợi, chỉ có bệnh nhân là không thể đợi được, hơn nữa hầu hết mọi người trong căn cứ này vì muốn tiết kiệm tiền bạc tài nguyên, nếu không đi đến bước đường cùng tuyệt đối sẽ không bao giờ đến gặp bác sĩ.
Cô lấy một cuốn sổ ghi chép dày cộp ra nói với Lạc Ngọc Hành: “Anh xem, đây là hồ sơ bệnh án của tôi. Hầu hết người dị năng trong căn cứ chúng ta đều đến từ miền Nam và miền Bắc, rất ít người dân địa phương, mà đây lại là khu vực miền núi phía Tây Nam, môi trường ẩm thấp, lạnh và nhiều chướng khí, người bên ngoài căn bản không thể thích ứng được. Chỉ riêng trong tháng này tôi đã điều trị cho hơn hai mươi ca bệnh thấp khớp, chiếm 10% tổng số bệnh nhân, hơn nữa vẫn còn rất nhiều người không đủ tinh thạch hoặc không muốn lãng phí nên không muốn đến thăm khám. Bệnh phong thấp đã trở thành đại dịch ở căn cứ số 1, cần phải mở rộng công tác điều trị và phòng bệnh.’’
“Tôi cũng biết tình trạng này. Nói thật, trong số những binh lính dưới trướng của tôi, mười người thì có đến năm sáu người bị bệnh phong thấp. Môi trường bây giờ còn tồi tệ hơn trước vô số lần, càng ngày càng có nhiều người không thể chống đỡ được nữa.’’ Lạc Ngọc Hành lắc đầu cảm thán.
“Cho nên gần đây tôi đã nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc viên, thành phần chính là cây Tần Giao sau khi đột biến, có thể giảm đau phong thấp hiệu quả. Loại thuốc này không cần uống, chỉ cần trực tiếp ném thẳng vào lửa rồi đốt, làn khói toả ra có thể giảm đau cũng như khắc phục thấp khớp. Nếu anh cảm thấy không yên tâm thì có thể thử sử dụng trên quy mô nhỏ để xác nhận hiệu quả rồi mới mở rộng ra ngoài. Loại thuốc này có thành phần đơn giản, giá thành rẻ, dễ chế tạo, hoàn toàn có thể phân phát miễn phí cho dân chúng, tôi sẽ đưa phương thuốc cho quân đội.’’ Lâm Đạm vừa nói vừa đặt bút viết đơn thuốc.
Lạc Ngọc Hành nhìn cô với tâm trạng phức tạp: “Cô đừng lúc nào cũng nghĩ đến mọi người nữa mà hãy nghĩ cho bản thân một chút đi. Với sự đóng góp của cô, muốn xin một lãnh địa miễn thuế tư nhân từ căn cứ cũng không hề khó chút nào.’’
“Tôi sống một mình, một ngày ăn ba bữa, không nhiều không ít, đêm đến ngủ trên một chiếc giường 1,5m, không rộng cũng không hẹp, cuộc sống trôi qua yên tình, tôi muốn một mảnh đất rộng lớn như thế để làm gì?’’ Lâm Đạm khó hiểu nói. Điều mà cô sợ nhất chính là rắc rối, thêm một mảnh đất thì phải quản lý trông coi rất nhiều chuyện, hà cớ gì phải như thế?
Lạc Ngọc Hành lau mắt, cuối cùng không nhịn được bật cười: “Được, tôi sẽ giúp cô làm chuyện này. Đưa phương thuốc cho tôi, tôi sẽ đi gặp Dương Hoa Đồng.”
Lâm Đạm xé tờ giấy ghi chú xuống, không một chút do dự hay luyến tiếc. Chờ Lạc Ngọc Hành rời đi, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía người bệnh tiếp theo, lo lắng hỏi: “Vị đại ca này, anh sao vậy? Có phải đau quá không chịu nổi hay không? Tôi đỡ anh vào giường bệnh bên trong nằm xuống nhé?’’
Người đàn ông xấu hổ xua xua tay, nghẹn ngào nói: “Không cần, không cần, bác sĩ Lâm, tôi cũng bị phong thấp, đến chỗ cô khám bệnh. Không ngờ ngài đã sốt ruột thay cho mọi người, sớm đã nghĩ ra biện pháp. Bác sĩ Lâm, ở thời kỳ tận thế này, người tốt giống như ngài thực sự không còn nhiều nữa, tôi vô cùng cảm động!’’
Biết vị đại ca này không phải bị bệnh nặng, Lâm Đạm lập tức nhẹ lòng, sau đó lại không biết nên khóc hay nên cười. Cô là người tốt sao, điều này ngay cả chính bản thân cô cũng không biết, bởi vì cô không có ký ức, những gì cô làm chỉ là nghe theo con tim mách bảo mà thôi.
Lữ Vân một mình ngồi trong góc, yên tĩnh nhìn Lâm Đạm tiếp đón hết người bệnh này đến người bệnh khác, giải quyết hết căn bệnh này đến căn bệnh khác mà không hề cảm thấy nhàm chán chút nào. Càng hiểu Lâm Đạm, cô ta lại càng thích con người của cô hơn, chẳng trách ngay cả một tảng băng ngàn năm như tiến sĩ cũng có thể tan chảy.
Lâm Đạm vẫn luôn bận rộn đến chập tối mới đóng cửa phòng khám, lập tức nói lời xin lỗi với Lữ Vân: “Thật ngại quá, để cô đợi lâu rồi.’’
“Không sao không sao, tôi ngày ngày đều nhốt mình trong viện nghiên cứu cũng buồn chán lắm, vừa lúc đến chỗ cô hít thở không khí bên ngoài một chút. Lúc nãy tôi có đi dạo trong vườn thuốc của cô một vòng, cô trồng rất nhiều thảo được nha! Rau củ quả cũng phát triển rất tốt, có mấy loại tôi chưa từng thấy bao giờ.’’ Trong tay Lữ Vân vẫn đang cầm một quả dưa chuột vừa mới hái ở sân sau.
“Đó là Tiểu Nghiên tìm được từ trên núi. Dạo gần đây cô ấy phát hiện ra rất nhiều giống cây trồng mới, mùi vị đều không tồi, sau khi chắc chắn không có độc tố, không có tác dụng phụ sẽ mở rộng nhân giống trong căn cứ, đến lúc đó cô có thể ăn rau củ quả tươi mới mỗi ngày rồi.’’ Nhắc đến Lạc Ngọc Nghiên, Lâm Đạm nở một nụ cười tự hào.
Lữ Vân đột nhiên có chút ghen tị với Tiểu Nghiên trong miệng Lâm Đạm, nhưng cũng đã kịp thời dập tắt những ý tưởng cổ quái này. Cô ta giơ chiếc hộp kim loại trong tay lên, nói: “Đây là quà của tiến sĩ tặng cho cô, cô có muốn thử nó một chút không?’’
“Quà gì vậy?” Lạc Ngọc Hành vừa mới làm xong việc từ bên ngoài đi vào, đi theo sau còn có Lạc Ngọc Nghiên và Nhiếp Đình đầu đầy cọng cỏ. Hôm nay hai người bọn họ lại lên núi tìm kiếm giống cây mới.
“Đi thôi, chúng ta đến sân huấn luyện phía sau thử món quà này một chút. Lâm Đạm, tôi đảm bảo cô sẽ thích nó.” Lữ Vân bật mí, nhưng cũng không bảo những người không liên quan tránh đi, nếu tiến sĩ đã dám tặng món quà này thì hắn tuyệt đối không có ý định giấu diếm.