Chương 232: Tận thế (38)
Lâm Đạm vô cùng tò mò về món quà của tiến sĩ, sau khi đưa Lữ Vân đến sân huấn luyện, đôi mắt trong trẻo lập tức nhìn chằm chằm vào chiếc hộp kia, không khỏi xoa xoa hai tay, giống như một đứa nhỏ đang chờ chia quà Giáng sinh.
Đây là lần đầu tiên Lữ Vân nhìn thấy dáng vẻ trẻ con này của cô, trong lòng buồn cười, nhưng vừa chuyển dời ánh mắt thì phát hiện Nhiếp Đình và Lạc Ngọc Hành đều đang nhìn cô chăm chú, vẻ mặt vô cùng dịu dàng lại không khỏi lo lắng. Một chàng trai có EQ cực thấp như tiến sĩ, thích thầm Lâm Đạm nhưng lại không chịu chủ động, thậm chí còn đặt miếng mỡ thơm ngon thế này bên cạnh hai con sói đói, ngài ấy muốn hối hận cả đời đúng không?
Lữ Vân đang chìm trong những suy nghĩ miên man thì Lâm Đạm đã mở hộp khoá rồi lấy ra một chiếc vòng tay bằng kim loại màu trắng bạc. Bề mặt bên ngoài chiếc vòng vô cùng bóng loáng mịn màng, ở giữa được khảm một viên tinh thạch lớn trong suốt to bằng quả trứng chim bồ câu.
“Tinh thạch của chúa zombie hệ tinh thần?’’ Lâm Đạm không còn xa lạ đối với thứ này, bởi vì cách đây không lâu, tiến sĩ cũng đã tặng cô một viên như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không không không, cái này không phải là tinh thạch của zombie.’’ Lữ Vân vội vàng giải thích: “Đây là tinh thạch do chính tiến sĩ tổng hợp tạo thành, có tác dụng tích trữ năng lượng và năng lực tinh thần. Các người không biết đến khái niệm năng lực tinh thần đúng không? Chính là suy nghĩ mà mỗi người đều sở hữu, cho nên bất cứ ai cũng có thể sử dụng chiếc vòng này. Lâm Đạm, cô đeo nó lên tay đi, tôi sẽ nói cho cô biết cách sử dụng cụ thể.’’
Người mà Lâm Đạm tin tưởng nhất chính là tiến sĩ, đương nhiên cũng sẽ không nghi ngờ nhân viên dưới trướng của hắn. Cô đeo chiếc vòng vào, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua viên tinh thạch nhân tạo kia, trong lòng chấn động. Chưa có bất cứ người nào từng chạm vào tinh thạch của zombie chúa cho nên cũng không biết nó chứa đựng năng lượng dồi dào đến mức nào, nhưng Lâm Đạm lại ôm nó ngủ mỗi đêm, dĩ nhiên biết rõ nó độc đáo đến nhường nào. Cô cho rằng đó là bảo vật quý giá nhất trên đời, độc nhất vô nhị và không thể thay thế.
Nhưng bây giờ, cô dùng năng lực tinh thần của mình chạm vào viên tinh thạch nhân tạo kia, lại bàng hoàng phát hiện nó không khác gì tinh thạch của zombie chúa. Nó cũng chứa đựng năng lượng dồi dào, kết cấu chặt chẽ không thể phá vỡ được và ánh sáng lộng lẫy bắt mắt. Nếu ngay cả tinh thạch của zombie chúa tiến sĩ cũng có thể tổng hợp được thì trên đời này có gì mà tiến sĩ không làm được.
Nhưng ở đây ngoại trừ cô ra, không một ai có thể sử dụng năng lực tinh thần nên đương nhiên cũng không thể nào khám phá ra được bí mật của viên tinh thạch nhân tạo này. Nếu không có xúc tu của năng lực tinh thần thăm dò thì sẽ không ai biết được ẩn giấu dưới lớp vỏ cứng rắn của nó là những bí mật khủng khiếp đến mức nào.
Cổ họng Lâm Đạm khô khốc, lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận mình thực sự không hiểu tiến sĩ, bốn chữ “Sâu không lường được” cũng không đủ để hình dung được sức mạnh của hắn.
Lữ Vân hoàn toàn không nhận ra sự bất thường của Lâm Đạm, nghiêm túc giải thích: “Chiếc vòng chứa đựng năng lực tinh thần này là do tiến sĩ phát minh, còn cách sử dụng cụ thể như thế nào thực ta tôi cũng không biết chính xác. Nhưng dù sao thì, chỉ cần cô đeo chiếc vòng tay này lên, sử dụng lòng bàn tay ấn lên nó, giải phóng suy nghĩ trong 2-3 phút, sau đó nó tự nhiên sẽ bắt đầu vận chuyển.”
“Rốt cuộc cái này có tác dụng gì?’’ Lạc Ngọc Hành hoàn toàn không hiểu nổi.
“Anh, đây là đồ trang sức, người đàn ông tặng trang sức cho phụ nữ là chuyện bình thường mà.’’ Lạc Ngọc Nghiên chắc chắn nói.
Nhiếp Đình không phát biểu ý kiến. Chỉ cần Lâm Đạm thích, quan tâm người ta tặng cái gì để làm gì?
Lữ Vân thiếu chút nữa đã bị suy nghĩ ngọt ngào ngốc nghếch của Lạc Ngọc Nghiên chọc cười, nhưng đành phải kìm nén lại. Chờ Lâm Đạm kích hoạt chiếc vòng xong, cô bỗng nhiên ngưng tụ thành một quả cầu lửa trong lòng bàn tay rồi ném về phía đối phương. Quả cầu lửa màu trắng, nhiệt độ cực nóng đến mức làm biến dạng không khí xung quanh nó do thoát hơi nước, vì thế có thể thấy Lữ Vân là một cao thủ cấp bảy trở lên.
Cô đứng cách Lâm Đạm chỉ khoảng một cánh tay, hơn nữa chưa từng lộ ra sát khí, vì thế Lâm Đạm hoàn toàn không có bất cứ sự phòng bị nào, căn bản không kịp né tránh. Nhiếp Đình và Lạc Ngọc Hành đang đứng cách xa hơn một chút muốn cứu nhưng cũng không kịp nữa rồi.
Ngay khi quả cầu lửa ập đến gần mình, Lâm Đạm vô thức đưa tay lên bảo vệ đầu vào mặt, nhưng không ngờ, chiếc vòng tay kia lại tỏa ra một thứ ánh sáng trắng chói mắt, sau đó lập tức biến thành một tấm lá chắn kim loại, ngăn chặn đòn tấn công chí mạng kia giúp cô. Một quả cầu lửa hàng nghìn độ gần như có thể làm tan chảy hầu kết mọi kim loại nhưng lại không mảy may ảnh hưởng đến tấm lá chắn kia. Nó vỡ tan thành vô số tia lửa sau một tiếng nổ mạnh, lả tả bay xuống đất rồi dập tắt.
Lâm Đạm hơi ngẩng đầu lên, tấm lá chắn kia dường như có cảm ứng, ngay lập tức thay đổi trở về hình dạng chiếc vòng tay ban đầu, nếu mặt đất không bị những tia lửa cực nóng đốt cháy thành mấy lỗ lớn, lúc này đang từ từ bốc lên khói đen thì Lâm Đạm chắc chắn sẽ nghĩ tất cả mọi thứ xảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay kia, ánh mắt sáng ngời.
Lữ Vân vô cùng kiêu ngạo, đang định giải thích thêm công dụng của chiếc vòng kia thì đã thấy Lâm Đạm khẽ chuyển động cổ tay một cái, trực tiếp điều khiển vòng tay biến thành một chiếc áo giáp màu bạc, bao bọc lấy cánh tay phải cô. Cô dùng nắm đấm bắn phá mặt đất, tạo thành một hố sâu chừng nửa mét, sau đó lại giơ tay lên, biến chiếc áo giáp nơi cánh tay phải thành bốn thanh đao dài, cắt xuyên qua bức tường bê tông kiên cố. Căn bản không cần giải thích gì cả, cô đã tự động khám phá ra vai trò của chiếc vòng, nhanh chóng làm chủ năng lực tấn công và phòng ngự của nó.
Lữ Vân không nói nên lời, chỉ có thể đứng ở bên cạnh không ngừng vỗ tay cổ vũ cho Lâm Đạm, cho dù ở bất cứ lĩnh vực nào, cao thủ quả nhiên vẫn luôn là cao thủ. Nhìn thấy Lạc Ngọc Hành, Lạc Ngọc Nghiên và Nhiếp Đình đang bày ra vẻ mặt ngây ngốc, cuối cùng cô cũng đã tìm lại được một chút cảm giác vượt trội, giải thích: “Đây chính là dự án nghiên cứu phát minh mới của tiến sĩ chúng tôi - Áo giáp sinh hoá, là một vũ khí được tổng hợp từ các trang thiết bị cảm ứng, trạng thái kim loại dạng lỏng và tế bào sinh học tái tạo. Bất cứ ai cũng có thể sử dụng được, nhưng hiệu quả ở mỗi người mỗi khác; Người có cảm ứng mạnh sẽ tạo ra hiệu quả lớn; Người có cảm ứng yếu thì hiệu quả cũng theo đó yếu đi, nhưng về cơ bản thì năng lực phòng ngự hoàn toàn đủ. Những người có thể phát huy triệt để tất cả chức năng của nó đến mức tận cùng như bác sĩ Lâm Đây chỉ là số ít mà thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lữ Vân vừa dứt lời thì lại thấy Lâm Đạm đột nhiên giơ nắm tay đánh về phía Nhiếp Đình, trên cánh tay cô lúc này đã xuất hiện bốn lưỡi dao sắc bén lập loè.
Nhiếp Đình lập tức ngưng tụ thành một tấm thép thật dày để ngăn chặn đòn tấn công của cô, nhưng lại thấy bốn lưỡi dao sắc bén kia trực tiếp đâm xuyên qua tấm thép, giống như một con dao cắt đậu phụ chia năm xẻ bảy tấm thép cứng rắn, độ sắc bén của nó hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của mọi người.
Lâm Đạm phá tan tấm thép xong lập tức ngừng tấn công, ánh mắt sáng ngời nhìn chiếc vòng tay đã khôi phục lại hình dáng ban đầu. Thứ này thực sự được thiết kế riêng cho cô, bổ sung cho những khuyết điểm của cô. Từ nay về sau, bất kể là viễn chiến hay cận chiến, cô không cần phải sợ hãi nữa; bất kể là lực tấn công hay phòng ngự, cô cũng không còn góc chết, đâu còn lo lắng bị cười khác phát hiện nhược điểm và sơ hở của mình?
“Tôi rất thích món quà này!’’ Cô chân thành nói.
Nhiếp Đình lùi về phía sau hai bước, khẽ mỉm cười.
Lạc Ngọc Hành chắc chắn là người suy nghĩ nhiều nhất và phức tạp nhất, lập tức hỏi: “Thực sự ai cũng có thể dùng được chiếc vòng này sao? Kể cả người bình thường?”
“Đúng vậy.’’ Lữ Vân kiên định nói.
“Chi phí có cao không? Có thể sản xuất hàng loạt được không?’’
“Giá thành đương nhiên cao rồi, việc đưa vào sản xuất hàng loạt cũng rất khó khăn. Suy cho cùng, chiếc vòng này này của bác sĩ Lâm kia được tạo thành từ nguyên vật liệu tốt nhất và sử dụng tay nghề thủ công tỉ mỉ nhất. Thực ra chúng tôi vẫn còn có một phiên bản cấu hình thấp hơn, mặc dù chức năng của nó không mạnh mẽ vượt trội như thế, nhưng cũng có thể biến một người bình thường thành người dị năng có sức mạnh siêu cường và đao thương bất nhập.’’ Lữ Vân kiên nhẫn giải thích.
“Phiên bản cấu hình thấp đã rất tốt rồi! Tôi muốn gặp trực tiếp tiến sĩ để hỏi xem có thể đưa vào sản xuất hàng loạt những áo giáp sinh hoá phiên bản thấp kia không. Đây là một sự kiện trọng đại có ý nghĩa lớn cho đất nước và nhân dân, với chiếc áo giáp này, tỷ lệ sống sót của nhân loại sẽ được cải thiện hơn rất nhiều. Không chỉ người dị năng mà ngay cả những người bình thường cũng có thể chiến thắng thế giới đang dần tuyệt vọng này, cô biết không?” Lạc Ngọc Hành vô cùng kích động.
“Vậy sau khi trở về tôi sẽ hỏi tiến sĩ một chút rồi liên lạc với anh sau.’’Lữ Vân khẽ gật đầu một cái, chuẩn bị cáo từ: “Bác sĩ Lâm, tôi đi trước, có cơ hội sẽ đến chơi với cô.’’
“Được, phiền cô gửi lời cảm ơn đến tiến sĩ giúp tôi một tiếng. Tôi rất thích món quà này.’’ Lâm Đạm chân thành nói. Dường như cô lại nợ tiến sĩ một ân tình lớn nữa rồi, đời này biết đến khi nào mới có thể trả hết đây? Quên đi, không hết thì thôi, dù sao cả đời vẫn còn rất dài.
Nghĩ đến đây, cô lại cúi người, chân thành cảm ơn một lần nữa.
Lữ Vân lập tức nói không cần khách khí, sau đó vội vàng rời đi. Bởi vì cô tabiết, sự thay đổi lớn này sẽ lan toả từ căn cứ số 1 đến toàn bộ Trung Quốc, thậm chí vươn ra cả toàn thế giới.
---
Cùng lúc đó, Liễu Diệp đang đi vào một viện nghiên cứu quy mô lớn dưới lòng đất, đi bên cạnh cô chính là người phụ trách căn cứ số 3 - Bộ Mạc.
“Cô chắc chắn năng lực nghiên cứu khoa học của tiến sĩ Mã đây còn mạnh hơn cả tiến sĩ Tiếu?’’ Bộ Mạc nhíu mày.
“Chẳng phải tôi đã chứng minh năng lực của mình với anh rồi sao? Anh nên tin tưởng vào tương lai mà tôi nhìn thấy.’’ Lúc thốt lên những lời này, trong lòng Liễu Diệp khẽ dấy lên cảm giác sợ hãi nho nhỏ.
“Tương lai rồi sẽ thay đổi, cô có biết hiệu ứng cánh bướm không?’’ Bộ Mạc dùng thẻ thông hành quẹt mở lớp cửa kim loại cuối cùng, đi vào phòng thí nghiệm.
Liễu Diệp im lặng không nói, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng trở nên mạnh mẽ. Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Đạm chính là cánh bướm kia, không một ai có thể biết được cô ấy sẽ mang đến cho thế giới này những thay đổi lớn lao như thế nào. Ngoại trừ cô ta, tất cả mọi người, tất cả mọi thứ vẫn vẹn nguyên như trong ký ức của Liễu Diệp, cho nên chỉ cần Lâm Đạm không tồn tại, mọi thứ sẽ trở lại đúng hướng của nó.
Nghĩ như vậy, trong mắt Liễu Diệp lộ ra sát ý nồng đậm, nhưng trong khoảnh khắc nhìn về phía Mã Trạch lại lập tức che giấu đi: “Tiến sĩ Mã, hôm nay anh có tiến triển gì không?’’Cô ta nhẹ nhàng lễ phép hỏi.
Mã Trạch đã không ngủ mấy ngày mấy đêm liên tục, hai mắt thâm quầng. Hắn ta bất lực cào cào mái tóc rối bời, lắc đầu nói: “Thí nghiệm lại thất bại, không được, tôi không thể tìm thấy mật mã mở khoá gen!’’
Liễu Diệp cố gắng lục lại trí nhớ của mình, nói: “Có lẽ anh nên thay đổi hướng nghiên cứu, hãy thử nuôi dưỡng và đột biến siêu vi khuẩn xem sao?” Cô ta không có bất cứ hiểu biết gì về vi trùng học, chỉ có thể nói lại một vài từ trong miệng người khác, thậm chí còn không thể hiểu ý nghĩa cụ thể trong câu nói đó. Nhưng cô ta biết, đây là một mắt xích quan trọng trong việc nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh.
“Siêu vi khuẩn? Đó là hướng nghiên cứu chính của tiến sĩ Tiếu, còn tôi lại nghiên cứu mối quan hệ giữa vi khuẩn và hệ sinh thái.’’ Mã Trạch suy sụp lắc đầu: “Tôi cũng biết, thứ duy nhất có thể đánh bại virus zombie có lẽ chỉ có siêu vi khuẩn mà thôi, tôi cũng đang định đi theo hướng này. Nhưng tất cả những tài liệu nghiên cứu có liên quan và thành quả nghiên cứu lại nằm trong tay tiến sĩ Tiếu, tôi không thể tìm ra bất cứ phương pháp nào.’’
Liễu Diệp nhìn chằm chằm vào hắn ta, hỏi: “Ý của anh là, anh không hề có chút kiến thức nào về siêu vi khuẩn?”
“Cũng không phải, dù sao tôi cũng là một nhà vi trùng học, hoặc ít hoặc nhiều cũng hiểu biết chút ít, nhưng tôi không chuyên về nghiên cứu cái này.’’ Sau mấy lần cố gắng và mấy lần thất bại, Mã Trạch hoàn toàn không dám đặt quá nhiều kỳ vọng.
Liễu Diệp chậm rãi đi đến bên cạnh bàn thí nghiệm, nhìn một khay nuôi cấy đã bị phá huỷ hoàn toàn, không khỏi đỡ trán. Cô ta cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục nói: “Có phải trong tay anh vẫn còn có một hạng mục nghiên cứu gọi là áo giáp sinh hoá hay không?’’ Nếu có nhớ không nhầm thì đời trước Mã Trạch đã từng nói, trong những năm đầu của thời kỳ tận thế hắn ta đã bắt đầu nghiên cứu về áo giáp sinh hoá, nhưng vì nhiều vấn đề kỹ thuật khác nhau nên không thể tạo ra đột phá, mãi cho đến mười năm sau mới có thể nghiên cứu phát minh thành công.
Nếu vắc-xin phòng bệnh vẫn còn vô vọng thì cô ta sẽ tập trung nguồn lực vào việc phát triển thứ áo giáp sinh học kia, tác dụng của thứ đồ kia còn mạnh hơn cả vắc xin phòng bệnh.
Mã Trạch đỡ mắt kính, lắc đầu nói: “Cô nghe ai nói chuyện này vậy? Trong tay tôi không có dự án nào như thế cả.’’
Liễu Diệp bỗng nhiên xoay người lại, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó giống như chợt nhớ đến điều gì đó, khuôn mặt bỗng trở bên vặn vẹo. Dường như cô đã bị lừa, không, phải nói là toàn bộ thế giới đã bị lừa!