Chương 241: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (4)
Lâm Đạm đã có một đêm ngon giấc, ngày hôm sau, người đàn ông mặc áo vest quả nhiên đưa đến một tấm thẻ ngân hàng, thúc giục cô nhanh chóng ký hợp đồng. Sau khi tiễn những người này đi, Lâm Đạm thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi thẳng đến nhà trưởng thôn.
“Tiểu Lâm à, sao cô lại đến đây.’’ Người bà lão mũm mĩm đi vào phòng khác với vẻ mặt buồn bã.
“Chào dì Chu, trưởng thôn có nhà không ạ?’’ Lâm Đạm lẽ phép hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ở nhà, nhưng hôm khác cô hẵng đến tìm nó được không? Căn bệnh cũ thấp khớp của ông ấy lại tái phát, lúc này đang đau đến mức không thể dứt ra được đây.’’ Nhắc đến chồng mình, dì Chu lại than ngắn thở dài, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, bà hỏi: “Tiểu Lâm à, dì nhớ lúc lão Chu là tôi tái phát bệnh cũ, ba cô đã cho ông ấy một phương thuốc cổ truyền, rất hữu dụng, trong nhà cô còn có nữa không?’’
“Phương thuốc cổ truyền gì?’’Lâm Đạm lập tức tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng lại phát hiện ba Lâm không hề biết biết về y thuật.
“Chính là loại thuốc cao bôi trên da chó nào đó, có mùi hôi thối, giống như vỏ cam bị thối rữa ra vậy. Lão Chu nhà tôi nói nó rất hữu hiệu.” Dì Chu miêu tả lại.
Lâm Đạm không thể tìm thấy ký ức về phương diện này, nhưng cũng không vạch trần lời nói dối của ba Lâm. Qủa thực trong tay cha cô có mấy quyển sách cổ, có lẽ ông ấy đã lấy mấy phương thuốc chẳng ra gì trong sách để đi khoe khoang bên ngoài khắp nơi. Nếu thuốc cao bôi trên da chó kia thực sự hữu hiệu thì không lý nào bây giờ dì Lâm mới nhớ đến nó, có lẽ dì ấy đang bí quá chạy chữa lung tung mà thôi.
Cũng may trong đầu Lâm Đạm chưa đựng vố số kiến thức về y học, có Trung y cũng có cả Tây y, thậm chí còn có cả công nghệ chỉnh sửa gen tiên tiến hơn nữa. Không tìm được ký ức, cô cũng không tỏ ra rối rắm xoắn xuýt về vấn đề này mà nhanh chóng nói: “Dì Chu, cháu đã lén học được một số tay nghề y thuật của ba, hôm nay cứ để cháu xem bệnh cho chú Chu đi.’’
“Cô cũng biết y thuật à? Ôi, thế thì tốt quá! Dì đã đưa lão Chu đến bệnh viện lớn ở tỉnh khám bệnh, nhưng các bác sĩ ở đó cũng không có cách nào với chứng bệnh thấp khớp của ông ấy cả. Dì nói với cô này, thuốc tây thực sự chẳng có ích gì cả, nhưng căn bệnh thấp khớp như thế này vẫn nên tìm đến trung y chữa trị thì hơn. Nhưng bây giờ những trung y đáng tin cậy thực sự quá ít, dì thấy ba con cũng có một chút khả năng đấy, nhưng đáng tiếc lại đi quá sớm.’’ Nói đến đây, sắc mặt của dì Chu đột nhiên cứng lại, không khỏi lén lút liếc nhìn Lâm Đạm một cái, sợ cô sẽ cảm thấy đau lòng.
Nhưng Lâm Đạm chỉ nở một nụ cười khổ chứ không hoảng hốt bỏ chạy giống như nguyên chủ.
Dì Chu lập tức yên tâm, dẫn Lâm Đạm vào phòng rồi nói: “Cô xem, đầu gối của lão Chu nhà dì còn sưng to hơn cả cái bánh bao hấp, lúc ngủ phải co chân lại nếu không sẽ vô cùng đau đớn. Hai ngày nay ông ấy chưa từng chợp mắt, những lúc căn bệnh này không tái phát thì còn tốt, vừa tái phát đã tra tấn người ta đến chết!’’
Trưởng thôn miễn cưỡng mở mắt ra, thở hổn hển chào hỏi với Lâm Đạm, ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có.
Lâm Đạm vén ống quần của ông ấy lên kiểm tra rồi gật đầu nói: “Tình trạng không nghiêm trọng lắm, để cháu châm cứu cho trưởng thôn mấy cá là được. Cháu về nhà lấy kim châm, sẽ trở lại nhanh thôi ạ.’’ Vừa dứt lời, cô đã bước ra khỏi phòng rồi vội vã rời đi.
Trưởng thôn cố gắng nói: “Tiểu Lâm sao lại tới đây? Cô ấy đâu biết y thuật!’’
“Tôi cũng biết biết cô ấy đến làm gì, vẫn chưa hỏi. Sao cô ấy lại không biết y thuật chứ, lão Lâm ngày ngày ở nhà dạy dỗ cô ấy, lão Lâm hiểu thì chắc cô ấy cũng sẽ hiểu. Cái chân này của ông ngay cả bệnh viện cũng không có cách chữa trị, không bằng chúng ta thử dùng phương pháp dân gian chữa trị một chút đi.’’
Trưởng thôn là một người thấu hiểu sự đời, ông thở dài nói: “Lão Lâm thì biết gì chứ, ông ta chỉ tuỳ tiện làm mấy thuốc cao bôi trên da chó lừa gạt tôi thôi! Sau khi dán thuốc của ông ta vào, da của tôi như muốn bị phỏng vậy.’’
“Vậy tại sao lúc ông ấy hỏi ông lại nói vô cùng hữu hiệu?’’
“Còn không phải là vì sợ ông ấy lại cho tôi thuốc sao? Lão Lâm là một người sĩ diện, nếu không cũng sẽ không coi trọng cái tên súc sinh Bạch Bằng Phi kia.” Trưởng thôn thở dài một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dì Chu cũng tỏ ra buồn bã, hai người đang hàn huyên chuyện cũ thì Lâm Đạm cầm theo mấy cây châm trở lại, dặn dò: “Chú Chu, chú cởi áo ra rồi nằm nghiêng lại đi, cháu châm cho chú mấy cái thì sẽ ổn thôi.’’
Người cũng đã đến, còn mang theo dụng cụ, dù thế nào đi chăng nữa trưởng thôn cũng phải chừa cho Lâm Đạm một chút mặt mũi, vì vậy nghe lời làm theo. Trong khi đó dì Chu lại muốn đổi ý, vài lần muốn mở miệng phản đối nhưng cũng không biết nên nói như thế nào.
Lâm Đạm giả vờ như không phát hiện ra sự kháng cự của hai người, chăm chú dùng kim châm đã hơ qua lửa đâm vào các huyệt Thận Du, Mệnh Môn, Hoàn Khuyên, Quan Nguyên, bắt đầu từ phần lưng trước, sau đó chậm rãi châm đến vùng ngực bụng, từ từ xuống dưới, làm đâu vào đấy, sau đó mới châm các huyệt đạo dưới chân, hơ nóng kim châm đến toả ra khói nhẹ đặt ở chỗ sưng to trong chốc lát rồi dùng nhíp kẹp tắt.
“Được rồi, không đầy mười phút nữa cơn đau sẽ thuyên giảm hơn rất nhiều.’’ Cô đặt dụng cụ xuống, theo thói quen xoay xoay lòng bàn tay, định triệu hồi ra một dòng nước rửa sạch bàn tay, sau đó ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ cô đến từ thế giới của ma pháp? Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, chính cô cũng phải lắc đầu bật cười, sau đó cam chịu chạy ra ngoài cửa dùng nước giếng rửa tay.
Dì Chu nửa tin nửa ngờ cảm ơn rồi hỏi: “Đúng rồi Tiểu Lâm, cô tìm lão Chu nhà dì có chuyện gì không?’’
“Là thế này ạ, cháu muốn nhận thầu sử dụng ngọn núi phía sau căn nhà của cháu, không biết có được không ạ?’’ Lâm Đạm chỉ vào ngọn núi lớn cách đó không xa nói.
“Ngọn núi phía sau nhà cô? Được chứ, ngọn núi kia vẫn chưa có người nhận thầu sử dụng đâu.’’ Dì Chu không hề do dự lập tức gật đầu, sau đó xua tay nói: “Cháu và dì đi đến thư phòng của lão Chu xem kỹ hợp đồng nhé, dì không hiểu mấy thứ này lắm nên cũng không thể giải thích rõ ràng được.’’
“Vâng, cảm ơn dì.’’ Lâm Đạm vừa đi vừa lấy khăn lau tay.
Hai người đi vào thư phòng, tìm được một xấp tài liệu có liên quan đến việc nhận khoán những ngọn núi hoang trong thôn. Đất rừng bình thường sẽ có giá thuê trung bình từ 50 đến 100 tệ một mẫu, nhưng ngọn núi phía sau nhà họ Lâm chỉ có giá 16 tệ một mẫu, tổng cộng 3000 mẫu đất, mức phí nhận thầu cũng chỉ hơn 4 vạn tệ một năm, tức là hơn 300 vạn tệ trong vòng 70 năm, hoàn toàn nằm trong khả năng chi trả của Lâm Đạm.
Cô đọc kỹ hợp đồng, đang định đặt bút ký tên quyết định xong xuôi vấn đề này thì lại thấy trưởng thôn khoác một chiếc áo dày cộp đi vào, vội vàng ngăn cản: “Tiểu Lâm, cô tuyệt đối đừng tham cái rẻ tiền này! Cháu có biết tại sao mức phí nhận thầu của ngọn núi sau lưng nhà cô lại rẻ đến thế không? Bởi vì trên ngọn núi kia toàn là đá sỏi, không thể trồng được các loại câu ăn quả cũng như các cây giống hoa, nếu không thì người khác đã ký hợp đồng từ lâu rồi, sao còn đến lượt cháu được!’’
Lâm Đạm còn chưa kịp lên tiếng thì dì Chu đã ngạc nhiên hét lên: “Lão Chu, sao ông lại đứng lên được rồi? Chân ông không sao chứ?’’
Trưởng thôn xắn ống quần lên, vỗ vỗ vào đầu gối đã hoàn toàn hết sưng tấy của mình, cảm thán nói: “Cũng nhờ vào Tiểu Lâm có cách! Quả nhiên người đọc sách có khác, suy cho cùng vẫn là được ba cô chân truyền!’’ Lúc này ông ấy đã bắt đầu nghi ngờ suy đoán năm xưa của mình, mấy thứ thuốc cao bôi trên da chó kia chắc chắn hữu hiệu, chỉ là lúc đó ông ấy đã dùng nó không đúng mà thôi, ngần ấy năm trời, hoá ra đều là hắn đã hiểu nhầm Lão Lâm, hổ thẹn, hổ thẹn!
Dì Chu ngồi xổm xuống nhìn kỹ đầu gối của chồng mình, vui mừng nói: “Chỉ một lát thế mà đã tiêu sưng rồi sao, y thuật của Tiểu Lâm còn giỏi hơn cả ba mình nữa!’’
“Đúng vậy, không sưng cũng không đau, con mẹ nó thật thoải mái!” Trưởng thôn vui vẻ nói, vì thế càng không thể để Lâm Đạm chịu thiệt được.
Lâm Đạm xua tay nói: “Chú Chu, ý tốt của chú cháu biết, nhưng cháu nhận khoán ngọn núi này không phải để trồng cây ăn quả hay giống hoa gì đó mà là để trồng thảo dược. Một số thảo dược không cần đất quá màu mỡ cũng có thể trồng được, về phương diện này cháu có chừng mực, chú đừng lo lắng. Đúng rồi, nếu sau này bệnh thấp khớp của chú tái phát, chú cứ để dì gọi điện thoại cho cháu, cháu sẽ lập tức đến ngay.’’ Nói xong, cô lại lấy điện thoại ra, để dì Chu nhớ số điện thoại của mình.
Cuộc sống của nguyên chủ vô cùng khép kín, mặc dù từ nhỏ lớn lên trong thôn nhưng rất ít khi giao du với người khác, điện thoại di động cũng chỉ mới mua mấy năm gần đây, trong danh bạ điện thoại thậm chí còn không có bất cứ người quen nào.
Dì Chu vừa luôn miệng nói cảm ơn vừa nghiêm túc ghi nhớ số điện thoại của Lâm Đạm. Tháng nào lão Chu nhà bà cũng phải tái phát bệnh cũ vài ba lần, mỗi lần đều đau đớn muốn chết, bà ấy trông đau đớn mà xót xa! Lâm Đạm có thể khiến ông ấy khôi phục lại bình thường chỉ trong một giờ, dĩ nhiên bà ấy hoàn toàn tin tưởng vào cô rồi.
Trưởng thôn biết Lâm Đạm nhận thầu khoán núi hoang là để trồng thảo dược nên cũng yên tâm hơn rất nhiều. Còn về phần tiền cô lấy từ đâu ra ông ấy cũng không hỏi nhiều. Lão Lâm trồng trong nhà những gốc hoa lan quý hiếm lâu đời, một gốc lan cực phẩm có thể bán được bao nhiêu tiền, ông ấy cũng biết chút đỉnh.
Sau khi hoàn thành hợp đồng xong xuôi, Lâm Đạm lên núi hái một ít thảo dược, gần tối mới về nhà. Cô đã định sẵn kế hoạch cho tương lai sau này. Có lẽ cô đã từng là một bác sĩ, một đạo sĩ, thợ may, cô gái dệt vải… Nhưng chắc chắn cô chưa bao giờ nuôi dạy một đứa trẻ. Cô cũng không biết làm thế nào mới có thể cứu giúp được Bạch Chỉ Lan, chỉ có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ ăn ngon, uống đủ, sự nghiệp, tình duyên và tất cả mọi thứ đều sẽ tốt đẹp.
Nhưng làm thế nào mới có thể mang đến cho con mình một cuộc sống tốt hơn bất cứ người nào khác? Điều đó chắc chắn sẽ phải tiêu tốn rất rất rất nhiều tiền! Cơ hội có thể rút tiền từ trên người Lưu Mạn Ni và Bạch Bằng Phi chỉ có lần này thôi, lần sau sẽ không còn nữa, Lâm Đạm không thể cứ miệng ăn núi lở như thế này được.
Cũng may bộ não của cô là một kho tàng kiến thức lớn, kỹ thuật và kinh nghiệm trồng trọt không hề thua kém ba Lâm chút nào. Ba Lâm chỉ hiểu trồng hoa, mà cô không chỉ biết trồng hoa mà còn trồng được dược liệu, rau củ quả, thậm chí còn lai tạo ra được các chủng loại biến dị. Với những kiến thức đó, cô tự tin có thể mang đến cho Bạch Chỉ Lan một cuộc sống giàu có hơn Bạch gia rất nhiều.
Mải mê suy nghĩ, cô đã trở lại căn nhà gỗ nhỏ của mình nhưng lại thấy một vài bà lão đang ngồi xổm ở ven đường tán gẫu, nhìn thấy cô về tất cả đều vui vẻ nói: “Tiểu Lâm, chúng tôi đợi cô lâu lắm rồi!’’
“Các bà có chuyện gì sao?’’ Lâm Đạm lấy chìa khoá ra mở cửa.
“Tiểu Lâm, chúng tôi nghe Chu Giai Mỹ nói cô có thể chữa được bệnh thấp khớp đúng không? Ông nhà tôi cũng bị tái phát, đang nằm trên giường đau đớn rên rỉ, phiền cô có thể đến xem một chút được không?’’ Mấy người đồng loạt nói.
Lâm Đạm lại khoá lại chiếc khoá vừa mới mở ra, dứt khoát nói: “Đi thôi, để cháu đi xem xem.’’ Trị bệnh cứu người là bản năng của cô, hơn nữa ngôi làng nhỏ miền sơn cước này vẫn còn nghèo lắm, thanh niên trai tráng đều rời bỏ quê hương, chỉ để lại người già và trẻ em. Rất nhiều người trong số họ thậm chí còn không có khả năng tự chăm sóc bản thân mình thì làm sao có thể trèo đèo lội suối đi lên thị trấn để khám bệnh? Tất cả mọi người đều là hàng xóm láng giềng, chuyện gì có thể giúp thì cứ giúp một phen.
Một số bà lão rất ít khi tiếp xúc với Lâm Đạm, lúc đầu còn lo lắng cô không dễ nói chuyện, bây giờ lại vui vẻ đến mức cười không khép miệng được. Trong thôn có một người hiểu biết y thuật quả thực vô cùng thuận tiện cho những người già cả như bọn họ! Sau này mọi người ngã bệnh, đã không còn phải mỏi mắt chờ đợi con cái đi làm ăn xa trở về đưa bọn họ đến bệnh viện lớn ở tỉnh nữa rồi. Lão Lưu ở ngay đầu thôn cũng vì thế mà qua đời, nói ra thật đáng sợ!
Mấy bà càng nghĩ càng cảm thấy thôn Tiểu Điền này không thể không có Lâm Đạm, vì thế lấy lòng: “Tiểu Lâm à, nghe lão Chu nói cô muốn nhận thầu ngọn núi phía sau nhà cô à? Cô yên tâm, tất cả chúng tôi đều sẽ bỏ phiếu tán thành!’’
“Đúng đúng đúng, trừ cô ra thì cũng đừng mơ nhận thầu được ngọn núi này, nếu không có tiền, chúng tôi có thể giữ ngọn núi này lại cho cô!’’
“Tiểu Lâm à, chúng tôi nhìn cô lớn lên, dĩ nhiên chúng tôi phải đứng về phía cô rồi!’’
Lâm Đạm hơi buồn cười, nhưng cũng có chút xúc động, chỉ có thể mỉm cười gật đầu.