Chương 242: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (5)
Lâm Đạm khám bệnh xong cho nhà này rồi lại đến nhà kia, bận rộn luôn tay luôn chân đến hơn mười giờ tối mới xong. Môi trường, điều kiện sống của thôn Tiểu Điền cực kỳ khắc nghiệt tồi tệ, lại nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh, người già và trẻ em sống ở đây rất dễ mắc bệnh nhưng lại không có chỗ khám bệnh. Bệnh viện gần nhất nằm ở ngoại thành cách nơi này khoảng năm trăm kilomet, đường cao tốc vẫn chưa thông xe, đi theo tuyến đường quốc lộ mất một ngày một đêm. Nếu người già trẻ em của nhà nào đó mắc bệnh nặng, dưới tình huống không có ô tô thì chỉ có thể gắng gượng khiêng đi, nhưng còn chưa kịp đến nơi thì đã qua đời.
Đất đai trên núi vô cùng cằn cỗi, không có giá trị khai thác, dĩ nhiên cũng không ai chịu đầu tư. Dần dần, thôn Tiểu Điền này đã trở thành một nơi bị lãng quên, không ô nhiễm nhưng lại hoang vu vắng vẻ.
Lúc chào hỏi gia đình cuối cùng ra về, một bà lão trong gia đình đó nhất quyết đưa cho Lâm Đạm một trăm đồng tiền mà mình khó khăn lắm với dành dụm được, lại bị cô từ chối: “Bà à, cháu không lấy tiền chữa bệnh cho dân làng mình đâu.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Như thế sao được? Bây giờ cháu cũng không có nguồn sinh kế, không nhận tiền thì uống gió Tây Bắc sống qua ngày sao?’’ Bà lão sống chết không chịu. Lâm Đạm không nhận tiền, lại không có nguồn thu nhập, liệu một ngày nào đó cô có thể rời khỏi thôn Tiểu Điền này ra ngoài làm việc giống như những người trẻ khác không? Y thuật của cô rất tốt, nếu không có cô, tất cả mọi người trong làng đều sẽ lo lắng không yên!
“Bà yên tâm, sau này con trồng được thảo dược, ít nhiều cũng sẽ kiếm ra tiền mà. Bà à, ngoại trừ bệnh thấp khớp, cháu còn có thể chữa trị được các căn bệnh khác nữa, sau này nếu bà cảm thấy trong người không khỏe thì nhớ gọi điện cho con nhé, con sẽ đến ngay lập tức.’’ Lâm Đạm kiên nhẫn dặn dò.
Hốc mắt bà lão đỏ bừng, nắm chặt tay Lâm Đạm một lúc lâu mới luyến tiếc buông ra.
Lâm Đạm cầm theo đèn pin đi được một quãng đường khá xa nhưng vẫn có thể thấy bà lão đang đứng dưới mái hiên nhìn theo mình, trong lòng không khỏi chua xót. Sau khi về nhà, mặc dù đã mệt rã rời nhưng cô vẫn sắp xếp đống dược liệu đã hái hồi chiều đâu vào đấy, chờ ngày mai xử lý.
Cơ thể này của nguyên chủ vốn đã vô cùng suy yếu, không nên đột ngột bồi bổ quá nhiều, nhưng Lâm Đạm chỉ có thời gian hai tháng, nếu không bồi bổ nhiều thì thực sự không thể thay da đổi thịt. Nếu các bác sĩ bình thường gặp phải trường hợp này chắc chắn sẽ bất lực bó tay, nhưng Lâm Đạm lại không hề gấp gáp chút nào. Trong đầu cô có một loại thuốc tên là “Bổ Thiên Hoàn”, vị thuốc chính là Tử Hà Sa (nhau thai người), đi kèm với nhung hươu, hồng sâm, linh chi, tam thất, hổ phách và các vị thuốc phụ khác, nó có thể điều trị những bệnh hiểm nghèo lâu dài, nội tạng suy kiệt, kéo dài sự sống cho bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, là một trong những liệu pháp điều trị nội tạng lâu đời nhất trong trung y, ngấm vào thận và bổ sung bẩm dĩ, do đó có tên là “Bổ Thiên Hoàn”.
Nếu chỉ xét về tên gọi, hiệu quả chữa bệnh của phương thuốc này đã đủ kinh người, huống chí khả năng bào chế dược liệu của Lâm Đạm hoàn toàn khác với những người khác, cô có thể giữ được hiệu quả của từng loại thuốc đến mức lớn nhất.
Sau khi viết đơn thuốc xong, cô lấy điện thoại di động ra tham khảo giá cả của những dược liệu này, không nhịn được giơ ngón tay cái lên cho mẹ con Lưu Mạn Ni. Cái này vừa tặng tiền vừa tặng tài nguyên, về mặt coi tiền như rác thì không ai có thể sánh với bọn họ được.
Hôm sau, Lâm Đạm đi bộ ra đường quốc lộ bắt một chiếc chiếc xe khách thông thôn đi lên thị trấn, sau đó mua vé xe lửa chạy đến tỉnh lỵ mua sắm dược liệu, giống cây thuốc, cây trồng, cây hoa và vật liệu xây dựng các loại. Để tránh người khác đọc trộm phương thuốc Bổ Thiên Hoàn, cô đã xáo trộn tất cả các dược liệu, chia ra mua ở mấy hiệu thuốc khác nhau, sau đó đi chuyển tiền nhận thầu núi hoang vào tài khoản của thôn Tiểu Điền.
Sau khi làm xong mọi việc, cô ký gửi tất cả đồ đạc về thị trấn rồi mua một chiếc xe công nông đã qua sử dụng, trực tiếp lái xe về nhà. Nguyên chủ không biết lái xe, nhưng Lâm Đạm vừa ngồi vào vị trí lái đã biết rõ nên điều khiển như thế nào, dĩ nhiên không sợ. Chờ sau khi chương trình thực tế kia kết thúc, cô sẽ dành chút thời gian đi học bằng lái xe.
Thấy Lâm Đạm lái xe trở về thôn, mấy dì mấy bà mừng rỡ đến hét lên: “Ai nói Tiểu Lâm ra ngoài làm việc hả? Làm tôi sợ chết khiếp! Cô ấy còn muốn nhận thầu ngọn núi sau nhà mình nữa cơ mà, không thể đi được!’’
“Không đi thì tốt rồi! Trong thôn chúng ta chỉ có Tiểu Lâm là người trẻ tuổi đáng tin cậy mà thôi!’’
Lâm Đạm có thể hiểu được tâm tư của các bà các cụ. Bây giờ mỗi hộ gia đình trong thôn đều không có người trẻ tuổi đứng ra làm trụ cột chống đỡ nhà cửa, cho nên dĩ nhiên không ai muốn cô rời đi cả. Không phải mấy người gia ích kỷ ngăn cản con đường phát triển của người trẻ mà chỉ là càng lớn tuổi, sức khoẻ càng kém, bọn họ càng có nhiều thứ sợ hãi.
Lâm Đạm thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, bảo đảm nói: “Mọi người yên tâm, cháu không đi đâu.’’
“Được được được, mau về nhà nghỉ ngơi đi, đi đường cả ngày chắc là mệt mỏi lắm rồi.’’ Các bà đứng ở ven đường mỉm cười vẫy vẫy tay với cô.
Lâm Đạm lái xe về nhà, lần lượt dỡ hàng hoá xuống rồi chuyển vào sân. Cây giống hoa và cây thuốc phải nhanh chóng đắp đất lên, nếu không nó sẽ chết héo, dược liệu thì tạm thời bỏ vào trong tủ quần áo, dùng giấy kraft gói lại, chờ đến khi vật liệu xây dựng được chuyển về thì cô sẽ thuê người xây một quầy đựng thuốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ đến khi sắp xếp tất cả những thứ lặt vặt xong xuôi thì ánh trăng cũng đã lên giữa bầu trời, cô lấy số dược liệu dùng để chế tạo Bổ Thiên Hoàn ra, dựa theo một tỉ lệ nhất định nghiền thành bột phấn, trộn với mật ong rồi nặn thành từng viên một.
Từ hôm nay trở đi, Lâm Đạm sẽ yên tâm sinh sống ở thôn Tiểu Điền, mỗi ngày uống một viên Bổ Thiên Hoàn, cẩn thận điều dưỡng cơ thể, ngày ngày ăn ngon uống đủ, ngủ ngon giấc, chưa đầy nửa tháng sau cả người đã nở nang có da có thịt, làn da cũng trở nên trắng nõn, mái tóc khô đen nhánh óng ả, đôi mắt đục ngầu sáng ngời rực rỡ, tinh thần và diện mạo hoàn toàn khác với trước đây.
Cảm thấy thể lực đã trở nên sung mãn, cô liền gánh cây giống hoa và dược liệu lên lưng núi, tìm một nơi thích hợp để gieo trồng, lúc xuống núi lại đi dạo quanh một vòng thôn, thấy người già trẻ em bị bệnh thì tiện tay chữa trị một phen. Dần dà, cô đã trở thành người được chào đón nhất trong thôn làng, mọi người đối xử với cô còn thân thiết hơn cả người thân của họ, mỗi lần nhìn thấy cô đều tươi cười rạng rỡ.
Lâm Đạm dành nguyên một tháng trời để khám phá quanh ngọn núi phía sau nhà, cuối cùng phát hiện một vách đá ở giữa khe núi. Dưới vách đá mọc lên những đám cỏ dại và dây leo cao hàng trăm mét, bên dưới là một con suối khô cạn được bao phủ bởi những tảng đá lởm chởm gồ ghề, rơi xuống chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.
Lâm Đạm nhìn chằm chằm vào đám cỏ dại trên vách đá một lúc lâu, cuối cùng giống như khẳng định điều gì đó, cô buộc dây thừng vào trên tảng đá rồi từ từ leo xuống. Quả nhiên đó không phải là một bụi cỏ dại mà là một gốc cây phong lan, nhìn từ trên xuống dưới toàn bộ bông hoa cấu thành năm màu tương đối thuần khiết bao gồm xanh, đỏ, tím, vàng và trắng, độ tương phản rất lớn, vô cùng lộng lẫy.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ Lâm Đạm biết rõ với hình dáng của bông hoa và màu sắc cánh hoa như thế, chính xác là loài hoa lan “Ngũ thải điệp” sớm đã tuyệt tích trong truyền thuyết, còn được gọi là “Nhật Nguyệt điệp” hay “Minh điệp”, với giá cả thị trường rất cao, đã từng có người bỏ ra mấy trăm vạn chỉ để mua một gốc cây “Ngũ thải điệp” non.
Mà gốc lan trước mắt cô đây đang phát triển vô cùng khỏe mạnh, mang về nhà chăm sóc cẩn thận mấy ngày chắc chắn sẽ có thể bán được với giá tốt hơn nữa. Lâm Đạm lấy dụng cụ ra, tỉ mỉ đào đến tận rễ rồi bỏ vào trong một chậu hoa nhỏ. Cách chỗ cô không xa còn có mấy cây lan với hình dáng độc đáo, tất cả đều bị cô bứng rễ mang về.
Về đến nhà, cô trồng số lan đó vào trong chậu, cẩn thận chăm sóc ba ngày, cảm thấy tình trạng của chúng đã ổn định, lúc này mới chụp một bức ảnh cây phong lan “Ngũ thải điệp” kia rồi gửi cho một người bạn cũ của ba Lâm nhờ ông ấy bán. Người nọ là chủ tịch hiệp hội hoa lan của tỉnh, tự mở một cửa hàng bán hoa có tên là Quân Tử Các, khách hàng qua lại đều là những người giàu có đam mê hoa lan.
Bức ảnh vừa mới được gửi đi, đối phương đã lập tức trả lời: [Ngũ thải điệp? Hình ảnh không rõ lắm, gửi video đi!!!]
Lâm Đạm quay một video 360 độ sắc nét, gửi đi.
[Chờ đã, chú sẽ chuyển tiếp video này. Mấy ngày sắp tới tuyệt đối đừng ra ngoài, để ý chậu hoa kia thật cẩn thận, lỡ làm mất thì chú sẽ thấy đáng tiếc lắm!!]
[Chú Thẩm, chú đừng kích động, cháu sẽ để chú giữ chậu hoa này.]
[Tuyệt đối không được nói chuyện này cho bất cứ người nào cả!]
[Cháu biết rồi ạ, đây không phải là lần đầu tiên cháu bán hoa, chú đừng lo lắng.]
[Cháu chờ một chút, có khách hàng trả lời chú, ôi, nhiều người quá, chú trả lời từng người một thì phiền phức lắm, cứ để bọn họ tự ra giá là được. Đạm Đạm cũng thông minh quá, biết gửi tin nhắn cho chú Thẩm của cháu trước!]
[Chú Thẩm, nhiều năm qua chú vẫn luôn chăm sóc cháu, bây giờ đến lượt cháu chăm sóc chú Thẩm.]
Lâm Đạm cũng không biết chỉ một câu nói của mình đã khiến Thẩm Thông cảm động đến rơi nước mắt, lúc này đang cầm dụng cụ cắt bỏ những gốc già và bệnh của những cây lan chưa nở, sau đó tách chúng vào các chậu. Hoa lan được chia thành rất nhiều chủng loại, giá trị cũng không giống nhau. Nếu có thể lai tạo ra các giống cây đột biến, hơn nữa hình dáng của hoa và lá đều vô cùng độc đáo, tính trạng ổn định thì việc một gốc lan bán được mấy trăm vạn, thậm chí hơn một ngàn vạn cũng không phải là điều viển vông.
Ba Lâm thích trồng và chăm sóc những loài lan truyền thống, nguyên chủ cũng không có ý tưởng sáng tạo nào cho nên cuộc sống trôi qua rất khó khăn. Nhưng Lâm Đạm thì khác, cô trời sinh không thích đi theo lối mòn của người khác, cô biết một số phương pháp phổ biến trên thị trường để thúc đẩy sự đột biến của hoa lan, ví dụ như gây đột biến vật lý và đột biến hoá học.
Phương pháp gây đột biến vật lý là chiếu xạ hoa lan bằng tia X, tia Y, nơ- trong nhanh, laser, sóng cực ngắn, chùm ion… Phương pháp gây đột biến hoá học sử dụng 5-Bromouracil, 5-bromodeoxyuridine và các chất gây đột biến DNA khác. Các thành phần này sẽ thâm nhập và trong phân tử DNA, gây ra lỗi bắt cặp trong quá trình nhân đôi DNA, làm cho cây lan bị đột biến.
Thật trùng hợp, trong đầu Lâm Đạm chứa một lượng lớn các phương pháp gây biến dị ở động thực vật, giống như đã từng có một người nào đó dốc lòng dạy dỗ cô từ rất lâu. Người nọ là một người đàn ông rất đẹp trai, thích mặc áo blouse trắng, giọng nói trầm thấp ấm áp, vô cùng dễ nghe. Nhưng, ngay khi Lâm Đạm nghiêm túc nhớ lại thì bóng dáng người nọ lại biến mất.
Lâm Đạm sửng sốt một lúc lâu mới tiếp tục làm việc, nhưng trong lòng lại trống rỗng và có chút khó chịu.
Ngày hôm sau, Thẩm Thông dẫn theo một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi đến, hai người ăn mặc nghèo túng bần hàn, thoạt nhìn chẳng khác gì những người già trong thôn làng. Nhưng sau khi nhìn thấy chậu hoa lan “Ngũ thải điệp” kia, người kia lại móc ra một tấm thẻ ngân hàng chứa 500 vạn, hùng hổ tuyên bố: “Tôi muốn chậu hoa này, tôi sẽ mang đi ngay lập tức.’’
Lâm Đạm cũng không cò kè mặc cả với ông ta, nhận lấy thẻ ngân hàng, bỏ chậu hoa lan vào một túi da rắn, đặt lên chiếc xe công nông của mình rồi thúc giục nói: “Để tránh đêm dài lắm mộng, bây giờ cháu sẽ tiễn hai người đi. Sau khi đường ai nấy đi, chúng ta không ai quen biết ai cả, chậu hoa này cứ coi như ngài nhặt được giữa đường đi. Sau này nếu cháu lai tạo ra được chủng loại mới, cháu sẽ nhờ chú Thẩm Thông báo cho ngài, ngài cảm thấy thế nào?’’
Bây giờ cô đang sống trong một ngôi làng nghèo khó miền núi, nhà cửa đều được làm bằng gỗ, nếu danh xưng “bán lan làm giàu chỉ sau một đêm” bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ là mục tiêu của những kẻ bụng dạ khó lường. Lâm Đạm đã quá rõ về kết cục của những đứa trẻ ôm cục gạch vàng rêu rao khắp nơi.
Người đàn ông trung niên vỗ đùi tán thưởng: “Đứa nhỏ này đúng là khí phách, hiểu biết, lại biết nghĩa khí, tâm huyết của lão Lâm đúng là không uổng phí!’’
“Đúng thế, đúng thế, chúng ta đừng chậm trễ nữa, mau đem bảo bối của ngài đi đi thôi.’’ Thẩm Thông gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Hai người vội vàng rời đi, nửa chừng còn đổi sang mấy chiếc xe nữa, hành động giống như những điệp viên khiến Lâm Đạm chỉ biết lắc đầu bật cười. Nghĩ đến trong nhà mình còn trồng một đống hoa lan, cô dứt khoát đặt mua một hệ thống an ninh ở tỉnh lỵ và mua một con chó ngao Tây Tạng nhỏ mang về nhà để đề phòng trộm cướp. Chờ đến khi tích góp đủ tiền, cô muốn xây dựng một cơ sở trồng lan ở thôn Tiểu Điền này, để những người già trong thôn có việc để làm, trẻ em trong làng có một con đường để đi, đồng thời cũng cho Bạch Chỉ Lan một nơi để về.