Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 246: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (9)
 
Bạch Chỉ Lan vừa tức vừa sốt ruột, gay gắt nói: “Mẹ đang nói bậy gì vậy, con không có bệnh!’’
“Con có bệnh hay không mẹ biết rõ hơn con. Con có đi rửa mặt không? Có đi thay quần áo không? Không đi thì mẹ sẽ giúp con!’’ Lâm Đạm xắn tay áo lên, dáng vẻ giống như nếu không vừa ý sẽ lập tức động thủ. 
Nhóm cameraman phấn khích, vội vàng xúm lại tập trung ghi hình hai mẹ con nhà này. Chương trình tạp kỹ phải có những tình tiết bùng nổ như thế này. Cảnh tượng ấm áp trong gia đình đã có quá nhiều, cũng nên cho khán giả nhìn xem người nổi tiếng lúc cãi nhau với cha mẹ sẽ như thế nào rồi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên khán giả vô cùng thích thú với hình ảnh này, người khuyên can thì khuyên can, cãi nhau thì cãi nhau, đạn mạc lập tức bắn tung toé. 
Bạch Chỉ Lan nước mắt lưng tròng, gào thét: “Con không tẩy trang, con không thay quần áo, mẹ có thể làm gì nào? Lúc con sinh ra mẹ không quan tâm, lúc con trưởng thành mẹ cũng không quan tâm, bây giờ mẹ dựa vào cái gì mà quản con?’’
“Dựa vào việc mẹ là mẹ con.’’ Lâm Đạm lạnh lùng bật thốt ra những lời này, sau đó dứt khoát nắm lấy cánh tay Bạch Chỉ Lan kéo cô vào phòng tắm, ép cô rửa mặt rồi khoác cho cô một chiếc áo khoác quân đội. Bạch Chỉ Lan thân hình gầy yếu, đâu phải là đối thủ của mẹ mình, sau mấy phút giương nanh múa vuốt phản kháng đành phải chấp nhận chịu thua, lúc ngẩng đầu lên thì mặt và tóc đã ướt sũng, giống hệt như một con gà con vừa rơi xuống nước. 
Tiểu Quả chen chúc đến cửa phòng tắm, sợ hãi nói: “Dì à, dì đừng nóng giận, dì bình tĩnh một chút. Chúng ta không sử dụng bạo lực với trẻ em được không?’’
Các khán giả bị hành động thô lỗ của Lâm Đạm doạ cho ngây người, màn hình đầy những dấu chấm than. 
[Mẹ của Bạch Trúc là phu nhân giàu có, cô của An ảnh đế là nữ thần còn mẹ của Bạch Chỉ Lan là ma quỷ! Bà ta dựa vào cái gì mà bắt Bạch Chỉ Lan tẩy trang trước ống kính máy quay? Lớp trang điểm là khuôn mặt thứ hai của ngôi sao, rốt cuộc bà ta có biết điều này không vậy? Bà ta chỉ tự học chữa bệnh mấy năm mà dám kết luận Lan Lan bị bệnh bằng, tôi nghĩ bà ta không muốn nhìn thấy Lan Lan có cuộc sống tốt cũng nên!]

[Bà ta chưa bao giờ đi học, đọc sách, lại không hiểu sự đời, mấy người còn trông cậy ở bà ta điều gì nữa? Bà ta đang muốn hãm hại Lan Lan đây! Bây giờ tôi rất nghi ngờ bà ta không phải là mẹ ruột của Lan Lan, chẳng có người mẹ nào làm như thế cả!]
[Ha ha ha, cuối cùng hai mẹ con hiếm thấy này cũng đã bắt đầu đánh nhau! Tục ngữ nói không sai, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con biết đào hang, cho dù ngoại hình mẹ con Bạch Chỉ Lan xinh đẹp đến đâu thì trong xương cốt vẫn rẻ rúng, mãi không thể sang lên được!]
Các fans của Bạch Chỉ Lan cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, độ thiện cảm đối với Lâm Đạm lập tức tụt xuống đáy cốc; các antifan lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tỏ ý cứ tiếp tục. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì hành động bất ngờ này của Lâm Đạm vẫn thu hút một lượng lớn người xem phòng phát sóng trực tiếp, đồng thời trở thành quán quân rating cùng kỳ. 
Ê-kip chương trình vui vẻ còn không kịp, làm sao có thể ngăn cản, cứ để mặc cameraman vây quanh hai người ghi hình, hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của Tiểu Quả. Quách Vi Vũ vốn nên ra mặt xử lý chuyện này thì lại đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, sắc mặt u ám, như thể vừa mới hạ quyết tâm làm gì đó. 
Lâm Đạm đẩy Bạch Chỉ Lan ra khỏi phòng tắm, sau đó lấy trong ngăn tủ ra một hộp thuốc mỡ, dặn dò: “Lau tóc cho khô đi rồi mẹ sẽ bôi thuốc cho con.’’
Lúc nãy Bạch Chỉ Lan đã dồn hết sạch sức lực giãy giụa, bây giờ chỉ có thể ngồi bất động trên giường, giống như một người gỗ. 
Lâm Đạm nâng cằm cô để cô ngẩng mặt lên rồi nhẹ nhàng gạt đi mái tóc rối bù trên trán. 
Cameraman vội vàng cho khuôn mặt của Bạch Chỉ Lan một cảnh quay đặc tả, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không thôi. Chỉ thấy sau khi tẩy sạch lớp trang điểm đậm, làn da trên mặt Bạch Chỉ Lan lại nổi lên từng đốm đỏ, phá hỏng hầu hết vẻ đẹp hoàn mỹ của cô ấy. Rõ ràng căn bệnh này của cô ấy đã có từ lâu, một nốt ban đỏ trên cằm vỡ ra, chảy ra nước mủ màu vàng nhạt, nếu không được điều trị kịp thời rất có thể sẽ để lại sẹo. Nhưng cô không những không đến gặp bác sĩ khám bệnh mà còn dùng một lớp son phấn thật dày để che đi những nốt đỏ đó, giả vờ như chúng không tồn tại, chuyện này chẳng khác nào đang uống rượu độc giải khát cả.
Tiểu Qủy sợ đến ngây người, buột miệng nói: “Chị Chỉ Lan, mặt của chị sao lại thành ra thế này? Chẳng trách gần đây chị sa thải stylist rồi tự mình trang điểm xong xuôi mới đi ra ngoài! Chị, chị, sao chị không lo lắng đến khuôn mặt của mình chút nào vậy!’’ Cô ấy quá lo lắng nên đã hoàn toàn quên mất rằng vẫn đang ghi hình. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Chỉ Lan quấn chặt chiếc áo khoác quân đội lên người, không nói một lời. Cô không dám đối mặt với ống kính máy quay, cũng không dám nghĩ đến việc khán giả sẽ nhận xét khuôn mặt này của cô như thế nào. Đây là điều duy nhất cô có thể đánh bại Bạch Trúc, nhưng bây giờ lại chính mẹ ruột vô tình lột trần hiện thực giả dối. Thậm chí cô còn bắt đầu nghi ngờ liệu quyết định tham gia chương trình tạp kỹ này của mình rốt cuộc là đúng hay sai. 
Trái tim cô trở nên lạnh lẽo, nhưng dưới sự bao bọc của chiếc áo khoác, cơ thể cô lại dần dần ấm áp. Bởi vì yêu cầu công việc, một năm bốn mùa cô đều phải mặc những bộ quần áo mỏng manh, đã lâu lắm rồi không biết cảm giác ấm áp là gì. Cơ thể cô thực sự rất yếu ớt, sợ lạnh, nhưng chẳng một ai đoái hoài đến điều này. 

Không, có chớ, ít nhất vẫn có mẹ cô để ý đến. Bà biết cô rất lạnh, cho nên mới bảo cô mặc thêm quần áo; Cũng biết da mặt cô rất đau, cho nên mới bảo cô tẩy trang. Bà cương quyết thô lỗ, nhưng tất cả đều muốn tốt cho cô. Nghĩ đến đây, Bạch Chỉ Lan cũng không biết nên oán trách mẹ hay là biết ơn mẹ nữa. 
Cô ngẩng đầu lên, khẽ liếc mắt nhìn đối phương một cái. 
Trong lòng Lâm Đạm tràn ngập bất đắc dĩ và tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng vẫn mở hộp thuốc ra, bôi thuốc mỡ màu xanh nhạt lên mặt Bạch Chỉ Lan, an ủi nói: “Cũng may không quá nghiêm trọng, ngủ một giấc thì sẽ tốt thôi. Con không bôi thuốc lung tung gì chứ?’’
Bạch Chỉ Lan lắc đầu.
“Không bôi thì tốt, nếu bị viêm da, tốt nhất là nên đến gặp bác sĩ, tuyệt đối không được tuỳ tiện mua thuốc ở các hiệu thuốc bên ngoài. Mặc dù một số loại thuốc bôi có hiệu quả rất tốt, nhưng chúng có chứa các chất kích thích, sẽ dẫn đến sự lệ thuộc.”
Bạch Chỉ Lan nghiêng đầu hỏi: “Mẹ đang bôi thuốc gì cho con vậy?’’ Lúc này cô đã bình tĩnh trở lại, đồng thời khôi phục lại khả năng ứng phó. Nếu khuôn mặt nát bét này đã bị khán giả nhìn thấy hết thì cô còn giãy giụa gì nữa? Dù sao cô cũng đã quen với những lời chửi mắng chỉ trích của người khác rồi. 
Nghĩ như vậy, cô trực tiếp tắt nguồn điện thoại, không có ý định đăng nhập vào phòng phát sóng trực tiếp xem phản ứng của khán giả nữa. 
Lâm Đạm chậm rãi nói: “Đây là thuốc mỡ do mẹ tự chế, thành phần chủ yếu là rau má, các thành phần phụ thì không đề cập đến, dù sao chúng đều là thiên nhiên, không chứa các chất kích thích. Những nốt sưng tấy trên mặt con đã rất nghiêm trọng, cần phải điều trị khẩn cấp.’’ Sau khi bôi thuốc xong và rửa sạch tay, Lâm Đạm cầm máy sấy tóc sấy khô tóc cho Bạch Chỉ Lan, nhưng lại không cẩn thận làm rụng một đống tóc của con gái, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi: “Con nhìn xem, nếu cứ tiếp tục thế này thì đầu con sẽ bị hói mất.”
Bạch Chỉ Lan liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt bất cần. Lớp trang điểm cũng đã tẩy sạch, vẻ xấu xí của mình cũng đã lộ ra, rõ ràng bây giờ cô là vò đã mẻ lại sứt. 
Lâm Đạm nhíu chặt chân mày, tắt máy sấy tóc, kiên quyết nói: “Con hãy huỷ bỏ tất cả các lịch trình sắp tới đi, sau khi ghi hình chương trình này xong cũng không cần quay về thành phố, ở lại đây điều dưỡng cơ thể thật tốt cho mẹ!’’
Hiện tại cho dù Bạch Chỉ Lan đang mặc một chiếc áo khoác quân đội nhưng cũng có vẻ vô cùng gầy yếu, da dẻ nát bấy, tóc rụng, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh rực rỡ hào quang tỏa ra xung quanh như trước đây. Ngay cả Tiểu Quả cũng bị sợ đến ngây người, xuất phát từ sự quan tâm đến Bạch Chỉ Lan, lập tức đồng ý với những gì Lâm Đạm nói, sau đó đi bàn bạc với Quách Vũ Vi. 

Bạch Chỉ Lan cười khổ: “Con đã ký hợp đồng với người ta rồi, nếu bây giờ huỷ hợp đồng thì mẹ sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng chứ?’’
“Mẹ sẽ trả.’’ Lâm Đạm dứt khoát nói. 
Bạch Chỉ Lan lắc đầy, vẻ mặt có phần giễu cợt trào phúng lại có chút bất đắc dĩ. Cũng may cô vì muốn gặp mẹ nên dạo gần đây đã từ chối khá nhiều công việc, chỉ còn một vài thông cáo đang trong giai đoạn đàm phán, vẫn chưa ký hợp đồng, chắc là sẽ không gặp phải phiền phức gì lớn. Tiểu Quả nhanh chóng trở lại, ra hiệu OK về phía Lâm Đạm, Quách Vi Vũ đi theo sau cô ấy, sắc mặt đen như đáy nồi, có vẻ vô cùng tức giận. 
Lúc này Lâm Đạm mới cầm máy sấy lên một lần nữa, giúp Bạch Chỉ Lan sấy khô tóc. Vẻ mặt trông rất lạnh lùng, nhưng động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng, cố gắng không làm tổn thương đến mái tóc vốn đã ít đến đáng thương của con gái. Hai người đồng thời rơi vào trầm mặc, nhưng bọn họ lại không biết rằng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này đang tranh cãi dữ dội. 
[Ôi mẹ ơi, hù chết tôi rồi! Đây là đệ nhất mỹ nhân Trung Quốc sao? Rõ ràng là lừa đảo mà! Mặt mộc của Bạch Chỉ Lan thậm chí còn không bằng Hà Hoa tỷ tỷ nữa, uổng công lão tử hâm mộ cô ta lâu như thế, khuôn mặt này của cô ta thực sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.]
[Điểm đáng tự hào nhất của Bạch Chỉ Lan cũng chỉ có gương mặt này, không ngờ ngay cả mặt cũng đều là giả. Các ngươi nhìn làn da của cô ta kìa, nát hết cả rồi, thật khủng khiếp! Thành thật mà nói, bạn gái tôi sau khi tẩy trang còn xinh đẹp hơn cô ta nhiều!]
[Thiếu niên tan nát cõi lòng! Hận đời bất công!]
[Mộng ảo tan vỡ! Tôi không thể tiêu hoá nổi giá trị nhan sắc này, vứt vứt vứt! Ai hâm mộ mặc ai, dù sao tôi sẽ không bao giờ làm fan của một bà chúa mặt nát!]
[Các antifan đừng quá đáng nữa! Lan Lan chỉ bị dị ứng da mà thôi, một thời gian sau sẽ đỡ. Những đường nét trên khuôn mặt của cô ấy vẫn rất tinh xảo, không thể so với khuôn mặt xấu tự nhiên của các người sao? Lúc các người bôi đen cô ấy thì làm ơn hãy nhìn vào gương trước đi!]
[Bởi vì đã soi gương rồi nên chúng tôi mới dám nói như thế chứ.]
[Rốt cuộc mẹ của Lan Lan đang làm cái quái gì vậy! Hai người bọn họ đang ghi hình chương trình đấy, rất nhiều khán giả đang xem đấy, dựa vào cái gì mà cô ta lại bắt Lan Lan tẩy trang! Rốt cuộc cô ta là mẹ ruột hay mẹ kế vậy?]
[Hình như điểm mấu chốt không phải là chuyện này đúng không? Chẳng lẽ các người không cảm thấy thần kỳ sao? Y thuật của mẹ Bạch Chỉ Lan thực sự rất tốt đấy! Cô ấy vừa mới bắt mạch sơ qua một chút đã có thể nhìn ra được bệnh tình của Bạch Chỉ Lan đang rất nghiêm trọng, kết quả cô ấy đã nói đúng! Trung y thần kỳ như thế sao? Ai đến phổ cập khoa học cho tôi đi?]
[Trung y thần kỳ hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết khuôn mặt này của Bạch Chỉ Lan thực sự rất xấu. Nặng như thế này rồi e là không thể chữa hết đúng không? Nhân lúc còn sớm thì nhanh cút ra khỏi giới giải trí đi, đừng khiến mình mất mặt nữa? Để xem sau này còn ai dám nói Tiểu Trúc nhà tôi không xinh đẹp bằng Bạch Chỉ Lan nữa, rõ ràng Tiểu Trúc nhà tôi xinh đẹp hơn cô ta gấp ngàn vạn lần! Tôi sẽ chụp ảnh màn hình để làm bằng chứng!]

Dư luận ngay lập tức bùng nổ, mặt mộc của Bạch Chỉ Lan thực sự rất tệ, khiến rất nhiều fans hâm mộ nhan sắc của cô thoát fan, nhưng cũng có các fans trung thành tỏ vẻ cho dù như thế nào đi chăng nữa bọn họ cũng sẽ ủng hộ thần tượng của mình. Chỉ là những lời khẳng định này không thể nào sánh được trước sự chế giễu trào phúng long trời lở đất của người qua đường. Chỉ trong vòng chưa đầy năm phút, mặt mộc xấu xí của Bạch Chỉ Lan đã leo lên hot search, lan truyền rộng rãi khiến nhiều người biết đến. 
Lâm Đạm sớm đã lường trước được tất cả những chuyện này, nhưng cũng không có thời gian để suy nghĩ thấu đáo. Nếu khuôn mặt này của Bạch Chỉ Lan không chữa trị kịp thời thì sẽ để lại sẹo, đến lúc đó nói bất cứ điều gì cũng đã quá muộn. Cô lau khô tóc cho đối phương rồi dặn dò: “Hộp thuốc này đưa cho con, tự mình bôi đi, ngày ba lần, cố gắng dùng nước lạnh rửa mặt, như vậy mới giảm kích ứng da.’’
“Mẹ còn biết chế tạo thuốc sao?’’ Bạch Chỉ Lan cố gắng hiểu mẹ mình. 
“Sống một mình, cái gì cũng phải biết một chút.’’
“Thực sự có hiệu quả sao?’’
“Hiệu quả. Lúc nãy con không ăn gì rồi, để mẹ nấu cơm.’’ Lâm Đạm đi về phía phòng bếp.
Bạch Chỉ Lan quấn chặt chiếc áo khoác, đi theo Lâm Đạm. Sau khi trải qua xung đột gay gắt, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và mẹ ngày càng thu hẹp lại. Nếu không phải xuất phát từ sự quan tâm thì ai lại hao tâm tốn sức đi quản cô như thế? Ít nhất trong Bạch gia, từ trước đến nay cô chưa từng nhận được một cái liếc nhìn từ Bạch Bằng Phi. 
“Mẹ đang làm gì vậy?’’ Nhìn thấy Lâm Đạm cầm một túi lưới ra, Bạch Chỉ Lan tò mò hỏi. 
“Vớt cá. Tối nay sẽ làm cá cho con ăn.’’ Vừa dứt lời, Lâm Đạm đã vớt mấy con cá mè to béo từ trong ao lên. 
Bạch Chỉ Lan ghét bỏ bĩu môi, thành thật nói: “Con ghét ăn cá.’’
Lâm Đạm vờ như không nghe thấy, xách theo cá đi thẳng vào phòng bếp. Một khi đã ở trong nhà bà thì phải nghe theo lời bà, nếu không điều dưỡng cơ thể thật tốt thì Bạch Chỉ Lan đừng mơ rời khỏi thôn Tiểu Điền này. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận