Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 248: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (11)
 
Lúc đầu Tiểu Quả còn lo lắng khán giả xem chương trình sẽ tiếp tục diss khuôn mặt mộc của Bạch Chỉ Lan, không ngừng đẩy cô ấy lên hot search, nhưng rồi lại nhanh chóng phát hiện kỹ năng nấu ăn tuyệt vời của Lâm Đạm đã hoàn toàn dập tắt được những bình luận tiêu cực đó, dưới khu bình luận đều là mấy lời cảm thán của các tín đồ ăn uống, làn đạn đều là “Muốn ăn” không còn gì khác nữa. 
Tiểu Quả âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc nhìn về đĩa cá không xương trên bàn  lại không nhịn được nuốt nước bọt. Nếu không có mặt tại hiện trường, khán giả không bao giờ  tưởng tượng được con cá này thơm ngào ngạt đến nhường nào, nước súp trắng sữa đặc sệt, thịt cá mềm tươi ngon, chà chua chua ngọt, đây thực sự là một bữa tiệc về vị giác và thị giác! 
Bạch Chỉ Lan siết chặt đôi đũa, nhắc lại một lần nữa: “Con ghét ăn cá.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm lựa bụng cá và phần thịt non mềm dưới mang cá cho cô, thờ ơ nói: “Ăn đi.’’
Bạch Chỉ Lan do dự một lúc lâu, cuối cũng vẫn không thể ngăn cản được sự tấn công của cơn đói, gắp thịt cá lên ăn. Lúc đầu động tác của cô còn rất tao nhã, nhưng sau đó lại bắt đầu ăn ngấu nghiến, giống như đã bị bỏ đói mấy ngày trời. Cameraman lập tức vây quanh cô, cho cô một cảnh quay đặc tả. 
Trong phòng phát sóng trực tiếp không ngừng gào thét ầm ĩ, nhìn xung quanh đều là một đám ma đói đang ầm ĩ kêu gào “muốn ăn”, một số người còn liên tục gửi sticker [Cảnh cáo mùi hương] dưới bình luận. Bọn họ thậm chí còn có chút ghen tị với vận may của Bạch Chỉ Lan, có một người mẹ có tài nghệ nấu ăn siêu phàm thì ăn cá cũng không cần phải lựa xương! Sau #Mặt mộc của Bạch Chỉ Lan# thì từ khóa “Thần bếp mẹ Bạch” lại nối đuôi bước lên bảng hot search, mang đến một làn sóng ratings cho ê-kíp chương trình. 
Lâm Đạm vừa gắp đồ ăn cho Bạch Chỉ Lan vừa dịu dàng nói: “Ăn từ từ thôi, không ai cướp của con đâu.’’

Bạch Chỉ Lan vùi đầu vào ăn cơm, làm như không nghe thấy. 
Lâm Đạm nhìn mái tóc thưa thớt của cô, giống như bị những cảnh tượng trong giấc mơ kia làm cho xúc động, chậm rãi nói: “Trước ba tuổi, con vẫn luôn sống với mẹ. Con biết không, cá đã từng là món ăn yêu thích nhất của con, hàng ngày vào lúc nấu ăn, con sẽ chạy vào phòng bếp túm chặt ống quần của mẹ và hét lên: “Mẹ, con muốn ăn cá, mẹ làm cá cho bảo bảo ăn đi.’’ Mẹ bị con ồn ào làm nũng đến mức không còn cách nào khác, đành phải ngày ngày chạy ra ao làng bắt cá. Cứ thế, số cá trong ao gần như đều bị con ăn hết, dân làng nhìn thấy con đã trêu chọc, còn đặt cho con biệt danh là Mèo háu ăn. Sau đó có một lần mẹ quên không lựa xương cá giúp con nên bị mắc trong cổ họng, đau đến bật khóc nức nở. Mẹ cho con ăn bánh bao, ăn cơm khô, thậm chí cho con uống một ít giấm mà chiếc chiếc xương kia vẫn không chịu xuống. Không còn cách nào khác, mẹ đành phải nghe theo một mẹo vặt dân gian của ông lão trong thôn, bắt một con vịt rồi ứa nước miếng của nó vào trong cổ họng con, con sợ hãi đến mức nôn hết tất cả những thứ đã ăn vào bụng ra ngoài, kể cả chiếc xương kia. Từ đó về sau con không bao giờ ăn cá nữa, không phải không thích mà chỉ sợ hóc xương mà thôi. Lúc đó con còn nhỏ không nhớ gì, nhưng mẹ thì vẫn luôn nhớ cảnh tượng ngày hôm đó.’’
Lâm Đạm bị mắc kẹt trong những cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ, trong hốc mắt đỏ bừng tràn ngập buồn bã. 
Bạch Chỉ Lan buông đũa xuống, giọng nói khàn khàn: “Nghe mẹ nói như thế, hình như con cũng có chút ấn tượng. Mẹ gỡ hết xương cá là vì sợ con hóc xương sao?’’
Lâm Đạm không trả lời, chỉ gắp cho cô một miếng thịt cá, dịu dàng nói: “Ăn nhanh đi, cá nguội sẽ tanh mất.’’
Dường như Bạch Chỉ Lan đã nhận được câu trả lời mình muốn, cúi đầu ăn một miếng cơm, đồng thời nuối một giọt nước mắt nóng hổi vào trong miệng. Thịt cá tươi mới thấm vị đắng, nhưng cảm giác ngọt ngào lại tan chảy trong lòng cô. 
Những bình luận bên dưới phòng phát sóng trực tiếp biến mất, phải một lúc lâu sau mới có người viết: [Bởi vì con gái đã từng bị hóc xương cá nên mẹ Bạch đã học nấu món cá không xương này sao? Mười lăm năm không gặp nhau, nhưng Bạch Chỉ Lan vẫn luôn ở trong trái tim bà ấy, từ trước đến nay không bao giờ rời xa. Tôi cảm thấy như sắp khóc, dù thế nào đi chăng nữa, tình mẫu tử vẫn là thứ tình cảm thiêng liêng và vĩ đại nhất.]
[Hình như Bạch Chỉ Lan đang khóc, tôi thấy cô ấy rơi nước mắt.]
Sau khi những dòng bình luận này xuất hiện, khán giả lập tức yên tĩnh lại. Dẫu biết rõ đây là phòng phát sóng trực tiếp, không phải trường quay, nhưng bọn họ vẫn không muốn quấy rầy hai mẹ con xa cách từ lâu bây giờ mới gặp lại bằng ngôn ngữ hỗn loạn. 
Một khi bắt đầu câu chuyện, Lâm Đạm đã muốn một hơi nói hết những cảm xúc tình cảm mà nguyên chủ chưa từng bày tỏ. Cô xoa xoa đầu Bạch Chỉ Lan, chậm rãi nói: “Con có biết tên của mình được đặt như thế nào không? Lúc ông ngoại con còn sống đã từng dặn dò mẹ rằng, sau này nếu sinh con trai thì sẽ đặt tên là Khiêm Quân, con gái tên là Chỉ Lan. Trong “Lễ Ký” có viết: Phụ nhân hoặc ban chi Cư Lan, tắc chịu, hiến chư cữu cô. Có nghĩa là, con gái phải giống như loại hoa thơm là bạch chỉ, hoa lan, phải hiếu kính với trưởng bối. Bởi vì trong thời đại đó, bạch chỉ và hoa lan tượng trưng cho cát tường như ý. Trong “Y Lan tập” cũng từng ghi lại: Khổng Tử từ nước Vệ trở về nước Lỗ, ẩn cư sơn cốc, chỉ thấy hương lan tươi tốt liền bùi ngùi cảm thán: Lan chính là vua của các loài hoa cỏ, nay lại một mình tươi tốt, làm bạn cùng với muôn hoa. Vì thế sau này người ta ví hoa lan là loài hoa vương giả. Bởi vì con chưa từng trồng lan nên không biết rằng, trong ngành nghề này của chúng ta, nếu ngẫu nhiên phát hiện ra một gốc hoa lan cực phẩm, cho dù nó sống ở vách cao núi sâu, cho dù trong quá hình hái nó sẽ mất đi tính mạng, nhưng chúng ta cũng không hề chần chờ. Trong lòng ông ngoại con, trong lòng mẹ, con chính là một gốc cây phong lan như thế, độc nhất vô nhị trên thế gian này. Chỉ Lan, Chỉ Lan, con là hương thảo, cũng là trân bảo, ông và mẹ đã trao cho con những từ ngữ tốt đẹp và quý giá nhất trên thế giới này.’’

Bạch Chỉ Lan không thể ăn vào được nữa, cố gắng hít hít mũi mới không để nước mắt rơi vào trong bát. Cô chưa bao giờ biết rằng cái tên của mình lại chứa đựng một ý nghĩa sâu xa như thế, cô không phải không được yêu thương, mà chỉ là những người yêu thương không ở bên cạnh cô. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng đã mười lăm năm trôi qua, tại sao mẹ lại không đến tìm con? Câu hỏi này giống như một khúc xương cá mắc kẹt trong cổ họng cô, nhưng lại không thể hỏi ra thành lời. Cô khát khao nhận được câu trả lời, đồng thời cũng sợ nhận được câu trả lời. Cô sợ tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ, là một câu chuyện cổ tích mà mẹ cô thêu dệt cho cô trước ống kính máy quay, một khó hỏi ra thì mọi thứ tốt đẹp sẽ tan thành mây khói. 
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng im lặng. Rất nhiều người trong số họ chạy đến từ phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Trúc, bầu không khí bên kia vô cùng ấm áp hài hoà, có dinh thự rộng lớn, có trang trại nuôi ngựa, có những con ngựa thuần chủng đắt tiền và một cuộc sống xa hoa mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được. Nhưng xé toạc tất cả những thứ kia ra thì còn lại những gì đây? 
Trải nghiệm cuộc sống phù phiếm của hào môn, lại nhìn đến căn bếp nho nhỏ này chỉ bật một ngọn đèn màu cam này, khán giả bỗng nhiên ngộ ra… Hoá ra những tình cảm chân thành tha thiết nhất đều ẩn chứa trong cuộc sống bình dị đơn giản nhất. Không có nhà cao cửa rộng, không xa hoa hào nhoáng nhưng thứ tình cảm ấm áp nồng nàn đến không thể hoà tan được ấy lại đủ để bù đắp tất cả những thiếu sót. 
[Bạch Chỉ Lan không dám ngẩng đầu lên, nhất định là cô ấy đang khóc.]
[Không đâu, cô ấy đã từng nói bắt đầu từ năm ba tuổi đến giờ cô ấy chưa bao giờ khóc.]
[Có mẹ bên cạnh, những đứa trẻ bên cạnh mới đủ tư cách để khóc. Bây giờ cô ấy đã có thể khóc thành tiếng rồi.]
Nhưng Bạch Chỉ Lan không khóc, cô nhanh chóng chớp chớp mắt để nước mắt bay hơi, sau đó khàn khàn nói: “Sao mẹ có thể nói những lời nội hàm như thế? Con còn tưởng rằng từ trước đến nay mẹ chưa từng đọc sách chứ.’’

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: [Bái phục, bái phục, ngôi sao có khả năng phá hỏng bầu không khí nhất chính là Bạch Chỉ Lan! Mẹ cô đang ở đây đấy, cô có thể tỏ ra nhõng nhẽo dễ thương một chút được không?]
[Nhõng nhẽo cái quỷ gì? Không thể tưởng tượng được dáng vẻ Bạch Chỉ Lan làm nũng. Cô ấy luôn là người thẳng thắn bộc trực như thế.]
[Tôi cũng cho rằng mẹ Bạch là người thất học! Nhưng cách nói chuyện của cô ấy rất thanh lịch duyên dáng, thoạt nhìn trông rất giống một tài nữ bụng đầy chữ nghĩa! Không phải cô ấy đã học thuộc trước đấy chứ?]
Lâm Đạm cũng không cần Bạch Chỉ Lan đáp lại, căn bệnh trầm cảm của đối phương rất nghiêm trọng, cố gắng tháo mở khúc mắc của cô ấy trong chốc lát là chuyện không thể nào: “Ai nói với con mẹ chưa từng đọc sách?’’ Giọng điệu Lâm Đạm vô cùng bình tĩnh: “Các con tiếp nhận nền giáo dục chín năm bắt buộc, còn mẹ đọc Tứ Thư Ngũ Kinh.’’
Bạch Chỉ Lan xấu hổ, ngập ngừng nói: “Chính là hình thức giáo dục truyền thống của học viện Khổng Tử phải không ạ?’’
“Đúng vậy, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi, mẹ đi điều chế thuốc cho con.’’ Lâm Đạm bật ngọn đèn lớn trên đỉnh đầu, đi vào căn phòng ở đối diện phòng bếp. 
Khán giả đồng loạt sửng sốt, phải một lúc lâu sau mới có người cảm thán nói: [Chẳng trách khí chất trên người mẹ Bạch lại thanh cao ngút trời như thế, hoá ra cô ấy tiếp thu nền giáo dục truyền thống. Chẳng trách cô ấy trông có chút thần bí, có chút cổ điển và quạnh quẽ. Hoa lan là loài hoa vương giả, tôi cảm thấy mẹ Bạch rất giống loài hoa lan kia.]
[Điều này cũng có lý, nhìn cách ăn nói và cử chỉ của mẹ Bạch, thực sự không hề giống người chưa từng đọc sách chút nào.]
[Cô ấy bắt Bạch Chỉ Lan tẩy trang cũng là vì muốn tốt cho con gái, chuyện này khiến tôi nhớ đến cảnh mẹ tôi bắt tôi mặc thêm quần áo. Chỉ có mẹ mới khăng khăng làm theo ý mình chỉ vì muốn tốt cho bạn như thế, cho dù cách làm không đúng lắm đi chăng nữa.]
[Tôi cũng vậy! Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi đam mê trang điểm theo kiểu có tang, mẹ tôi cũng giống như mẹ Bạch vậy, ấn đầu tôi vào trong nước cưỡng ép tẩy trang cho tôi. Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười, nhưng cười xong lại bỗng nhiên nhớ mẹ.]
[Tôi cũng nhớ mẹ, tôi phải gọi điện cho mẹ.]

Giờ phút này, không biết có bao nhiêu khán giả đang cầm điện thoại gọi điện cho mẹ mình. Mục đích chính của chương trình này là để cao tình cảm gia đình và mang đến những năng lượng tích cực, còn Lâm Đạm và Bạch Chỉ Lan vốn dĩ là hai mẹ con không được coi trọng nhất lại gây được tiếng vang lớn nhất trong lòng khán giả. 
Hai người bọn họ ở bên cạnh nhau không hề hoà hợp êm ấm chút nào, thậm chí còn có thể nói là không ngừng cãi cọ xích mích, nhưng dưới sự xung đột gay gắt và xa cách đáng lo ngại này, họ lại chôn dấu những khát vọng và tình thương dành cho nhau. Cuộc sống của hai người không giàu có cũng không xa hoa nhưng thứ họ có lại ấm áp hơn cả sự no đủ về vật chất. Và hầu hết gia đình của mọi người đều giống như bọn họ, trong những cãi cọ xích mích lại càng thấu hiểu và cảm thông cho nhau hơn. 
Những lúc như thế này còn chú ý đến khuôn mặt mộc của Bạch Chỉ Lan thì chẳng phải đã quá nông cạn rồi sao? Hầu hết khán giả đã không còn hứng thú với chủ đề này nữa rồi, thay vào đó là quan tâm nhiều đến việc liệu hai mẹ con nhà này có thể phá vỡ khoảng cách mười lăm năm trời và đi vào trái tim của nhau một lần nữa hay không? Khán giả đã nhìn thấy quá nhiều ngôi sao tỏ ra hào nhoáng phô trương, cái bọn họ cần chính là sự chân thành, dịu dàng và tình cảm. 
Cameraman đi theo Lâm Đạm vào căn phòng kia, sau đó lập tức ngẩn người. Mãi đến lúc này khán giả với phát hiện, hoá ra trong căn phòng bếp nho nhỏ này còn có một thế giới khác. 
[Đây là phòng thuốc đúng không?]
[Đây là những ngăn tủ bảo quản dược thảo của trung y, số lượng và chủng loại trông có vẻ rất đầy đủ! Rốt cuộc mẹ của Bạch Chỉ Lan đã học được những điều gì vậy? Biết nấu ăn, biết làm thuốc, biết trồng hoa, quả thực vô cùng toàn năng.]
[Các ngăn tủ cũng rất gì và này nọ đây, nhưng y thuật tốt hay không thì còn phải kiểm chứng! Mấy người chỉ mới học được gà mờ đã thích khoe mẽ, không trị hết bệnh thì không sao, chỉ sợ làm chết người mà thôi!]
[Lũ antifan bớt nói đi được không? Mẹ Bạch có khám bệnh cho các người đâu!]
[Đúng là chưa khám bệnh cho tôi nhưng cô ta chuẩn bị khám cho Bạch Chỉ Lan đấy! Tôi rất muốn xem xem cô ta sẽ chữa trị cho Bạch Chỉ Lan như thế nào, đừng quay nửa chừng thì phải đưa người đến bệnh viện cấp cứu đấy, đến khi đó thật vui ha ha ha ha…]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận