Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 250: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (13)
 
Khán giả xem phát sóng trực tiếp đều choáng váng trước tốc độ ngủ của Bạch Chỉ Lan. Thực ra chín phút rưỡi mới đi vào giấc ngủ đã xem như rất chậm, có người đầu vừa chạm gối đã có thể ngủ say sưa. Nhưng Bạch Chỉ Lan bị mất ngủ! Cô ấy tuyệt đối không thể ngủ được trước bốn năm giờ sáng mỗi ngày, chuyện này có thể dùng thời gian đăng nhập Weibo hoặc quầng thâm trước đó của cô ấy để chứng minh, thực sự không phải hàng giả. 
[Nói mười phút ngủ là thực sự ngủ trong vòng mười phút, mẹ Bạch uy vũ!] Một cư dân mạng cảm thán. 
[Mẹ Bạch dùng loại thuốc gì vậy? Tôi cũng muốn uống! Hơn ba tháng nay tôi không được ngủ một giấc ngon lành rồi.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Tôi đã bị mất ngủ bốn năm năm và cảm giác bản thân mình có thể bị đột tử bất cứ lúc nào, ngay cả di chúc cũng đã lập xong rồi.]
[Thuốc ngủ đã không còn hiệu quả gì với tôi nữa rồi, tôi muốn thử loại thuốc này của mẹ Bạch.]
[Nào nào các bạn, chỉ một chương trình tạp kỹ thôi mà, tất cả các tình huống đã được lên kịch bản trước đó, các bạn tưởng là thật sao?]
Một đám người mất ngủ và antifan lại bắt đầu cãi nhau ồn ào, cho dù Bạch Chỉ Lan đã ngủ nhưng số lượng người xem và sức nóng của phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Chỉ Lan vẫn không hề giảm đi, đúng là một cảnh tượng kỳ lạ. Đang ầm ĩ, tất cả mọi người đều đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ thấy Lâm Đạm lặng lẽ đi vào phong, dịch dịch góc chăn giúp Bạch Chỉ Lan, lại sờ lên mái tóc thưa thớt của cô, sau đó ngồi bên mép giường chăm chú nhìn cô một lúc lâu, mãi đến khi bầu trời chỉ còn một màu đen kịt mới im lặng rời đi. Trước mặt con gái, bà không nói nhiều, cũng không thích cười, nhưng sau khi con gái ngủ say, trong mắt bà lại tràn ngập sự dịu dàng nồng nàn. Cảnh tượng này đã làm ấm lòng khán giả, đồng thời đâm trúng nơi mềm yếu nhất của bọn họ.
[Đừng ồn ào nữa, để hai mẹ con người ta ngủ một giấc đi. Chúc ngủ ngon, hôm nay đừng thức khuya nữa.]
[Tôi cũng đi ngủ, ngủ ngon.]
[Ngủ ngon, mơ một giấc mơ đẹp.]
Bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp vô cùng hài hòa, ngay cả đám antifan cũng ngại ngùng mở miệng. 

Bạch Chỉ Lan đã có một đêm vô mộng, sáng ngày hôm sau mới sáu giờ rưỡi đã thức dậy, lúc nhìn thấy kim chỉ trên đồng hồ lại cảm thấy hoàn toàn không thể tin vào mắt mình. 
“Bây giờ là 6 giờ rưỡi sáng sao? Tôi tỉnh rồi sao?’’ Cô đưa đồng hồ nhắm thẳng vào camera, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. 
Cameraman gật đầu nói: “Hôm qua tám giờ rưỡi cô đã đi ngủ đi, đương nhiên sẽ dậy sớm.’’
Bạch Chỉ Lan hoảng hốt nói: “Anh biết không, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời lúc sáu giờ rưỡi sáng, thật thần kỳ!’’ Cô vừa đắc ý gật gù vừa đi vào phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó nhìn vào gương hét lên: “Sao mặt tôi lại khỏi nhanh thế này?’’
Cameraman vội vàng cho khuôn mặt dính đầy bọt nước của cô một cảnh quay đặc tả. Nhìn từ trong màn hình, mặc dù làn da của cô vẫn còn hơi vàng vọt, nhưng những đốm đỏ trên mặt đã biến mất, những vết đỏ bị vỡ trên trên quai hàm đã kết thành một lớp vảy mỏng, sẽ tự bong ra trong vòng hai ngày tới. Nếu không phải ngày hôm qua cameraman đã tận mắt chứng kiến khuôn mặt nát bấy của cô, thậm chí còn đến gần và quay cận cảnh bằng ống kính độ nét cao thì anh ta chắc chắn cũng không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình. 
“Thực sự khỏi rồi.’’ Anh ta thì thầm. 
Bạch Chỉ Lan nhìn trái nhìn phải trong gương, vẻ mặt giống như gặp quỷ. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi sáng, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không nhiều lắm, nhưng Bạch Chỉ Lan vừa bật thốt lên như thế, cùng với mấy cư dân mạng chia sẻ trên mạng, số lượng người xem bắt đầu tăng vọt. Chỉ cần là con người thì sẽ quan tâm đến vẻ ngoài của mình, đặc biệt là phụ nữ. Phụ nữ hiện đại rất thích chăm sóc bảo dưỡng làn da nhưng lại không đúng cách nên càng ngày càng có nhiều người bị dị ứng. Không chỉ riêng Bạch Chỉ Lan mà càng lúc càng có nhiều khán giả phải đối mặt với tình trạng đốm đỏ đầy mặt này, hễ là những loại thuốc hay sản phẩm chăm sóc da nào có thể cải thiện làn da đều được công chúng đón nhận. 
Sau khi tình trạng dị ứng biến mất, khuôn mặt mộc của Bạch Chỉ Lan đã trở lại với tiêu chuẩn bình thường, mặc dù da hơi vàng, quầng mắt hơi thâm nhưng so với ngày hôm qua đã đẹp hơn rất nhiều, hoàn toàn không đạt đến mức cay mắt như thế nữa. 
Tất cả các khán giả đang xem chương trình đều choáng váng, đặc biệt là khán giả nữ bắt đầu điên cuồng bình luận: [Lan Lan nhìn tôi này! Loại thuốc mỡ mà mẹ chị đưa cho chị bôi là gì vậy? Có thể cho tôi xem một chút được không?]
[Tôi nữa! Tất cả các vết dị ứng nghiêm trọng trước đó đều lành lại chỉ sau một giấc ngủ ngắn ngủi, đây quả thực là liệu thuốc cứu mạng! Tôi cũng bị dị ứng, lúc chuyển mùa da mặt sẽ nổi đầy mẩn đỏ, sưng tấy, chăm sóc hơn nửa tháng trời cũng không khỏi mà ngày nào đi làm cũng phải trang điểm, thực sự đau rát muốn chết! Lan Lan, cầu xin cô hãy cho tôi xem loại thuốc này đi, tôi rất rất cần nó!]
[Cô ấy tắt điện thoại rồi, không thể nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp đâu! Hãy liên lạc với người đại diện của cô ấy đi.]

[Hiệu quả tốt như thế, có phải chứa chất kích thích hay không?]
[Không thể nào, mẹ Bạch không thể hại con gái mình được.]
[Nói không ngừng là giả bệnh cũng nên Bạch Chỉ Lan vốn không bị dị ứng, cô ấy chỉ trang điểm thành ra thế mà thôi.]
[Đám antifan kia không có não đúng không? Lan Lan là nữ ca sĩ đẹp nhất Trung Quốc, đối với cô ấy mà nói khuôn mặt quan trọng như thế nào không cần tôi phải nói nữa đúng không? Có thể cô ấy sẽ nhận được mấy trăm vạn tiền thông cáo khi tham gia ghi hình chương trình này, nhưng các người có biết cô ấy có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ việc tổ chức một chuyến lưu diễn không? Các người có biết cô ấy có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ việc quay quảng cáo không? Chỉ vì mấy trăm vạn mà huỷ hoại hình ảnh của mình, chặn đứng sự nghiệp bản thân, chỉ có kẻ ngốc mới làm như thế!]
[Đúng vậy, Lan Lan hoàn toàn không có lý do gì để giả vờ cả, hơn nữa máy quay của chương trình đều là loại có độ nét cao nên chỉ cần nhìn liếc mắt một cái đã có thể nhận ra có phải đang trang điểm hay không. Cô ấy thực sự bị dị ứng.]
[Này này này, các bạn đang lạc đề rồi! Chẳng phải vấn đề là loại thuốc mỡ thần kỳ kia sao? Bây giờ tôi chỉ muốn chui vào trong màn hình để hỏi Bạch Chỉ Lan tên của loại thuốc mỡ kia thôi! Tôi đã bị dị ứng một tháng trời rồi mà vẫn chưa khỏi, tôi sốt ruột muốn chết rồi đây!]
[Đừng phí công tốn sức nữa, mấy người không xem kỹ chương trình sao? Mẹ Bạch nói loại thuốc mỡ này là do chính cô ấy tự bào chế, trên thị trường không bán đâu.]
[Lan Lan thật may mắn, có một người mẹ thần kỳ như mẹ Bạch!]
Phòng phát sóng trực tiếp đang  vô cùng náo nhiệt, mới sáng sớm mà bầu không khí đã bắt đầu sôi sùng sục. Bạch Chỉ Lan vẫn đang choáng váng, không ngừng nhìn vào gương sờ sờ mặt, vẻ mặt càng lúc càng không dám tin. Lành, thực sự đã lành rồi, chỉ mới một đêm thôi mà! Cô mặc áo khoác vào, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, hỏi nhân viên: “Bà ấy đâu rồi?’’
Nhân viên chỉ chỉ vào phòng bếp. 
Lâm Đạm đã thức dậy từ lúc năm giờ rưỡi, hầm nồi cháo gà bằm trên lửa nhỏ rồi cắt lạp xưởng thành từng miếng, cho dưa chua, cà tím khô, măng khô vào xào chung. Cameraman phụ trách quay lúc này đang dùng một chiếc khăn che miệng lại, sợ nước miếng sẽ chảy vào trong nồi. 
“Mới sáng sớm đã ăn lạp xưởng có nhiều dầu mỡ quá không?’’ Bạch Chỉ Lan bị mùi thơm của lạp xưởng làm cho đói bụng đến kêu vang, nhưng vẫn nói trái với lương tâm. 
“Cái này không phải làm cho con ăn mà là xào lạp xưởng cho các nhân viên chương trình, lát nữa bọn họ sẽ ăn lạp xưởng với mì.’’ Lâm Đạm không quay đầu lại mà chỉ nói. 

Một tràng pháo tay hoan hô lập tức vang lên bên ngoài ống kính máy quay, các nhân viên nhìn Lâm Đạm bằng ánh mắt sáng ngời lấp lánh. 
Bạch Chỉ Lan lặng lẽ nuốt nước miếng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không phải cho con ăn là được rồi.’’
Lâm Đạm quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Con muốn ăn gì?’’
“Con muốn ăn xíu mại và mì chua cay.’’
Lâm Đạm dứt khoát từ chối: “Không được, xíu mại được làm từ gạo nếp, dạ dày con không tốt, rất khó tiêu hoá. Mì chua cay mùi vị quá nặng, mẹ đã hầm cháo cho con, con ăn cháo đi.’’
Bạch Chỉ Lan tức giận phồng má: “Nếu mẹ đã quyết định rồi thì còn hỏi con làm gì?’’
Khán giả: [Bình tĩnh, bình tĩnh nào, hai mẹ con nhà này lại bắt đầu cãi nhau rồi!]
Lâm Đạm bình tĩnh nói: “Mẹ chỉ muốn biết sở thích của con mà thôi. Chờ đến khi thân thể của con điều dưỡng tốt, mẹ sẽ làm cho con ăn mấy món kia.’’
Vẻ mặt tức giận của Bạch Chỉ Lan lập tức trở nên cứng đờ, sống mũi chua xót thiếu chút nữa đã rơi nước mắt. 
Khán giả im lặng hồi lâu mới cảm thán nói: [Mẹ Bạch thực sự rất để tâm, rõ ràng là mẹ ruột không thể nghi ngờ.]
Bầu không khí trong phòng bếp hơi xấu hổ, Bạch Chỉ Lan mấp máy môi, nhưng lại không biết phải nói gì. Cô cũng không giỏi thể hiện tình cảm của mình. 
Lâm Đạm nghiêm túc nhìn cô một cái, gật đầu nói: “Mặc dù chứng viêm đã tốt hơn, nhưng vẫn cần phải tiếp tục bôi thuốc, nó có thể thúc đẩy tế bào da nhanh chóng phát triển. Da của con quá mỏng, dễ bị dị ứng, cần phải tăng độ dày thêm một chút.’’
Lúc này Bạch Chỉ Lan mới nhớ đến khuôn mặt của mình, nghi ngờ hỏi: “Mẹ cho con bôi thuốc gì vậy? Hiệu quả quá nhanh, có chất kích thích không vậy?’’
“Ta là mẹ con, chẳng lẽ sẽ hại con sao?’’ Lâm Đạm đã quen với việc con gái nói không lựa lời, đổ thịt thái đã xào xong ra đĩa, để nhân viên tự làm tự dọn. Cameraman vừa quay phim vừa nuốt nước miếng, trong lòng khổ không thể tả. 
Bạch Chỉ Lan có vẻ muốn nói xin lỗi, nhưng lại không thể buông xuống mặt mũi của mình, trong lúc cô đang giãy giụa thì bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi: “Tiểu Lâm, cô ở nhà không?’’
“Cháu có, dì Lý, có chuyện gì vậy?’’ Lâm Đạm cởi tạp dề đi ra ngoài. 

Một bà lão mái tóc hoa râm đẩy cô gái trẻ đang trốn sau lưng mình ra phía trước: “Tiểu Lâm cô nhìn này, đây là đứa cháu gái đang học cấp ba trên trấn mà tôi đã từng nói với cô. Cô có thể chữa được những vết mụn nhọt trên mặt nó được không?’’
Cô gái vô cùng sợ hãi khi đối diện với ống kính máy quay, hận không thể vùi đầu vào ngực mình. Nhưng cô đang học cấp ba trên thị trấn, một tháng chỉ có thể trở về thôn Tiểu Điền một lần, nếu vì đài truyền hình đang quay phim mà ngại không khám bệnh thì không biết sẽ phải kéo dài đến lúc nào nữa. Bởi vì đám mụn nhọt trên mặt mà cô không ngừng bị bạn học trong lớp bắt nạt, chỉ muốn loại bỏ chúng ngay lập tức. 
Lâm Đạm bước đến gần cẩn thận xem xét khuôn mặt của cô gái rồi gật đầu nói: “Có thể chữa, chỉ cần dùng ngải cứu xông một chút là được rồi.’’ 
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!’’ Bà lão vui vẻ  vỗ đùi. 
Camera cho khuôn mặt cô gái một cảnh quay đặc tả, chỉ thấy bảy tám khối thịt thừa to bằng hạt đậu nành mọc trên trán, bên má và cổ cô gái, làm ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến dung mạo thanh tú của cô. Cô không ngừng trốn tránh sau lưng bà lão, vẻ mặt hoảng loạn. 
Lâm Đạm an ủi nói: “Đừng sợ, chỉ cần xông ngải cứu một chút là được rồi.’’
“Cảm ơn dì Lâm.’’ Cô gái rụt rè nói. 
Lâm Đạm lấy mấy cây ngải châm màu đỏ từ trong hộp thuốc ra, xoa nắn thành từng sợi ngải cứu rồi bật lửa hơ nóng. Bạch Chỉ Lan cầm cổ tay cô lại, vội vàng la lên: “Sao mẹ có thể tuỳ tiện chọc một cây gậy gỗ nóng lên mặt người khác vậy, sẽ bị huỷ dung đấy! Chỉ mấy khối nhọt thôi mà, đến bệnh viện cắt là được rồi.’’
Lâm Đạm còn chưa kịp mở miệng thì bà cụ đã lúng túng nói: “Cha mẹ đứa nhỏ này đi sớm, một mình bà nuôi nó lớn lên, mỗi tháng chỉ có hơn bốn trăm đồng tiền trợ cấp ít ỏi, lại còn phải cung cấp cho nó đi học, cung cấp cho nó ăn uống, một năm chỉ có thể tích cóp chưa đến một nghìn tệ, lấy đâu ra tiền làm phẫu thuật cho đứa nhỏ đây? Y thuật của Tiểu Lâm rất tốt, con người cô ấy cũng tốt, sẽ không gạt chúng tôi đâu. Cô ấy nói có thể chữa thì nhất định đã chắc chắn, cô ấy chưa bao giờ nói suông. Tiểu Lan à, mẹ cháu là một người có bản lĩnh đấy.’’
Bạch Chỉ Lan hoàn toàn không ngờ một người có thể nghèo đến mức này, không khỏi ngẩn người. 
Lâm Đạm tránh khỏi tay cô, bảo cô gái ngẩng đầu lên, rồi đốt cháy khối nhọt bằng khói nóng của cây ngải cứu đỏ. Sau mấy lần bị xông nóng, cô gái cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi, không kìm được rên rỉ mấy tiếng, sau đó cơn đau biến mất, cảm giác ngứa ngay theo đó ập đến, lại một lát sau, mấy khối thịt thừa kia khô lại rồi chuyển sang màu đen, vừa chạm nhẹ một cái đã bong ra, chỉ còn lại mấy dấu đỏ nho nhỏ. 
Lúc này Lâm Đạm mới dập tắt cây châm đỏ, bôi thuốc mỡ màu xanh lục tự chế lên mặt cô gái. 
Bạch Chỉ Lan sững sờ, nhân viên xung quanh cũng choáng váng, các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp càng ngạc nhiên đến mức không thể thốt nên lời. Nếu không được tận mắt chứng kiến, bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ tin đây là sự thật. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận