Chương 251: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (14)
Trước đó, Lâm Đạm một mực nói mình biết y thuật, còn tự phối thuốc cho Bạch Chỉ Lan uống, công chúng chỉ cho rằng bà đang diễn kịch, muốn xây dựng hình tượng “Người kế thừa di sản văn hóa phi vật thể”, để trông mình có vẻ thanh cao hơn. Phương pháp điều chế thuốc chuyên nghiệp của bà cũng bị bêu xấu vì có mùi diễn sâu.
Tóm lại, không có mấy người tin bà giỏi về y nhưng có cả khối người cho là bà cố làm ra vẻ huyền bí.
Có điều lúc này, nhọt trên mặt cô gái từ phồng rộp trở nên khô lại, từ mọc lung tung khắp mặt bị bong ra, được máy quay phân giải cao quay lại rõ ràng, trừ khi tổ chương trình vừa livestream vừa dùng kỹ xảo, không thôi sẽ không ai phủ nhận được tính chân thực của những hình ảnh này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm đưa chiếc gương nhỏ cho cô gái, ôn tồn nói: “Trong vòng ba ngày không được rửa mặt, nếu thật sự chịu không nổi nữa thì dùng nước muối sinh lí lau sơ, chú ý không được lau vào miệng vết thương. Hộp thuốc mỡ này có tác dụng mờ sẹo tiêu viêm, mỗi ngày thoa ba lần, thoa liên tục một tháng, đến lúc rời khỏi thôn hẳn là khỏi hoàn toàn. Về phương diện ăn uống phải ăn thanh đạm, không được ăn thức ăn kích thích và ớt cay, chú ý nghỉ ngơi.”
Cô gái gật gù, mắt nhìn chằm chằm chính mình trong gương, biểu cảm nửa vui nửa buồn. Bởi vì những nhọt này mà cô gái bị chế giễu và khinh thường, vốn tưởng rằng chúng nó sẽ đi theo mình cả đời, nào ngờ chỉ trong hai mươi mấy phút ngắn ngủi đã khỏi.
Hóa ra cho dù mọi chuyện có khó khăn đi nữa, chỉ cần chịu đựng một chút là có thể vượt qua. Cô gái nhìn Lâm Đạm bằng đôi mắt đỏ ửng, nức nở nói: “Dì Lâm, cảm ơn dì, đợi đến khi nghỉ học cháu tới giúp dì trồng hoa, mấy việc gánh nước tưới phân dì cứ giao hết cho cháu làm, cháu khỏe lắm.”
“Ừ.” Lâm Đạm đồng ý một cách dứt khoát.
Bà cụ Lý hết sức mừng rỡ, lấy ra một cái túi nhỏ, mở từng lớp từng lớp ra, “Tiểu Lâm, năm trăm tệ này cháu nhận đi. Lát nữa dì bảo Hiểu Na xách mấy miếng thịt khô sang, chỗ cháu đông người, tiêu xài nhiều.”
Lâm Đạm nhét túi nhỏ vào túi quần bà cụ, một bên đẩy hai bà cháu ra cửa, một bên giải thích: “Khắp núi chúng ta đều là cây ngải thân đỏ, cháu tiện tay hái một chút là cả đống, dì đưa cho cháu năm trăm tệ để làm gì? Trị bệnh cho Hiểu Na cháu còn chưa tốn đến một đồng, sao mà cháu không biết xấu hổ nhận tiền này được? Mấy người này là tới làm việc, cháu không phải tốn tiền chi tiêu cho bọn họ, dì chớ lo lắng việc này, dì mau về đi. Mặt Hiểu Na vẫn còn sẹo, dì nấu một con cá cho Hiểu Na bồi bổ nhé.”
Bà cụ bị đẩy ra ngoài đành phải đưa cháu gái về nhà, đi được ba bước bà cụ quay đầu lại nhìn Lâm Đạm, vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt. Cô cháu gái cũng cảm thấy rất vui, đứng ở bờ ruộng đối diện, vẫy tay hét lớn: “Dì Lâm, khi nào được nghỉ cháu tới giúp dì làm việc!”
Lâm Đạm khoát tay, hai bà cháu bọn họ mới đỡ nhau đi mất.
Chuyên viên quay phim quay lại cảnh hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau một lúc lâu…
Két một tiếng, Lâm Đạm đóng cửa lại, lúc này Bạch Chỉ Lan mới hoàn hồn lại, hoảng hốt nói: “Mẹ thật sự biết y thuật ạ?”
Lâm Đạm nhíu mày hỏi ngược lại: “Mẹ không biết y thuật thì mẹ bào chế thuốc cho con làm gì? Để hại con hả?”
Mặt Bạch Chỉ Lan đỏ lên, nói “Xin lỗi mẹ” nhỏ đến không nghe thấy được rồi chạy về phòng ngủ. Cô mở hộp thuốc mỡ ra, bôi một lớp thuốc mỡ màu xanh lá thật dày lên trên mặt, nghi ngờ và do dự trong lòng đã hoàn toàn bị y thuật tài giỏi của mẹ xua tan.
Trong phòng livestream, người xem bàn tán sôi nổi: 【Cảnh đốt nhọt vừa rồi có phải giả không nhỉ?】
【Không phải giả đâu. Thứ nhất, đây là livestream, không thể chèn hiệu ứng đặc biệt; thứ hai, từ đầu đến cuối đều do một người quay, hình ảnh không bị cắt ghép cũng không có thay đổi góc quay, không thể nào là biên tập được.】
【Nói cách khác, mẹ Bạch Chỉ Lan thật sự dùng một thanh gỗ nhỏ đốt nhọt trên mặt người ta? Chuyện này quá kỳ diệu rồi?】
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
【Đó không phải thanh gỗ mà là ngải cứu, là một phương pháp trị bệnh trong Trung y.】
【Này chả có gì kỳ diệu đâu, chỉ là mấy nốt nhọt thôi mà, vào bệnh viện lớn cắt mấy dao là xong, rất đơn giản.】
【Đơn giản cái rắm! Đến bệnh viện lớn, việc đầu tiên là phải đăng ký, sau đó chụp hình, xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, v…v…, xác định không có vấn đề gì khác mới cắt được, khi đó bác sĩ sẽ hẹn ngày phẫu thuật với mình, phẫu thuật xong thì tiêm thuốc chống viêm, lấy thuốc, về nhà. Toàn bộ quá trình, tiền đăng ký, tiền kiểm tra sức khỏe, tiền phẫu thuật, tiền thuốc, tiền đi xe, ít nhất cũng phải tốn một hai ngàn tệ, tốn khá nhiều thời gian, ít thì ba ngày, nhiều thì nửa tháng. Nhưng ở chỗ của mẹ Bạch Chỉ Lan, từ đầu đến cuối chỉ tốn hơn hai mươi phút, tiền thì không thu lấy một đồng, cậu nói cái nào lợi hơn? Bệnh càng đơn giản càng cho thấy trình độ y thuật của người đó có giỏi hay không. Tôi không phải fan của Bạch Chỉ Lan nhưng tôi có trách nhiệm phải nói rằng, về Trung y, chắc chắn mẹ của Bạch Chỉ Lan là người trong nghề!】
【Trong một ngày có thể trị khỏi bệnh dị ứng và chứng mất mất ngủ của con gái, tôi cũng cảm thấy mẹ Bạch Chỉ Lan không đơn giản.】
【Đừng có khoác lác, đều là diễn viên chương trình mời đến diễn với Bạch Chỉ Lan ấy mà!】
【Antifan đừng có nói lung tung, cẩn thận bị vả. Tình trạng da của Bạch Chỉ Lan tệ thật sự, bị rụng tóc nghiêm trọng cũng là thật, không phải mẹ Bạch nói sẽ trị cho cô ấy à? Chúng ta cứ từ từ xem là biết.】
Trong khi phòng livestream cãi nhau ồn ào thì Bạch Chỉ Lan trốn trong nhà tắm soi gương bôi thuốc không ngừng. Hình như trên trán hơi ít, cô lập tức bôi thêm một lớp dày, bôi thêm một ít lên chóp mũi, bôi đều hết gò má bên này đến bên kia, cho đến khi mặt mình biến thành màu xanh mới thôi. Đến nỗi bây giờ, hình tượng đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của cô nữa. Một khi giới hạn cuối cùng của một người bị phá vỡ, sẽ phải hứng lấy nhiều điều tồi tệ hơn. Ngày hôm qua, da mặt nát bét như vỏ cam mốc meo của cô đã bị máy quay phân giải cao quay lại, hôm nay cô còn để ý cái gì nữa?
Bạch Chỉ Lan đang ở đây vui mừng bôi thuốc thì một đầu khác, Quách Vũ Vi nhận được điện thoại của Thẩm Bích Thủy.
Thẩm Bích Thủy là một đàn chị ở công ty Bạch Chỉ Lan, một bậc thầy điện ảnh, làm người hết sức ngay thẳng, kỹ năng diễn xuất vô cùng tuyệt vời, là bạn thân vừa gặp mà như đã quen từ lâu của Bạch Chỉ Lan, thường hay cùng nhau tụ tập. Vốn cô ấy cực kỳ phản đối Bạch Chỉ Lan tham gia chương trình tạp kỹ này, cũng không định xem nhưng mới có hai ngày mà Bạch Chỉ Lan và mẹ mình đã leo lên top tìm kiếm trên Weibo, dần dà làm Thẩm Bích Thủy chú ý. Thẩm Bích Thủy không gọi cho Bạch Chỉ Lan được nên đành phải tìm đến Quách Vũ Vi.
“Vũ Vi, em gọi Lan Lan nghe điện thoại.”
“Chị Thẩm, Tiểu Lan đang ghi hình.”
“Nói nhảm, chị đang ở trong phòng livestream nên tất nhiên là chị biết đang ghi hình. Em mau vào nhà vệ sinh gọi em ấy đi, chị chỉ nói mấy câu với em ấy thôi, không tốn bao lâu đâu.”
“Vậy cũng được, chị Thẩm chị đợi chút ạ.” Quách Vũ Vi không dám cãi lời đàn chị trong công ty, buộc lòng phải nói tình huống với đạo diễn, để đạo diễn châm chước vài phút.
“Được, cô để cô Bạch nghe điện thoại đi, bọn tôi đi ăn mì.” Đạo diễn còn cầu mà không được, lập tức giơ bảng lên để Bạch Chỉ Lan đi vào nhà vệ sinh, sau đó các nhân viên mang cái bụng đói kêu ọc ọc vui vẻ đi vào bếp. Từ khi tốt nghiệp đại học, đã lâu rồi bọn họ không trải nghiệm lại cảm giác giành giật khi ăn cơm.
“Ngửi đã thơm rồi, ăn còn thơm hơn! Dì Lâm, tài nấu nướng của dì còn giỏi hơn đầu bếp năm sao! Hay là chương trình trả tiền ăn cho dì, dì phụ trách ba bữa cơm một ngày cho bọn cháu nhé?” Đạo diễn mặt dày nói.
“Tôi nấu cơm cho mọi người thì ai ghi hình đây?” Lâm Đạm bỏ mì nấu xong vào bát lớn để mọi người tự ăn.
Vẻ mặt mong đợi của đạo diễn ảm đạm đi, sau đó phấn khởi nói: “Nếu không thì dì Lâm, lần tới cháu lên kế hoạch quay một chương trình ẩm thực, dì làm khách mời cố định được không? Với nhan sắc này của dì hoàn toàn có thể debut, thật đó!”
Lâm Đạm không để bụng xua tay: “Tôi không định vào giới giải trí.” Thấy Bạch Chỉ Lan không đến, Lâm Đạm nhìn sang Tiểu Quả, Tiểu Quả tránh ở sau ống kính khoa tay múa chân ra làm động tác nghe điện thoại.
Trong nhà vệ sinh, Bạch Chỉ Lan mở điện thoại của mình ra, thấy có hàng chục cuộc gọi nhỡ trong nhật ký cuộc gọi, trong đó của Thẩm Bích Thủy là nhiều nhất. Cô đang định gọi đi thì Thẩm Bích Thủy gọi đến, cô vừa bắt máy là Thẩm Bích Thủy hỏi ngay: “Lan Lan, không phải em nói mẹ em không có đi học mà đúng không? Sao chị cảm thấy mẹ em còn khí chất hơn danh viện* nhỉ? Lúc thấy người thật chị sợ hết hồn, ôi mẹ ơi, người bốn mươi tuổi, còn dưỡng da đẹp hơn thiếu nữ hai mươi! Bây giờ tất cả mọi người ở bên ngoài đều đang mắng Bạch Bằng Phi có mắt không tròng, ném báu vật đi cưới cái chày gỗ, cười chết chị rồi! Em xem bên phòng livestream của Bạch Trúc chưa? Chị nói cho em biết, Lưu Mạn Ni kia vì ghi hình cho chương trình mà còn đi tiêm acid hyaluronic** thêm kìa, trên mặt không có nếp nhăn nhưng chẳng khác gì người nhựa, cười không ra cười, khóc cũng không ra khóc, giả khủng khiếp! Làm gì giống mẹ em, quyến rũ chết đi được!”
*Danh viện: Những người phụ nữ danh giá.
**Axit hyaluronic được tiêm vào mắt để giúp thay thế chất lỏng tự nhiên. Acidt hyaluronic cũng được sử dụng như một chất làm đầy môi trong phẫu thuật thẩm mỹ.
Bạch Chỉ Lan thở dài nói: “Chị Thẩm, đừng nói là chị giật mình, đến em cũng sợ hoảng hồn đây. Người thật và trong miêu tả của cha em hoàn toàn khác nhau.”
“Lời Bạch Bằng Phi nói tin được à? Em ngốc thật.” Thẩm Bích Thủy khẽ than thở, sau đó nói tiếp: “Đúng rồi, mặt em ổn thật chứ?”
Bạch Chỉ Lan phản ứng lại ngay, khẽ cười nói: “Chị Thẩm, chị cũng bị dị ứng đúng không?” Hai người đều bị dị ứng, hơn nữa còn gặp nhau trong phòng điều trị ở bệnh viện, cũng coi như là bạn cùng bệnh.
“Đừng nói về nó nữa, đã bị dị ứng hơn một tháng nay, mấy hôm trước mới vừa điều trị giải mẫn cảm, hôm nay quay một cảnh khóc, chảy rất nhiều nước mắt nên bây giờ lại bị dị ứng, toàn bộ mặt sưng lên giống như đầu heo, cảnh diễn ngày mai không thể quay được. Trước đó đạo diễn đã đợi chị một tháng rồi, giờ thì không biết phải đợi đến bao lâu, đạo diễn ra tối hậu thư với chị, nói là chỉ cho chị thời gian bảy ngày, nếu sau bảy ngày không thể tiêu sưng, ông ấy sẽ đổi người. Lan Lan, thuốc của dì Lâm thật sự có hiệu quả à?”
Bởi vì bản thân chính bị dị ứng, lại thường hay trang điểm, mấy năm gần đây da Thẩm Bích Thủy chuyển biến xấu, lúc nghiêm trọng còn bị dị ứng với tóc và nước mắt, uống thuốc gì cũng không có tác dụng. Cô ta cũng không dám dùng liệu pháp hormone, sợ viêm da lệ thuộc vào hormon, vì thế khi đổi mùa chỉ có thể tránh dị nguyên thật kỹ, hoặc là ở nhà nghỉ ngơi.
Tuy nhiên bộ phim hiện tại cô ta nhận là tác phẩm tâm huyết của các đạo diễn quốc tế được chuẩn bị suốt mười năm trời, dự kiến sẽ giành được giải thưởng quốc tế, dù có chuyện gì cô ta cũng không bỏ qua cơ hội lần này đâu.
Thấy bạn thân sốt ruột và lo lắng, Bạch Chỉ Lan an ủi: “Chị Thẩm, chị đừng hoảng, thuốc của mẹ em rất hiệu quả. Em lập tức bảo trợ lý gửi cho chị. Ở đây là vùng núi, không có chuyển phát nhanh, phải ngồi xe mấy giờ mới đến được thành phố, lại phải đi gửi chuyển phát nhanh, có lẽ tối ngày mai là nhận được. Em bị dị ứng nặng thế này mà có một ngày là khỏe rồi, chị nhận được thuốc còn dư bốn năm ngày, hẳn là kịp.”
Thẩm Bích Thủy thở phào một hơi, cảm thấy biết ơn: “Lan Lan, chị dựa hết vào em. Dường như chị sinh ra kháng thể với thuốc giải mẫn, giờ mặt bị dị ứng sưng đỏ hết lên, mười ngày nửa tháng rồi vẫn không đỡ, chị thật sự hết cách.”
Bạch Chỉ Lan luôn miệng an ủi, sau khi cúp máy thì đưa hộp thuốc cho nhân viên, để đối phương mau chóng vào thành phố gửi qua bưu điện.