Chương 253: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (16)
Mặc dù Lâm Đạm và Bạch Chỉ Lan không mở điện thoại nhưng Tiểu Quả vẫn thay hai người theo dõi tình hình trong phòng livestream, thấy thổ hào tên “Lãng” này đột nhiên nhảy ra tặng quà, hơn nữa số lượng rất lớn, làm Tiểu Quả không khỏi hoảng sợ.
Dự tính ban đầu của chương trình 《Trẻ con ở nhà 》là muốn trải nghiệm cách ghi hình chương trình giải trí hoàn toàn mới, đồng thời cũng đóng góp một chút cho xã hội. Người xem có thể gửi quà cho mỗi ngôi sao, toàn bộ lợi nhuận sẽ được chương trình làm từ thiện.
Đồng thời, nền tảng livestream còn biên tập một bảng danh sách từ tâm, ghi tên những người xem tặng nhiều quà nhất công bố trên trang web. Trước mắt, xếp đầu danh sách là chính là fan của An Tử Thạch, bọn họ tặng 580.000, thứ hai là fan của Bạch Trúc, bọn họ tặng 500.000, kế tiếp là fan của các khách mời khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảng danh sách này được ghim trên đầu trang livestream, phản ánh sức ảnh hưởng và giá trị của sao. Nhưng bây giờ, những quà tặng của “Lãng” vừa ra tới đã đè fan của An Tử Thạch xuống, thành tựu hết sức chói mắt. Nếu không phải An Tử Thạch lần nữa nhấn mạnh trong chương trình, bảo mọi người lượng sức, đừng cố vượt quá khả năng của mình và giới hạn số tiền thưởng dưới một trăm tệ, nói không chừng trên internet sẽ nổi lên một trận đại chiến quyên tiền.
Sau đó, nền tảng livestream cũng giới hạn mức tiền thưởng, một ngày mỗi người chỉ có thể gửi thưởng sáu lần, mỗi lần không vượt quá một trăm tệ.
Tiểu Quả chỉ vào tên người đứng đầu bảng danh sách, bối rối nói: “Chị Vũ Vi, người tên Lãng này là ai thế? Chị có quen không?”
“Sao chị quen được, em đi hỏi Bạch Chỉ Lan xem.” Quách Vũ Vi cau mày, có chút mất kiên nhẫn.
Tiểu Quả không đành lòng quấy rầy Bạch Chỉ Lan đang ăn sáng, đành phải coi như không có gì.
Sau khi ăn xong, Lâm Đạm đưa Bạch Chỉ Lan đi dạo trên bờ ruộng trước cửa tiêu cơm, sau đó sắc cho cô một bát thuốc, nhìn cô uống sạch không thừa giọt nào, bảo: “Được rồi, về thay quần áo, chúng ta vào trấn đi mua đồ.”
“Mua gì ạ?” Bạch Chỉ Lan chủ động rửa sạch bát thuốc.
“Mua gà, vịt, cá, thịt.” Lâm Đạm mặc áo khoác da, mang đôi ủng ống thẳng cao qua đầu gối, lối ăn mặc oai hùng kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh bằng, ngoại hình vô cùng hút mắt. Cho dù ở trong giới giải trí người đẹp như mây thì vẻ đẹp của Lâm Đạm cũng bị dìm so với những người khác vì Lâm Đạm hết sức đặc biệt.
Bạch Chỉ Lan luôn cho rằng mình đẹp, thế nhưng sau khi gặp mẹ mình cô mới biết đẹp từ trong xương tủy là gì. Cô ngẩn ra một lúc lâu sau mới hỏi tiếp: “Mua gà vịt, cá, thịt để làm gì ạ?”
“Cho con ăn.” Lâm Đạm giục: “Vào nhà thay đồ đi.”
“À, vâng.” Chốc sau Bạch Chỉ Lan thay một chiếc váy dài nhưng bị Lâm Đạm chê, “Chúng ta phải đi chợ mua thức ăn, con mặc đẹp như thế làm chi. Có quần áo bình thường không? Thay quần áo bình thường đi.”
Bạch Chỉ Lan hết cách, đành phải thay một chiếc áo len và quần jean.
Lâm Đạm cúi người vén ống quần cô lên, nhíu mày nói: “Sao không mặc quần mùa thu? Trong tủ của mẹ có mấy cái quần mới, con lấy mặc thêm một cái đi.”
Chị đại Bạch Chỉ Lan không chịu, tìm đủ thứ lý do.
Lâm Đạm nổi giận, trầm giọng nói: “Con xem con gầy thành cái gì rồi, hai cái chân còn bé hơn đôi đũa, mẹ sợ rằng con mới đi được mấy bước là chân con gãy ngang ngay! Trên người chẳng có chút mỡ nào, con lấy gì giữ ấm? Con muốn phong cách hay là muốn giữ ấm? Con nghĩ là hai cái chân bé tí của con rất đẹp à? Đây là có bệnh! Con không mặc đúng không? Con không mặc tự tay mẹ mặc giúp con.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Chỉ Lan bị mẹ kiên quyết ép mặc thêm đồ, cô biết bà nóng lên đáng sợ cỡ nào nên vội chạy vào phòng ngủ mặc thêm quần mùa thu.
Người xem bị tương tác của hai người chọc cười, nói mẹ tôi cũng giống như mẹ Bạch, đến thu đông là thích đuổi theo mông tôi bảo tôi mặc thêm quần mùa thu.
Có thêm nhiều người bị đôi chân gầy như que củi của Bạch Chỉ Lan hù dọa. Bình thường cô thích mặc váy dài che hai chân lại, cho nên không nhìn thấy có gì khác thường. Thế nhưng bây giờ cô thay sang quần, bọn họ mới phát hiện cô quá gầy. Lý do mẹ cô giải thích không hề nói quá, trông chân cô còn nhỏ hơn cả đôi đũa, cô mặc quần jean bó mà có cảm giác quần rộng thùng thình.
【Sức khỏe của Bạch Chỉ Lan thật sự có vấn đề! Mẹ Bạch uốn nắn từng hành vi của cô ấy không quá đáng chút nào. Không điều dưỡng tốt, cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất!】Đến lúc này, người xem mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bạch Chỉ Lan mặc thêm một chiếc quần mùa thu, nhăn nhó đi ra, cau mày nói: “Đẹp không ạ? Không có vẻ phù đâu nhỉ?”
Lâm Đạm nhìn Bạch Chỉ Lan, bình tĩnh nói: “Mặt toàn màu xanh, con còn quan tâm hình tượng cái gì?”
Lúc này Bạch Chỉ Lan mới nhớ ra mặt mình bôi đầy thuốc mỡ, cô hét lên chạy về phòng.
Lâm Đạm cầm theo một chùm chìa khóa xe, kiên nhẫn đứng đợi ở cửa.
Phòng livestream chia hành động của hai mẹ con thành hai phần trên màn hình, một người nhàn nhã đợi, một người lo lắng rửa mặt, đúng là hai thái cực băng và lửa. Bạch Chỉ Lan vất vả rửa sạch thuốc mỡ, lúc định cầm lấy phấn nền trang điểm thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mẹ vang lên ở ngoài sân: “Con đang bị dị ứng, không thể trang điểm. Mẹ cho con một phút, một phút sau con không ra, mẹ đi một mình đây.”
“A a a a!” Bạch Chỉ Lan cáu kỉnh không chịu nổi, gãi mạnh đầu mình rồi dậm chân, sau đó mới giận dỗi bỏ phấn xuống.
Phòng livestream tràn ngập tiếng cười vui vẻ. Hai mẹ con đúng là đậu hủ chấm nước chát, núi cao còn có núi cao hơn! Buồn cười chết đi được!
Bạch Chỉ Lan tùy tiện cột tóc rồi xông ra ngoài, nhìn thấy mẹ mình quả thật đang cúi đầu đếm giờ, không khỏi tan vỡ: “Mẹ tính giờ thật kìa! Mẹ là ma quỷ à?”
【Cuối cùng Bạch Chỉ Lan cũng giác ngộ rồi! Đúng thế, mẹ cậu là ma quỷ đó, ha ha ha ha…】người xem hết sức buồn cười.
Lâm Đạm bấm dừng đồng hồ bấm giờ, tiện tay ném chìa khóa qua: “Đi thôi, con lái xe.”
Bạch Chỉ Lan luống cuống tay chân đón lấy chìa khóa xe, đang định đóng cửa thì thấy mẹ mình vòng ra sân sau, dắt một chú chó ngao nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh, hỏi: “Con có bị dị ứng với lông chó không?”
Mắt Bạch Chỉ Lan bừng sáng, vội xua tay: “Không bị dị ứng ạ! Đây là thú cưng của mẹ à? Tên là gì thế?”
Lâm Đạm vỗ cái đầu nhỏ của chú chó ngao, ôn tồn nói: “Đây là Ham Bao, mẹ sợ con bị dị ứng với lông chó, mấy hôm nay nó bị nhốt trong ổ ở sân sau. Nó bị ngột ngạt quá, vừa rồi thiếu chút nữa quậy tung ổ, hay là chúng ta đưa nó cùng lên trấn đi dạo?”
“Được ạ!” Bạch Chỉ Lan đáp lời một cách vang dội, dường như cảm thấy mình không đủ dè dặt, cố ra vẻ dửng dưng nói: “Con không có bị bị ứng với lông động vật, mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Trong mắt Lâm Đạm có ý cười nhưng trên mặt thì không có biểu cảm gì, xoa đầu Ham Bao, khẽ nói: “Đi qua đó ngửi một cái, nhớ đấy, đây là chị con.”
Tiểu Ham Bao chạy đến bên cạnh Bạch Chỉ Lan, đi vòng quanh cô ngửi tới ngửi lui, chóp mũi phát ra mấy tiếng ư ử làm nũng. Nháy mắt trái tim Bạch Chỉ Lan tan chảy, dè dặt cái gì, lạnh lùng cái gì, xa cách cái gì, tất cả đều bị cô vứt ra sau đầu, Bạch Chỉ Lan ôm lấy Ham Bao hôn mãnh liệt, hôn xong khuôn mặt hơi ửng đỏ, dẫn đầu leo lên xe, nghiêm túc nói: “Được rồi, xuất phát thôi!”
Lâm Đạm ngồi ở ghế phó lái, Ham Bao chen chúc ở giữa hai người, nhìn con đường phía trước kêu ư ử giống như là đang nói xuất phát như thật.
Mắt Bạch Chỉ Lan chứa ý cười, vừa khởi động xe nông vừa nói: “Khi còn bé con rất muốn nuôi một chú chó, cha con sống chết không đồng ý.” Nói tới đây, giọng cô có chút khàn: “Nhưng Bạch Trúc muốn cái gì, ông ấy đều cho. Bạch Trúc muốn nuôi ngựa, ông ấy lập tức xây trại nuôi ngựa, tốn bao nhiêu tiền cũng không quan tâm…” Nhớ ra là đang ghi hình, cô vội ngậm miệng lại nhưng đôi mắt thì đỏ lên.
Lâm Đạm nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Hay là mẹ cũng mua cho con một con ngựa?”
Thiếu chút nữa Bạch Chỉ Lan bị chọc cười, hỏi ngược lại: “Mẹ có biết một con ngựa thuần chủng tốn bao nhiêu tiền không?”
“Bao nhiêu?”
“Rẻ thì mấy chục ngàn bảng Anh, đắt thì mấy trăm ngàn, trên một triệu, hơn mười triệu, nhiều giá khác nhau, chi phí nuôi hàng năm cũng trên dưới triệu bảng Anh.”
Lâm Đạm gom góp được chút tiền gửi ngân hàng, sửa lời nói: “Vậy mẹ mua cho con một con lừa trước. Dù sao thì đều là động vật bộ ngón lẻ, không khác lắm.”
Bạch Chỉ Lan nhịn cười nói: “Vâng, vậy mua một con lừa đi.”
Bạch Chỉ Lan cho rằng mẹ mình nói đùa, nhưng khi đến trang trại trong trấn, mua gà vịt thịt cá xong xuôi, thế mà bà thật sự tìm đến ông chủ, nói muốn mua một con lừa. Ông chủ gọi điện thoại đủ chỗ, cuối cùng tìm được một con lừa con ở chỗ khác cho cô, trông ngốc ngốc hết sức đáng yêu.
Bạch Chỉ Lan sợ ngây người, hết nhìn con lừa con đến nhìn sang năm cái lồng gà vườn, năm lồng vịt nước, hai thùng cá mè, nửa cái giò heo và nửa bộ xương ống, đúng là không biết nên nói gì cho phải.
Lâm Đạm mau chóng trả tiền, rồi nhờ ông chủ giúp mang con lừa ra xe, cột kỹ, xong xuôi mới bảo: “Xong rồi, chúng ta về thôi.”
“Mẹ thật sự mua cho con một con lừa á?” Bạch Chỉ Lan cảm thấy rất kỳ diệu.
Người xem:【Ha ha ha ha ha ha ha ha! Không ổn, bị tác phong làm việc của mẹ Bạch làm nghẹt thở rồi!】
Lâm Đạm nhíu mày hỏi ngược lại: “Con không thích?”
“Không có không có, không phải không thích.” Bạch Chỉ Lan không ngừng điều chỉnh tâm trạng mình, nói tiếp: “Mẹ mua nhiều gà vịt thịt cá như thế làm gì? Cho nhân viên chương trình ăn ạ? Kết thúc buổi quay ngày mai là bọn họ đi rồi.”
“Cho con ăn. Lên trấn một chuyến không dễ dàng nên dứt khoát mua hết một lần để ở nhà. Bọn họ đi rồi, con ở lại điều dưỡng, thịt cá mỗi ngày không thể thiếu.” Lâm Đạm quay đầu lại kiểm tra con lừa con, thấy nó rất ngoan, không đá lồng xe lung tung, mới yên tâm.
“Thịt vịt và thịt heo con không ăn đâu, sẽ bị béo.” Bạch Chỉ Lan phản bác theo phản xạ nhưng trong lòng ấm áp như có một luồng nhiệt thoát ra.
“Sau này mẹ làm cái gì thì con ăn cái đó. Được rồi, lái xe đi.” Lâm Đạm thúc giục.
Bạch Chỉ Lan hết cách, đành phải ngoan ngoãn lái xe về nhà, lúc đi ngang qua cổng thôn thấy có rất nhiều học sinh cấp hai xách gạo, mì sợi, quần áo và các loại đồ linh tinh đi vào sân một hộ nhà nông, Lý Hiểu Na và bà cô ấy đang đứng ở cổng, hai người cháu nhìn bà, bà nhìn cháu, trông có chút ngơ ngác.
“Mấy cháu là ai?” Giọng của bà cụ Lý rất lớn, ở cách thật xa cũng có thể nghe thấy được: “Ồ, các cháu là bạn học của Hiểu Na à? Hoan nghênh hoan nghênh! Trước giờ nó không đưa bạn học về nhà chơi gì cả! Sau này đừng đưa gì sang hết, cứ đến chơi thôi Ăn cơm chưa đấy? Bà nấu cơm cho các cháu!”
Nhóm học sinh cấp hai rối rít nói gì đó, xe ở xa nên Bạch Chỉ Lan không nghe rõ, hình như loáng thoáng nói xin lỗi, có vẻ như nói muốn làm bạn với Lý Hiểu Na.
Chuyên viên quay phim quay lại cảnh này rất lâu, người xem đặc biệt chú ý đến Lý Hiểu Na nên trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ ấm áp, hóa ra lời bài hát kia không sai —— chỉ cần mỗi người cho đi chút tình yêu, ngày mai thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn…