Chương 257: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (20)
Bị mẹ chê kỹ năng diễn xuất nhưng Bạch Chỉ Lan lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và mẹ được thu hẹp. Người ta hay nói đánh là thương mắng là yêu, ở bân cạnh Bạch Bằng Phi, Bạch Chỉ Lan cảm thấy những lời này đúng là chó má, cô ở đối phương đánh chửi trung chỉ cảm nhận được lạnh băng chán ghét, trong sự đánh chửi của đối phương cô chỉ cảm nhận được chán sự ghét lạnh lẽo, làm gì được cảm nhận tình yêu? Nhưng ở chỗ mẹ, cô mới thật sự hiểu được ẩn ý của câu đó, hóa ra là ý thế này —— mắng mình không phải vì ghét mình mà là hy vọng mình có thể trở nên tốt hơn.
Đột nhiên những cảm xúc bị mất đi vì trầm cảm đã quay trở lại, cô muốn hát, cô muốn viết nhạc, muốn sáng tác một bài hát đặc biệt nhất để làm quà cho mẹ. Cô chạy về phòng, lấy guitar ra, nhẹ nhàng đánh đàn, miệng lẩm bẩm câu có câu không, sau đó ghi xuống phổ thành nhạc.
Lâm Đạm ở một bên nhìn, sau đó có chút động lòng, lấy đàn tỳ bà của nguyên chủ ra, gảy giai điệu của Bạch Chỉ Lan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Chỉ Lan sửng sốt một lúc lâu mới hỏi: “Mẹ biết đàn tỳ bà ạ?”
Lâm Đạm khẽ cười nói: “Nếu không con nghĩ tế bào âm nhạc của mình là di truyền từ ai?” Dứt lời đàn một đoạn ngắn.
Bạch Chỉ Lan vội nói: “Mẹ đợi đã, giai điệu dân gian này có thể phối với khúc phổ của con thành hợp âm, mẹ nghe giai điệu này ở đâu? Có ai đã sáng tác giai điệu này chưa ạ?” Nếu có thì cô phải bỏ bài hát này, không thôi sẽ bị mắng là đạo nhạc.
Lâm Đạm lắc đầu nói: “Chưa, mẹ chỉ dựa theo sáng tác ngẫu hứng của con. Con đến đây, hai ta chơi cùng nhau.”
Bạch Chỉ Lan sợ ngây người, qua một lúc lâu mới cầm guitar lên, bắt đầu đàn cùng mẹ, hai người mẹ đàn một đoạn, con đàn một đoạn, mẹ nhanh thì con chậm, con nhanh thì mẹ chậm, hoặc là đầu ngón tay gảy thật nhanh như thể xem coi ai lấn át được ai. Vốn hai người chỉ định chơi một lát, bất tri bất giác nghiêm túc, bất tri bất giác mê mẩn, trên mặt tràn đầy vui vẻ và say mê.
Người xem ngồi trước máy tính cũng nghe như say như mê. Đàn guitar và tỳ bà, hai món nhạc cụ dù có quăng tám sào cũng không tới mà giờ kết hợp lại với nhau có thể tạo ra âm nhạc êm tai đến thế. Khó trách Bạch Chỉ Lan tài năng xuất chúng như vậy, có một người mẹ thế này, cô không muốn ưu tú cũng khó.
Bạch Chỉ Lan vừa đàn vừa ngẫu hứng hát: “Mẹ là cơn gió mùa xuân, chầm chậm thổi, toát ra sự ấm áp; mẹ là cơn mưa mùa hè, rơi tí tách, toát lên sự ngọt ngào; mẹ là là ánh nắng mùa thu, vàng rực và đầy hy vọng; mẹ là tuyết mùa đông, trắng xóa một vùng; mẹ là đôi cánh đưa con bay lượn và là đất đai dưỡng dục con…” Cô hát với đôi mắt đỏ ửng, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Fan cô đã bật khóc từ lâu, xúc động che miệng lại, nói không nên lời. Vào giây phút này, dường như một lần nữa bọn họ nhìn thấy một siêu sao đang tỏa sáng trên sân khấu và cũng nhìn thấy quỷ quái với tài soạn nhạc, tùy tiện cầm bút là có thể soạn ra những giai điệu tuyệt vời. Có rất nhiều fan nói Bạch Chỉ Lan đã thay đổi, còn vì điều này mà rời bỏ cô đi, nhưng vòng vo một hồi họ mới phát hiện, không những cô không thay đổi, ngược lại còn sáng chói hơn trước kia!
【Trời ạ, lỗ tai mang thai luôn rồi! Tài năng âm nhạc của Bạch Chỉ Lan thật không phải đùa! Bài này nghe hay phát khóc!】
【Mọi người không cảm thấy dáng vẻ đôi tay trắng nõn của mẹ Bạch khi đàn rất đẹp à? Lúc bà cong môi lên nhìn Bạch Chỉ Lan, vẻ mặt ngập tràn cưng chìu! Nếu bà ấy có thể nhìn tôi một cái như thế, tôi hóa thành tro cũng chịu! Lần đầu tiên nhìn thấy bà, tôi cho rằng bà là một ngự tỷ* rất ngầu, sau đó mới phát hiện bà rất dịu dàng, là hiền thê lương mẫu. Bây giờ, lúc bà đàn tỳ bà, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của mỹ nhân cổ điển trên người bà ấy. Mặt nào bà ấy cũng giỏi, có lẽ Bạch Bằng Phi bị mù rồi mới ly hôn với mẹ Bạch!】
*Ngự tỷ được hiểu đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực.
【Tế bào nghệ thuật của hai mẹ con này cũng quá phát triển rồi, ngẫu hứng chơi một chút mà có thể chơi ra một bài hay muốn chết! Bài hát vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, giống như một luồng nhiệt từ tai vào tim, cảm động đến phát khóc! Trước giờ Bạch Chỉ Lan chưa từng thử qua nhạc cổ phong*, trước kia cô rất thích rock and roll và tính cách cứng rắn như đá, hiện tại cô tìm được mẹ mình, người cũng trở nên dịu dàng hơn, như vậy thật tốt!】
*Nhạc cổ phong (tiếng Trung: 古风音乐; bính âm: Gǔ fēng yīn lè) là một phong cách âm nhạc Trung Quốc xuất hiện và nổi lên trong thế kỷ 21, đặc trưng bởi: ca từ cổ điển tao nhã, cách dùng từ đều đặn, có trật tự và được trau chuốt giống như bài thơ cổ (có vần, nhịp, sử dụng hình ảnh ước lệ tượng trưng, dùng từ cổ, điển cố, tả cảnh tả tình, số câu chẵn), tác từ dựa trên điển tích, điển cố của Trung Quốc, thường có văn án. Nhạc cổ phong có giai điệu nhẹ nhàng, âm điệu du dương trên nền các loại nhạc cụ dân tộc, chứa đựng phong cách độc đáo, được xem như làn gió mới thổi vào âm nhạc Trung Quốc cổ điển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phòng phát sóng trực tiếp lại bùng nổ, toàn màn hình đầy những phần thưởng của người hâm mộ, pháo hoa tượng trưng cho quà tặng bắn hết đóa này đến đóa khác, đủ mọi màu sắc cực kỳ náo nhiệt. Thổ hào Lãng tặng thưởng lẫn trong đám người, tiếc là lần này không chiếm được hạng nhất. Thấy cuối cùng idol nhà mình cũng trở về giới âm nhạc, hơn nữa lần còn thể hiện tài năng phi thường, làm sao mà fan không xúc động cho được? Bọn họ xúc động là bị run tay, tay run một cái là tặng tàu ngầm đi, tốc độ vù vù như gió…
Tiểu Quả đắm chìm trong âm nhạc của Bạch Chỉ Lan, đôi mắt ướt đẫm. Đợi khi cô ấy hoàn hồn thì bài hát mới đã được hát xong, Bạch Chỉ Lan cầm lấy bút viết điên cuồng, sợ đánh rơi một nốt nhạc nào đấy. Lâm Đạm đặt đàn tỳ bà xuống, xoa đầu cô rồi quay lại bếp nấu canh.
Tiểu Quả mở điện thoại lên, run giọng nói: “Chị Vũ Vi, lượt theo dõi của chúng ta lại tăng mạnh, sắp được 30 triệu fan, liệu có quá lố hay không? Trời đất! rating tất cả các đoạn của chị Chỉ Lan vượt qua cả ảnh đế An! Không phải một vài đoạn mà là tất cả các đoạn! Lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của chị Chỉ Lan còn nhiều hơn bên ảnh đế An năm mươi ngàn người, ha ha ha ha…”
Quách Vũ Vi nhìn chằm chằm lượt theo dõi Weibo của Bạch Trúc không ngừng tăng, im lặng thật lâu.
Tiểu Quả vẫn chưa nhận ra điều khác thường của cô ta, vào trang chủ nền tảng phát sóng trực tiếp kiểm tra bảng danh sách tình yêu, cảm thán: “Mẹ ơi, rốt cuộc thổ hào tên Lãng này là ai mà tặng nhiều quà ghê! Một ngày anh ta kiếm được bao nhiêu tiền mà vung tiền mạnh tay ghê? Chẳng lẽ nhà làm khai thác mỏ?”
Quách Vũ Vi lập tức hoàn hồn, bắt đầu suy nghĩ cách đi tra thân phận của người này−−
Nhờ mẹ mà Bạch Chỉ Lan thoát khỏi tình huống xấu hổ bị antifan chửi rủa và hắt nước bẩn, nhờ vào một bài hát mới chưa được phát hành mà đoạt lại được danh hiệu “Tài năng âm nhạc”. Tiếc là cô không biết những chuyện này. Sau nhiều lần sửa đổi cô đã viết xong bài hát rồi chụp lại gửi cho giáo viên của mình để cô giáo xem lại giúp mình.
Chờ cô làm xong hết thảy đã là 6 giờ rưỡi chiều, Lâm Đạm đã dọn giò heo hầm ra ngoài, gọi: “Đến ăn cơm tối này.”
【Một ngày chỉ ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn, khi nào vui thì chơi nhạc, đi dạo chợ, cuộc sống của gia đình Bạch Chỉ Lan sao mà thoải mái thế?】một người xem xúc động từ tận đáy lòng nói, lập tức nhận được sự đồng tình của mọi người.
Bạch Chỉ Lan bưng bát lên, dỗi: “Lại ăn canh? Canh giò heo còn dầu mỡ hơn canh gà nhiều, con không chịu nổi cái mùi này.”
Lần này Lâm Đạm không ép cô ăn canh nữa, ngược lại cười như không cười nói: “Chịu không thì thôi vậy, mẹ mang canh đi chia cho tổ chương trình.”
Mặt Bạch Chỉ Lan đỏ lên, vội nói: “Đừng đừng đừng, con ăn!” Nói xong ưng bát lên một hơi uống cạn, sau đó xới một bát cơm, ăn với canh.
Người xem bị cô chọc cười, bình luận dồn dập:【Mẹ ruột bạn mãi mãi là mẹ ruột của bạn, chỉ một câu là trị được bạn!】
【Tại sao lần nào Lan Lan cũng phải bướng vậy? Làm nũng với mẹ cũng phải chọn lúc chứ, không thôi để tổ chương trình độc ác được hời!】
【Canh giò heo vừa trắng vừa thơm, vừa nhìn là biết rất ngon!】
【Lại đến thời gian đầu độc cố định của mẹ Bạch.】
【Lại đến thời gian ngược của Lan Lan.】
Cùng lúc đó, chuyên viên quay phim dời ống kính, quay đạo diễn, chỉ thấy đạo diễn giơ một tấm bảng, trên đó viết:【Ai nói không ăn? Ai nói không chịu nổi cái mùi này? Nói mà không giữ lời, vô liêm sỉ!】
Biên đạo cũng giơ bảng lên, trên đó viết ba chữ to: 【Đồ đáng khinh!】
Đây là tổ chương trình lạ lùng gì thế này? Mấy ngôi sao khác đâu có phong cách kiểu này! Người ta hoặc là đi du lịch với cha, khám phá non sông tươi đẹp của đất nước; hoặc cùng mẹ về quê thăm các chú bác, hồi tưởng về những tháng ngày kham khổ; hoặc là ra biển, hoặc là đi nước ngoài, làm đủ cách để thu hút người xem, chỉ có hai mẹ con Bạch Chỉ Lan là vẫn ở mãi trong núi sâu, không phải ăn thì là chơi, quá tùy tiện rồi!
Nhưng bởi vì sự tùy tiện của hai người mới có thể thu hút ngày càng nhiều người xem. Cuộc sống là gì? Cuộc sống là trong khổ có ngọt, trong khóc có cười, là ăn, là chơi, là ngủ…
【Thích đôi mẹ con này chết mất!】có người thật lòng cảm thán.
Cùng lúc đó, Bạch Chỉ Lan cầm lấy một khoanh giò heo, gặm đến miệng đầy mỡ, cô hoàn toàn không biết dáng vẻ thoả mãn và cách chép miệng của mình đã khiến biết bao người căm hận. Lâm Đạm đã ăn, đang ngồi một bên liên tục gắp đồ ăn cho con gái, thấy Bạch Chỉ Lan ăn xong mới quay lại bếp sắc thuốc.
Sau khi ăn xong, hai người dắt Ham Bao và con lừa con đi dạo quanh thôn, mỗi lần đi qua một nhà, sẽ có một cụ già đi ra, cười híp mắt gọi một tiếng Tiểu Lâm, còn mang thịt muối, hạt dẻ, mộc nhĩ, nấm hương nhà ăn không hết ra cho Lâm Đạm mang về.
Lâm Đạm vừa đi vừa lắc tay từ chối, đi có một dặm* ngắn ngủi mà đi hơn một tiếng.
*1 dặm = 500m.
Dưới sự chỉ dẫn của mẹ, Bạch Chỉ Lan liên tục kêu ông, bà, bác, thím. Sau khi về đến nhà, Bạch Chỉ Lan cảm thán: “Mẹ được yêu quý ghê.”
“Người trẻ tuổi trong thôn đều đi khỏi thôn làm việc, mọi người quan tâm lẫn nhau, quan hệ khá tốt.” Lâm Đạm lơ đễnh xua tay, mới vừa bước vào cổng thì thấy Lý Hiểu Na khiêng một cái bao đi tới, cười khanh khách nói: “Dì Lâm, đây là hạt dẻ năm nay nhà cháu thu hoạch được, nghe nói dì thích ăn nên cháu mang tới cho dì.”
Có điều lần này Lâm Đạm không từ chối, bảo Lý Hiểu Na khiêng vào bếp.
Sau khi đám người đi rồi, Bạch Chỉ Lan mới hỏi: “Những người khác tặng đồ mẹ đều từ chối hết, tại sao lại muốn nhận đồ của Lý Hiểu Na. Con thấy nhà cô ấy rất khó khăn, bao hạt dẻ này nhiều ít gì cũng coi như một phần lương thực.”
Lâm Đạm vừa đổ hạt dẻ vào gầu vừa nói: “Mẹ vừa mới giúp cô ấy trị hết nhọt, dựa theo tính tình của Hiểu Na, không báo đáp cho mẹ cái gì đó, chắc chắn trong lòng sẽ dằn vặt mãi. Để cho cô ấy có thể yên tâm một chút, sao mẹ lại không làm?”
Bạch Chỉ Lan gật đầu, cô hiểu thêm về mẹ mình một chút. Bà rất lương thiện, nhưng cũng rất lạnh lùng. Bà vui vẻ giúp người khác nhưng cũng có giới hạn, không bao giờ làm chuyện vượt quá khả năng của mình, cố gắng làm mình thoải mái, cũng để cho người khác thoải mái, không thua thiệt bất kỳ ai, cũng không để bất kỳ ai thua thiệt mình. Bà là một người tốt nhưng cũng không phải kiểu quá tốt. Bà thật sự quá tuyệt vời!
Trong lòng nghĩ thế, có điều Bạch Chỉ Lan không thể hiện ra mặt. Hai người trải hạt dẻ xong, phơi nắng ở chỗ thông thoáng phía sau bếp, tránh côn trùng, sau đó quay lại phòng khách xem tập mới nhất của phim 《Phù sinh nhược mộng》.
Lâm Đạm vẫn chê như cũ, vô cùng độc miệng, người xem cũng nhiệt tình cùng Lâm Đạm xem hết tập phim. Suốt quá trình Bạch Chỉ Lan toàn che mặt lại, nằm im trên sofa giả chết, khiến cho mọi người tức cười.
Tối hôm đó, rating phim《Phù sinh nhược mộng》tăng lên, từ khóa “Cùng xem phim với mẹ Bạch” cũng leo lên hot search.