Chương 261: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (24)
Năm nay An Tử Thạch mới hai mươi sáu tuổi đã đạt được giải thưởng ảnh đế, kỹ thuật diễn giỏi đến nỗi trong ngoài ngành đều nhất trí đồng ý, độ nổi tiếng cũng lan ra quốc tế. Thành tựu của cậu ta đến từ thực lực và gia thế hiển hách. An gia kinh doanh nhiên liệu, đầu tư bất động sản, tài chính, bệnh viện, hàng không, tài lực vô cùng hùng hậu, sức ảnh hưởng cực kỳ lớn. Nói một câu không hề khoa trương rằng, An gia dậm chân một cái, giới kinh doanh Trung Quốc phải suy chuyển theo.
Năm mười tuổi, cha mẹ An Tử Thạch mất vì tai nạn xe, chú của An Tử Thạch là An Lãng đang giữ chức vụ Đại tá trong quân đội dứt khoát xuất ngũ, gánh vác trách nhiệm nuôi dạy cháu trai và chống đỡ sự nghiệp gia đình. Y dùng thủ đoạn chinh chiến sa trường để chinh chiến thương trường, chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi đã dẫn dắt công ty An thị bước vào huy hoàng. Khi đó, y cũng không hà khắc với cháu trai, từ sớm đã chia phần sản nghiệp thuộc về cháu trai cho đối phương, cố gắng bồi dưỡng cậu ta thừa kế sản nghiệp của gia đình. Đáng tiếc An Tử Thạch không có hứng thú với thường trường, bước lên con đường nghệ thuật theo người cô An Trọng Anh.
Cậu ta coi An Lãng như cha, vừa kính yêu vừa sợ hãi, biết đối phương không thích giới giải trí, không khỏi xác nhận lại lần nữa: “Chú nói chú muốn ghi hình cùng với cháu á, cháu không nghe nhầm chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một giọng nói trầm mạnh vang lên từ loa: “Cháu không nghe nhầm.”
“Chú có thật là chú cháu không đấy?” An Tử Thạch lấy can đảm nói: “Hay là chúng ta gọi video đi?”
Dường như bên kia khẽ cười một tiếng, sau đó cúp máy. An Tử Thạch vội lấy điện thoại của mình gọi video, ba giây sau, kết nối thành công, một khuôn mặt vô cùng anh tuấn và sắc bén xuất hiện trên màn hình.
“Là chú thật à?” Thiếu chút nữa An Tử Thạch cắn phải lưỡi mình.
“Giờ tin chưa?” An Lãng nhíu đôi mày kiếm, cười như không cười.
An Tử Thạch vội vàng xin lỗi, đang định hỏi lý do thì thấy quản gia mang một lồng bánh vào. Lúc này cậu ta mới phát hiện chú không phải ở phòng làm việc mà đang ở phòng ăn, nhưng giờ đã là mười giờ rưỡi tối, chú luôn sống rất quy tắc, không hút thuốc, không uống rượu, trước đến giờ cũng không hề ăn khuya.
Người này thật sự là chú mình? Một lần nữa An Tử Thạch dấy lên nghi ngờ, lại nhìn thấy An Lãng gắp một cái bánh lên, cắn lớp da mỏng, cẩn thận hút vào, lúc này đôi mắt luôn sắc bén hơi híp lại, có vẻ đang thưởng thức.
“Chú đang ăn cái gì vậy?” An Tử Thạch nhịn không được hỏi.
“Bánh bao súp.” Bị người khác làm phiền lúc ăn, hình như An Lãng không vui, trầm giọng quyết định chuyện ghi hình chương trình rồi cúp máy.
An Tử Thạch nhìn chằm chằm màn hình tối đen, qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn. Tổng đạo diễn nhỏ giọng nói: “An thiếu, tôi không có lừa cậu mà, kế hoạch chương trình thật sự do An tổng sắp xếp.”
An Tử Thạch khoát tay, hoảng hốt rời đi, lúc quay lại phòng nghỉ thì thấy cô của mình đang cầm điện thoại xem lại chương trình, thỉnh thoảng trong màn hình vang lên mấy tiếng kêu “Be be be”, có vẻ là một con lừa con.
Chồng của An Trọng Anh là người thừa kế điền trang rượu vang đỏ nổi tiếng của Pháp, sau khi hai người kết hôn thì định cư ở nước ngoài, cùng nhau kinh doanh rượu và vườn nho. Lần livestream này, An Tử Thạch lấy việc công làm việc tư chạy tới Pháp bầu bạn với cô mình, hằng ngày hai người cùng nhau hái nho trong vườn, ép lấy nước, sản xuất rượu, vô cùng bận rộn nên căn bản không có thời gian xem livestream của các khách mời khác.
“Cô, cô đang xem gì thế?” An Tử Thạch bước đến sofa.
An Trọng Anh cười khẽ nói: “Tập sau chương trình muốn chúng ta quay cùng với khách mời khác, cô thích hai mẹ con này, chúng ta đến thăm bọn họ thế nào?” Bà không biết chương trình đã thay đổi kế hoạch, còn tưởng rằng có thể tự do chọn cộng sự.
An Tử Thạch nhìn chằm chằm khuôn mặt cười rạng rỡ trên màn hình điện thoại, cau mày nói: “Cô chớ bị cô ta lừa, người này tâm tư sâu lắm, lúc quay quảng cáo với cháu còn có ý quyến rũ cháu, còn sắp xếp mấy bức ảnh thân mật với cháu, tạo scandal với cháu. Cháu lo không biết lần ghi hình sau cô ta sẽ giở trò gì nhưng bên chú…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Tử Thạch định kể hết đủ trò Bạch Chỉ Lan làm với cô mình, rồi nhờ cô khuyên chú, bởi vì cậu ta không có can đảm cãi lại quyết định của chú mình. Có điều kế hoạch của cậu ta bị phá sản, An Trọng Anh nói chắc nịch: “Cô lăn lộn trong giới giải trí mấy chục năm rồi, bản lĩnh khác không có nhưng mắt nhìn người rất chuẩn. Cô gái này không tệ, cháu đừng có thành kiến với cô ấy.” Dứt lời An Trọng Anh sờ bụng, ánh mắt suy nghĩ xa xăm.
An Tử Thạch còn muốn nói nữa nhưng bị tiếng chuông điện thoại của An Trọng Anh cắt ngang, là An Lãng gọi, hai chị em nói vài câu rồi cúp máy.
“Đừng tốn công nữa, việc chú cháu đã quyết thì không ai thay đổi được. Cháu chuẩn bị để tháng sau ghi hình với cô nhóc đi.” An Trọng Anh sửa lại tóc mai bị rối, mỉm cười thích thú. Dù Bạch Chỉ Lan có là người như thế nào người, sau khi xem livestream, bà đã quyết định kế hoạch lần này.
An Tử Thạch vuốt mặt, chán nản thở dài, đúng lúc này, điện thoại cậu vang lên, tên của Bạch Trúc hiện lên trên màn.
“Alo, Tiểu Trúc, hẳn em cũng biết về chuyện thay đổi của chương trình rồi? Xin lỗi em, anh cũng không ngờ, cho nên sợ là hẹn của chúng ta không thực hiện được.” An Tử Thạch và Bạch Trúc từng quay phim chung, lúc ấy bị khả năng diễn xuất và thái độ chăm chỉ chịu khó của cô ta lay động, cậu chỉ dạy cho cô ta rất nhiều. Hai người ở cạnh nhau lâu ngày dần dần thân thiết, bây giờ đã là bạn bè.
Giọng nói oan ức của Bạch Trúc vang lên, kể lể rằng trên mạng chửi rủa cô ta, còn kể mình tốt với Bạch Chỉ Lan như thế nào, khi còn nhỏ mang quần áo đẹp, giày đẹp, trang sức đẹp cho Bạch Chỉ Lan mượn, kết quả tạo thành thói quen ngang nhiên cướp đồ người khác của Bạch Chỉ Lan. Ở trong miệng Bạch Trúc, Bạch Chỉ Lan là một người ích kỷ, nhỏ mọn và xấu xa, còn An Tử Thạch thì lắng nghe một cách nghiêm túc, thỉnh thoảng dịu dàng an ủi đôi câu.
Bạch Trúc được cha mẹ mình bảo vệ rất tốt, cho nên con người vô cùng trong sáng. Khi ở cùng với cô ta, An Tử Thạch cảm thấy rất thoải mái, cho nên bất giác quan tâm cô ta nhiều hơn.
“Không sao đâu, em đừng quan tâm đến mấy cái bình luận đó, mấy tập sau nữa chúng ta sẽ có cơ hội quay cùng nhau mà, anh bảo đảm sẽ kéo rating về giúp em. Ừ, được rồi, em cũng chú ý nghỉ ngơi, ngủ ngon.” Sau khi cúp máy, trên miệng An Tử Thạch còn treo nụ cười vui vẻ. Bạch Trúc cực kỳ trong sáng và dịu dàng làm khơi dậy mong muốn bảo vệ của cậu ta.
Loa điện thoại khá lớn, An Trọng Anh ngồi gần đó nên tất nhiên là nghe thấy được cuộc nói chuyện của hai người. Bà bưng cà phê lên hớp một ngụm, cười như không cười nói: “Nếu cô nhớ không lầm thì mẹ của cô Bạch Trúc này chen vào gia đình của mẹ Bạch Chỉ Lan nhỉ? Cô ta là một cô con gái riêng?”
An Tử Thạch cau mày nói: “Cô, ân oán của đời trước cô đừng đổ lên người đời sau. Tiểu Trúc không làm gì sai cả.”
“Cô ta không làm gì sai nhưng sự tồn tại của cô ta chính là sai lầm. Một cô con gái riêng còn sống xa hoa hơn cô con gái có cưới hỏi đàng hoàng, từ bé đã muốn gì có đó, debut thì có Bạch gia cho tài nguyên, đóng phim có Bạch gia đầu tư, còn Bạch Chỉ Lan thì muốn mặc một bộ quần áo xinh đẹp còn đợi cô ta bố thí, cô chẳng thấy cô ta có chỗ nào tủi thân cả.”
An Tử Thạch há miệng định bảo vệ Bạch Trúc theo phản xạ nhưng không tìm được câu nào để phản bác.
An Trọng Anh vỗ bả vai cậu, thận trọng nói: “Cô đề nghị cháu xem phòng phát sóng của Bạch Chỉ Lan và phòng phát sóng của Bạch Trúc rồi hẳn đánh giá, người xưa hay nói tai nghe mắt thấy mới là thật, lời người xưa truyền lại không phải không có đạo lý.”
An Tử Thạch không cho bất kỳ lời nhận xét nào, đợi cô mình rời khỏi phòng khách rồi mới lấy điện thoại ra xem lại livestream. Bạch Trúc và mẹ mình đi du lịch ở một thành phố nào đó vùng duyên hải. Hai người ở tại biệt thự ven biển, ngẩng đầu bầu trời bát ngát, cúi đầu là biển khơi rộng lớn, cảnh sắc tuyệt vời. Hai mẹ con Bạch Trúc cưỡi ngựa trong trại nuôi ngựa của mình, ăn tiệc trên du thuyền xa hoa, ngồi trực thăng ngắm cảnh thành phố. Nhà hai người họ ở, nơi bọn họ đi qua, quần áo trang sức của họ, tất cả đều đẹp nhất, xa xỉ nhất.
Cuộc sống của An Tử Thạch cũng như thế này nên không hiểu tại sao người xem bình luận những lời lẽ ác độc đó. Trên đời này, mãi mãi không thiếu những anh hùng bàn phím vĩnh viễn không có bản lĩnh nhưng không chịu được khi người khác sống tốt hơn.
Thế nhưng, lúc cậu mở livestream của Bạch Chỉ Lan ra, thấy ngôi nhà đứng sừng sững ở trong núi sâu, sau khi trông thấy ngôi nhà gỗ nhỏ vừa mộc mạc vừa cổ kính, thoáng chốc biệt thự xa hoa ven biển mất đi sức hấp dẫn. Bạch Chỉ Lan và mẹ cô gặp lại sau lâu ngày xa cách nhưng không có ôm nhau, không có khóc lóc, không có kể cho nhau nghe về những tủi nhục và vất vả mấy năm qua. Hai người họ gặp nhau như hai người xa lạ, rồi gượng ép mình sống chung, bọn họ giao tiếp với nhau bằng những lời lẽ dò xét, thậm chí là làm nhau tổn thương, có điều mỗi lần xảy ra mâu thuẫn đều khiến họ hiểu về nhau hơn.
Hai mẹ con họ không nhắc gì đến vấn đề vật chất, ngày đầu tiên phát sóng đã tẩy trang để mặt mộc, thay ra quần áo đơn giản nhất. Hai mẹ con nghiêm túc hòa hợp cuộc sống lại với nhau, sau đó lặng lẽ ảnh hưởng đối phương, cũng chịu sự ảnh hưởng của người còn lại. Bọn họ không hề khoe khoang bất kỳ món đồ phù phiếm nào, cuộc sống toàn đặt vào việc ăn uống. Trong thôn nhỏ trên núi này, hai mẹ con họ là hai người bình thường nhất, cuộc sống bình thường nhất và cho thấy ý nghĩa của cuộc sống qua những chi tiết nhỏ nhặt.
Thứ bọn họ theo đuổi không phải danh lợi và địa vị, mà là lòng bình yên. Người khác ở trong biệt thự sang trọng, hai mẹ con họ ở trong căn nhà gỗ nhỏ, người khác nuôi ngựa đua thuần chủng, bọn họ nuôi con lừa con. Thế nhưng họ hạnh phúc và vui vẻ hơn bất kỳ ai. Hai người họ giúp nhau tìm được chính mình tốt hơn, từ xa lạ tới thân quen, rồi đến sống nương tựa lẫn nhau.
Họ bắt đầu cuộc hành trình tâm hồn chứ không phải cuộc hành trình xa xỉ, mang đến cho người xem sự giải trí về tinh thần chứ không phải thỏa mãn vật chất. Sau khi xem livestream của Bạch Trúc và Lưu Mạn Ni, có mùi tiền khá tục ập vào mặt khiến người cảm thấy vô cùng phản cảm.
Hai người không hề nói lời xúi giục, chỉ sống cuộc sống vừa bình thường vừa vui vẻ, chẳng khác nào cho Bạch Trúc và Lưu Mạn Ni một cái tát. Các cô dùng hành động nói với người xem, dù có phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, sống tốt cuộc sống của mình là cách chống lại tốt nhất.
Tắt livestream của Bạch Chỉ Lan, mất một lúc lâu mà trong lòng An Tử Thạch vẫn không bình tĩnh lại được. Cậu ta là ảnh đế, một người có diễn hay không cậu ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Vì vậy, cậu ta chắc chắn rằng, Bạch Chỉ Lan mà cậu ta nhìn thấy này không có chút nào là diễn. Cô và cô gái mưu mô trong lòng cậu ta hoàn toàn khác nhau.