Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 274: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (37)
 
Bạch Chỉ Lan ấn thật mạnh tắt cuộc gọi, dặn Tiểu Quả: “Cho ông ta vào danh sách đen.”

Tiểu Quả nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, lo lắng nói: “Chị Chỉ Lan, chị không sao chứ? Chị đừng đau lòng vì ông ta, không đáng.”

“Chị có đau lòng à?” Bạch Chỉ Lan cong khóe môi cười khẩy nhưng phát hiện trên mặt mình ươn ướt, hóa ra khi chết lặng đến cực điểm, ngay cả nước mắt và bi thương cũng đến một cách lặng lẽ như thế. Cô lập tức lấy khăn giấy ra dùng sức lau nước mắt, lau mạnh đến da đỏ lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Chị Chỉ Lan, chị chớ suy nghĩ lung tung, mọi chuyện đều qua rồi. Dì Lâm đối xử với chị rất tốt.” Tiểu Quả định an ủi cô.

“Đối xử với chị rất tốt à?” Bạch Chỉ Lan lắc đầu, vẻ mặt ngày càng chết lặng. Cô lấy gương ra định chỉnh trang khuôn mặt nhưng lại trông thấy mặt An Tử Thạch phản chiếu trên gương. Cậu ta đứng yên trong góc, nhìn cô bằng ánh mắt vừa thâm thúy vừa phức tạp nhìn cô.

“Sao anh tới đây? Trong bếp không có ai thì chuyên viên quay phim quay cái gì?” Bạch Chỉ Lan làm như không xảy ra gì hỏi.

“Con chó và con lừa nhà cô chạy vào bếp trộm thức ăn, chuyên viên quay phim đang quay bọn chúng, trong chốc lát không để ý đến chúng ta đâu. Cô mau về trang điểm đi, dù sao cũng phải che vành mắt sưng đỏ lại.” An Tử Thạch thở dài nói.

“Ừ, anh kéo dài thời gian giúp tôi tí, tôi sẽ ra nhanh thôi.” Bạch Chỉ Lan đón nhận ý tốt của đối phương, xoay người định đi thì nghe An Tử Thạch thận trọng nói: “Bạch Chỉ Lan, xin lỗi cô.”

“Xin lỗi cái gì?” Bạch Chỉ Lan quay đầu lại hỏi.

“Nói chung là xin lỗi. Cô mau đi đi, thời gian của chúng ta có hạn đấy.” An Tử Thạch khoát tay nói.

Bạch Chỉ Lan không có tâm trạng truy hỏi, gật đầu một cái rồi đi mất.

An Tử Thạch nhìn bóng lưng trông đầy đặn hơn nhiều của cô nhưng vẫn có vẻ đơn bạc, từng cơn sóng to dâng trào lên trong lòng cậu ta. Lúc đó khi bọn họ chụp quảng cáo chung, cậu ta từng nói mà không suy nghĩ, mắng Bạch Chỉ Lan lòng dạ xấu xa, thủ đoạn bỉ ổi, vì muốn nổi mà cái gì cũng bán rẻ được. Thế nhưng có ai biết rằng, cô cũng rất ghét mình như thế. Nếu có thể, cô làm sao không muốn tiếp tục đi học chứ? Nếu có thể, làm sao cô không muốn dựa vào người cha mẹ làm nũng?

Nhưng ở trong cái gia đình lạnh lùng vặn vẹo đó, cô chẳng có chỗ đứng, nếu không mau chóng ra ngoài kiếm tiền thì cô phải tiếp tục nhặt lại quần áo và giày cũ của Bạch Trúc dùng, còn bị Bạch Bằng Phi và Lưu Mạn Ni mắng chửi không ngừng.

Nhớ lần trước, Bạch Trúc còn khóc lóc gọi điện cho cậu ta, nói mình đối xử với Bạch Chỉ Lan rất tốt mà chỉ đổi lại sự căm hận chứ không phải lòng cảm ơn. Lúc ấy hắn cũng hùa theo đi theo trách Bạch Chỉ Lan mấy câu, hơn nữa còn dán tấm nhãn “Bạch nhãn lang*” lên người cô. Có điều bây giờ, nhớ lại những lời Bạch Trúc tố cáo, cậu ta còn mỉa mai thì chính là chỉ nghe lời từ một phía, thậm chí còn cảm thấy băn khoăn đau xót cho Bạch Trúc.
 
*Chỉ những người vong ơn bội nghĩa.

Quả thật cậu ta khó mà tưởng tượng được mấy năm qua Bạch Chỉ Lan sống ra sao. Những đứa trẻ khác đều hâm mộ gia cảnh của cô, thế nhưng nào có ai biết lòng cô đã vỡ vụn thành nghìn mảnh. Cô bước vào giới giải trí, bắt đầu nổi tiếng, kiếm được một ít tiền, cuộc sống dần dần cải thiện, khi thấy mình có thể thoát khỏi ảnh hưởng của gia đình thì Bạch Trúc lại tới. Vì nổi tiếng, bọn họ không chút do dự mang cô ra làm đá lót đường, từng bước từng bước đạp lên cô để leo lên trên.

Thử suy nghĩ một chút, khi một người vất vả bò lên từ vực thẳm, nhìn thấy một tia sáng mặt trời, tưởng chừng như được cứu thì lại bị đẩy xuống lần nữa, cô sẽ có cảm giác gì? Nếu như là người khác xuống tay tàn nhẫn như thế thì thôi đi, ngược lại người hết lần này đến lần khác đạp cô xuống chính là người thân của cô, cô có bao nhiêu đau đớn đây?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

An Tử Thạch không cách nào suy nghĩ về nó lâu hơn nữa, cậu ta nhắm mắt lại lắng đọng một lúc lâu mới đè nén được cảm giác đau lòng.

Mấy phút sau, An Tử Thạch quay lại bếp thì thấy Bạch Chỉ Lan đã rửa xong một chồng bát, vừa trừng mắt vừa phàn nàn: “Sao anh đi vệ sinh lâu vậy? Không phải anh cố tình lười biếng đó chứ? Ham Bao và Phi Mao Thoái đã làm vỡ nồi đất mất rồi, tôi đang phạt chúng nó úp mặt vào tường. Chỗ này của bọn tôi quá hẻo lánh, mỗi lần lên trấn không dễ dàng gì, xem ra ngày mai chúng ta không được ăn canh mẹ nấu rồi. Bà có chứng ám ảnh cưỡng chế, nấu canh phải dùng nồi đất và bình sành, tuyệt đối không dùng nồi sắt.”

Trên mặt cô không có nụ cười nhưng ánh mắt thì rạng rỡ trong veo, như là màn tố cáo vở lở vừa rồi chưa từng xảy ra.

Trái tim An Tử Thạch lại nhói đau, chậm rãi bước đến bên cạnh Bạch Chỉ Lan nói: “Hay là lát nữa tôi lái xe lên trấn mua một cái nồi đất mới được không?”

“Thôi, đường ở thôn bọn tôi đã hỏng đến không ra con đường, anh không quen đường xá, buổi tối dễ xảy ra chuyện. Tốt nhất mai hãy mua.”

“Ừm, ngày mai mua. Tôi rửa bát cho, cô qua phòng khách xem TV đi.” An Tử Thạch hoàn toàn không biết giọng mình dịu dàng đến mức nào.

Bạch Chỉ Lan bị cậu ta làm cho da gà nổi đầy người, mà đang ở trước mặt chuyên viên quay phim nên cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể lắc đầu nói: “Hai chúng ta cùng làm. Tôi rửa bằng nước rửa bát, anh rửa sạch lại bằng nước.”

An Tử Thạch vén tay áo lên nói ừ.

Mấy phút sau, An Tử Thạch bắt đầu bắt chuyện: “Thật ra kỹ thuật diễn của cô rất tốt, sau này tiếp tục thử đóng phim đi.”

“Bây giờ tôi muốn sáng tác nhạc hơn. Fan tôi đang giục tôi ra album mới, hơn nữa gần đây tôi cũng có chút cảm hứng.”
 
“Sáng tác cũng tốt, cô rất có tài tăng về âm nhạc. Tôi thích bài hát cô ngẫu hứng sáng tác lần trước, nghe thật ấm áp.”

“Thật không? Bài đó tên là《Ấm áp》, là tôi viết cho mẹ tôi đó.”

“Cô đúng là một cô con gái hiếu thảo và là một ca sĩ giỏi, trong tương lai hẳn còn có thể trở thành một diễn viên xuất sắc. Co rất có tiềm năng.”

Bạch Chỉ Lan không chịu nổi, nheo mắt nói: “An Tử Thạch, anh nói thật đi, có phải anh có gì muốn nhờ vả tôi cho nên mới khen lấy khen để?”

An Tử Thạch nghẹn họng, qua một lúc lâu mới cố nói thật tự nhiên: “Ngày mai tôi muốn ăn cua lông, cô nói dì Lâm nấu cho tôi ăn được không?”

“Anh nói với tôi thì có ích gì, anh đi mà nói với mẹ tôi ấy!” Bạch Chỉ Lan liếc An Tử Thạch.

An Tử Thạch nhìn dáng vẻ  tinh quái của cô, không nhịn được khẽ cười.

Fan của An Tử Thạch vỗ ngực mừng rỡ nói:【Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, thì ra idol dịu dàng như thế là vì tay nghề của mẹ Bạch, tôi còn tưởng rằng anh ấy thích Bạch Chỉ Lan. 】

【Trong một thoáng, tôi cũng nghĩ rằng anh ấy thích Bạch Chỉ Lan. Tôi đã nói rồi, An Tử Thạch là người đàn ông chính trực nhất vũ trụ, đi lên bằng thực lực của chính mình, chắc chắn sẽ không vị váng đầu vì cô gái nào đấy.】

Người xem đua nhau bày tỏ ý kiến, sau đó tặng thưởng, nào ngờ có một bà cụ đột nhiên vọt vào ống kính, nắm lấy tay Bạch Chỉ Lan nói: “Tiểu Lan, mẹ cháu đâu rồi? Mau mau mau, Mai Tử nhà bà không xong rồi, đang đợi mẹ cháu cứu mạng đây!”

Mặt bà cụ đầy nước mắt nước mũi, trên ống tay áo cùng quần còn dính đầy máu, vừa thấy là biết đã xảy ra chuyện lớn.

Nháy mắt phòng livestream nháo nhào, rõ ràng kiểu hóa trang này, sắc mặt này và lượng máu lớn thế, chắc chắn không phải do tổ chương trình sắp xếp.
 
Bạch Chỉ Lan không dám thờ ơ, vội bảo An Tử Thạch tay dài chân dài đi tìm mẹ, sau đó hỏi bà cụ xem đã xảy ra chuyện gì.

Bà cụ lau nước mắt nói: “Số Mai Tử nhà bà khổ quá mà, sắp sinh đến nơi mà chồng nó lại ngã từ giàn giáo xuống chết mất. Công trường bồi thường sáu trăm ngàn tệ tiền an ủi nhưng bị anh chồng nó lấy hết, chẳng để lại đồng nào cho nó và đứa nhỏ chưa ra đời. Nó đuổi theo xuống thôn đòi tiền, bị anh chồng nó cầm chổi đuổi đi, còn đi nói lung tung với mọi người rằng Mai Tử lăng nhăng, đứa bé trong bụng Mai Tử không phải của em trai gã, không tư cách đòi tiền. Mai Tử nhà bà không cãi lý được, sau khi về nhà nghĩ quẩn uống thuốc phá thai, muốn giết đứa nhỏ. Nhưng khi đứa bé thật sự không xong rồi thì nó hối hận, xin bà đưa nó đi bệnh viện. Một bà lão gần đất xa trời như bà, đưa nó đi bệnh viện kiểu gì đây! Tiểu Lan, mẹ con rất tốt bụng, y thuật cũng hay, xin mẹ cháu cứu Mai Tử nhà bà đi, nó chảy rất nhiều máu, không cầm máu được!”

Bà cụ hết sức đau lòng, lại bị hoảng không nhỏ, đứng cũng đứng không vững nữa.

Bạch Chỉ Lan vội đỡ bà cụ sang phòng khách nghỉ ngơi, bảo Tiểu Quả trông bà cụ, sau đó chạy đi tìm mẹ.

“Nhanh lên, nhanh lên, nhà của bà cụ Phương có chuyện rồi!” Bạch Chỉ Lan ở xa xa vẫy tay với Lâm Đạm.

Lâm Đạm tìm bà cụ hỏi rõ tình hình, sau đó xách theo hòm thuốc nhanh chóng đi qua nhà bà cụ, An Lãng đi sát theo sau bà. An Trọng Anh và Bạch Chỉ Lan đỡ bà cụ đi từ từ, sợ làm bà cụ ngã. Bên kia đã có một người nằm rồi, bên này không thể xảy ra chuyện nữa.

An Tử Thạch muốn đuổi theo dì Lâm nhưng không yên tâm về Bạch Chỉ Lan và cô mình, chỉ có thể chạy qua chạy lại, giống như kiến bò trên chảo nóng. Hành động của cậu ta rất buồn cười, nhưng người xem lại cười không nổi. Trên đời có rất nhiều chuyện bất hạnh, điều này ai cũng biết, nhưng khi nó xảy ra với mình, không ai có thể bình tĩnh xử lý được.

【Lần trước tôi nhìn thấy bà cụ và cô con gái bà rồi. Bụng to như thế, chắc là bảy tám tháng rồi? Uống thuốc phá thai, không cẩn thận sẽ bị rong huyết, phải đến bệnh viện phá thai!】

【Rong huyết đáng sợ lắm, chậm trễ chút thôi là chết người!】

【Mẹ Bạch Chỉ Lan có thể trị bệnh này à? Là rong huyết thì phải mau đưa đến bệnh viện đi chứ? Trễ nải mãi sẽ chết người đó! Không nói đùa đâu, giờ không phải lúc khách mời thể hiện, mạng người đó! Tổ chương trình nhiều người như thế sao không ai nhắc nhở một câu vậy? Lúc này còn quay quay chụp chụp, quay con mẹ mấy người! Việc mấy người nên làm bây giờ là lấy điện thoại gọi 120! Gọi xe cấp cứu đến!】

【Chỗ này khá hẻo lánh, cách nội thành rất xa, xe cấp cứu đến cũng trễ rồi! Biện pháp tốt nhất là mau lái xe đưa người đi, không cần chờ!】

【Mẹ Bạch Chỉ Lan có một chiếc xe, nhưng bà không nghĩ tới việc đưa người bệnh đi đến bệnh viện lớn mà ngược lại mang theo hòm thuốc chạy tới cứu người! Bà ta đây là đùa giỡn tính mạng của người khác! Rong huyết chỉ có thể đưa vào phòng phẫu thuật làm thuyên tắc động mạch, lúc cần thiết còn phải lấy thai nhi ra, cắt bỏ tử cung, Trung y không thể nào trị được! Lúc này chậm một giây là bệnh nhân gần cái chết một bước!! Tôi luôn cho rằng mẹ Bạch Chỉ Lan là người phụ nữ giỏi giang điềm tĩnh, giờ xem ra là tôi đánh giá cao bà ta  rồi!】

【Mọi người còn bình luận gì nữa, mau đi khiếu nại tổ chương trình, để bọn họ gọi 120, sau đó đưa người đi bệnh viện. Bên kia xe cấp cứu chạy đến đây, bên này chạy xe nông qua, kịp lúc gặp nhau trên đường là bệnh nhân có thể được cứu kịp thời, còn có hy vọng!】

【Không dùng xe nông được, xe nông bị lọt gió, còn rất xóc nảy, làm rong huyết nặng hơn!】

【Mẹ nó, tôi không đợi được nữa, tôi tự lái xe đi!】

【Đợi đã, hình như đạo diễn đang lái xe địa hình tới kìa, chúng ta xem tình hình chút đã.】

Phòng livestream nhốn nháo lên, gần như tất cả mọi người đều quan tâm đến sống chết của thai phụ nọ. Mặc dù cô ấy chỉ lộ mặt có một lần, chưa từng xuất hiện cùng ai khác nhưng lại khiến mọi người thương cảm, ngay cả kênh tin tức CCTV cũng gọi điện cho nền tảng Liệp Ưng và tổ chương trình, lo ngại về sự phát triển của vấn đề và bắt bọn họ không được dùng mạng người để tạo hiệu ứng, nếu không sẽ bị phong sát.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui