Chương 275: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (38)
Khi Lâm Đạm đến nhà bà cụ Phương, tất cả ông cụ bà cụ trong thôn đều tới, còn có mấy đứa nhóc trốn ở ngoài sân thò đầu vào ngó dáo dác, trông mặt hết sức sợ hãi.
“Trời ạ! Tiểu Lâm tới rồi! Nhanh nhanh, đừng cản ở cửa, để Tiểu Lâm vào!” Một cụ già bê một chậu máu đầy lo lắng đi ra, nhìn thấy Lâm Đạm thì không khỏi vui mừng.
“Tiểu Lâm, cuối cùng cháu cũng đến, mau vào đi, Mai Tử chảy quá trời máu, bác đổi hai chậu nước rồi, đệm nó cũng thấm đầy máu, trông không ổn đâu. Đứa nhỏ thật đáng thương, cháu phải cứu nó đấy!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cháu nói xem sao mà nó nghĩ quẩn như vậy, đứa bé cũng đã bảy tám tháng, sắp sinh đến nơi, nó nói không cần thì không cần, giờ sợ là hối hận cũng đã muộn. Chỉ là không có tiền thôi mà? Đám già này cũng làm gì có tiền chứ? Vẫn sống rất tốt đây.”
“Mấy người đừng lảm nhảm nữa, mau để Tiểu Lâm vào.”
Trong khi nhóm ông bà cụ tranh nhau nói chuyện thì Lâm Đạm đẩy cửa vào phòng gạch tối. Chuyên viên quay phim là đàn ông, không đi theo vào được, chỉ có thể nói lớn: “Cô Lâm, các cô nhanh đưa thai phụ đến bệnh viện lớn đi thôi, chuyện này không phẫu thuật không được!”
Lâm Đạm lắc tay nói: “Không cần đâu, để tôi xem tình hình trước đã.” Nói xong khép cửa phòng lại, che tầm mắt của mọi người.
An Lãng đứng ở bên ngoài chờ, vẻ mặt có chút lo lắng nhưng không hề hoảng loạn. Y đã liên hệ với trực thăng viện trợ, nửa tiếng nữa là đến.
Người xem trong phòng livestream không rõ nội tình, vì thế giận dữ nói:【Giây phút sinh tử rồi chuyên viên quay phim còn gọi cái rắm! Anh ta mau vọt vào trong đưa người đi đi chứ!】
【Mẹ Bạch Chỉ Lan đúng là điếc không sợ súng! Thai phụ đã chảy hai chậu máu rồi, bà còn chạy vào xem tình hình trước. Xem con mẹ bà chứ xem xem cái gì! Có biết là trễ vài phút thôi, người ta sẽ chết không?】
【Quá tức, quá tức mà! Còn tức hơn cả vụ tai nạn xe buýt! Lại còn là một đồ điên không xem mạng người khác ra gì!】
【Mẹ kiếp tôi đã gọi điện thoại báo cảnh sát! Đây là mưu sát đấy có biết không? Mưu sát đó!】
【Tôi cũng gọi 110!】
【Tôi cũng gọi!】
Càng ngày, người xem càng kích động, có người gọi điện thoại báo cảnh sát bắt Lâm Đạm; cũng có người gọi điện cho cấp cứu, để bệnh viện đến đưa thai phụ đi, còn có người báo cáo nền tảng Flacon vi phạm pháp luật.
Chuyện vô cùng khẩn cấp, Lâm Đạm không có thời gian suy nghĩ nhiều như thế, nhưng An Lãng thì đã đoán được phần lớn phản ứng của người xem. Thấy chuyên viên quay phim định tắt máy quay, y trầm giọng nói: “Mở máy lên, tiếp tục quay.” Càng là lúc nguy khắc, càng phải để cho người xem nhìn thấy rõ ràng từng hành động của Lâm Đạm, tránh để bọn họ không thấy lại mắng mỏ Lâm Đạm. Bởi vì y tin chắc rằng, nếu không nắm chắc mười phần, Lâm Đạm sẽ không lấy mạng người ra đùa. Lâm Đạm tốt bụng là thật, giỏi y thuật cũng là sự thật, y hết sức tin tưởng Lâm Đạm.
Chuyên viên quay phim không dám tin hỏi: “Đã vậy rồi chương trình chúng ta có cần phải quay tiếp không?”
“Quay.” An Lãng ra lệnh chắc như đinh đóng cột, sau đó gọi điện thoại cho giám đốc điều hành của nền tảng Falcon và đài truyền hình XX, bảo bọn họ không được cắt nguồn tín hiệu, “Cho tôi 30 phút, tôi đã gọi trực thăng viện trợ. Tôi lấy danh dự và cổ phần của tôi ở quý công ty đề nghị tiếp tục cho livestream. Sau 30 phút, nếu sự việc chuyển biến xấu, tôi tự nguyện từ bỏ cổ phần của mình, mọi người có thể ghi âm lại làm bằng chứng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Lãng có cổ phần ở cả hai công ty, cộng lại hơn hàng tỷ, có ai mà không muốn nuốt? Nếu xảy ra chuyện chắc chắn sẽ có người phía dưới chịu trách nhiệm, nền tảng phải khắc phục trong một thời gian thì cũng dễ thôi, được nhiều hơn mất. Nghĩ thế, hai giám đốc cấp cao đã đồng ý.
Người xem cực kỳ tức giận, mắng:【An Lãng, con mẹ nó tám đời tổ tiên của ông! Bây giờ đã là lúc nào rồi hả? Giờ có người sắp chết đấy, ông còn bảo chuyên viên quay phim tiếp tục quay, có ý gì? Chẳng trách ông thích mẹ Bạch Chỉ Lan, hai người đều là đồ điên! Mấy người đây là ăn bánh bao thịt người đấy!】
【Tôi muốn chui vào màn hình đánh hai người bọn họ một trận! Tại sao trên đời này tồn tại người cố chấp và ngu ngốc như thế chứ? Mấy người không phân biệt được nặng với nhẹ, gấp và không gấp ư? Nên phải biết tiến biết lùi, chuyện này không phải ai cũng dính vào được đâu! Lỡ như thai phụ xảy ra chuyện, trách ai đây?】
Khi cảm xúc giận dữ dâng lên trong lòng người xem, cuối cùng tổng đạo diễn cũng chạy đến, huơ chìa khóa xe trong tay hô: “Thai phụ đâu? Mau đưa ra đây, giờ chúng ta lập tức đến bệnh viện!”
Cửa được mở ra, Lâm Đạm đi ra với đôi tay đầy máu, bình tĩnh như ngày thường nói: “Đi từ đây đến thành phố, nhanh nhất cũng phải ba tiếng, thai phụ chảy máu rất nhiều cực kỳ nghiêm trọng, nếu không cầm máu trước, có thể chết trên đường. Tôi phải cầm máu giúp cô ấy trước đã.”
“Cô định cầm máu thế nào?” Tổng đạo diễn cũng biết nếu không cầm máu kịp, đừng nói ba tiếng, chỉ năm phút thôi cũng chưa chắc thai phụ chịu được.
Trong lúc hai người nói chuyện, giọng Mai Tử yếu ớt vang lên từ trong phòng: “Chị Lâm, xin chị nhất định phải cứu con của em, em hối hận lắm! Em muốn nó sống!”
Người xem nghe thấy thế nước mắt tuôn ra, còn Lâm Đạm thì chỉ khẽ đáp “Ừ” một tiếng, thái độ bình tĩnh khiến cho người ta giận điên lên. Người xem lại mắng chửi Lâm Đạm một trận, màn hình đầy những biểu tượng ngôi sao hài hòa, có thể tưởng tượng được những lời này đó khó nghe cỡ nào, độc ác ra sao. Ấn tượng tốt của người xem đối với bà được tích lũy mấy ngày trước đó, trong mấy phút ngắn ngủi này đã tàn thành mây khói.
Hốc mắt tổng đạo diễn đỏ lên, lập tức nói: “Dù sao đi nữa, chúng ta đưa người lên xe trước rồi nói sau.”
“Bây giờ không được động vào cô ấy, động một cái thôi là máu sẽ chảy ra nhiều hơn.” Lâm Đạm đi đến cái ao ngoài sân rửa sạch máu trên tay.
Các ông cụ bà cụ nghe thấy thế, vội ngăn tổng đạo diễn và mấy nhân viên ông mang đến ở ngoài phòng gạch, không cho bọn họ vào đưa người đi. Chuyên viên quay phim biết rõ không nên quay lúc này nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng áp bức của An Lãng, không thể không tiếp tục quay.
Người xem phát điên tại chỗ, nói lời không nên nói:【Mẹ nó! Đám già này có biết mình đang làm gì không? Mấy người đang đẩy cơ hội sống duy nhất của Mai Tử ra xa đó! Các bà chẳng khác gì mẹ Bạch Chỉ Lan, đều phạm tội giết người!】
Dư luận chính là như thế, cho dù bệnh của Mai Tử là do cô ấy nghĩ quẩn tự làm tự chịu nhưng chỉ cần có người nhúng tay vào thì đó là trách nhiệm của người đó. Đôi lúc, không phải mọi người không phân biệt được trắng đen, chỉ là bị trói buộc bởi thói quen đạo đức. Xuất phát điểm của Lâm Đạm là tốt, tâm cũng tốt, nhưng có ai quan tâm chứ? Nếu người này chết trong tay Lâm Đạm thì là do bà sai.
Lâm Đạm mặc kệ nhân tính là gì, cũng không quan tâm hậu quả ra sao, việc này bà dám nhúng tay vào hiển nhiên là vì bà nắm chắc trăm phần trăm. Sau khi nhanh chóng rửa sạch máu trên tay, Lâm Đạm lấy cồn lau cẩn thận các ngón tay, sau đó mở hòm thuốc, lấy một cái hộp dẹp ra, trong hộp đựng một bộ kim châm dài ngắn, to nhỏ khác nhau, đây là do Lâm Đạm đặc biệt tìm thợ thủ công chế tạo.
Sau khi khử trùng từng cây kim xong, Lâm Đạm lại vào phòng gạch tối.
Tổng đạo diễn bị mấy bà cụ ôm tay ôm chân không thể cử động được, đành phải hét lớn lên: “Lâm nữ sĩ, không thể trì hoãn tiếp nữa! Mạng người là chuyện lớn, cô không nắm chắc thì đừng nhúng tay vào!”
Trong khi nói chuyện, lại thêm một chậu máu được mang ra ngoài, tiếng kêu cứu của Mai Tử cũng dần nhỏ đi, cuối cùng lặng thinh.
Mặt tổng đạo diễn trắng bệch, trong lòng không ngừng nghĩ thầm: Xong rồi xong rồi, sợ là thai phụ này đã chết, lần này tiêu thật rồi! Lão Kim, mày lên kế hoạch chương trình gì không lên cứ muốn lên kế hoạch livestream, lần này có người chết trong chương trình, còn có liên quan trực tiếp đến khách mời, tao xem mày làm sao đây! Thế nào tổng cục ba ba cũng đập bát cơm của mày!
Nghĩ đến đây, đầu gối tổng đạo diễn mềm nhũn nhưng mông ngồi dưới đất không đứng dậy nổi.
Người xem thấy ông hết sức đáng thương, không cấm đồng cảm nói:【Danh tiếng một đời của đạo diễn Kim mất hết rồi! Ông ấy thật xui xẻo, đang sống sờ sờ bị mẹ Bạch Chỉ Lan kéo chết chung!】
【Lát nữa tổng cục ba ba tới, tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong chương trình này đều không chạy thoát!】
【Tức điên người, rõ ràng có thời gian cứu người mà mẹ Bạch Chỉ Lan và mấy bà cụ kia không chịu cứu! Ngu dốt!】
【Mấy người đừng đổ toàn bộ trách nhiệm cho mẹ Bạch Chỉ Lan, tôi nói lời công bằng này, mẹ Bạch Chỉ Lan tới chưa được mấy phút thai phụ đã chảy hai chậu máu, hơn nữa vẫn chưa ngăn được rong huyết. Coi như không trì hoãn, đưa người lên xe đi bệnh viện, đi không quá hai dặm* kết cục vẫn thế thôi! Thai phụ chết không liên quan đến bà!】
*1 dặm = 500m.
【Đúng đó, sức người có hạn. Máu chảy quá nhiều, căn bản không gắng gượng được bao lâu, trừ khi có Đại La thần tiên tới, nếu không thì chẳng ai cứu được Mai Tử đâu! Đây chính là cuộc sống ở nông thôn xa xôi hẻo lánh, giao thông không thuận tiện, người bị bệnh, kéo người đi kéo chết người ta luôn!】
【Đừng có giúp mẹ Bạch Chỉ Lan tẩy trắng! Bà ta không có chứng chỉ hành nghề, chữa chết người ta, đây là sự thật, bà phải chịu trách nhiệm hình sự! Lần này thế nào bà ta cũng phải ngồi tù!】
【Theo luật pháp của nước mình, không có chứng chỉ hành nghề mà chữa chết người, có thể bị xử mức cao nhất đến mười năm tù!】
【Vừa! Đây là cái giá bà phải trả vì xem thường mạng người!】
Trong lúc người xem tức giận chỉ trích, cuối cùng bà cụ Phương cũng được An Trọng Anh và Bạch Chỉ Lan đỡ vào cửa, mở miệng ra là hỏi ngay: “Mai Tử nhà tôi đâu rồi?”
“Còn ở trong, không sao đâu.” Một vị bà cụ khác an ủi.
“Cái gì mà không sao hả? Vừa rồi còn nói chuyện, giờ chẳng nghe thấy gì cả. Sợ là người đã chết rồi!” Tổng đạo diễn khóc rống lên như trẻ con, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Bà cụ Phương sợ hết ngất đi, mắt vừa nhắm là lập tức ngã xuống đất.
Chuyên viên quay phim do dự ấn tắt máy quay nhưng lại nghe An Lãng trầm giọng nói: “Tiếp tục quay, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.”
Chuyên viên quay phim rút tay về, hạ giọng thật nhỏ nói: “An tổng, thứ cho tôi nói thẳng, giờ đã có người chết, hơn nữa còn ở ngay trước mặt người xem cả nước, chuyện này quá lớn, e là đến cả ngài cũng không gánh được đâu.”
Chuyên viên quay phim vừa dứt lời thì nghe thấy Bạch Chỉ Lan kích động quát lên: “Anh nói gì?”.
“Có người chết? Nhưng mẹ tôi còn ở trong đó mà!” Không ai hiểu rõ nhân tính và dư luận độc ác đến mức nào hơn cô. Trong thế giới tự do ngôn luận này, một khi dư luận bùng lên, giết chết một người là chuyện vô cùng đơn giản.
Đầu gối Bạch Chỉ Lan mềm nhũn, thiếu chút nữa cũng khuỵu xuống nhưng được An Tử Thạch âm thầm bắt lấy cánh tay, kéo cô lên.
“Trước đừng hoảng, vào xem tình hình đã.” Cậu ta nói nhỏ đến mức khó mà nghe được.
Bạch Chỉ Lan ấp úng gật đầu, sau đó chạy vào phòng gạch, tay mới vừa đụng đến ván cửa, một bà cụ đi ra, cười hì hì nói: “Máu ngừng chảy rồi, thêm hai người vào giúp Mai Tử lau máu trên người đi, lát nữa đưa nó đi bệnh viện.”
Lâm Đạm đi theo sát phía sau, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như cũ.
“Cô ấy không sao chứ ạ?” Bạch Chỉ Lan run rẩy nói.
“Không sao, bên trong toàn mùi máu, một cô gái như con tốt nhất đừng vào.” Lâm Đạm khoát tay nói.
Bạch Chỉ Lan cũng không để ý, xoay người vào trong nhìn một cái, sau đó trượt theo khung cửa trượt ngồi xuống đất, thở phào một hơi.
Thấy phản ứng của cô như vậy, tổng đạo diễn, An Tử Thạch và An Trọng Anh bối rối, ngay cả người xem lòng đầy phẫn mộ cũng bối rối.