Chương 286: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (49)
Cơ thể Nhiếp Hải Thành thật sự không khỏe, dạo qua một vòng nhà kính trán đã đổ mồ hôi lạnh, tay chân phát run. Nếu không có Nhiếp Vinh luôn giúp ông ta cản máy quay, e là dáng vẻ chật vật này đã bị người xem phát hiện từ lâu. Mười lăm phút sau, Lâm Đạm giải vây nói: “Vừa rồi cụ nói còn có việc gấp phải làm, giờ đã gần 12 giờ, cháu không giữ cụ lại nữa.”
“Ừ, vậy ông già này đi trước, nếu cô bạn này đổi ý muốn bán hoa, nhất định phải cho tôi biết đấy.” Nhiếp Hải Thành lịch sự tạm biệt, sau đó được cháu trai đỡ lên xe ô tô. Nhưng lúc bước chân lên không biết tại sao ông lảo đảo một chút, thiếu chút nữa té ngã.
Nhiếp Vinh lo đến mặt mày đỏ bừng, còn người lòng dạ khó lường nào đó thì nhìn chằm chằm màn hình máy tính cười mỉa hả hê.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi không sao, lớn tuổi rồi thị lực không tốt lắm, không nhìn thấy ở đây còn có một cái bàn đạp.” Nhiếp Hải Thành quay đầu lại mỉm cười với Lâm Đạm, thoạt nhìn tâm trạng không tệ.
Lâm Đạm gật đầu nói: “Cụ chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Ôtô lăn bánh đi mất, sau khi rời khỏi thôn Tiểu Điền, Nhiếp Hải Thành lập tức mở hộp gỗ, lấy một viên thuốc to bằng hạt đậu ra.
Nhiếp Vinh ngập ngừng nói: “Ông nội, ông thật sự muốn uống thuốc này ạ? Lỡ như bên trong có thịt người với phân chuột thì phải làm sao?” Nói tới đây kết hầu hắn ta giật giật, có chút buồn nôn.
Ngồi máy bay mất mấy tiếng, ngồi ô tô thêm mấy tiếng nữa, lại ở trong nhà gỗ nhỏ một tiếng, còn đi mấy vòng nhà kính, cơ thể Nhiếp Hải Thành đã sớm không chịu nổi nữa. Mặt ông ta lúc này vàng như nghệ, thở mạnh như trâu, ngực phập phồng dữ dội, giống như lúc nào tim cũng có thể nổ. Ông ta muốn nói chuyện nhưng mở miệng lại thở ra một hơi.
Một hơi này dính mùi nội tạng thối rữa, xông đến hốc mắt Nhiếp Vinh đỏ bừng. Hắn ta không chê ông nội thối, bởi vì hắn biết, chỉ có người sắp chết mới thế này, bên trong người bọn họ đã bắt đầu thối rữa, dù có chữa trị bằng bất kỳ kỹ thuật nào cũng không thể thay đổi sự thật.
Người già rồi sẽ chết, đây là quy luật tự nhiên không thể chống lại.
“Chú Lý, chú lái xe nhanh một chút!” Nhiếp Vinh vội vàng hô lên, sau đó ôm lấy cơ thể gầy yếu của ông nội, cổ vũ từng chút: “Ông nội, ông cố chịu chút, chúng ta sắp về rồi tới rồi. Cháu gắn máy thở cho ông, ông mở miệng ra đi.”
Khi người ta bị sốc sẽ cắn chặt răng không tự chủ, cho nên Nhiếp Hải Thành không biết nên há miệng như thế nào. Ông ta dùng hết sức trừng mắt nhìn viên thuốc trong tay, ánh mắt tràn ngập khát vọng sống. Nhiếp Vinh không đành lòng, cuối cùng lấy một viên thuốc, cạy hàm răng cắn chặt của ông ta mình ra bỏ thuốc vào, sau đó từ từ cho ông ta uống nước. Cũng không biết viên thuốc kia làm bằng gì, mới vừa vào miệng không bao lâu sau biến thành chất lỏng màu nâu, theo cổ họng vào trong dạ dày.
Nhiếp Hải Thành nhắm mắt lại, giống như đang thả lỏng nhưng cơ thể vẫn còn run rẩy. Nhiếp Vinh lấy điện thoại ra gọi cho cấp dưới mình tín nhiệm, bảo bọn họ cử trực thăng đến đón người.
Tin ông nội bị bệnh nặng là do bên bác sĩ riêng tiết lộ ra ngoài, thậm chí đến cả bệnh án và hồ sơ y tế cũng bị bọn họ bán cho người bụng dạ khó lường nào đấy. Cho nên khi đi ra ngoài, có nói gì Nhiếp Hải Thành cũng không cho cháu trai đưa nhân viên y tế theo. Nhưng hiện tại là tình huống khẩn, Nhiếp Vinh không quan tâm người ngoài suy đoán như thế nào, hắn ta chỉ muốn ông nội sống.
Điện thoại reo rất lâu mới kết nối được, bên kia vừa mới “Alo” một tiếng, một bàn tay già nua nhưng có lực nắm lấy cổ tay Nhiếp Vinh, ép hắn cúp điện thoại.
Nhiếp Vinh sợ hoảng hồn, quay đầu lại nhìn mới phát hiện ông nội thế mà không sao, đang cầm một chai nước suối uống ừng ực, sau đó thở dài. Tiếng thở dài mang theo mùi thuốc nồng, hoàn toàn làm giảm đi mùi hôi của ông.
“Ông nội, ông, ông không sao chứ?” Nhiếp Vinh không dám tin vào mắt mình. Một khi ông nội phát bệnh sẽ vào ICU, còn mấy lần nhận thư thông báo bệnh tình nguy kịch. Mấy năm nay, hắn ta không còn nhớ rõ mình đã đưa ông nội vào bệnh viện bao nhiêu lần. Nhưng lần này, ông nội không cần đeo mặt nạ dưỡng khí, không cần ống lọc máu, thậm chí không cần phẫu thuật, chỉ uống một viên thuốc đã tỉnh lại, điều này quả là kỳ diệu.
“Bổ Thiên Hoàn, tên đã bá đạo, dược hiệu còn bá đạo hơn!” Nhiếp Hải Thành vặn mở thêm một chai nước suối, thở dài nói: “Thuốc này giống như lửa, đốt từ dạ dày ông đến tứ chi và máu ông, cháu sờ thử xem, tay của ông bây giờ rất nóng, ông phải cởi bớt một lớp áo ra.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là cuối thu, nhiệt độ khoảng mười độ, cũng không lạnh lắm nhưng Nhiếp Hải Thành đã phải mặc áo lông và đồ lót giữ ấm, trong xe còn phải mở điều hòa. Bởi vì sức sống của ông ta đã bị chặt đứt, máu cũng lạnh dần, không cách nào cung cấp nhiệt cho ông ta. Nhưng bây giờ, gương mặt ông hết sức hồng hào, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng nhưng không phải vì suy yếu, mà là vì sức sống quá mạnh mẽ, không ngừng cọ rửa khắp người ông.
Nhiếp Vinh đưa tay ra sờ, phát hiện đúng thật là đầu ngón tay luôn lạnh như băng của ông nội vô cùng ấm áp.
“Ông đừng cởi quần áo, cẩn thận bị cảm! Ông bị cảm một cái là phải vào ICU!” Nhiếp Vinh còn chưa dứt lời, Nhiếp Hải Thành đã cởi áo lông ra, khoát tay cười ha hả: “Tiểu Vinh, đó giờ ông nội cháu chưa từng thoải mái thế này! Bổ Thiên Hoàn thật sự có thể vá trời, cháu nói xem thế thì Đại Tạo Hoàn kia có hiệu quả như thế nào? Cháu đưa điện thoại cho ông, ông đi giục bọn họ.”
Nhiếp Vinh ngớ ra đưa điện thoại qua.
Nhiếp Hải Thành luôn miệng dặn người thân tín mau tìm đủ thuốc, cuối cùng chậm rãi nói: “Đừng đợi đến khi dì Lâm cháu làm xong thuốc bên chúng ta mới bày tỏ lòng thành, như thế không lịch sự. Bắt đầu từ bây giờ, trong tay cháu có tài nguyên gì cứ cho Bạch Chỉ Lan hết, biết chưa?”
Nhiếp Vinh đang định gật đầu, Nhiếp Hải Thành lại đổi ý, xua tay nói: “Không được, cũng không thể tài nguyên gì cũng đưa qua người bên đó, phải đưa tài nguyên tốt nhất. Cháu cẩn thận chọn một cái đưa qua đấy, đừng làm mất mặt mình.”
“Ông nội cháu hiểu rồi, chỉ cần ngày nào Nhiếp thị chúng ta vẫn còn, cháu bảo đảm Bạch Chỉ Lan ở trong giới giải trí sẽ không thua thiệt ai.” Nhiếp Vinh nói như đang thề.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn ta cũng không tin Trung y thần kỳ đến vậy. Một viên thuốc mà thôi, thế nhưng ông nội như ăn tiên đan, nếu bào chế được Đại Tạo Hoàn, hiệu quả sẽ như thế nào đây? Mình còn trẻ, mình có thể uống được không? Nếu mình liên tục uống thuốc trong trạng thái khỏe mạnh thì mình có thể sống được bao lâu?
Rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn ta, nhưng hắn ta cũng không ngại xếp Lâm Đạm vào vị trí đầu tiên trong danh sách giao thiệp. Trên đời này cái gì cũng mua được bằng tiền, chỉ có mạng là không mua được. Nhưng nếu có người có thể cho mình mạng thứ hai, thứ ba, thậm chí vô số mạng mới, mình nên làm gì bây giờ?
Tất nhiên là đưa người đó lên đàn thờ cúng! Nghĩ đến đây, Nhiếp Vinh nhíu chặt đôi mày rậm, có chút buồn phiền vì khi còn ở nhà gỗ nhỏ mình không đủ tôn kính với Lâm Đạm. Nếu sớm biết bà thật sự có bản lĩnh, hắn ta vừa vào cửa là bày ra tư thế khiêm tốn nhất.
Nhiếp Hải Thành nhìn thấu lòng Nhiếp Vinh, vừa thoải mái uống nước vừa cười khẽ an ủi: “Đừng suy nghĩ nữa, dì Lâm cháu thương con gái mình nhất, cháu đối xử với Bạch Chỉ Lan tốt một chút, cô không cần cháu cố bám víu cũng sẽ nhận ra tình cảm của cháu.”
“Cháu hiểu rồi ông nội. Nếu cháu nhớ không nhầm, mấy ngày nữa là lễ trao giải Golden Melody Awards, lúc trước hình như Bạch Chỉ Lan có được đề cử, nhưng sau đó vì nhiều tin tức tiêu cực quá nên bị người ta chèn ép, cháu gọi cho ban tổ chức, bảo bọn họ công bằng không được thiên vị.” Nhiếp Vinh lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Hắn ta dùng sáu chữ “Công bằng không được thiên vị” để mô tả việc Bạch Chỉ Lan vào vòng quả thật không sai. Bạch Chỉ Lan debut ba năm, doanh số album đã vượt qua hàng triệu từ lâu, có một không hai trong ngành công nghiệp thu âm. Nếu cô không nhận được “Nữ ca sĩ được hoan nghênh nhất hàng năm”, còn ai có thể nhận được? Cô thu ở chỗ không có ô dù chống lưng, tính cách lại quá thẳng thắn, không biết kiềm chế.
Nhiếp Hải Thành cũng mặc kệ mấy bài viết bên ngoài, nói thẳng: “Nói với ban tổ chức, nếu Bạch Chỉ Lan không được nhận thưởng, Nhiếp thị chúng ta sẽ dừng tất cả tài trợ.”
Nhiếp Vinh vui vẻ đồng ý.
Bạch Chỉ Lan mới tháo gỡ khúc mắc, còn chưa kịp làm hòa với mẹ đã bị An Lãng đưa đi, trong lòng cực kỳ khó chịu. Đường núi lầy lội nhưng cô vẫn nhấc cao chân đi, biểu cảm có chút nặng nề.
An Tử Thạch thì đi bên cạnh Bạch Chỉ Lan với thái độ kỳ lạ, thỉnh thoảng đỡ eo cô, nắm cánh tay cô, sợ cô bị ngã. Thấy phía trước là sườn dốc, cậu ta lập tức ngồi sụp xuống, dịu dàng nói: “Lan Lan cô lên đây, tôi cõng cô.” Cuối cùng Bạch Chỉ Lan cũng tỉnh hồn lại, sợ hãi nói: “Anh gọi tôi là gì?”
“Tôi không thể gọi cô là Lan Lan à?” An Tử Thạch nghiêm túc bổ sung: “Fan cô đều gọi vậy mà.”
“Anh có phải fan tôi đâu! Ồ, tôi biết rồi, có phải anh đang thương hại tôi không? Tôi bị bệnh trầm cảm chứ không phải bệnh nan y. Anh biết không, bây giờ tôi đã khá hơn nhiều rồi, mấy năm nay mẹ tôi không có bỏ rơi tôi, bà ấy luôn nhớ tôi, yêu tôi, bò từ vũng bùn ra vì tôi, trở nên vô cùng mạnh mẽ. Chỉ cần nghĩ đến điều đó là tôi không còn ghét bản thân nữa. Tôi không muốn ở đây mãi, tôi muốn về nhà với bà ấy.” Bạch Chỉ Lan vừa nói xong hốc mắt lại đỏ lên.
An Tử Thạch thở dài một hơi, sau đó bàn tay giữ sau đầu cô, an ủi: “Đừng khóc, tôi không có thương hại cô, chỉ đơn giản là tôi thích cô thôi.” Đây là lần đầu tiên cậu ta bày tỏ trước ống kính rằng mình thích một nữ sinh. Nhưng lạ là, thế mà fan cậu ta cũng không thấy ác cảm. Chỉ cần nhìn thấy hình ảnh Bạch Chỉ Lan và Lâm Đạm ôm nhau tâm sự thì ai cũng không thể ghét được cô gái bên ngoài gai góc nhưng bên trong như đóa hoa nở rộ.
An Lãng đứng ở trên sườn dốc hô: “An Tử Thạch, Lan Lan, có chuyện gì vậy?”
Bạch Chỉ Lan quên khóc, xấu hổ nói: “Tại sao đến cả An tổng cũng gọi cháu là Lan Lan?”
“Cháu đừng gọi chú là An tổng, gọi là chú An đi. Lên đây, chú kéo cháu.” An Lãng đưa tay ra.
Bạch Chỉ Lan đi vòng qua An Tử Thạch, mượn sức An Lãng leo lên sườn dốc. Khi đi gần đến, cô tắt micro hạ nhỏ giọng hỏi: “Chú An, ông cụ Nhiếp tới tìm mẹ cháu làm gì thế? Có gây phiền phức cho mẹ cháu không?”
“Không có gì đâu, cháu phải tin tưởng mẹ mình. Hơn nữa còn có chú ở đây, chú không để hai người xảy ra chuyện.” An Lãng xoa đầu Bạch Chỉ Lan, mỉm cười cực dịu dàng.
【Ối trời ơi! An tổng cười dịu dàng quá! Nhìn ánh mắt An tống chẳng khác gì ánh mắt người cha, đây là thật sự xem Bạch Chỉ Lan là con gái mình rồi?】
【Suốt đường đi, khi thì An Tử Thạch làm trò khi thì cầm gậy chống, cũng thương yêu Bạch Chỉ Lan như em gái ruột. Thật hâm mộ Bạch Chỉ Lan, thoáng cái có thật nhiều người thân!】
Người xem chống cằm nhìn cảnh này, cảm giác trái tim tan chảy.
Nội tâm Bạch Chỉ Lan cũng dao động dữ dội nhưng không thể hiện ra ngoài. Cô chưa bao giờ biết tình thương của cha là gì, nếu trên thế giới này thật sự có tình thương của cha, có lẽ đó là khi ở trong bùn lầy đưa tay ra với mình; hoặc là một nụ cười hết sức bao dung và một câu kiên định “Có cha ở đây”?
Cô cúi đầu xuống lặng lẽ lau nước mắt, kết quả lại bị An Trọng Anh ở phía vuốt ve đầu mấy cái.
Đúng lúc này, Tiểu Quả cầm điện thoại chạy thật nhanh tới, hét lên như người điên: “Chị Chỉ Lan, ha ha ha ha ha, chị được đề cử rồi, ban tổ chức gọi điện đến bảo chị đến tham gia lễ trao giải, ha ha ha ha…”