Chương 294: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (57)
Phần phát biểu của Bạch Chỉ Lan tại Hoa Kim Khúc đã đạt tới đỉnh điểm, ratings cũng chạm mức ratings cao nhất trong lịch sử, tạo ra một kỳ tích mới. Bạch Trúc ngay tại phát sóng trực tiếp mà bị lôi khỏi sân khấu đều bị xóa tan trong màn phát biểu “Yêu và trưởng thành” của Bạch Chỉ Lan. Fans càng thêm yêu thích cô, người qua đường cũng bị sự dịu dàng cùng mạnh mẽ, tính cách thoải mái hoạt bát của cô cảm động, trở thành fans. Weibo của cô trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi tăng lên thành mấy trăm vạn fans.
Sau khi rời khỏi hội trường, một đám phóng viên vây quanh phỏng vấn Bạch Chỉ Lan và Lâm Đạm, An Lãng và An Tử Thạch tạm thời làm bảo vệ của hai người, dùng cánh tay dài để cản trở những người này bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lâm nữ sĩ, tin tức Bạch Chỉ Lan bị giới thời trang phong sát ngài biết chứ? Ngài muốn nói gì về điều này?” Một phóng viên cố gắng giơ microphone về phía bà.
Lâm Đạm đi phía trước che chở cho con gái, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Về sau lễ phục của con bé sẽ do tôi làm, không cần bất kỳ nhãn hiệu thời trang nào tài trợ, phong sát hay không cũng không ảnh hưởng đến con bé.”
Người nọ tiếp tục hỏi: “Bạch Chỉ Lan nói trong giới giải trí này có cô thì không có Bạch Trúc, có Bạch Trúc thì không có cô, ngài thấy chuyện này thế nào?”
Lâm Đạm chém đinh chặt sắt: “Lời nói này vẫn giữ như cũ.”
Lại có phóng viên hỏi: “Xin hỏi Lâm nữ sĩ, Bạch Trúc là do bà cho người kéo xuống sao? Bà có thân phận như thế nào?”
“Thân phận của tôi là một người mẹ.” Lâm Đạm giúp con gái nâng làn váy, cẩn thận đỡ cô xuống bậc thang.
Toàn bộ hành trình Bạch Chỉ Lan đều không nói chuyện, tươi cười càng thêm ngọt ngào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi chuẩn bị xuống bậc thang, Lưu Mạn Ni đuổi kịp, trong miệng hùng hùng hổ hổ muốn nói điều gì đó. Bạch Chỉ Lan muốn quay đầu lại, lại bị Lâm Đạm nhét vào trong xe, nhàn nhạt nói: “Không cần phải quan tâm bà ta, không cần thiết.”
“Vâng.” Bạch Chỉ Lan ngơ ngác gật đầu. Cô bị Lưu Mạn Ni tra tấn nhiều năm, mỗi lần nói chuyện với bà ta đều hô to gọi nhỏ, có đôi khi tức muốn chết, thậm chí muốn giết bà ta rồi tự sát, mọi chuyện sẽ kết thúc. Cô cho rằng mẹ mình khẳng định càng hận Lưu Mạn Ni hơn, nhưng căn bản là bà không để đối phương vào mắt. Phát hiện này, làm cho tất cả những cái gai độc trong lòng cô đều mất hết, khiến không khỏi vui vẻ mỉm cười.
Lưu Mạn Ni nhanh chóng lao xuống bậc thang, lại bị đám người chen chúc chặn lại, chỉ có thể tức giận dậm chân.
Lâm Đạm vòng đến bên kia xe, mở cửa ngồi xuống, toàn bộ quá trình đến cái liếc mắt cũng không cho bà ta. Muốn một người tức giận đến nổ tung nhưng không thể làm gì, chính là hoàn toàn xem bà ta là không khí, loại cảm xúc nghẹn khuất này quả thực có thể giết người! Lưu Mạn Ni che ngực không ngừng thở dốc, phảng phất như lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
Rốt cuộc bà ta cũng phát hiện địa vị của mình và Lâm Đạm có sự chênh lệch. Bà ta vẫn luôn cho rằng Lâm Đạm vẫn là một thôn phụ vô năng, nhưng không ngờ chỉ cần đối phương hé miệng, lộ ra răng nanh là đủ để xé nát bà ta thành trăm mảnh. Lưu Mạn Ni tránh tất cả ánh mắt trào phúng của mọi người, đờ đẫn mà trở về phòng nghỉ, lại thấy Bạch Trúc đang úp mặt vào bàn trang điểm khóc nức nở, mấy người trợ lý đang khom người thu thập mặt đất hỗn loạn, biểu tình rất khó coi.
“Đừng khóc, mẹ xóa hotsearch đi cho con.” Lưu Mạn Ni an ủi.
Bạch Trúc ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tuyệt vọng: “Mẹ, không có tác dụng! Người giám khảo mà mẹ hối lộ kia đã công khai lịch sử trò chuyện của hai người, bây giờ tất cả mọi người đều đang mắng con, tẩy như nào cũng không trắng!”
“Cái gì?!” Lưu Mạn Ni rốt cuộc luống cuống, tay chân luống cuống mà mở điện thoại xem Weibo, lại thấy câu nói độc ác của bà ta đang nằm chễm chệ trên top 1 hot search – [Bạch Chỉ Lan không phải rất muốn lấy giải thưởng này sao, tôi muốn để cho Tiểu Trúc trao giải cho nó. Tôi muốn cho nó biết, trong mắt chúng tôi, nó vĩnh viễn là một con ăn mày, tất cả đồ vật mà nó đạt được đều là tôi bố thí. Tôi có thể phá hủy nhân cách của nó, đương nhiên cũng có thể phá hủy sự nghiệp của nó. Tôi sẽ để cho nó sống không được tốt.]
Câu này bộc lộ sự phẫn nộ, không cam lòng làm cho cư dân mạng không rét mà run, cũng làm cho nhân khí của Bạch Trúc rớt xuống đáy cốc. Có một người mẹ ác độc như vậy, ai còn tin tưởng cô ta hiền lành? Giờ phút mà cô ta đứng trên sân khấu kia, sự nghiệp của cô ta đã bị phá hỏng. Tiếp nhận giáo dục cao cấp, tính cách ôn nhu thiện lương, thiên kim danh môn, đó là hình tượng của Bạch Trúc, nhưng từ giờ trở đi, tất cả những từ ngữ tốt đẹp, dùng để hình dung cô ta, đều bị ích kỷ độc ác thay thế.
[Cái Lưu Mạn Ni gọi là ‘Phá hủy nhân cách của nó’ chính là chỉ bệnh trầm cảm của Bạch Chỉ Lan à? Chẳng lẽ bệnh trầm cảm của Bạch Chỉ Lan là do Lưu Mạn Ni cố ý ngược đãi mà thành? Trời ạ! Càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng!] Cư dân mạng khiếp sợ. Lời phát biểu của Bạch Chỉ Lan trong lễ trao giải ấm áp bao nhiêu thì khiến mọi người đối với hai mẹ Lưu Mạn Ni có bấy nhiêu thống hận, Bạch Bằng Phi cũng bị cư dân mạng oanh tạc một lần, tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với công ty ông ta.
Khi Bạch Trúc và Lưu Mạn Ni sứt đầu mẻ trán, Lâm Đạm lại nhận được điện thoại của Nhiếp Vinh. Sau khi nói đơn giản vài câu thì quay sang nói với An Lãng: “Anh có thể đưa Chỉ Lan về công ty giúp tôi không? Bây giờ tôi phải đi xử lý chút chuyện.”
“Được, em đi đi, tôi sẽ chăm sóc Lan Lan.” An Lãng vui vẻ đồng ý, một câu cũng không hỏi nhiều.
Lâm Đạm xoa đầu con gái, lại cười dịu dàng với An Lãng, lúc này mới xuống xe.
“Chú An, mẹ cháu rốt cuộc là người như thế nào?” Bạch Chỉ Lan ghé mắt vào cửa xe lưu luyến nhìn bóng Lâm Đạm xa dần.
“Bà ấy là mẹ của cháu, không hơn.” An Lãng từ từ nói.
Bạch Chỉ Lan cúi mặt vào khuỷu tay, lặng lẽ lau nước mắt. Mãi cho đến hôm nay cô mới hiểu được từ “mẹ” ấm áp và vĩ đại nhường nào, nếu sau này cô có con gái, cô cũng sẽ dùng hết sức lực mà yêu thương nó, bảo vệ nó.
Nghĩ đến đây cô không khỏi ngẩn ngơ. Về sau? Từ khi nào, cô vậy mà cũng có “về sau”? Thì ra cuộc sống của cô trong bất tri bất giác đã thay đổi, bước về phía trước, không còn đen tối cùng tuyệt vọng, mà là đường thẳng rộng rãi sáng sủa. Có một người đã kéo cô từ vực sâu, còn chắp cho cô thêm đôi cánh để bay lượn...
Bạch Chỉ Lan nghĩ nghĩ liền cười, đôi mắt còn vương nước mắt sáng ngời đẹp đẽ.
An Tử Thạch nhìn đến ngây người.
**
Lâm Đạm ngồi một chiếc xe bí mật đến bệnh viện tư nhân. Nhiếp Vinh chờ ở cửa phòng ICU, ngữ khí rất nghiêm trọng: “Người ở bên trong, phẫu thuật vừa bắt đầu thì phát hiện ông ấy bị dị ứng với thuốc gây mê, rất khó khăn mới chữa được. Nhưng động mạch tim của ông ấy đã bị bị vỡ, cần phải phẫu thuật ngay lập tức, bằng không một giây đều nguy hiểm đến tính mạng. Lại thêm việc ông bị dị ứng với thuốc gây mê đã rất gấp rồi, dì Lâm ngài có cách nào gây tê cho ông ấy mà không cần phải dùng thuốc không? Cháu không thể nói cho dì biết thân phận của ông ấy, nhưng có thể khẳng định với dì một điều, cứu ông ấy, dì muốn cái gì cũng được. Nhiếp gia cháu có thể làm gì, ông ấy cũng có thể làm, Nhiếp gia không thể làm được, ông ấy vẫn có thể làm được.”
Lâm Đạm nhìn ông lão đang nằm trên giường bệnh, ngữ khí bình tĩnh: “Cứu người trước đã, chuyện khác nói sau.” Dứt lời, đi vào phòng tiêu độc, mặc áo vô khuẩn.
Vài người đang nhìn chằm chằm Lâm Đạm, tuy rằng trên mặt đều là không tin tưởng, nhưng cũng không mở miệng ngăn cản, đây là một ca bệnh biết rõ là không còn cách nào cứu chữa nhưng vẫn ôm một tia hy vọng có thể cứu sống.
Lâm Đạm lúc nào cũng mang theo kim châm, sau khi tiến hành tiêu độc, lấy một cây cắm trên đầu ông lão. Ông lão vốn đang hôn mê, cũng không có phản ứng gì. Một đám bác sĩ đứng quanh giường bệnh, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn bà.
Hơn mười phút sau, Lâm Đạm xua tay nói: “Được rồi, đẩy ông ấy vào phòng phẫu thuật đi, tôi đảm bảo ông ấy sẽ không tỉnh lại giữa chừng.”
Bác sĩ mổ chính vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên không quá tin lời bà nói.
Bác sĩ phụ nhắc nhở: “Động mạch tim đã vỡ, nếu không phẫu thuật thì sẽ không kịp.”
“Được!” Bác sĩ mổ chính cuối cùng cũng cắn răng, đi vào phòng phẫu thuật.
Lâm Đạm ở ngoài phòng phẫu thuật chờ thêm một tiếng, sau đó mới từ biệt Nhiếp Vinh cùng người nhà bệnh nhân: “Chỉ cần không nhổ châm ra, lão tiên sinh sẽ không bị đau đến tỉnh, các người có thể yên tâm. Tôi có việc, đi trước, sau đó sẽ qua đây rút châm cho lão tiên sinh.
Không có người nào dám ngăn cản bà, con trai trưởng của ông lão tự mình đưa bà đến bãi đỗ xe, liên tục nói cảm ơn. Lúc đầu anh ta cũng hoài nghi y thuật của Lâm Đạm, nhưng từng giây từng phút trôi qua, ba mình đều không tỉnh lại, cũng không có phản ứng xấu nào, đây là minh chứng tốt nhất. Nếu Lâm Đạm không tới, không thể dùng thuốc tê, không biết cuộc phẫu thuật này sẽ diễn ra như thế nào? Hoặc là sẽ bị đau đến chết, hoặc sẽ chết vì mất máu quá nhiều, đây là tuyệt cảnh đã định sẵn.
Nếu ba mất đi, toàn bộ gia tộc sẽ sụp đổ, hậu quả như vậy người con trai trưởng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Sau khi trở lại tầng, anh ta chưa kịp thở một hơi, đã thấy một người bác sĩ đi ra, trên tay dính đầy máu.
Người nhà vội vàng vây quanh dò hỏi tình hình, bác sĩ ngạc nhiên mà nói: “Thật sự thần kỳ! Trái tim lão tiên sinh như được bao bọc bởi một lớp vô hình, lượng máu xuất huyết rất ít, cho nên khó khăn của việc phẫu thuật cũng giảm rất nhiều, vốn dĩ chỉ nắm chắc bốn đến năm phần, bây giờ ít nhất là bảy đến tám phần.”
Nhiếp Vinh gật đầu: “Kim châm cầm máu là sở trường của dì Lâm.”
Bác sĩ sửng sốt hồi lâu mới hốt hoảng rời đi. Người con trai trưởng lòng đầy kinh ngạc nói: “Cao thủ trong nhân gian, những lời này quả nhiên không sai! Nhiếp Vinh, tôi nên cảm tạ Lâm nữ sĩ như thế nào? Người như vậy, chúng tôi nhất định phải kết giao.”
Nhiếp Ving cười nói: “Dì ấy yêu con gái như mạng, anh muốn kết giao với bà, liền cho con gái bà tài nguyên.”
“Như vậy sao?” Người con trai trưởng lấy điện thoại ra: “Tôi làm ngay lập tức.”
**
Bạch Chỉ Lan đã lâu rồi không đến công ty. Khi cô rời đi là lúc xé mặt mạnh mẽ nhất với Bạch Trúc. Bạch Trúc ký hợp đồng với Hoàn Cầu Ảnh Nghiệp, là bá chủ của giới giải trí, bối cảnh vô cùng sâu, liên quan đến hai giới thương nghiệp và chính trị. Quy mô công ty của Bạch Chỉ Lan rất nhỏ, hoàn toàn không dám phân cao thấp với quái vật khổng lồ như vậy, vì thế chuẩn bị đóng băng cô.
Tuy rằng tin tức còn chưa công bố ra ngoài, nhưng Bạch Chỉ Lan đã sớm biết được, cho nên khi cô rời đi tâm cũng đã lạnh rồi. Cô không quên được ánh mắt thương hại, trào phúng, hoặc khinh thường của mọi người khi nhìn cô.
Nhưng bây giờ, một đường cô trở lại đều có người vô cùng nịnh nọt mà gọi “Chị Bạch”, dường như chỉ trong một đêm cô liền trở thành nhất tỷ của công ty, có được địa vị vô cùng cao. Cao tầng công ty còn tự mình nghênh đón, nắm tay cô, sau đó cung kính mà dắt cô vào phòng khách.
An Lãng, An Tử Thạch, An Trọng Anh giống như lão thần mà ngồi xuống sô pha. Mấy tên cao tầng đứng quanh người Bạch Chỉ Lan, miệng lưỡi lưu loát mà trình bày kế hoạch phát triển của cô.
Bạch Chỉ Lan chỉ lẳng lặng nghe, không phát biểu một câu. Quách Vũ Vi cầm một xấp tài liệu, trên mặt là dã tâm bừng bừng. Cô ta không nghĩ đến mẹ của Bạch Chỉ Lan lại có bối cảnh thâm sâu như vậy, một cú điện thoại liền có thể lôi Bạch Trúc và Lưu Mạn Ni đi, còn có thể mời ngôi sao âm nhạc Mao Tề Ngạn đến. Nếu sớm biết tất cả, dù thế nào cô ta cũng không giúp Lưu Mạn Ni hãm hại Bạch Chỉ Lan. Nhưng mà bây giờ cô ta bù đắp cũng không muộn, Bạch Chỉ Lan cái gì cũng không biết, cô ta nhất định sẽ tin tưởng cô giống như lúc trước.
Quách Vũ Vi đang suy nghĩ tương lai của bản thân, lại thấy Lâm Đạm bước chân trầm ổn bước vào phòng khách, từ từ nói: “Tôi rất không vừa lòng đối với người đại diện của Chỉ Lan, thay cô ta đi.”