Chương 349: Nữ hoàng sàn diễn thời trang (20)
Chiếc hộp màu bạc được mở ra, vô số viên kim cương toả ra một thứ ánh sáng lộng lẫy dưới ánh đèn sân khấu, cướp đi hơi thở của tất cả mọi người, ngay cả Lâm Đạm đã quen với những cảnh tượng xa hoa cũng không nhịn được liếc mắt nhìn thêm vài lần.
Trước đó, nhân viên quản lý khi ngân hàng đã dùng máy móc kiểm kê số lượng của đống kim cương này một lần, sau khi buổi chụp hình kết thúc, bọn họ sẽ phải kiểm tra lại một lần nữa, hơn nữa còn phải làm giám định thật giả từng viên từng viên một để chắc chắn không bị người nào đánh tráo chúng.
Từ lúc cho xuất kho số kim cương kia, kiểm kê số lượng, vận chuyển, cho đến khi chụp hình xong rồi lại thu hồi đưa trở về kho, chuyện này đã được định trước sẽ là quá trình phức tạp rườm rà, mỗi một công đoạn cần tốn rất nhiều sức lực và tâm huyết của rất nhiều người, mà tất cả những thứ này chỉ để phục cho cho một buổi chụp ảnh tạp chí.
Ánh mắt người trợ lý lúc nhìn đến Baird đã hoàn toàn thay đổi, từ trước đến nay anh ta vẫn luôn cho rằng ông chủ của mình là một doanh nhân cực kỳ trầm ổn, khôn khéo và lạnh lùng, nhưng mãi cho đến tận bây giờ hắn mới phát hiện, một khi hắn một khi trở nên điên cuồng thì hoàn toàn có thể ngay lập tức giết chết một gã công tử ăn chơi trác táng nhất thế giới này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ vì muốn lấy lòng một người phụ nữ mà làm ra những chuyện điên rồ này, đáng giá không? Trợ lý lặng lẽ dùng ánh mắt lên án ông chủ mình, nhưng lại phát hiện ánh mắt của hắn vẫn luôn tập trung trên người Lâm Đạm, không nỡ rời khỏi dù chỉ trong chốc lát. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn cho rằng chuyện này rất đáng giá, nếu không khoé môi của hắn sẽ không cầm lòng không được mà nở nụ cười mỉm.
Lâm Đạm để chân trần đứng trên lớp thảm mềm mại màu đen, ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhưng hai bên tai lại nóng bừng. Cô không phải là người mù, dĩ nhiên không thể nào phớt lờ ánh mắt nóng bỏng của Baird đang chính chặt lên người mình.
Alston đi đến đứng trước mặt Baird, ngăn cản tầm mắt của hắn, lần đầu tiên nhượng bộ thỏa hiệp với người khác: “Nghĩ đến giá trị khổng lồ của đống kim cương này của ngài, cho nên tôi chỉ định rắc nó một lần duy nhất, cho dù có chụp được bức ảnh lý tưởng hay không, chúng tôi cũng sẽ kết thúc buổi chụp hình ngày hôm nay. Trong quá trình chụp ảnh, ngoài trừ Lâm ra thì không ai được vượt qua vách ngăn này đi vào khu vực kim cương rơi xuống, còn quá trình thu lượm kim cương chúng tôi tuyệt đối không bao giờ nhúng tay vào, xin ngài cứ yên tâm.’’
Baird dịch sang bên cạnh hai bước, vừa ôn hoà vừa kiên định nói: “Nếu tôi đã đưa kim cương đến đây dĩ nhiên sẽ không sợ phiền phức, ngài nhất định phải chụp được hình ảnh đẹp nhất của Lâm tiểu thư đây.’’
Alston càng thêm chíu chặt hai hàng lông mày, nhưng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi sải bước quay trở về sân khấu chụp ảnh, lặng lẽ điều chỉnh máy ảnh.
Vị nữ chủ biên đứng bên cạnh hai người thực sự bất lực chịu thua. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy ai theo đuổi tình yêu hào phóng hơn người đàn ông tên Baird này. So với đống kim cương có giá trị khổng lồ đó, rõ ràng trong cảm nhận của hắn, Lâm Đạm còn có sức nặng hơn rất nhiều. Hắn thà ném những viên kim cương vô giá kia thêm vài lần nữa cũng muốn chụp được hình ảnh đẹp nhất của Lâm Đạm cho bằng được. Hắn có biết nếu làm như vậy mình sẽ phải đối mặt với biết bao phiền phức? Đương nhiên hắn hiểu rõ, nhưng vì Lâm, hắn không sợ bất cứ phiền phức nào.
Vị nữ chủ biến liếc mắt nhìn kỹ Baird lại một lần nữa, đột nhiên cảm thấy trái tim mình đập thình thịch. Ngoài hình đẹp trai như thế, khí chất cao quý như thế, tính tình còn cực kỳ dịu dàng săn sóc, chắc chắn chỉ cần là phụ nữ đều muốn gả cho hắn. Nghĩ đến đây, cô ta không nhịn được quay sang nhìn về phía Lâm Đạm, lại thấy cô ấy đang cúi đầu sửa sang lại làn váy của mình, trên mặt không hề có bất cứ cảm xúc đặc biệt nào, ánh mắt càng không dính chặt lên người Baird. Cô cũng là một người phụ nữ trong mắt trong lòng chỉ có công việc, thậm chí có thể vứt bỏ mọi thứ ra sau đầu vì muốn tập trung vào công việc. Cô ấy không thành công thì ai sẽ thành công đây.
Alston điều chỉnh ống kính máy ảnh xong lại bắt đầu điều chỉnh ánh tráng trên sân khấu, cuối cùng dặn dò Lâm Đạm: “Chúng ta chỉ có một cơ hội chụp hình duy nhất mà thôi, cho nên tôi không yêu cầu cao với cô, cô chỉ cần bày ra một tư thế nào đó, đồng thời kiên trì không chớp mắt là được.’’
Khi có một hoặc nhiều thứ gì đó không ngừng đổ ập xuống từ trên đỉnh đầu, để bảo vệ bản thân mình, chớp mắt hoặc thậm chí nhắm mắt gần như là bản năng của con người. Nếu yêu cầu này còn không được xem là cao vậy cái gì mới là cao? Nữ chủ biên âm thầm líu lưỡi không nói nên lời, ngay cả Baird cũng không nhịn được nhíu mày. Hắn đi lên phía trước một bước, trầm giọng nói: “Ngài Dodge, ngài không cần phải làm thế, tôi đã nói rồi, tôi có thể cho ngài mượn những viên kim cương đó để phục vụ cho việc chụp ảnh không giới hạn cho đến khi ngài cảm thấy hài lòng mới thôi.’’
Alston thậm chí còn không thèm cho hắn một cái liếc mắt mà chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào Lâm Đạm, xác nhận lại: “Cô có thể làm được không?’’
Giọng điệu Lâm Đạm cực kỳ chắc chắn: “Tôi có thể.’’ Vừa dứt lời cô lại nhìn về phía Baird, mỉm cười nói: “Cảm ơn ý tốt của ngài Addams, nhưng xin ngài cứ tin tưởng ở tôi, tôi có thể làm được. Tôi sẽ không để ngài phải gánh chịu bất cứ phiền phức không cần thiết nào đâu.’’
Lỗ tai Baird nhanh chóng ửng đỏ, sâu kín nhìn cô một cái rồi mới lui về chỗ cũ, dịu dàng nói: “Dĩ nhiên tôi luôn tin tưởng em, em cứ yên tâm làm việc đi.’’
Trong lúc ba người bọn họ đang nói chuyện thì các nhân viên an ninh cũng đang dùng máy quét hình kiểm tra lại số lượng kim cương, chắc chắn không có gì sai sót so với số lượng trước khi xuất kho, lúc này mới trút hết tất cả vào một chiếc máy chuyên dùng để rải hoa. Chỉ cần treo chiếc máy này lên trên đỉnh đầu người mẫu, đồng thời ấn nút điều khiển từ xa thì toàn bộ số kim cương bên trong sẽ lập tức rơi xuống.
Tất cả mọi người nín thở nhìn chằm chằm vào đống kim cương đó, trong mắt đều là ánh sáng lấp lánh, sau đó cần thận dùng dây thừng treo chiếc máy lên trên đỉnh đầu Lâm Đạm. Sau khi mọi thứ đều đã ổn định vào chỗ, lúc này Baird mới cầm lấy mấy chục viên kim cương và điều khiển từ xa đi đến studio ở tầng hai. Trước đó hắn đã nói, hắn muốn tự tay tạo thành cảnh tượng xinh đẹp này cho Lâm Đạm.
Lâm Đạm ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt trong trẻo tràn ngập ý cười rạng rỡ. Càng tiếp xúc nhiều, cô càng cảm nhận rõ tấm lòng có ngài Baird Addams chân thành đến nhường nào. Hắn thực sự rất đáng yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàn toàn không thể nào ngờ được Lâm Đạm sẽ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn mình, Baird không nhịn được ngẩn người, ngay khi đang muốn mỉm cười đáp lại thì lại thấy cô đã cúi đầu, nhìn về phía Alston, trên mặt không khỏi lộ ra chút ảo não.
Trước đó khi Baird chưa đến, Alston vẫn luôn cực kỳ kiên nhẫn, cho dù chụp đi chụp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không cảm thấy phiền. Nhưng không hiểu tại sao có Baird ở đây, anh ta lại đột nhiên muốn đẩy nhanh tiến độ để kết thúc buổi chụp hình ngày hôm nay càng sớm càng tốt. Người này thực sự quá chướng mắt!
Anh ta mở miệng thúc giục: “Lâm, chuẩn bị xong chưa? Tôi chụp đây!’’
“Xong rồi.’’ Lâm Đạm chắp hai tay lại đặt lên mặt, hàm dưới nâng cao hơn so với bình thường một chút, đôi mắt đen nhánh ngưng kết một tầng ánh sáng lạnh lẽo, trực tiếp nhìn chằm chằm về phía trước, có vẻ vô cùng hờ hững, kiên cường và tự cao tự đại. Chỉ trong nháy mắt, cô đã bắt được cảm giác mà Alston muốn có nhất.
Sự mất kiên nhẫn tràn ngập trong lòng Alston lập tức bị thay thế bởi cảm giác vui vẻ, cao giọng nói: “Bảo bối, đúng rồi, đúng là như thế! Nhìn từ trong ống kính của tôi, cô cực kỳ xinh đẹp! Tin tôi đi, chúng ta nhất định sẽ tạo ra được bức ảnh tuyệt diệu nhất.’’ Cuối cùng là đưa tay ra hiệu: “Ok, đổ kim cương xuống!’’
Baird lập tức ấn nút điều khiển từ xa, đồng thời đưa tay ra thả những viên kim cương lấp lánh nhất xuống dưới. Hắn đứng bên mép lan can, ánh mắt tím sẫm chăm chú nhìn xuống dưới, hai tay chắp sau lưng siết chặt thành nắm đấm, như thế đang kiềm chế sự tán thưởng trong lòng mình. Hắn vẫn luôn biết Lâm Đạm rất xinh đẹp, nhưng mỗi lần hai người gặp nhau, cô lại càng xinh đẹp hơn lần trước.
Vô số vật thể lạ không ngừng rơi xuống trên đỉnh đầu, nhưng từ đầu đến cuối đôi mắt Lâm Đạm vẫn không hề chớp mắt lấy một lần. Ánh mắt cô trong trẻo, sâu thẳm và kiên định tựa như một con dao sắc bén xuyên thấu ống kính Alston, để lại một dấu ấn không thể phai mờ. Mặc dù trước đó đã cài đặt chế độ chụp hình tự động nhưng Alston vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm vào máy theo dõi, không ngừng điều chỉnh hơi thở càng lúc càng dồn dập của mình. Khoảnh khắc kim cương rơi xuống cực kỳ ngắn ngủi, chỉ trong vòng mấy chục giây, quá trình chụp ảnh đã kết thúc nhưng hắn lại thu hoạch được vô số hình ảnh xinh đẹp.
Nữ chủ biên đứng phía sau hắn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Lâm Đạm đứng ở tại chỗ hỏi: “Hiệu ứng thế nào?” Một buổi chụp hình xa xỉ như vậy, nếu phải chụp lại một lần nữa chắc chắn sẽ khiến các nhân viên của Baird mệt đến chết, chỉ riêng việc nhặt kim cương lại thôi đã là một công đoạn lớn rồi.
Alston chăm chú nhìn vào màn hình, không nói một lời, nữ chủ biên chậm rãi giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt tràn ngập ngưỡng mộ.
Baird đi từ trên lầu hai xuống, nhìn chằm chằm vào máy tính trong chốc lát, khàn giọng nói: “Xin hỏi có thể sao chép những bức ảnh này rồi gửi cho tôi một bản được không?’’
“Không thể.’’ Alston quả quyết gạt bỏ.
Nữ chủ biên lại vui vẻ đồng ý: “Đương nhiên là được rồi.’’
Nhận ra hai người không đạt được sự nhất trí, nữ chủ biên bất chấp “dâm uy” của Alston, kiên quyết nói: “Đương nhiên ngài có thể nhận được một bản sao chép, phải biết rằng ngài chính là nhà tài trợ lớn nhất của tạp chí chúng tôi! Không có sự hào phóng giúp đỡ của ngài, buổi chụp ảnh này chắc chắn sẽ không thể diễn ra được.’’
Alston mím chặt đôi môi mỏng, vẻ mặt cực kỳ không vui, nhưng vẫn không nói một lời. Nếu sớm biết người cung cấp kim cương chính là Baird, anh ta thà thêm một chút rắc rối trở về tìm cha mẹ của mình còn hơn.
Trên làn váy của Lâm Đạm phủ đầy kim cương, căn bản không thể di chuyển, chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng nhắc nhở: “Nếu hiệu ứng chụp hình không tệ thì có phải nên thu lại những viên kim cương này rồi không?’’
“A, làm ngay đây! Tiểu thư, xin cô cứ đứng yên tại chỗ đừng cử động, chúng tôi sẽ qua ngay!’’ Trợ lý của Baird và nhân viên quản lý kho ngân hàng gần như không thể chờ đợi được nữa gấp gáp chạy vào khu vực chụp ảnh, bắt đầu nhặt từng viên kim cương một.
Baird cũng lập tức đi qua đi, nhẹ nhàng gỡ những viên kim cương vướng trên mái tóc Lâm Đạm. Hai người bốn mắt nhìn nhau, lỗ tai đều hơi đỏ bừng, rồi lại không hẹn mà cùng rời mắt đi chỗ khác. Baird không cho bất cứ người nào đến gần Lâm Đạm, tự tay gỡ kim cương rơi trên làn váy cô, lúc hắn cúi người xuống, chẳng có ai phát hiện khuôn mặt anh tuấn của hắn lại lộ ra một chút ửng hồng của sự vui vẻ và ngượng ngùng.
Mười lăm phút sau, tất cả kim cương rơi trong khu vực chụp ảnh đều đã được thu hồi vào trong két sắt, Baird giúp Lâm Đạm sửa sang lại làn váy, sau đó xoay người đi lấy giày cao gót cho cô nhưng lại bị cô nắm lấy cổ tay.
“Xin ngài chờ một chút.’’ Lâm Đạm đỏ mặt nói: “Hình như còn một viên kim cương các ngài chưa thu về.”
Baird nghi hoặc nhìn cô, Lâm Đạm quay lưng lại, đưa đầu ngón tay vào trong khe ngực sâu hun hút của mình rồi lấy ra một viên kim cương lộng lẫy. Lúc cô đặt viên kim cương đó vào trong lòng bàn tay của Baird, nó vẫn còn mang theo hơi ấm và một mùi hương nhàn nhạt, đó là nhiệt độ cơ thể và hương thơm thuộc về cô.
Baird vội vàng nắm chặt viên kim cương kia, gò má nhuốm một màu đỏ rực với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lâm Đạm vốn dĩ vẫn còn đang cảm thấy không được tự nhiên nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ ngại ngùng của hắn lại bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không nhịn được bật cười thành tiếng. Cô xách làn váy dài lên, cong gối hành lễ, phong thái tao nhã tựa như một nàng công chúa: “Ngài Addams, xin hỏi số lượng viên kim cương có đúng như lúc đầu không? Tôi có thể rời khỏi nơi này được chưa?’’Trước khi chắc chắn số lượng viên kim cương không hề sai lệch với số liệu trước khi xuất kho, cô tuyệt đối không được phép rời đi, bởi vì chỉ có cô mới có cơ hội cất giấu những thứ này.
Baird như vừa mới tỉnh giấc từ trong giấc mộng, lập tức đi hỏi trợ lý. Người trợ lý cầm máy quét hình nhanh chóng rà quét số kim cương trong tủ sắt một lần, lắc đầu nói: “Boss, thiếu mất một viên.’’
“Một viên đang ở chỗ của tôi.’’ Baird giơ nắm tay lên, lúc này người trợ lý mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi chắc chắn số lượng, người giám định còn phải giám định thật giả của những viên kim cương này ngay tại chỗ để đảm bảo chúng không bị đánh tráo, đây lại là một quá trình tốn thời gian và công sức nữa, trước khi hoàn thành công đoạn này, bất cứ ai cũng không được phép rời khỏi studio. Cũng may Baird là người có tiền, mang đến đây mười tám người giám định đá quý, hơn nữa năng lực chuyên môn rất cao, tốc độ giám định cực kỳ nhanh. Baird cũng không thèm quan tâm kim cương vẫn còn hoàn hảo không mà chỉ siết chặt viên kim cương nóng bỏng kia, không có bất cứ kẻ nào có cơ hội chạm đến, ánh mắt lại dõi theo bóng lưng rời đi của Lâm Đạm.
Alston sâu kín liếc mắt nhìn hắn một cái, dẫn Lâm Đạm vào phòng nghỉ ngơi của mình.