Chương 49: Thiên hạ vô song (11)
Lâm Đạm không quen dùng tiền của người khác, có điều từng giây từng phút nàng đều chịu đựng đau đớn, có thể để cho mình thoải mái hơn một chút, nàng cũng không từ chối, vì thế đi theo Bạch Nham trở về khách điếm, còn dùng một cuốn sách nhỏ và một cây bút ghi giấy nợ, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Bạch Nham cảm nhận được cái gì gọi là “Dở khóc dở cười”, chẳng biết tại sao không trả giấy nợ lại mà gấp ngay ngắn, cất vào trong tay áo.
“Bảng truy nã giang hồ là chuyện như thế nào?” Lúc ăn cơm, Lâm Đạm giống như lơ đãng hỏi.
“Bảng truy nã giang hồ là bảng danh sách của Liên Minh Giang Hồ phát ra, ghi lại nhiều người ác chuyện ác, nếu ai có thể bắt kẻ ác trên bảng danh sách đưa đến Liên Minh Giang Hồ, là có thể lĩnh tiền thưởng tương ứng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm sao có thể xem bảng danh sách?”
“Ở Liên Minh Giang Hồ. Mỗi một thành trì đều có thiết lập phân đà của Liên Minh Giang Hồ, ở đây cũng có, ngươi muốn đến xem không?”
“Cơm nước xong thì đi ngay.” Tốc độ ăn cơm của Lâm Đạm nhanh hơn. Bây giờ cuối cùng nàng cũng hiểu cảm giác anh hùng hảo hán bị một văn tiền làm khó là như thế nào, ở trọ phải viết giấy nợ, ăn cơm phải viết giấy nợ, đúng là không thoải mái chút nào.
Hai khắc sau, hai người xuất hiện ở phân đà Liên Minh Giang Hồ, nói là phân đà nhưng diện tích vô cùng rộng lớn, cổng phía trước có treo bốn chữ to mạ vàng “Liên Minh Giang Hồ”, phía sau nối liền với hai tòa đại điện, một là điện Chiếu Huấn, một là điện Diễn Võ, đều vô cùng to.
“Đi điện Chiếu Huấn.” Có vẻ Bạch Nham rất quen thuộc với Liên Minh Giang Hồ, nhấc chân đi ngay. Lần này đổi ngược thành Lâm Đạm nhắm mắt đi theo đuôi ở sau lưng hắn.
Hai người tiến vào điện Chiếu Huấn, trên vách tường treo song song hai bảng danh sách, một cái là bảng truy nã giang hồ, một cái là bảng cao thủ giang hồ, cách một khoảng thời gian sẽ có võ giả vượt lên, dùng khăn vải lau tên trên bảng danh sách đi thay tên mới.
Lâm Đạm vừa vào điện thì phát hiện mình đã leo lên bảng cao thủ giang hồ, hạng còn không thấp, không ngờ thay thế vị trí của Tứ trưởng lão, đứng vị trí thứ tư trong xếp hạng bán bộ tông sư, hạng trên đó là năm vị đại tông sư, theo thứ tự là phái Tiêu Dao tông - Tiêu Dao Tử; Minh Thủy Cung - Ngụy Cừ; Bàn Nhược tự - Pháp Chiếu đại sư; Viêm Hoàng thành - Viêm Hoàng và Liên Vân thành - Vân Đế.
Ánh mắt Lâm Đạm dừng trên hai chữ “Vân Đế” một lát, sau đó nhìn sang bảng truy nã bên cạnh. Có rất nhiều võ giả đứng ở dưới danh sách, cẩn thận tính toán có thể làm ăn một chút. Bảng truy nã dựa theo mức độ cao thấp của võ công, càng lên cao, võ công của mấy kẻ ác càng cao, tuy không có đại tông sư, nhưng có xuất hiện vài vị bán bộ tông sư, trên lệnh truy nã còn ghi chép cặn kẽ những chuyện ác mà mấy kẻ xấu đó làm, còn có năm tháng bị ghi lên bảng danh sách với số tiền thưởng…
Lâm Đạm nhìn kỹ, phát hiện kẻ ác đứng đầu bảng xếp hạng truy nã đã bị truy nã hơn hai mươi năm, nhưng chẳng có người nào có thể đưa gã ra ngoài ánh sáng. Hiện tại hắn không những không thu tay lại mà còn làm nhiều chuyện ác hơn, liên tiếp có người gia nhập hàng ngũ treo giải bắt gã, số tiền tích lũy đạt tới năm mươi vạn lượng hoàng kim. Những ác nhân xếp hạng sau gã này cũng không thấp được treo thưởng ba mươi vạn, hai mươi vạn, mười vạn, đều đếm bằng hoàng kim.
Lâm Đạm nhìn từ trên xuống dưới, trong lòng im lặng tính toán: Nếu mình bắt hết những người, chẳng mấy chốc là có thể phú khả địch quốc*, ngày sau tiền dùng không hết, muốn ở mấy gian thượng phòng thì ở mấy gian thượng phòng, muốn ăn mấy bát cơm thì ăn mấy bát, ngày sau sống thoải mái miễn bàn.
*Có nghĩa tài sản nhiều đến mức có thể so sánh với cả quốc gia.
Nàng mải mê suy nghĩ, mắt phượng hơi nheo lại, con ngươi đen nhánh ánh lên sự vui thích. Bạch Nham chẳng thèm liếc nhìn bảng danh sách một cái, chỉ yên lặng chăm chú nhìn Lâm Đạm.
Ngoại hình của hai người chói mắt, khí chất xuất chúng, mau chóng thu hút sự chú ý của người khác. Có người thì thầm: “Nữ, mười bảy tám tuổi, mặc y phục màu đen, tay cầm đại đao, dài sáu thước, chẳng lẽ người này chính là Lâm Đạm Đông Thánh giáo?”
“Không có khả năng, tuyệt thế cao thủ giống nàng làm sao mà đến xem bảng truy nã được, cũng không sợ mất thân phận à.” Lập tức có người lắc đầu phủ định.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một khi bước lên hàng ngũ bán bộ tông sư, đứng trên đỉnh võ đạo, rất nhiều võ giả trở nên xa cách với người thường, xây dựng hình tượng cao thâm khó lường, việc vặt đều giao cho thủ hạ đi xử lý, còn mình thì chuyên tâm tu luyện, muốn luyện đến cảnh giới cao hơn. Đạo lý tập võ không tiến tất lui, không ai muốn mình bị người khác ném lại ở phía sau.
Võ giả tới điện Chiếu Huấn nhận lệnh truy nã đều là người cần tiền gấp hoặc chuyên săn tiền thưởng. Thử nghĩ một chút, nếu bọn họ có thể trở thành cao thủ bán bộ tông sư như vậy, sớm đã độc bá một phương rồi, làm gì lại đi vất vả kiếm tiền kiểu này.
“Không phải không phải, chắc chắn là không phải.” Nhiều người lắc đầu hơn, sau đó dời tầm mắt, nhìn về phía bảng danh sách.
Bạch Nham nghe thấy hết không biết nên khóc hay cười, có cảm giác mọi người đều say mình ta tỉnh. Đâu ai ngờ Lâm Đạm hành xử khác người như thế, sau khi thăng lên bán bộ tông sư không những không ở lại kế thừa Đông Thánh giáo, ngược lại đi phiêu bạt giang hồ, bây giờ còn nghèo đến không có tiền uống nổi một chén nước.
Hắn đặt nắm tay bên môi, cười khẽ ra tiếng, ánh mắt nhìn Lâm Đạm vô cùng dịu dàng. “Thấy được không? Ngươi định nhận một đơn à?” Hắn đi đến cạnh Lâm Đạm khẽ hỏi.
“Cũng được.” Lâm Đạm lập tức đi đến chỗ nhận lệnh truy nã, nói: “Đưa lệnh truy nã số 1, số 2, số 3, số 4, số 5, số 6, số 7 cho ta.”
“Ngươi nói gì?” Võ giả phụ trách phát lệnh truy nã móc móc lỗ tai, nghi ngờ tai mình nghe nhầm.
“Đưa lệnh truy nã số 1, số 2, số 3, số 4, số 5, số 6, số 7 cho ta.” Lâm Đạm cũng không cảm thấy phiền lặp lại lần nữa.
“Điên rồi hả? Đây là trẻ ranh nhà ai chạy ra ngoài đùa cợt?” Người xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối, lại chỉ chỉ trỏ trỏ, bộ dạng như xem kịch vui.
Võ giả phát lệnh truy nã thấy nhiều người, ngược lại cũng có chút nhãn lực, đánh giá Lâm Đạm từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên đao Tu la đỏ sậm một chốc, cung kính nói: “Ngài chờ một lát, hiện giờ mấy lệnh truy nã này không có ở chỗ ta, ta đi ra sau điện lấy.”
Thoáng chốc, bảy lệnh truy nã giống bảy lông chim mạ vàng phát cho Lâm Đạm, bị nàng cất bừa trong trong lòng, sải bước đi. Lát sau, có một võ giả nhảy lên tường đá, dùng chu sa gạch bảy cái tên kia, ý là đã có người nhận nhiệm vụ giết bọn họ.
Mọi người dõi mắt nhìn, bảy người đó đều là bán bộ tông sư, bảng cao thủ giang hồ không xem phẩm đức và danh tiếng, chỉ xem võ công cao thấp, ba vị trưởng lão Liên Vân thành chưa chắc có thể xếp hạng trên bọn họ được. Bọn họ bị treo giải vài chục năm rồi, dù là bị vạn người chửi rủa vẫn có thể sống phóng khoáng tự tại, bảng truy nã giang hồ không ảnh hưởng gì đến bọn họ, càng để lâu tiền thưởng càng cao cũng không thể uy hiếp được bọn họ chút nào. Thậm chí còn lấy bản ghi chép hành vi phạm tội chồng chất của mình trong bảng danh sách ra khoe mẽ.
Hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng bị người ta truy nã, hơn nữa còn là một hơi truy nã hết tất cả, làm sao mà không khiến người ra kinh ngạc.
“Chẳng lẽ nữ tử đó quả thật là Lâm Đạm của Đông Thánh giáo?” Rốt cuộc cũng có người nhận ra.
“Cũng không phải, qua một thời gian là biết thôi.”
“Cho dù có phải, nàng ta chỉ là một bán bộ tông sự xếp thứ tư, làm sao có năng lực giết tất cả ác nhân! Suy cho cùng là tuổi còn trẻ, không biết nặng nhẹ!”
Mặc kệ người khác bàn tán như thế nào, Lâm Đạm đã bước lên con đường kiếm tiền. Nàng mượn Bạch Nham một lượng bạc mua một tấm bản đồ, dựa theo thứ tự gần xa của bảy người lập một con đường, sau đó lại mượn mười lượng bạc mua một con ngựa, xuất phát ngay.
Bạch Nham cất cẩn thận mấy tờ giấy vay nợ, đi theo sát phía sau. Hắn ngày càng thích quan sát Lâm Đạm, càng ngày càng mê mệt với kiểu rèn luyện giang hồ này, cho dù hắn đã qua tuổi rèn luyện từ lâu.
Ba tháng sau, Lâm Đạm xách theo một cái bao thật lớn đi vào Liên Minh Giang Hồ, Tu La đao trong tay nàng đã chuyển sang màu đỏ sẫm, có thể thấy mấy ngày qua nhuốm không ít máu. Bạch Nham nhắm mắt đi theo đuôi ở sau lưng nàng, ánh mắt nhìn nàng vô cùng phức tạp.
Hắn biết tư chất Lâm Đạm hơn người, nếu không làm sao mới mấy năm ngắn ngủn đã đột phá vứt bỏ tình cảm, lĩnh ngộ chân lý Tu la đao, hơn nữa sẽ không đạt đến cảnh giới bán bộ tông sư ở tuổi mười bảy mười tám. Sau khi thật sự hiểu về Lâm Đạm, hắn cũng không biết cực hạn nàng ở đâu, nàng thông minh tuyệt đỉnh, hiểu biết vượt trội, liên tục lớn lên trong đối chiến, sau ba tháng đã hoàn toàn trở thành hình dáng khác.
Sau khi giết Độc Cô Hồng, nàng đã học được bát quái huyễn ảnh bộ của đối phương; lúc giết bá đao Nhiếp Thành, nàng đã học được bá đao quyết của gã; còn lúc giết huyết ma Chu Đào, nàng học được sát huyết luyện thể chi pháp… Nàng không ngừng học lấy công pháp có ích cho bản thân để hoàn thiện chỗ thiếu sót của《 Tu la đao 》, nâng bộ công pháp cao cấp này lên một tầm cao khác.
Bạch Nham không chút nghi ngờ, nếu cho nàng nhiều thời gian hơn, cuối cùng có rồi một ngày nào đó nàng có thể chiến thắng chính mình, cũng có thể cải biên《 Tu la đao 》thành công để cùng hắn tu luyện công pháp《 Vân Trung Quyết 》cao minh hơn. Tài năng của nàng đúng là ngút trời, nhưng bất hạnh rơi vào trong tay phụ tử Hạ Sùng Lăng, định trước bước lên con đường không có lối thoát.
Càng hiểu Lâm Đạm, Bạch Nham chẳng cách nào giữ nội tâm bình tĩnh, hắn tiếc hận cho nàng, than trách, thậm chí là đau lòng. Nếu như hắn gặp nàng sớm hơn, thì thật tốt biết bao! Gần đây suy nghĩ này liên tục xuất hiện trong đầu làm tâm trạng hắn rối rắm không thôi.
Lâm Đạm lại chẳng quan tâm đến tâm tính thay đổi của vị cai tù này, chỉ lo giết ác nhân trên bảng danh sách rồi tới Liên Minh Giang Hồ lĩnh tiền thưởng. Mấy ngày nay nợ nần nàng thiếu càng ngày càng nhiều, quyển sách nhỏ sắp không ghi hết được rồi.
“Ta tới bàn giao lệnh truy nã, ngươi giúp ta tính toán tiền thưởng.” Nàng tùy ý ném bao lớn xuống đất, lại lấy bảy lệnh bài lông chim vàng lấp lánh giao cho võ giả Liên Minh Giang Hồ.
Mỗi thành trì trong Đông Đường đại lục đều được thiết lập phân đà của Liên Minh Giang Hồ, Lâm Đạm giết ác nhân cuối cùng xong lập tức tìm một phân đà gần đây tới lãnh tiền. Võ giả phụ trách thu lệnh truy nã không quen biết nàng, hờ hững nhận lấy lệnh truy nã, nói: “Ngươi chờ một lát, ta tính trước một chút…” Nói tới đây, gã trợn mắt há hốc mồm, đứng bất động tại chỗ, bảy lệnh bài trong tay gã đánh dấu rõ ràng từng dấu một, hai, ba nét chữ, nói cách khác, chúng dùng để phân biệt lệnh truy số 1, lệnh truy nã số 2, lệnh truy nã số 3…
Đột nhiên võ giả ngẩng đầu lên nhìn bảng truy nã cách đó không xa, trong lòng kinh hãi không thôi. Bảy người đầu trên bảng truy nã đều là bán bộ tông sư không có sai khác. Đổi cách nói khác, người đứng trước mặt này một hơi làm thịt bảy bán bộ tông sư trong vòng có ba tháng, đây là kiểu chiến tích đáng sợ gì đây!