Chương 80: Tú nương (2)
Dung mạo nam tử kia có thể nói là độc nhất vô nhị, ngàn vạn dặm mới tìm được một, vì thế hắn vừa mới chuyển đến đây mấy ngày, tiểu nha hoàn trong nhà đã thám thính rõ ràng tất tần tật mọi chuyện về hắn.
“Hồi bẩm cô nương.” Tiểu nha hoàn dáo dác xém xét bốn phía, sau đó tiến sát đến lỗ tai Lâm Đạm, tựa như một tên trộm lén lút nói: “Nhà bên cạnh chính là cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của phế hậu Đỗ thị, tên là Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên, phụ thân chính là An Định Hầu - Tiết gia. Lúc Đỗ thị còn được Hoàng thượng sủng hai, hai huynh đệ bọn họ được mệnh danh là song bá trong kinh thành, một người ăn chơi trác táng, một người ngang ngược kiêu ngạo, gần như không có bất cứ ai dám chọc vào. Đỗ thị bị phế, mẫu thân bọn họ bị nhà chồng viết thư hưu thê, hai người lập tức sửa lại tên họ, đi theo phế hậu Đỗ thị đến phủ Lâm An sinh sống. Nơi này cách đạo quán Đỗ thị đang tu hành rất gần, thuận tiện cho việc chăm sóc chiếu cố nên bọn họ mới dọn về đây.’’
Đương kim Hoàng đế đăng cơ từ khi còn nhỏ, nhưng tài năng và quyền lực mạnh mẽ hơn người, cai trị quốc gia vô cùng tốt, đồng thời với Hoàng hậu cũng cầm sắt hoà minh, phu thê vô cùng ân ái. Vì thế mẫu tộc của Hoàng hậu rất được Hoàng đế trọng dụng, dần dần kiểm soát quyền lực to lớn trong quân sự và triều đình, cũng được xem là thế lực cường hào một phương. Chỉ tiếc hoa đẹp rồi cũng tàn, thanh xuân qua mau, Đỗ hoàng hậu trước sau vẫn không thấy hoài thai khiến lòng người rối loạn, sau đó còn âm mưu hãm hại Mẫn phi trong quá trình sinh nở hòng chiếm đứa nhỏ của nàng làm của riêng, nhưng hành động quá mức bất cẩn nên đã bị Hoàng đế nhìn thấu âm mưu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng đế vô cùng tức giận, lập tức ra lệnh cấm túc Hoàng hậu, lại có rất nhiều đại thần trong triều nhân cơ hội này buộc tội mẫu tộc của Hoàng hậu, tố giác bọn họ đủ mọi tội danh. Sau khi Hoàng đế phái người điều ra rõ ràng thì phát hiện mỗi một tội danh điều phạm vào tử tội, trong lòng càng cảm thấy đau khổ và thất vọng đối với Hoàng hậu, nghe thấy nàng oán giận trong lòng rồi có ý định đâm vào cột nhà tự sát, cuối cùng hoàn toàn ghét bỏ, lập tức viết một đạo thánh chỉ phế bỏ hậu vị, đồng thời biếm nàng đến phủ Lâm An xuất gia tu hành.
Bây giờ phế hậu đang tu hành trong một đạo quán cách đó không xa, nghe nói khuôn mặt đã bị huỷ dung, rốt cuộc không thể trở về được nữa. Nhà mẹ đẻ vì muốn tự bảo vệ mình mà nhẫn tâm phủi sạch quan hệ với nàng, duy chỉ có tỷ tỷ nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn che chở muội muội, vì thế không tiếc cắt đứt quan hệ với nhà chồng. Chỉ tiếc vận mệnh tỷ tỷ nàng không tốt, sớm nhiễm bệnh rồi qua đời, nhi tử và nữ nhi của nàng mang theo của hồi môn kếch xù đến phủ Lâm An nhờ cậy phế hậu.
Nói là đến nhờ cậy nhưng thực chất lại là chăm sóc trông nom nàng. Bây giờ phế hậu đã mất hết tất cả mọi thứ trong tay, cả đời đều phải ở trong đạo quán lạnh lẽo này chịu đựng đau khổ. Vì muốn cho nàng có một cuộc sống thoải mái hơn một chút, hai huynh muội Đỗ gia không tiếc bỏ ra một số tiền lớn tu sửa lại đạo quán này, sau đó chuyển đến tòa nhà không mấy rộng rãi kia để sinh sống.
Mẫn phi bị phế hậu độc hại lại trong họa có phúc, được tấn chức lên làm Quý phi, vị hoàng tử chào đời năm đó bây giờ đã hai tuổi, nhưng độc tố trong cơ thể chưa được loại bỏ hết, nhìn qua có vẻ gầy yếu hơn những đứa nhỏ bình thường. Hoàng đế cảm thấy hổ thẹn với hai mẹ con nên cũng ra sức đề bạt mẫu tộc của bọn họ, không biết có phải chỉ là trùng hợp hay không mà lại điều ca ca của Mẫn quý phi là Lý Nhiễm đến phủ Lâm An nhậm chức Tuần phủ.
Như thế, cuộc sống của hai huynh muội Đỗ gia và phế hậu lại càng không mấy dễ chịu, tất nhiên sẽ bị gia tộc lớn quyền quý ở phủ Lâm An xa lánh và cô lập. Nếu như không có vận may cực lớn nào đó, có lẽ cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ có thể vùng dậy trở mình, cảnh ngộ cũng không tốt hơn Lâm gia là bao.
Nghe được những sóng gió tranh đấu xảo quyệt nơi hậu cung, Lâm Đạm chỉ gật đầu nói: “Sau này nên qua lại với nhà kia như thế nào thì cứ qua lại như thế đó, không cần phải cố tình xa lánh đâu.’’ Nàng không có năng lực thay người khác dệt hoa trên gấm nhưng cũng xem thường đám người thích bỏ đá xuống giếng.
“Thực sự không cần phải cố tình xa lánh sao?’’ Tiểu nha hoàn cảm thấy hơi khó hiểu, suy cho cùng thì đó chính là những người mà ngay cả Hoàng đế cũng ghét bỏ, nếu tiếp tục lui tới thì sớm muộn gì cũng gặp phải hoạ sát thân.
“Không cần, bà con xa không bằng láng giềng gần, ngươi chưa từng nghe câu nói này sao?’’ Lâm Đạm xua tay nói: “Đi xuống đi, ta muốn ngủ một lát.’’
Chờ đến khi nha hoàn rời khỏi nơi này, nàng mới chậm rãi nhíu mày, vẻ mặt tỏ ra hơi lo lắng. Nếu muốn thay đổi tình cảnh lúc này của Lâm gia thực sự là một chuyện vô cùng khó khăn, phải biết rằng chỗ dựa phía sau của hai huynh muội Mạnh thị chính là Tuần phủ Chiết Giang, mẫu tộc của Mẫn quý phi. Nếu một ngày Mẫn quý phi vẫn luôn duy trì được thánh sủng không suy tàn thì ngày đó Lý gia vẫn không bị đánh bại, hai huynh muội Mạnh thị có thể leo lên đến tận mây xanh, càng bay càng cao.
Hiện tại Lâm gia đã bị dẫm xuống bùn lầy, còn có thể xoay người được sao? Có thể đấu được với một Mạnh gia sở hữu tai mắt khắp nơi và quan hệ vững chắc được sao?
Từng câu hỏi không ngừng xuất hiện trong đầu Lâm Đạm, nhưng rồi tất cả đều bị nàng đè xuống. Mặc kệ tiền đồ phía trước có xa vời, đường đi có gian nan như thế nào đi chăng nữa thì điều quan trọng nhất bây giờ là nàng phải học thêu kỹ thật tốt, những cái khác tính sau. Có kỹ năng thêu thùa khéo léo tinh xảo, nàng có thể mở một cửa hàng thêu, có cửa hàng thêu nàng mới có tư cách đi cạnh tranh vị trí hoàng thương với người ta. Cơm phải ăn từng miếng từng miếng, đường phải đi từng bước từng bước một, không thể gấp gáp.
Nghĩ đến đây, Lâm Đạm nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Hôm sau, hai vị di nương đến giảng dạy thêu kỹ cho nàng như thường lệ, kiên nhẫn giải thích nói: “Thêu thùa là một tài nghệ đòi hỏi sự cố gắng chịu khó không ngừng nghỉ, con cần phải yên tĩnh nghiên cứu và học tập thật tốt. Trong quá trình học tập không có con đường tắt cũng như không thể dùng mánh khoé kỹ xảo, nó hoàn toàn dựa vào từng đường kim mũi chỉ tạo thành, con đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?’’
“Sẵn sàng rồi ạ.’’ Lâm Đạm lấy một bộ kim chỉ ra, nghiêm túc gật đầu.
Hai vị di nương vui mừng nói: “Con có chí có lòng là tốt. Thêu thùa yêu cầu thị lực của người tạo ra nó phải rất tốt, để không làm mất đi sắc điệu, cần phải lựa chọn một địa điểm thích hợp để tiến hành các thao tác. Nơi đó không thể quá tối, không thể quá ồn ào, không thể quá lộn xộn ầm ĩ, có thể áp dụng bốn cái tốt nhất đó chính là nhàn, tĩnh, minh, khiết, con xem chỗ nào phù hợp với bốn tiêu chuẩn đó thì cứ ngồi xuống ở đó, chúng ta từ từ học.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng chỉ vào hoa viên ngoài cửa sổ nói: “Vậy thì thêu ở trong sân đi.’’
Trong sân bóng cây lắc lư, trăm hoa đua nở, chim kêu bướm lượn, chính là cảnh xuân tươi đẹp nhất. Ngồi dưới bóng cây thêu thùa, ánh sáng vừa không quá chói cũng sẽ không quá mờ, xung quanh không ồn ào cũng không lộn xộn ầm ĩ, thực sự là một nơi vô cùng thích hợp. Hai vị di nương hài lòng nói: “Được, vậy chúng ra thêu ở trong sân.’’
Đoàn người ổn định ngồi vào chỗ của mình ở trong sân, trước tiên giải thích các loại thêu thùa, lại đề cập đến màu sắc và hoa văn, sau đó mới bắt đầu luyện cho Lâm Đạm từ cách thêu phẳng đơn giản nhất, trực tiếp nói: “Cách thêu phẳng được chia thành làm phẳng thẳng đứng, phẳng ngang và phẳng nghiêng, có bốn bí quyết đó chính là ngang, ngay, thông, thuận, không thể thưa dày không đồng đều, không thể chồng chéo lên nhau, không thể xen lẫn vào nhau, không thể để lộ phần vải bên trong, sau khi luyện tập thành thảo cách thêu phẳng này rồi thì con mới có thể tiếp tục luyện các phương pháp thêu thùa khác. Thêu ngang là cơ sở căn bản của các châm pháp khác, chỉ với loại châm pháp này, con có thể thêu được hầu hết tất các các loại hoa văn thông thường, hiểu chưa?’’
“Hiểu rồi ạ.’’ Lâm Đạm ngoan ngoãn gật đầu.
“Chúng ta sẽ làm mẫu trước cho con một lần, nhìn kỹ nhé.’’ Hai vị di nương lần lượt lấy kim chỉ ra bắt đầu thêu, chẳng mấy chốc, hai đoá hoa đón xuân giống nhau như đúc lập tức xuất hiện trên nền vải trắng, mặc dù chỉ là những đường thêu cơ bản, hình thức đơn giản nhưng sợi tơ chặt chẽ, màu sắc trắng mịn phấn nộn, vô cùng đáng yêu.
Lâm Đạm gần như vừa nhìn thấy đã biết, vội vàng vê một sợi chỉ bắt đầu xâu kim.
Trong nhà không có nhiều tôi tớ, hai vị di nương ngoại trừ giảng dạy cho Lâm Đạm ra còn lại làm việc vặt trong nhà, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng nghiêm túc và tự giác của nàng liền lần lượt rời đi, thỉnh thoảng sẽ bớt chút thời gian đến nhìn một cái, lại cho nha hoàn đứng bên cạnh trông coi, tránh nàng lười biếng không chịu làm việc.
Lâm Đạm cầm một cây kim thêu hoa lên, cẩn thận xuyên qua lớp vải thêu, biểu cảm nhìn qua có vẻ vô cùng nghiêm túc, nhưng trong lòng lại tràn ngập vô số lửa giận. Lúc đầu nàng còn tưởng rằng việc vận hành các thao tác của một cây kim thêu hoa là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng bắt đầu chân chính thực hành rồi mới biết nó khó khăn đến nhường nào! Trong đầu nàng đã nghĩ mình sẽ hạ kim ở chỗ này, lên kim ở chỗ kia, kết quả là tay chân run rẩy, cuối cùng kém cách xa vạn dặm, một đoá hoa đón xuân tươi đẹp lại bị nàng thêu thành một đống phân chim, vàng trắng lộn nhèo thành một cục.
Nàng nhìn chằm chằm vào “đống phân chim” của mình thật lâu, cánh tay cầm kim thêu không ngừng run rẩy. Lâm Đạm cảm thấy chính mình không nên cầm kim châm mà nên cầm đao thì chém nát cái thứ lung tung lộn xộn này thì hơn.
“Tiểu thư, tiểu thư, người muốn làm gì?’’ Nha hoàn thấy nàng bỗng nhiên đứng dậy đi đến phòng củi, vội vàng đi theo, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Lâm Đạm không nói một lời cầm lấy một khúc khổ đứng ở trong viện, giơ rìu lên chẻ xuống. Những lúc trong lòng cảm thấy không thoải mái nàng đều rất muốn chém người, cũng không biết cái tật xấu này bắt đầu từ lúc nào nữa.
“Tiểu thư, người đang làm gì vậy? Người mau dừng lại đi mà!’’ Nha hoàn thực sự bị nàng dọa đến bật khóc, muốn đến gần nhưng lại bị vụn gỗ văng khắp nơi trúng vào người, chỉ có thể đứng yên một chỗ khuyên nhủ.
Lâm Đạm lại không đề để ý đến nàng ta, không chừng chẻ đống gỗ trước mặt đến nát bươm rồi mới thong thả vỗ vỗ làn váy dính đầy vụn gỗ của mình, chậm rãi nói: “Đổi cho ta một tấm vải thêu mới, chúng ta tiếp tục luyện tập.’’
Nha hoàn nhìn vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của nàng, giống như chuyện vừa rồi không liên quan đến nàng, lại nhìn đến đống gỗ nát đến mức không thể nát hơn trên mặt đất, không nhịn được rùng mình một cái. Nàng vội vàng đổi một tấm vải thêu mới giúp Lâm Đạm, lại cầm chổi quét tước sạch sẽ mặt đất hỗn độn, sau đó lui ra thật xa, căn bản không dám đứng bên cạnh Lâm Đạm.
Lâm Đạm giấu chiếc rìu bửa củi dưới khăn trải bàn, ra hình ra dáng cầm thấy kim thêu tiếp tục luyện tập cách thêu phẳng, vừa mới luyện tập một lát thì Tam di nương đã đến kiểm tra, cầm lấy tác phẩm “đống phân chim” nhìn một cái, vẻ mặt một lời khó nói hết. Cũng may hôm nay Lâm Đạm không bỏ trốn, cũng không lười biếng, xem như đã là một sự tiến bộ cực lớn nên nàng cũng không muốn trách móc nặng nề mà thay vào đó là nói rất nhiều lời động viên cổ vũ.
Lâm Đạm ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục thêu thùa, khoảng chừng một khắc sau, một “đống phân chim” mới hơi đẹp một chút ra lò. Nàng cầm tấm vải thêu này ngắm nghía thật lâu, mãi cho đến khi hai mắt cũng sắp đông cứng mới chịu bỏ tay xuống, cúi người, lấy chiếc rìu bửa củi dưới khăn trải bàn kia ra.
Nha hoàn ưm một tiếng, vội vàng lùi lại.
Nhưng Lâm Đạm cũng không buông tha cho nàng, vô cùng bình tĩnh nói: “Lấy thêm một khúc gỗ lại đây.’’
Nha hoàn chần chừ không muốn đi nhưng chỉ với một cái liếc mắt nhẹ nhàng nhìn thoáng qua của Lâm Đạm đã giống như chim sợ cành cong vội vàng chạy đến phòng chứa củi, một lát sau đã mang một cọc gỗ cao bằng nửa người trở về.
Lâm Đạm chậm rãi xắn tay áo lên, chậm rãi giơ rìu lên, hai ba nhát đã chẻ chiếc cọc gỗ cao bằng nửa người chỉ còn hơn hai thước. Việc thêu thùa nhàm chán kia gần như đã tiêu tốn hết toàn bộ kiên nhẫn của nàng, bây giờ trong đầu nàng đều là dục vọng muốn chém người. Tại sao cầm kim thêu thùa lại còn khó hơn cả việc cầm đao chém người? Tại sao?
Ánh mắt nàng thâm trầm như nước, vẻ mặt lạnh lẽo như sương, nhìn vào thực sự khiến người khác phải sợ hãi. Cọc gỗ đã bị băm nát hoàn toàn, hàn khí nơi đáy mắt nàng lập tức biến mất, lại trở thành một tiểu cô nương ngây ngô yêu kiều như lúc trước.
“Được rồi, dọn dẹp sạch sẽ đi, sau đó lại đổi cho ta một tấm vải thêu mới, chúng ta tiếp tục luyện tập.’’ Cũng giống như lần trước, nàng lại giấu rìu bổ củi bên dưới tấm khăn trải bàn, vô cùng bình tĩnh dặn dò.
Nha hoàn đã sợ đến mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất quét tước sân viện sạch sẽ, sau đó lại mang chiếc cọc gỗ đáng thương chỉ còn lại phần mông nhỏ về phòng chứa củi.
Lâm Đạm vừa mới ngồi xuống thì đã thấy tứ di nương đến đây kiểm tra, nàng cầm hai tấm vải thêu nhìn qua một lượt, khen ngợi nói: “Không tồi, có tiến bộ! Tiếp tục luyện tập, đừng ngừng.’’
“Vâng.’’ Lâm Đạm gật đầu, đề nghị: “Tứ di nương, lát nữa người bảo gã sai vặt mang mấy bó củi đến nữa nhé, phòng chứa củi sắp hết rồi.’’
“Được, cuối cùng Đạm Nhi nhà ta cũng biết quản lý chuyện nhà rồi.’’ Tứ di nương vui vẻ rời đi, Lâm Đạm cầm kim lên tiếp tục luyện tập, vẻ mặt muốn bao nhiêu bình tĩnh thì có bấy nhiêu bình tĩnh.
Cách đó không xa, Đỗ Như Tùng lặng lẽ nhảy xuống ngọn cây, lắc đầu bật cười. Tại sao tiểu cô nương này lại khoẻ như thế chứ! Thật thú vị!