Chương 81: Tú nương (3)
Việc thêu thùa này đòi hỏi phải có một sự kiên nhẫn rất lớn, nhưng cái này vừa khéo lại chính là khuyết điểm của Lâm Đạm. Chỉ mới yên tĩnh thêu thành một hoa văn khoảng chừng một khắc nàng sẽ trở nên vô cùng nóng lòng sốt ruột, bất kể làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể tiếp tục. Nhưng Lâm gia đã suy tàn, ngoại trừ cố gắng học thêu thùa, vực dậy gia nghiệp thì nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác, vì thế nàng phải tìm được một phương pháp hữu hiệu để kìm nén sự nôn nóng nơi đáy lòng, mài mòn các góc cạnh sắc bén của chính mình.
Các gốc cây và cọc gỗ trong nhà không ngừng biến mất với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhận ra được, vào những lúc nhóm lửa nấu cơm tứ di nương thường oán trách gã sai vặt quá mức cần mẫn, bổ đống củi trong phòng chứa củi đến nát bấy khiến nàng rất khó kiểm soát độ lửa. Gã sai vặt trong lòng cảm thấy khổ không thể tả, nhưng ngoài miệng lại không dám nói, đã từng tận mắt chứng kiến sức mạnh chẻ củi hơn người của tiểu thư, hắn cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Mỗi ngày Lâm Đạm đều luyện thêu thùa một lúc rồi lại chẻ củi trong chốc lát, eo không mỏi, chân không đau, những đường kim mũi chỉ càng trở nên mạnh mẽ hơn. Dần dần, nàng cảm thấy máu nóng trong xương cốt mình đang giảm dần, nhiều hơn sự mềm dẻo vì điềm đạm mà càng ngày nàng thấy mình thêu tốt hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đầu nàng còn tưởng rằng bạo ngược chính là bản tính của mình, nhưng hoá ra lại không phải như vậy. Thay vì nói là một loại bản tính, chẳng bằng nói đó là di chứng được tạo thành từ những trải nghiệm đặc biệt, chỉ cần ma sát một chút, chúng sẽ trở nên bằng phẳng ổn định. Nói đúng hơn, tính tình của nàng càng giống như nước, có thể linh hoạt thay đổi tùy theo hoàn cảnh, lặng lẽ không một tiếng động thấm ướt nhưng cũng mãnh liệt mênh mông.
Hôm nay, nàng đã ngồi khoảng chừng hai canh giờ mới phải dùng đến rìu bổ củi, ngay khi đang chuẩn bị điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng thì lại thấy nha hoàn Thuý Loan bày ra vẻ mặt khó hiểu đi vào.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Đạm dựng cọc dỗ lên, thuận miệng hỏi một câu.
Thúy Loan cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, nhỏ giọng nói: “Huynh muội Đỗ gia đã chuyển đến đây hơn một tháng, từ đó đến nay chưa từng chủ động tiếp xúc qua lại với nhà ta, nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại phái người đưa đến một xe lễ vậy.
“Chuyện này thì có gì mà kỳ quái chứ, một tháng trước đó bọn họ phải dọn dẹp sửa sang lại nhà mới, đương nhiên không có tâm tư đi kết giao với bằng hữu hay hàng xóm láng giềng rồi.’’ Lâm Đạm một nhát chẻ cọc gỗ thành hai cánh hoa trái phải đều đặn, sau đó lại dựng ngay ngắn, chẻ thành bốn cánh, sau đó là sáu cánh, tám cánh.
Từ khi gã sai vặt bị hai vị di nương trách mắng nàng đã không còn phát tiết tung lung nữa là chẻ cọc gỗ thành những thanh củi đều đặn, như thế mới có thể yên lành ôm đến phòng củi báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Thuý Lan tiến sát gần hơn một chút, trả lời: “Tiểu thư, có điều ngài không biết, trễ hơn một tháng mới tặng lễ vật đúng là không có gì kỳ lạ, nhưng điều kỳ lạ chính là nhà hắn lại đưa đến một xe gỗ đã được cưa sẵn. Những khúc gỗ dài chỉ dài khoảng chừng vài thước không thể làm vật liệu gỗ, càng không thể chế tạo gia cụ, ngoại trừ làm củi đốt ra thì chẳng có tác dụng gì nữa cả, người nói xem hắn ta có ý gì đây? Có lẽ sẽ không nghèo đến mức ngay cả lễ vật cơ bản nhất cũng không thể mua nổi đâu nhỉ? Lúc này phu nhân đang nổi giận, cảm thấy hắn đang khinh thường người khác.”
Nhưng Lâm Đạm lại nhếch miệng cười, giọng điệu có chút vui vẻ: “Tặng khúc gỗ sao? Rất tốt!’’ Thứ này nàng không hề ngại nhiều chút nào, tặng càng nhiều nàng càng được chẻ nhiều, vừa khéo tiết kiệm được tiền mua củi.
Thuý Lan: “…”
Có lẽ nàng không nên thảo luận chuyện này với tiểu thư nhà mình thì hơn!
Hai người đang ông nói gà bà nói vịt mà không thể nào ngờ được rằng phía sau bức tường ngăn cách hai nhà, Đỗ Như Tùng đang nghiêng người dựa vào thân cây lén lút lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười hứng thú nhàn nhạt.
“Ca ca, muội nghe nói hôm nay huynh tặng cho nhà bên cạnh một xe gỗ? Nhưng mà muội nói này, bây giờ chúng ta đã không còn là thiên kim công tử phủ An Định Hầu nữa rồi, không thể trêu chọc người khác như vậy được!’’ Một thiếu nữ trên người mặc một bộ váy bách điệp vội vàng chạy vào sân, âm thanh hơi lớn.
Nụ cười nhàn nhạt ẩn hiện trên khoé miệng Đỗ Như Tùng lập tức biến mất, sau đó lại cẩn thận lắng nghe, nhà bên cạnh đã im lặng từ lúc nào.
“Ca ca, rốt cuộc là huynh muốn làm gì? Người ta không trêu chọc gì chúng ta thì chúng ta cũng đừng trêu chọc người ta như thế chứ?’’ Người thiếu nữ vẫn không ngừng gào to, ầm ĩ đến mức vẻ mặt Đỗ Như Tùng đã đen như mực. Ngay khi hắn đang định răn dạy muội muội nhà mình thì âm thanh đốn củi đùng đùng lại vang lên một lần nữa, như thể không bị cuộc nói chuyện của bọn họ quấy nhiễu vậy.
Vẻ mặt lạnh như băng của Đỗ Như Tùng lập tức sụp đổ, che miệng khẽ mỉm cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đỗ Như Yên lại giống như bắt được bằng chứng phạm tội gì đó, chỉ vào bức tường kia nói: “Huynh nghe thấy không? Có người nào muốn chẻ củi lại mang đến hoa viên để chẻ không, dĩ nhiên là do huynh đã chọc giận người nhà rồi, người ta cố ý chẻ củi để thể hiện sự bất mãn đó.” Vốn dĩ hai nhà này là một nhà lớn, nhưng sau đó được gia chủ chia làm hai mảnh đất để bán đi, đại hoa viên ở giữa bị một bức tường tách thành hai hoa viên nhỏ, bố cục vô cùng đối xứng.
Đỗ Như Yên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện chắc chắn giống như mình suy đoán, thế là bèn nhấc làn váy trèo lên ngọn cây, muốn nhìn xem rốt cuộc người bên cạnh đã bị ca ca mình chọc tức thành ra thế nào, nhưng nàng không thể ngờ được rằng người chẻ củi lại là một tiểu cô nương, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt tròn tròn, chiếc mũi nhỏ tròn tròn, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Đỗ Như Yên lập tức yêu thích tiểu cô nương tựa như búp bê vải này, vẫy vẫy tay nói: “Tiểu muội muội, có phải vì nhà ta tặng cho nhà muội một xe gỗ nên muội mới tức giận không?’’
Lâm Đạm cầm một khúc gỗ mới, một đao chém thành hai nửa, lắc đầu nói: “Không, ta đang luyện tập thêu thùa mà thôi.’’
Đỗ Như Yên mỉm cười nói: “Nhưng rõ ràng muội đang chẻ củi cơ mà!’’
Đỗ Như Tùng cũng nhảy lên ngọn cây, bật cười nhìn tiểu cô nương trước mắt, nhưng khi nhìn thấy nàng dễ dàng như trở bàn tay chẻ khúc gỗ thành những thanh củi lớn nhỏ đều đặn, ánh mắt không khỏi hơi tối sầm lại. Người ngoài nghề xem môn đạo, trong nghề xem náo nhiệt, hắn chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được, tiểu cô nương này không phải chỉ đang tuỳ tiện chẻ củi phát tiết thôi đâu, mà là có kết cấu trình tự nhất định. Với đao pháp này của nàng, nếu không trải qua quá trình khổ cực tu luyện trong vòng mười mấy năm thì tuyệt đối không thể luyện thành.
Trong lòng hắn vừa mới trào dâng cảnh giác, rồi lại bỗng nhiên nghĩ đến, người nhà cũng không hề đơn giản chút nào, năm đó Lâm Đại Phúc và Trương Huệ đều là thổ phỉ, khả năng chém người không cần phải bàn cãi, dạy dỗ tiểu cô nương nhà mình thành ra như vậy cũng không hề kỵ lạ chút nào.
Nhớ đến thân thế tiểu cô nương lại nhìn thấy dáng vẻ hết sức đáng yêu của nàng rồi liên tưởng đến tính tình mạnh mẽ của nàng, không hiểu tại sao Đỗ Như Tùng lại rất muốn cười.
Nhưng Lâm Đạm cũng không thèm nhìn đến hắn mà chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Như Yên đang ở bên cạnh. Nàng thường nghe Thuý Lan cảm thán tiểu thư nhà bên cạnh xinh đẹp đến cỡ nào, hôm nay được nhìn thấy quả nhiên đúng là danh bất hư truyền. So với ngũ quan được mãi dũa qua năm tháng với những đường nét thâm thuý sắc cạnh của Đỗ Như Tùng, Đỗ Như Yên càng lộ rõ sự dịu dàng tinh tế, nàng mặc chiếc váy lụa bách điệp leo lên ngọn cây, giống như tiên tử hạ phàm, khí chất cực kỳ động lòng người.
Lâm Đạm vô cùng kiên nhẫn với nàng, chỉ về giá thêu phía sau mình, giải thích: “Ta ngồi lâu một chỗ nên trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, muốn giải toả ra ngoài. Đợi ta chẻ xong khúc gỗ này rồi sẽ trở về tiếp tục thêu thùa.”
“Thì ra là thế.’’ Đỗ Như Yên bừng tỉnh hiểu ra, tựa như đang suy tư gì đó liếc mắt sang nhìn ca ca của mình một cái rồi nói: “Muội có thể cho ta xem một chút được không?’’
“Cho tỷ.’’ Lâm Đạm buông rìu xuống, cầm lấy khung thêu.
Vẻ mặt mong chờ của Đỗ Như Yên trở nên hơi cứng nhắc, khen ngợi nói: “Rất sinh động, thêu rất khá.’’ Nàng không thể nhìn ra được đây là thứ gì cho nên cũng không dám nhiều lời.
“Cảm ơn. Sau này nếu tỷ cần thứ gì thì có thể đến tìm ta mua sản phẩm thêu, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ thêu đẹp hơn cả Mạnh Tư.” Lâm Đạm nghiêm túc nói.
“Được, nếu ta có nhu cầu nhất định ta sẽ đến tìm ngươi.’’ Đỗ Như Yên cười đến mức khóe miệng như muốn rút gân, nhưng cũng không đành lòng nói ra sự thật. Với kỹ năng thêu thùa của tiểu cô nương lúc này, đừng nói đến chuyện sớm muộn gì cũng có một ngày, sợ rằng cả đời này cũng không thể nào theo kịp được Mạnh Tư. Người ta ba tuổi đã bắt đầu học thêu thùa, năm nay tiểu cô nương đã bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn dáng vẻ này có lẽ là mười bốn tuổi chăng? Suy cho cùng vẫn hơi trễ.
Nhưng nàng không thể ngờ được một Đỗ Như Tùng từ trước đến nay nổi danh là độc miệng mới vuốt cằm nói: “Ta tin tưởng chỉ cần cho ngươi một thời gian nữa ngươi nhất định sẽ vượt qua được Mạnh Tư, nếu trong nhà thiếu gỗ, ngươi có thể đến tìm ta.’’ Vừa dứt lời lại nở một nụ cười khẽ, ngũ quan anh tuấn tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ giữa những ngày xuân tươi đẹp.
Thuý Lan nhìn hắn không thể rời mắt, miệng mở to ra một chút nữa sợ là thực sự sẽ có nước miếng chảy xuống. Lâm Đạm cũng không hề rung động, chỉ gật đầu nói: “Cảm ơn, đợi ta thêu thành phẩm rồi ta sẽ tặng cho các ngươi một bức.’’ Giọng điệu vô cùng tự tin.
“Cô nương khách khí rồi.’’ Đỗ Như Tùng cảm thấy hơi buồn cười, thấy muội muội vẫn còn muốn nói chuyện với người ta liền nhéo nàng một cái rồi nhảy xuống cây. Chuyển đến đây hơn một tháng, hắn đã sớm thăm dò được quy luật làm việc và nghỉ ngơi của tiểu cô nương này, sau khi chẻ xong hai khúc gỗ nàng lại tiếp tục luyện tập thêu thùa, không nên làm phiền thời gian của người ta được.’
“Ca, vừa rồi huynh thực sự rất biết nói chuyện, nếu lúc còn ở nhà huynh cũng như vậy thì chắc chắn phụ thân sẽ không tước đoạt mất vị trí thế tử của huynh.’’ Đỗ Như Yên đánh giá vị huynh trưởng của mình từ trên xuống dưới một lần, nụ cười vô cùng mờ ám. Vừa tặng lễ vật đúng ý người ta, vừa nói những lời tri kỷ động viện, huynh ấy đây là đang rung động sao?
“Ta không nói láo.’’ Đỗ Như Tùng chắc chắn nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày tiểu cô nương ấy sẽ thành công, muội hãy chờ mà xem.” Ngồi thêu hoa mà cũng có thể thêu thành cỗ khí thế tàn nhẫn giết địch, nhưng lại buộc chính mình ngày ngày ngồi trước giá thêu khổ luyện, với nghị lực phi thường này, có chuyện gì mà tiểu cô nương đó không làm được cơ chứ?
Đỗ Như Yên rung đùi đắc ý hầm hừ mấy tiếng, hoàn toàn không để ý đến những lời huynh trưởng.
Một bên khác, Lâm Đạm vẫn đang toàn tâm toàn ý đắm chìm trong việc thêu thùa, nghiêm túc cẩn thận trong từng đường kim mũi chỉ, thành thạo cách thêu phẳng, tỉ mỉ tinh tế. Ba tháng sau, nàng đã thuần thục nắm chắc một vài châm pháp cơ bản trong thêu thùa, kỹ năng liệu cơm gắp mắm may áo tùy theo vóc dáng cũng học không tồi, thậm chí còn làm cho Trương Huệ và hai vị di nương mỗi người một bộ máy, mặc vào vô cùng phù hợp.
Ngày hôm đó, cuối cùng hai vị di nương cũng thay đổi giáo trình, nói: “Bảy loại châm pháp thêu thùa cơ bản con đều đã học được, còn những châm pháp nâng cao hơn thì chúng ta không có cách nào dạy cho con được.’’
Lâm Đạm lắc đầu nói: “Không sao ạ, lúc đầu người phát minh ra thêu thùa cũng không biết cái gì, toàn bộ quá trình đều dựa vào bản thân mình mò mẫm từng chút từng chút. Mỗi một loại châm pháp ra đời là kết quả của các tú nương ngày đêm không ngừng suy nghĩ gọt dũa, nếu các nàng làm được thì con cũng làm được.’’
Hai vị di nương vui mừng nói: “Đạm nhi có thể nghĩ được như vậy dĩ nhiên là không thể nào tốt hơn được rồi. Trong nhà vẫn còn một số số tác phẩm thêu với tay nghề tuyệt tác, đều là do phụ thân con sưu tầm từ các nơi trên khắp cả nước, đợi lát nữa chúng ta sẽ lấy lại đây cho con nhìn xem một chút, nói không chừng chúng còn có ích. Từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ dạy con vẽ tranh. Một tú nương có tay nghề khéo léo như thế nào đi chăng nữa nhưng nếu không có bản vẽ mẫu xinh đẹp thì người đó cũng không thể thể được bất cứ thứ gì cả. Nếu như con có thể học vẽ thật tốt, nó sẽ giúp con rất nhiều trong việc thêu thùa sau này. Nghe nói Mạnh Tư cũng rất am hiểu hội hoa, thậm chí trong lúc thêu thùa còn không cần phải vẽ mẫu trên vải, cầm lấy kim chỉ tiện tay thêu thôi nhưng thành phẩm lại vô cùng sống động như thật. Rất nhiều sản phẩm thêu của nàng đủ tư cách để sánh vai với các hoạ sĩ đương thời, một bức tranh của Ngô hoạ thánh có thể bán ra được ngàn lượng bạc, một sản phẩm thêu của nàng cũng có thể bán ra được với giá cả tương đương, người đời đều nói sản phẩm thêu của nàng không hề thua kém tác phẩm hội hoạ tuyệt thế khác chút nào, có thể thấy học tốt hội hoạ đối với thêu thùa mà nói mà là nhân tố quyết định quan trọng đến cỡ nào.
Lâm Đạm gật đầu, không dám buông lỏng lười biếng chút nào.
Hai vị di nương lấy ra một vài sợi chỉ, nói: “Trước khi bắt đầu học vẽ, chúng ta sẽ dạy ngươi phân biệt rõ màu sắc. Nếu nói phác hoạ là cơ sở của việc thêu thùa thì màu sắc chính là phần hồn của nó, chỉ có kết hợp một cách nhuần nhuyễn hoàn mỹ hai cái này lại với nhau với có thể tạo ra những tác phẩm truyền lại cho đời sau. Con xem, những sợi chỉ trong tay ta có bốn màu, lần lượt là xanh đậm, xanh thẫm, xanh và xanh nhạt…’’
Lâm Đạm nhìn những sợi chỉ kia một cái, lắc đầu nói: “Di nương, người nói sai rồi, rõ ràng ở đây có sáu màu.’’
Hai vị di nương nhìn sợi chỉ trong tay mình một lần nữa, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, nhất thời cảm thấy hơi ngạc nhiên.