Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 82: Tú nương (4)
Hai vị di nương cầm sợi tơ lật đi lật lại kiểm tra mấy lần, lắc đầu nói: “Không sai mà, nó có bốn màu.’’
“Không phải, rõ ràng là sáu màu.’’ Lâm Đạm cầm lấy mấy sợi tơ phân loại ra, xanh đậm để  riêng, xanh thẫm để riêng, rồi xanh và xanh nhạt, sau đó cầm lấy hai bó tơ còn lại, chậm rãi nói: “Hai màu này là pha giữa xanh đậm và xanh thẫm, còn cái này pha giữa xanh và xanh nhạt,  khác biệt rõ ràng như thế chẳng lẽ hai ngươi không thể nhìn ra được sao?’’
Thấy hai vị di nương ngơ ngác lắc đầu, nàng bèn lấy một tấm vải thêu màu trắng ra, đặt những sợi tơ ấy lên xem như đang tham chiếu, thấy các nàng vẫn không thể phân biệt được, Lâm Đạm lại rải những sợi tơ màu xanh đậm ở phía dưới, rồi tiếp tục rải những sợi tơ pha giữa màu xanh đậm và màu xanh thẫm ở trên, cứ như thế cuối cùng hai người cũng có thể thể nhìn ra được một chút chênh lệch cực kỳ nhỏ, sau khi nhìn kỹ một lần nữa lại cảm thấy có lẽ mình đã nhìn nhầm rồi.
“Thực sự có một chút khác biệt, đúng không?’’ Tam di nương không chắc chắn nhìn về phía tứ di nương. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có lẽ vậy chăng?’’ Tứ di nương trả lời vô cùng miễn cưỡng. 
Lâm Đạm bất lực đỡ trán, rất muốn thở dài. Ngay cả chính mình cũng không thể phân biệt rõ những màu sắc này, làm sao có thể dạy dỗ nàng được đây? Hai vị di nương này thực sự không đáng tin cậy chút nào.
Nhưng chẳng mấy chốc, hai vị di nương lại lập tức mừng rỡ cười rộ lên, kiêu ngạo nói: “Chúng ta còn tưởng rằng Đạm Nhi nhà ta tư chất bình thường, nhưng bây giờ nhìn lại lại phi thường như thế. Đạm nhi, con có biết, trong quá trình thêu thùa, kỹ năng thêu dĩ nhiên đóng vai trò vô cùng quan trọng, nhưng cách phối màu cũng quan trọng không kém.  Chỉ một hoa văn đơn giản, chỉ cần hơi tăng thêm một chút sắc thái thì sẽ trở nên hoàn toàn khác biệt. Những màu sắc mà con vừa mới vừa nói người bình thường gần như không thể phân biệt rõ, bởi vậy có thể thấy được con thuận buồm xuôi gió hơn người khác. Khả năng thiên phú này ngàn dặm mới tìm được một, vô cùng hiếm gặp, ngay cả Mạnh Tư cũng phải thua xa con. Hôm nay chúng ta sẽ làm cho con về cách vận dụng màu sắc trong thêu thùa.”
Hai vị di nương vẽ hai đóa hoa năm cánh riêng biệt trên tấm vải thêu, dùng các loại chỉ với màu sắc đậm nhạt khác nhau trong cùng hệ màu để thêu một đoá, sau đó lại dùng một màu đơn sắc thêu đoá hoa còn lại, để Lâm Đạm có thể nhìn thấy rõ hiệu quả đối lập của nó. Đóa hoa năm cánh đơn màu dĩ nhiên rất đáng yêu, nhưng so với hoa hoa năm cánh nhiều màu lại nhạt nhẽo hơn rất nhiều.

Đoá hoa năm cánh nhiều màu được thêu bằng các sợi chỉ trong cùng một hệ màu, đầu cánh hoa thẩm thấu một chút hồng phấn, lại dần dần biến thành màu đỏ tươi, khi kéo dài đến nhuỵ hoa đã có hơi hướng biến thành màu đỏ thẫm pha chút sắc tím, các sắc thái đậm nhạt không đồng nhất một tầng lại một tầng càng làm nổi bật cho nhau,  gần như không thể tìm thấy một chút dấu vết của kim thêu. 
Rõ ràng cũng là một hoa văn bình thường như thế, kỹ năng thêu thùa đơn giản như thế nhưng sau khi tăng thêm một số thay đổi cho màu sắc lại có thẻ mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng rực rỡ và lộng lẫy. Lâm Đạm nhìn chằm chằm vào hai đóa hoa một lúc lâu, hiểu rõ nói: “Di nương, con hiểu rồi, cách phối màu chính là phần hồn của việc thêu thùa, chỉ cần vận dụng màu sắc một cách linh hoạt và phù hợp, ngay cả một hoa văn bình thường cũng có thể tỏa sáng. Con nhất định sẽ nghiêm túc học vẽ, nghiêm túc học cách vận dụng màu sắc.” 
“Tốt lắm! Ở đây có mấy tranh vẽ, đầu tiên con cứ học cách sao chép trước, sau đó lại học cách tự vẽ, muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó, cứ thế dần dần đã có thể luyện thành các kỹ năng vẽ rồi.’’ Hai vị di nương đưa cho Lâm Đạm mấy quyển sách rồi đi ra ngoài làm việc nhà. 
Quyển sách vẽ này chứa một số tác phẩn của Mạnh Tư, tất cả đều là tranh thuỷ mặc, câu cầu nhỏ bắc qua dòng sông, con thuyền hình chiếc lá xuôi dòng, nhìn qua rất có ý cảnh. Lúc đầu Lâm Đạm muốn vẽ lại mấy bức tranh này của nàng ta, nhưng cầm bút lên thật lâu vẫn không thể nhúc nhích. Có lẽ những bức tranh này đến từ chính ký ức của Mạnh Tư, nàng ta phát hiện những cảnh đẹp nên thơ trong cuộc sống hàng ngày xung quanh mình, đồng thời khắc sâu chúng vào tận sâu đáy lòng, sau khi về đến nhà lại dùng bút phác hoạ ra giấy. 
Nhưng Lâm Đạm không có ký ức, tất cả những gì nàng có thể nhìn thấy trong tâm trí đều là tàn dư mà nguyên chủ để lại cho nàng. Nàng không thể tìm thấy vẻ đẹp trong cuộc sống, cũng không thể nào vẽ nó lên giấy chỉ bằng sự tưởng tượng của mình. Nàng không có quá khứ, cũng không có tương lai, nàng chỉ có hiện tại. 
Từ đầu đến cuối nàng vẫn không thể hạ bút, ngồi ngẩn người một lúc lâu mới khép quyển sách lại, nhìn một đoá hoa mẫu đơn đã nở rộ trong vườn phác hoạ khái quát lại. Nàng chỉ có thể máy móc vẽ theo những gì mà nhìn thấy trước mắt, ánh mặt trời khúc xạ, bóng râm dần dần thay đổi, màu sắc sáng tối, tất cả đều được nàng phỏng theo nguyên dạng vẽ lại trên giấy chỉ với một bút vẽ duy nhất, ba loại màu gốc, pha thành vô số màu khối đậm nhạt khác nhau, không ngừng bôi bôi vẽ vẽ, dần dần tạo thành hình, nhưng lại không biết tác phẩm của mình đã làm khiếp sợ người khác như thế nào. 
Thuý Lan lúc đầu còn không để ý vừa mới nhìn một cái đã trợn mắt há hốc mồm: “Tiểu, tiểu thư, người vẽ đoá mẫu đơn  này thực sự rất giống với nguyên bản!’’ 
Lâm Đạm nhìn chằm chằm vào tác phẩm của mình trong chốc lát, lắc đầu nói: “Nếu như đưa nó vào thêu thì phải cần ít nhất là một trăm loại màu, nhưng theo ta được biết thì chỉ thêu trên thị trường nhiều nhất cũng chỉ có hơn ba mươi mấy loại, vẫn không được.” 
“Không không không, tiểu thư, ngươi nói sai rồi, rất nhiều tú nương điều chỉ mua loại chỉ thêu màu trắng, xong rồi về nhà tự mình nhuộm màu. Nếu như người muốn thêu đoá ra này thì chúng ta cũng có thể tự mình nhuộm màu mà, tam di nương và tứ di nương đều làm được.’’ Thuý Lan liên tục xua tay, vẻ mặt vô cùng kích động, nàng thực sự đã bị kỹ năng vẽ của tiểu thư nhà mình làm sợ kinh sợ. Ở trong Lâm gia này mưa dầm thấm đất đã nhiều năm, dĩ nhiên nàng cũng hiểu rõ tất cả những phẩm chất cần có của một tú nương hàng đầu, điều quan trọng nhất chính là kỹ năng thêu thùa tỉ mỉ khéo léo, ngoài ra còn có kỹ năng vẽ tranh tuyệt diệu, phác họa tinh xảo, cách phối màu chuẩn xác độc đáo, cộng thêm một chút thông minh nhạy bén nữa. 

Kỹ năng thêu thùa của tiểu thư nhà mình bình thường, nhưng hoạ kỹ, phác hoạ, phối màu, và sự thông minh nhạy bén lại là tư chất trời sinh độc nhất vô nhị. Chỉ cần cho nàng một chút thời gian để nâng cao kỹ năng thêu thùa thì nàng nhất định sẽ vượt qua được Mạnh Tư! Lúc vừa mới bắt đầu Thuý Lan không hề ôm bất cứ hy vọng nào đối với Lâm Đạm nhưng mỗi ngày tận mắt chứng kiến tài năng của Lâm Đạm, nàng ta đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ. 
Từ đầu đến cuối Lâm Đạm đều vô cùng tự tin vào chính bản thân mình, lấy một tờ giấy trắng ra, vừa viết vừa nói: “Được rồi, ngoại trừ thêu kỹ, hội hoạ, phối màu thì bây giờ ta lại phát hiện một kỹ năng không kém phần quan trọng muốn học rồi.’’ Nàng vung tay, viết xuống giấy hai chữ rồng bay phượng múa thật to – Nhuộm màu. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ hôm nay trở đi, Lâm gia lại có thêm một khoản lớn cần tiêu tiền, đó chính là mua sắm thuốc nhuộm. Thuốc nhuộm được bày bán trên thị trường rất đắt đỏ, Trương Huệ cắn răng bán một ít của hồi bán để đổi lấy tiền mặt,  mua từng xe từng xe thuốc nhuộm về nhà. Nàng cũng không biết liệu số tiền này có đáng giá hay không, càng không biết rốt cuộc nữ nhi có thể thành tài hay không nhưng trong lòng nàng luôn có một dự cảm tốt lành. 
Cứ như vậy, cuộc sống hàng ngày của Lâm Đạm càng trở nên bận rộn, ngay khi nàng phục hồi tinh thần lại từ trong công việc thì đã hơn nửa năm trôi qua, mấy khúc gỗ trong phòng chứa củi đã ba bốn tháng liên tiếp không bị mang ra băm nát. Lúc này nàng đã có thể yên tĩnh ngồi trước giá thêu cả ngày, kỹ năng thêu thùa đột nhiên tăng mạnh. 
Ngày hôm đi, khi nàng đi ngang qua hoa viên thì chợt nghe thấy âm thanh chẻ củi quen thuộc vang lên từ nhà bên cạnh, trong lòng không khỏi có chút tò mò, không hề nghĩ ngợi lập tức nhảy lên đầu tường nhìn xuống. Chỉ thấy Đỗ Như Tùng đang giơ chiếc rìu lớn từng nhát từng nhát chẻ xung quanh khúc gỗ, bước chân di chuyển linh hoạt, bóng dáng không ngừng biến ảo, vỗ công vô cùng cao cường. 
Có lẽ đã chẻ đến mệt, hắn cởi áo trên ra, lộ ra thân hình cường tráng vạm vỡ, những giọt mồ hôi lấm tấm trên làn da xanh ngọc theo những đường vân cơ bắp trượt xuống bụng, hoà với đường nhân ngư* rồi biến mất dưới chiếc áo dài. Bình thường hắn thích mặc những chiếc áo dài thoải mái và lịch lãm, mái tóc dài được buộc gọn gàng cẩn thận ở sau đầu, nhìn qua cực kỳ phí phách, cao quý. Nhưng hôm nay quần áo trên người hắn lại không chỉnh tề, những sợi tóc rơi tán loạn, cả người toát ra một hơi thở ngỗ ngược và hấp dẫn không thể diễn tả thành lời. 
*Đường nhân ngư: chỉ phần cơ bụng ở hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.
Nhìn hắn có vẻ gầy yếu nhưng thực ra lại cường tráng khoẻ mạnh hơn bất cứ người nào, võ công càng không hề tầm thường. Lâm Đạm chưa từng nhìn thấy ai tập võ, nhưng không hiểu tại sao lại một lòng tin tưởng… Người mà chính mình cũng phải bật thốt ra một tiếng khen ngợi võ công không tồi chắc chắn là cao thủ không thể ngờ gì nữa. 
“Ngươi đang nhìn gì vậy?” Ngay khi nàng đang ngây người suy nghĩ thì Đỗ Như Tùng đã xoay người lại, thong thả lau mồ hôi. 

“Nhìn huynh rất lợi hại.’’ Lâm Đạm nói thật. 
Lâm Đạm nhìn thấy trên mặt nàng không có vẻ gì là xấu hổ ngượng ngùng, trong ánh mắt càng không lộ rõ sự si mê, lúc nhìn thấy mình tựa như đang nhìn khúc gỗ, nhất thời cảm thấy hơi dở khóc dở cười. Tiểu cô nương này chẳng những tính tình cứng rắn dũng mãnh mà trong đầu cũng không hề có khái niệm nam nữ khác biệt, không biết cha mẹ nàng đã dạy dỗ nàng như thế nào nữa. 
Lâm Đạm cũng không cảm thấy nam nhân nam nhân trần trụi nửa thân trên có cái gì không ổn, tựa như nàng đã từng chứng kiến những trường hợp như thế này vô số lần, tiếc tục nói: “Lúc đầu huynh luyện kiếm đúng không?’’ 
Liếc mắt nhìn thanh bảo kiếm mình đặt trên giá vũ khí một cái, Đỗ Như Tùng gật đầu nói: “Không sai, thời gian gần đây muốn đổi sang luyện đao.’’ Tâm tình hắn buồn bực, từ đầu đến cuối không được phát tiết ra ngoài, nhìn thấy tiểu cô nương chẻ khúc gỗ đến hăng say như thế, bản thân cũng không nhịn được muốn thử một lần. Kết quả lại vô cùng khả quan, từ lúc bắt đầu luyện tập đao pháp, đã lâu lắm rồi hắn không suy nghĩ về những chuyện khiến mình phiền lòng trước kia. 
“Đao pháp mở rộng đóng rộng, nếu có thể kiểm soát thành thạo thì ra chiến trường lực sát thương vô cùng lớn, quả thực hữu hiệu hơn dùng kiếm rất nhiều. Nếu huynh đã lợi hại như thế tại sao lại không đi nhập ngũ? Với thực lực của huynh thì chưa đầy mấy năm đã có thể  lên làm tướng quân rồi!’’ Lâm Đạm khoanh chân ngồi ở trên đầu tường, trong giọng điệu nghiêm túc lộ ra một chút tiếc nuối nho nhỏ. 
Nếu nàng là một nam nhân mạnh mẽ và lợi hại như vậy thì đã sớm đi tòng quân rồi, sao còn có thể ngồi ở nhà thêu hoa như bây giờ được chứ? 
Nghe được những lời nói hùng hồn của Lâm Đạm, Đỗ Như Tùng không khỏi mỉm cười. Hắn lau khô mồ hôi trên người, khoác thêm một chiếc áo dài bên ngoài, chậm rãi nói: “Ngươi cảm thấy tòng quân có khả thi không?’’ Lý Nhiễm vừa mới đến Chiết Giang chưa được bao lâu, chỉ mới nắm giữ được toàn bộ chính vụ chứ chưa thể với tay vào quân đội, nếu hắn nhập ngũ, chưa chắc là không có đường ra. Nhưng những mối quan hệ trong quân đội lại không hề đơn giản như trong triều đình, hơn nữa trên chiến trường đao kiếm không có mắt, hắn không sợ chết, điều hắn sợ chính là nếu mình chết rồi, muội muội và di mẫu không còn ai quan tâm chăm sóc. 
Nhưng Lâm Đạm lại không thể hiểu được những băn khoăn lo lắng trong lòng hắn, chắc nịch nói: “Tại sao lại không khả thi, trong quân doanh, nắm đấm của ai cứng nhất thì người đó có thể tiên phong dẫn đầu. Huynh lợi hại như thế không nhập ngũ thì thật là đáng tiếc.’’
Đỗ Như Tùng trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nói sang chuyện khác: “Ngươi luyện thêu như thế nào rồi.’’ 
Lâm Đạm ngẩn người, sau đó lấy một tấm vải thêu từ trong lồng ngực ra: “Đây là sản phẩm mới nhất của ta, huynh nhìn đi.’’

Vẻ mặt thơ ơ hờ hững của Đỗ Như Tùng trong nháy mắt bị sự kinh ngạc thay thế, chỉ thấy một đoá hoa mẫu đơn bất ngờ nở rộ trên tấm vải thêu trắng tinh, nhụy hoa vàng nhạt tựa như được nhuộm bằng vô số hạt phấn hoa mịn màng, những cánh hoa tầng tầng lớp lớp bung nở khoe sắc, màu sắc thay đổi từ đậm đến nhạt, như nhiễm một tầng ánh sáng, phía trên đón ánh mặt trời lộ vẻ trơn bóng láng mịn, phía dưới vì ngược sáng nên khuất bóng hơi dày và sẫm màu, khiến thị giác như bị kích thích. Những giọt sương lăn trên phiến lá với những đường gân rõ ràng như thể chúng sẽ nhẹ nhàng thoáng qua một cái rồi rơi xuống mặt đất. 
Cái này đâu phải là một bức tranh thêu, rõ ràng là một đoá hoa mẫu đơn đang khoe sắc trong gió, vô cùng sống động. 
Đỗ Như Tùng vô thức sờ sờ cánh hoa để xác định xem nó là thật hay giả. 
“Huynh thấy thế nào?’’ Trong lòng Lâm Đạm vô cùng chờ mong. 
Đỗ Như Tùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi nở nụ cười: “Ngày mai ta sẽ đi nhập ngũ.’’
Lâm Đạm khẽ nhíu mày, không hiểu tại sao đề tài lại chuyển đến vấn đề này. 
Đỗ Như Tùng trả tấm vải thêu lại cho nàng, giải thích nói: “Ngươi có thể luyện tập thêu thùa trở nên tinh xảo như thế này, dĩ nhiên ta cũng có thể nhập ngũ.’’ Hắn tận mắt chứng kiến từng bước đi của Lâm Đạm, từ lúc mới bắt đầu ngay cả việc cầm kim chỉ nàng còn làm không xong, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ, không ngừng ép buộc chính mình ngồi trước giá thêu luyện tập, từng ngày, từng tháng… Cuối cùng nàng thành thạo thêu thùa, cũng mài mòn tính tình của chính mình, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ nhân có nghị lực kiên cường đến thế. 
Đến nỗi cho đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ tác phẩm đầu tiên của Lâm Đạm là một “đống” hoàn toàn không thể nhìn ra hình dáng, nhưng chỉ mới hơn nửa năm, nàng đã có thể thu trọn vẻ đẹp của một đoá hoa mẫu đơn vào trong sản phẩm thêu của mình. 
Kỹ năng hội hoạ sinh động như thật, thêu kỹ tuyệt diệu vượt trội của nàng thực sự khiến hắn phải kinh ngạc mà cảm thán, đồng thời cũng khiến hắn hiểu rõ… Không có việc gì không làm được, chỉ cần hành động. Một tiểu cô nương như nàng có thể lại được thì tại sao một nam tử hán như hắn lại không?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận