Chương 84: Tú nương (6)
Trương Huệ nửa tin nửa ngờ buông chổi lông gà trong tay xuống, cầm lấy tấm vải thêu, sau đó ngây ngẩn cả người. Hai vị di nương thấy vẻ mặt của nàng không đúng lắm, vội vàng ghé mắt lại xem, cũng ngây ngẩn cả người.
“Cái, cái này thực sự là do con thêu sao?’’ Giọng nói Trương Huệ cũng trở nên run rẩy.
“Là do con thêu, thêu trong suốt một tháng trời đấy.” Cuối cùng Lâm Đạm cũng có thể ngồi xuống thở phào một hơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tứ di nương sờ sờ nhuỵ hoa mẫu đơn, sau đó lại khẽ xoa nhẹ lên giọt sương trên phiến lá, cảm thán nói: “Nhuỵ hoa này thêu bằng kỹ thuật thêu sa hạt, quấn chỉ thêu ba lần trên kim tạo thành những hạt tròn nhỏ, phương pháp này có thể mô phỏng hình dạng của nhuỵ hoa trông giống như thật; Cánh hoa dùng kỹ thuật đâm xô, màu nhuộm vô cùng tự nhiên, từ hồng đến đỏ thẫm, từng sợi từng sợi hài hoà bắt mắt, gần như không thể nhìn thấy dấu vết nối tiếp của màu sắc, cực kỳ tự nhiên; Viền hoa dùng châm pháp thêu lướt vặn mang đến cảm giác có lỗi có lõm, các đường gân hoa lá mạch lạc rõ ràng, nhưng nổi bật nhất phải kể đến những giọt sương còn đọng lại trên đó, các thêu đệm lót khiến chúng hình thành một bề mặt lồi lõm, nhìn vào giọt sương có thể thấy sự chớp động của ánh mắt trời, sự phai nhạt của màu sắc và những đường cong gấp khúc, tất cả đều sống động như thật. Nếu ta không tự tay chạm vào nó, ta thực sự sẽ nghĩ mấy giọt sương này là do Đạm Nhi nhỏ lên đấy.’’
Tam di nương vừa gật đầu tán thành vừa chặc lưỡi: “Thật tuyệt, Đạm nhi của chúng ta thực sự rất tuyệt, trong bức thêu này của mình Đạm Nhi đã sử dụng tổng cộng mười hai loại châm pháp, hơn nữa có nhiều châm pháp rất khó, ngay cả tứ muội cũng không thể làm được. Nhưng còn chưa hết, xuất sắc nhất vẫn là cách phối màu của nó, một sản phẩm thêu tốt phải chú trọng đến bảy yêu cầu cần có, chính là ngay ngắn, ánh sáng, thẳng, đều, mỏng, mịn và chặt chẽ, sản phẩm của Đạm Nhi đã hoàn toàn phá vỡ những khái niệm chuẩn mực đó, thay vì mù quáng theo đuổi sự đồng đều, ngay ngắn của ánh sáng thì nàng đã kết hợp một cách nhuần nhuyễn giữa độ đậm nhạt của màu sắc và sự biến ảo kỳ diệu của ánh sáng lại với nhau. Màu sắc ở phía đón ánh nắng mặt trời tươi sáng rõ ràng, phía khuất bóng tối và đậm, sự chuyển đổi giữa sáng và tối cũng vô cùng tự nhiên, giống như vật thật. Những giọt sương chính là nơi phản ánh rõ nhất tính chất đặc biệt này. Châm pháp cuối cùng vẫn là châm pháp, nhưng một khi đã thay đổi cách phối màu, với sự bổ sung của ánh sáng và bóng tối, đóa hoa này đã trở nên vô cùng sống động.’’
Tam di nương tìm ra một sản phẩm của Mạnh Tư, kiêu ngạo nói: “Tỷ tỷ, tỷ đến đây mà xem, đây là hoa mẫu đơn do Mạnh Tư thêu, tỷ có cảm giác gì không?’’
Trương Huệ không hiểu về thêu thùa cho lắm nhưng chỉ cần là người có mắt đều có thể nhận ra được sự khác biệt giữa hai bức thêu này. Nàng nhìn chằm chằm vào bức vải thêu của nữ nhi, run rẩy nói: “Ta cảm thấy hoa mẫu đơn của Đạm nhi chúng ta thêu đẹp hơn Mạnh Tư gấp trăm ngàn lần.’’
Tam di nương vui vẻ nở nụ cười: “Đúng vậy, về kỹ năng thêu thùa thì có lẽ Đạm nhi vẫn còn kém Mạnh Tư, nhưng cách phối màu và hội hoạ của nó đã bỏ lại Mạnh Tư phía sau một khoảng cách khá xa. Người có thể mô phỏng làm giả sản phẩm thêu của Đạm nhi, đừng nói đến vùng Tô Châu, Hàng Châu không có mà cho dù tìm khắp đất nước Đại Chu này cũng không thể tìm ra được người thứ hai. Muốn làm một vị tú nương hàng đầu, yêu cầu đầu tiên và quan trọng nhất chính là sở hữu phong cách riêng biệt khiến cho người khác vừa nhìn thấy sản phẩm của nàng là có thể lập tức kêu tên nàng. Mặc dù Đạm Nhi chúng ta chưa xuất sư nhưng đã đạt đến trình độ này, một thời gian ngắn nữa thôi nàng nhất định sẽ trở thành tú nương giỏi nhất trên đời. Tỷ tỷ, sau này tỷ cũng đừng lấy Mạnh Tư ra để hạ thấp Đạm Nhi nhà chúng ta nữa, Đạm Nhi nhà chúng ta không hề thua kém hơn bất cứ người nào cả.’’
Lâm Đạm đang uống nước ừng ực vội vàng buông chén trà xuống, ưỡn cao ngực. Mặc dù nàng cực kỳ tin tưởng với khả năng của bản thân mình nhưng cũng cần sự khẳng định của người khác.
Trương Huệ cao hứng liên tục gật đầu, chẳng biết từ lúc nào hốc mắt đã trở nên đỏ bừng.
Trong lòng Lâm Đạm chua xót, đi đến vỗ vỗ vào lưng mẫu thân, nhỏ giọng gọi một tiếng nương. Nếu nàng đã đến nơi này, hoá thân thành nguyên chủ thì nàng cũng sẽ gánh vác trách nhiệm và gia đình của nguyên chủ trên vai mình, đồng thời sẽ làm cho cửa hàng Lâm gia khôi phục lại vinh quang ngày xưa.
Tứ di nương lắc đầu nói: “Nhưng mà tam tỷ, tỷ đã nói sai rồi, cái gì mà kỹ năng thêu thùa của Đạm Nhi vẫn còn kém Mạnh Tư chứ? Ta xem bức thêu này cũng phải dùng ít nhất hai mươi mấy loại châm pháp, thậm chí trong đó còn có kỹ thuật đâm xô và thi châm sáng tạo độc đáo của Diệp Cẩm Tú. Diệp Cẩm Tú chính là tú nương ngự dùng của tiền triều, được người đời xưng là thần châm, Đạm Nhi của chúng ta có thể học được tuyệt kỹ của nàng, làm sao có thể thua kém Mạnh Tư được chứ!’’
Tam di nương nhìn chằm chằm vào bức thêu một lúc lâu, chần chừ nói: “Làm sao muội có thể xác định được Đạm nhi đã dùng kỹ thuật đâm xô và thi châm? Ta nhìn qua thì chỉ thấy có điểm giống thôi, phải biết rằng châm pháp của Diệp Cẩm Tú của Diệp thị sớm đã thất truyền, căn bản không thể nào có người dùng nó được.’’
Tứ di nương khẳng định nói: “Lúc sinh thời lão gia đã từng tặng cho muội một bức thêu của Diệp thần châm, ta ngày ngày lấy ra quan sát, đêm đêm nghiên cứu, sao có thể không nhận ra được? Đây chắc chắn là kỹ thuật đâm xô và thi châm, Đạm nhi, con học được những thứ này như thế nào? Mau nói cho di nương nghe!’’
Lâm Đạm chạy về sân viện mình mang hộp kim chỉ lại đây, bình thản nói: “Con đã tháo mở bức tranh thêu của Diệp thần châm ra, lần lượt tìm kiếm từng lỗ kim và đánh dấu vị trí của nó, theo cách đó, con đã học được kỹ thuật đâm xô và thi châm. Không chỉ có thế thôi đâu, con còn cắt mở bức Sư Hổ của Tô tú nương và bức Tiểu Bình vương từ thời Sở của Phương tú nương, lần lượt học được tuyệt kỹ bình mao châm pháp* và chải tóc châm pháp** của hai người bọn họ. À, các bức thêu được cắt ra đều ở trong này, nhưng điểm màu đen trên tấm vải chính là vị trí lỗ kim mà con đã đánh dấu, hai người nhìn từng lỗ kim rồi ngẫm nghĩ thật kỹ thì có thể hiểu được điểm mấu chốt trong đó.”
*Bình mao châm pháp: Chỉ kỹ thuật thêu lông.
**Chải tóc châm pháp ở đây có nghĩa là kỹ thuật điêu khắc, thêu khuôn mặt.
Tô tú nương và Phương tú nương chính là hai vị tú nương hàng đầu khác sống cùng thời đại với Diệp Cẩm Tú, hai người này một người thiên về thêu mãnh thú, một người thiên về thêu người, đồng thời tự phát minh ra bình mao châm pháp và chải tóc châm pháp, được đặt tên từ bộ lông xõa tung mềm mượt của của con vật và những đường vân như thật trên làn da con người. Phong cách trong các tác phẩm của nàng giống hệt Lâm Đạm, chỉ có thể dùng hai từ để hình dung đó chính là – Chân thật. Làm thế nào để thêu được một sản phẩm tựa như chính phẩm của nó là mục tiêu mà cả cuộc đời hai người vẫn không ngừng miệt mài theo đuổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong quá trình theo đuổi và cần mẫn mài giũa không biết mệt mỏi của mình, các nàng đã trở thành bậc thầy của một thế hệ, cũng giống như Diệp Cẩm Tú, tỏa sáng giữa dòng chảy dài bất tận của lịch sử. Cũng chính vì thế mà tác phẩm của các nàng rất ít xuất hiện trên thị trường, hoặc là vật quý ở trong cung cấm, hoặc là vật quý trong tay các danh môn thế gia, tuỳ tiện lấy ra một bức cũng có thể bán được với giá trên trời.
Có thể nói vì muốn sở hữu được bộ sưu tập này mà Lâm Đạm Phúc đã gần như đánh đổi cả mạng già của mình, nhưng bây giờ chúng lại biến thành ba tiếng vải rách, vất vưởng nằm trong hộp kim chỉ của Lâm Đạm.
Tam di nương và Tứ di nương che chực lảo đảo ngồi xuống ghế, Trương Huệ run rẩy cầm lấy chổi lông gà, cố gắng tự nhủ trong lòng rằng đây là nữ nhi ruột thịt của mình, phải nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn!
Lâm Đạm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó không đúng lắm, lập tức mở miệng giải thích: “Nương, hai vị di nương, các người đừng cảm thấy tiếc nuối. Ba bức thêu này dĩ nhiên quý giá, nhưng thứ càng quý giá hơn không phải là châm pháp của chúng sao? Con đã học được tất cả các châm pháp của ba vị tú nương này rồi, sau này có thể thêu ra rất nhiều tranh người, tranh hoa và chim, tranh sư tử và hổ lớn nữa. Có lẽ mấy trăm năm sau, những bức thêu của con cũng sẽ trở nên quý giá, người đời gọi con là thần châm, các người cảm thấy có đúng không?’’
“Đúng vậy, chính là đạo lý này.’’ Hai vị di nương dần dần thoát khỏi cảm giác đau lòng, rưng rưng nói: “Đạm nhi, nếu con đã lỡ cặt bỏ bức thêu rồi thì nhất định phải nghiêm túc nghiên cứu thật kỹ đấy!’’
“Di nương yên ta, ta đã nghiên cứu gần xong rồi.’’ Lâm Đạm an ủi nói.
Trương Huệ cắn chặt răng, cuối cùng thả chổi lông gà trong tay xuống, dở khóc dở cười nói: “Vật là chết, người là sống, chỉ cần Lâm Đạm nhà ta có tiền đồ, nương sẽ cảm thấy vui vẻ hơn bất cứ cái gì khác. Tam muội, Tứ muội, hai muội cũng cầm mấy lấy bức thêu đã bị cắt mở này trở về nghiên cứu đi, sau này chúng ta sẽ đồng tâm hiệp lực phục dựng lại cửa hàng một lần nữa. Hôm nay Đạm Nhi đã có thể xuất sư, chúng ta giết một con gà để chúc mừng. Đúng rồi, Đạm Nhi, con nói con đã nhận được một đơn đặt hàng, là của ai vậy?’’
“Là của Đỗ tiểu như nhà bên cạnh, nàng muốn tham gia và hội Phật được tổ chức vào nửa tháng sau.’’ Cuối cùng Lâm Đạm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nàng biết tất cả những sản phẩm thêu mà phụ thân đểu lại đều vô cùng quý giá, nếu không đến mức bất đắc dĩ không còn cách nào khác, tuyệt đối không thể tuỳ tiện phá hỏng nó. Nhưng hầu hết tất cả các tú nương có tay nghề xuất sắc đều xuất thân từ những gia đình có truyền thống trong nghề, sẽ không bao giờ truyền bí quyết hay kỹ năng độc đáo gia truyền của mình cho người ngoài. Sỡ dĩ Mạnh Tư có thể nổi danh khắp Tô Châu và Hàng Châu này như thế cũng chính là nguồn gốc của gia đình nàng.
Dưới tình huống như thế, Lâm Đạm căn bản không thể nào được một vị tú nương hàng đầu đến dạy bảo mình, nếu để cho nàng tự mình nghiền ngẫm nghiên cứu, có lẽ một ngày nào đó có thể vượt trội hơn cả Mạnh Tư, nhưng thời gian lại thực sự rất dài, có thể là dăm ba năm, thậm chí là mười năm, hai mươi năm cũng có khả năng.
Lâm Đạm muốn học cấp tốc, chỉ có thể trực tiếp đi sâu vào vấn đề.
Nàng có thể nghĩ đến cách này, dĩ nhiên Trương Huệ cũng có thể nghĩ đến, lại nhìn nữ nhi một lần nữa, cơn tức giận lúc này đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vui mừng và thoải mái: “Đạm nhi nhà chúng ta đã trưởng thành thật rồi, làm việc càng ngày càng quyết đoán, giống như phụ thân con năm đó vậy. Lâm Đạm, con cố gắng thêu thùa thật tốt, tuyệt đối đừng khiến Đỗ tiểu thư thất vọng.’’
“Con biết. Con đã nghĩ ra nên thêu cái gì rồi, nếu lần này có thể làm cho Đỗ tiểu thư xuất hiện một cách nổi bật nhất trong hội Phật thì con đã có thể tạo được thanh danh của mình ra bên ngoài, việc làm ăn cũng sẽ dần dần tốt lên. Chờ con tích góp đủ tiền rồi sẽ thuê một cửa hàng mặt tiền nho nhỏ, chờ sau này danh tiếng vang xa rồi lại mời thêm mấy tú nương nữa mở cửa hàng lớn hơn. Nương, người cảm thấy thế nào?’’
“Được, được, chúng ta cứ từ từ, không vội.’’ Trương Huệ quay đầu sang chỗ khác lau nước mắt, nữ nhi làm việc càng ngày càng trầm ổn, càng ngày càng có trình tự quy tắc, nếu phụ thân nàng vẫn còn sống không biết sẽ cao hứng đến nhường nào.
………
Đỗ Như Yên bận rộng thu thập vải dệt hảo hạng làm quần áo, căn bản đã quên mất năm lượng bạc mình đã đặt cọc nơi Lâm Đạm. Đỗ Như Tùng đã nhập ngũ, ngày ngày phải đến quân doanh huấn luyện, cũng không có thời gian đi hỏi Lâm Đạm. Sáng sớm ngày tổ chức hội Phật, Lâm Đạm rốt cuộc cùng đi ra khỏi cánh cửa phòng đã đóng chặt suốt nửa tháng, trên tay xách theo một chiếc bọc bằng da hươu.
Cùng lúc đó, Đỗ Như Yên cũng đã thức dậy từ sáng sớm, đang đứng trước rương quần áo lôi từng bộ váy áo của mình ra đặt trên giường.
“Cái này quá đơn giản, cái này quá ướt át, kiểu dáng cái này hơi cũ… Không được, không được, tất cả đều không được!’’ Nàng dậm chân, vò đầu, dáng vẻ tựa như muốn suy sụp.
Nha hoàn nhìn thấy nàng còn sốt ruột gấp gáp hơn cả mình, ngập ngừng nói: “Tiểu thư, những cái này đều là áo váy tiểu thư mới may mà, nếu không thể chọn được một bộ ưng ý trong số này thì có thể mặc lại đồ cũ mà thôi.’’
Từ lúc nhìn thấy xấp tơ lụa hoa sen nổi trên mặt nước ấy, Đỗ Như Yên chẳng còn vừa ý bất cứ loại vải dệt nào khác. Trong đầu nàng lúc này chỉ tràn ngập hình ảnh đóa hoa sen do chính tay Mạnh Tư thêu, vừa thanh khiết vừa tươi đẹp, đậm nhạt thích hợp, còn có ai có kỹ năng thêu thùa vượt qua được nàng ta nữa? Còn có loại vải dệt nào đẹp hơn loại vải của nàng ấy nữa?
“Nếu phải mặc mấy bộ quần áo đó đi để rồi tự làm mất mặt, ta thà ở nhà còn hơn.’’ Sau khi chọn đi chọn lại mấy lần, rốt cuộc Đỗ Như Yên cũng đã từ sốt ruột biến thành tuyệt vọng. Nàng từng là thiên kim hầu phủ cao cao tại thượng, mặc dù biến thành thứ dân cũng không muốn thua kém người khác một bậc. Nàng hoặc là không đi, hoặc là phải xuất hiện một cách nổi bật nhất, áp đảo tất cả mọi người xung quanh mình.
Nàng vẫn không từ bỏ ý định lục lọi rương quần áo của mình, cuối cùng vẫn suy sụp ngồi xuống. Không có thân phận thiên kim hầu phủ, cho dù trong tay có nhiều tiền như thế nào đi chăng nữa nàng vẫn không thể mua được loại vải dệt quý giá nhất, bởi vì loại vải dệt hảo hạng ấy còn chưa kịp bày biện lên kệ thì đã bị nhà giàu sang quyền thế ở đó lấy sạch, người khác chỉ có thể mua những thứ bọn họ chừa lại mà thôi. Mà nàng cũng đã từng là một người được hưởng thụ đặc quyền này.
Nàng thực sự đã nỗ lực hết sức để bảo vệ sự kiêu ngạo của mình, nhưng hiện thực phũ phàng lại một lần nữa nói cho nàng biết, rốt cuộc nàng vẫn không thể trở về. Phượng hoàng trụi lông không bằng một con gà, nhưng lời ấy tựa như con dao nhỏ hung hăng đâm vào trong lòng nàng.
Nàng hít hít mũi, cố nén nước mắt đang chực chờ rơi xuống, đúng lúc này lại thấy nha hoàn xách theo một chiếc bọc đi vào, sau đó lấy từ trong chiếc bọc ấy ra một chiếc váy cúp ngực, một chiếc áo khoác ngoài, một bộ trang sức, một đôi giàu thêu, bày biện ngay ngắn chỉnh tề ở trên giường.
“Tiểu thư, đây là đồ mà Lâm cô nương vừa đưa đến, em nghĩ tiểu thư vẫn nên tham gia vào hội Phật đúng hẹn thì hơn, nếu người không đi, phủ Lâm An này sẽ thiếu mất đi một mỹ nhân xinh đẹp nhất.’’ Nha hoàn cười rạng rỡ nói.
Đỗ Như Yên mở to hai mắt, che miệng lại, dáng vẻ vô cùng khiếp sợ, một lúc lâu sau mới mừng rỡ reo lên: “Đi, hôm nay ta nhất định phải đi.’’