Chương 85: Tú nương (7)
Hôm nay các tín đồ chùa Pháp Hưng tụ hội, dòng người chen chúc xô đẩy, vô cùng náo nhiệt, dân chúng áo vải đến dâng hương chật ních ở bên ngoài Phật đường, phía trong bảo điện Đại Hùng lại là chỗ nghỉ ngơi cho các quý nhân, rất nhiều thanh niên tài tuấn và tiểu thư danh môn đang tập trung dưới gốc cây bạch quả ngàn năm kia đàm luận thi hoạ.
Vì muốn trổ hết tài năng, các tài tử đều không ngừng bàn luận viển vông, phô diễn hết tất cả sở trường của mình; nhóm tiểu thư danh môn ai nấy đều ăn diện lộng lẫy, dáng vẻ tao nhã thanh lịch. Mặc dù bọn họ được phân ra ngồi ở hai đầu Đông Tây nhưng ánh mắt lại thường xuyên chạm vào nhau, hoặc ngượng ngùng cúi đầu, hoặc mỉm cười rạng rỡ, nhất cử nhất động đều hàm chứa tình ý dào dạt.
Trong số những tài tử thục nữ có mặt nơi này, đích tử, đích nữ của Lý Nhiễm dĩ nhiên vẫn là hai người nổi bật xuất chúng nhất, đồng thời cũng là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người. Thân là Tuần phủ của một vùng, lại là ca ca ruột thịt của Mẫn Quý phi, con đường làm quan của Lý Nhiễm tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mảnh đất Chiết Giang này. Nói không chừng quá vài năm nữa, đợi Cửu hoàng tử lớn hơn một chút, hắn sẽ được Hoàng đế triệu về kinh thành làm quan, một bước lên mây.
Có được bối cảnh hùng hậu như thế, Lý Giai Dung và Lý Tu Điển đương nhiên sẽ là đối tượng khen ngợi của tất cả mọi người xung quanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Lý Giai Dung đang ngồi dưới bóng cây bạch quả ngụm không ngụm có uống trà, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng lướt qua những thanh niên tài tuấn đang hứng thú nói chuyện. Dung mạo nàng xinh đẹp mỹ lệ, dáng người thướt tha uyển chuyển, tự nhiên phóng khoáng khiến các tài tử mười tám mười chín tuổi đều cầm lòng không đậu nhìn chăm chú vào người nàng, sau đó lại giả vờ như không có chuyện gì nhìn đi chỗ khác.
Lại bắt được quả tang một nam tử đang lén lút nhìn mình, Lý Giai Dung lấy tay che miệng, đắc ý mỉm cười.
“Lý tỷ tỷ, bộ quần áo tỷ đang mặc trên người thật đẹp, muội nhìn mà cũng phải mê mẩn! Những đóa hoa sen thanh khiết tỏa ra một nét quyến rũ động lòng người, một một đoá đều mang theo sự tao nhã hấp dẫn riêng của mình, màu sắc đậm nhạt thích hợp, thực sự là vô cùng khéo léo! Nếu đổi lại là một nữ tử có dung mạo bình thường mặc bộ quần áo này, chắc chắn sẽ bị những đóa hoa sen kiều diễm này chiếm hết nổi bật, nhưng tỷ lại khác, dung mạo tỷ xinh đẹp hơn người, hoa có đẹp như thế nào đi chăng nữa thì chỉ làm nền cho tỷ mà thôi.’’ Một nữ tử quý tộc không tiếc lời khen ngợi.
Mấy người ngồi bên cạnh cũng vội vàng phụ hoạ theo khiến Lý Giai Dung được vui vẻ đến mức như muốn bay lên trời.
Lý Giai Dung tươi cười cầm tay Mạnh Tư, nói: “Đừng có khen ta nữa, bộ quần áo này là do chính tay Tư Tư thêu cho ta đấy, nếu nói ta có bảy phần nhan sắc vậy thì năm phần trong đó chính là nhờ vào hai bàn tay khéo léo của Tư Tư rồi.’’
Mạnh Tư ngồi bên cạnh nàng ngại ngùng lại dịu dàng mỉm cười, cũng không nói nhiều.
Vì muốn lấy lòng Lý Giai Dung, chúng quý nữ phủ Lâm An cũng quay sang khoa trương khen ngợi Mạnh Tư một lúc, nói thẳng sau này sẽ không bao giờ đến các cửa hàng khác mua vải nữa mà chỉ đến cửa hàng Mạnh thị.
Cũng không biết ai đột nhiên mở miệng nói một câu: “A, các ngươi nói xem hôm nay Đỗ Như Yên có đến không?’’
Nụ cười rạng rỡ trên mặt Lý Giai Dung lập tức biến mất, lạnh lùng liếc nhìn về phía người vừa mở miệng nói câu kia. Lại có một người vội vàng cứu chữa nói: “Sao nàng ta có thể đến được chứ? Nàng ta dám đến sao? Ta nghe nói mấy ngày gần đây nàng ta vẫn luôn tìm kiếm các loại vải dệt hảo hạng và tú nương tài giỏi trong thành, nhưng với thân thế kia của nàng, chỉ cần là tú nương có tiếng hơn một chút thì ai lại nguyện ý may quần áo cho nàng ta chứ? Đã đến nông nỗi như bây giờ rồi mà nàng ta vẫn cố chấp không muốn chấp nhận hiện thực, thật đáng thương, đáng tiếc.”
“Đúng vậy, cho dù trong tay nàng ta có nhiều tiền như thế nào đi chăng nữa cũng không thể mua được loại tơ lụa chúng ta mặc trên người, đến đây cũng chỉ khiến mình xấu mặt chứ làm được gì. Ta đoán bây giờ nàng ta đang ở trong phòng khóc lóc thảm thiết cũng nên!’’ Người này vừa dứt lời, mọi người lập tức che miệng cười khẽ lên, trong ánh mắt lóe lên sự vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ.
Lúc này sắc mặt Lý Giai Dung mới có thể hoà hoãn đôi chút, làm vẻ thoải mái rộng lượng nói: “Nàng ta đã nghèo túng đến nước này, các ngươi hãy giữ lại chút khẩu đức, đừng cười nhạo nàng ta nữa.’’
Năm đó Đỗ Như Yên là đệ nhất quý nữ trong Kinh thành, luôn luôn chèn ép Lý Giai Dung đến gắt gao. Lý Giai Dung lòng dạ hẹp hòi, ghen tị đã trở thành bản tính, một mặt không ngừng nguyền rủa Đỗ Như Yên, một mặt âm thầm thề trong lòng: Chờ một ngày nào đó nhà mình quyền cao chức trọng, nhất định nàng sẽ dẫm đạp đối phương dưới lòng bàn chân của mình, nghiền nát thành tro. Bây giờ mong ước của nàng đã thành hiện thực, trong lòng dĩ nhiên cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng trước mặt các thanh niên tài tử vẫn phải tỏ vẻ bản thân mình rộng lượng thoải mái.
Nghe nàng nói như thế, chúng quý nữ vội vàng gật đầu tán thành, sau đó lại quay ngược lại giả vờ đồng tình thương cảm với Đỗ Như Yên một phen.
Ngay khi chúng quý nữ đang tán gẫu đến hăng say thì một đám thanh niên tài tử lại đồng loạt quay đầu nhìn về phía cổng ra vào lâm viên, lúc đầu trong ánh mắt bọn họ đều hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó là si mê điên cuồng. Chỉ thấy một nữ tử đang chậm rãi bước về phía này, trên người mặt một chiếc váy dài cúp ngực, toàn bộ chiếc váy được đè ép bằng ấm đồng nóng bỏng tạo thành từng nếp gấp dựng thẳng đứng theo chiều dọc, dần dần tụ hợp lại một chỗ, nơi vạt áo dùng một dải lụa màu vàng nhạt thắt thành nơ con bướm buộc trên cổ thon dài của thiếu nữ. Theo mỗi một bước đi của nàng, làn váy bên dưới lại tạo thành những cuộn sóng tầng tầng lớp lớp tựa như từng đoá hoa đang nở rộ dưới chân nàng.
Nàng không đeo thắt lưng, chất liệu voan mỏng trắng như tuyết bên ngoài cứ thế buông rủ xuống một cách tự nhiên theo đường cong cơ thể nàng, càng thêm duyên dáng thướt tha nhiều vẻ hơn là đeo thắt lưng. Chiếc quần lụa mỏng không ngừng nhập nhô lên xuống theo từng bước đi đã đủ độc đáo động lòng người, nhưng càng xinh đẹp kỳ hiệu hơn tất cả vẫn là chiếc áo khoác nàng mặc bên ngoài kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Áo khoác được làm từ vải sa mỏng trong suốt tựa như cánh ve, không mịn màng trơn bóng rủ xuống như tơ tằm nhưng lại phiêu bồng thanh lịch hơn rất nhiều, không biết vị tú nương nào đã sử dụng chỉ thêu màu vàng và bạc để thêu những chiếc lá cây bạc quả chằng chịt trên tấm vải sa mỏng tựa cánh ve, từng chiếc từng chiếc, từ bờ vai tròn trịa mượt mà đến vạt áo tung bay, lá cây bạch quả càng lúc nàng dày cho đến khi chúng được trải thành một màu vàng sáng óng ánh. Nữ tử bước trên những chiếc lá rụng trải vàng dưới mặt đất, đuôi áo khoác nhẹ nhàng lướt qua phiến lá, người và vật dung hòa vào nhau tựa như đó là một cảnh sắc hoàn toàn do thiên nhiên tạo thành.
Nàng thiếu nữ đứng ở đó, giống như tiên nữ theo những chiếc lá rụng hạ phàm, đẹp đến xao xuyến, đẹp đến rung động lòng người.
Thiếu nữ chậm rãi đi đến, một cơn gió thu dịu nhẹ khẽ nâng làn váy, cuộn áo khoác của nàng lên khiến mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng. Hoá ra bên dưới làn váy kia không phải chỉ có một tầng mà là năm sáu tầng sa mỏng thuẩn trắng chồng chéo lên nhau, lúc đi lại không thể nhìn ra điểm kỳ lạ nhưng khi cơn gió thổi qua, nhẹ nhàng thổi năm sáu tầng sa mỏng ấy thành một đoá sen trắng rực rỡ khoe sắc, cảnh tượng xinh đẹp thanh nhã tựa thần tiên ấy chỉ có thể dùng cụm từ “câu hồn đoạt phách” để hình dung. Chiếc áo khoác bị làn gió lay động, nhẹ nhàng tung bay, những chiếc lá bạch quả trên đó cũng theo đó không ngừng đong đưa, giống như vô số phiến lá đang quanh quẩn bên người thiếu nữ, bị gió cuốn, bị gió hất bay nhưng từ đầu đến cuối vẫn không rời bỏ nàng.
Thiếu đứng dưới tàng cây, trên người phủ đầy lá vàng óng ánh, tựa như gốc cổ thụ ngàn năm này không ngừng biến bảo rồi trở thành một vị thần nữ, như ảo như mộng.
Nàng đi đến một góc ít người nhất, nhẹ nhàng vén áo khoác lên, tao nhã ngồi xuống, nhất cử nhất động đều toát ra một sự duyên dáng yêu kiều khó có thể diễn tả thành lời. Khi nàng quay đầu lại để lộ khuôn mặt tuyệt mỹ phía sau ấy, một vài thanh niên tài tử đã hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.
Cảnh đẹp, váy đẹp, người đẹp đã là những thú vui thị giác cực kỳ hiếm có, nhưng càng kỳ diệu hơn nữa là, ba vẻ đẹp này lại hoà chung một chỗ khiến người khác không thể phân biệt được rốt cuộc là cảnh đẹp biển ảo thành mỹ nhân hay là mỹ nhân làm tôn lên cảnh đẹp.
Một cuộc thi hội vốn dĩ vẫn còn đang vô cùng náo nhiệt nhưng lại vì sự xuất hiện của một nữ tử mà trở nên im lặng không một tiếng động, rất nhiều nam tử thậm chí đã nín thở, rất sợ phát ra âm thanh nho nhỏ quấy nhiều vị thần nữ này.
“Là Đỗ Như Yên.’’ Một quý nữ vẻ mặt hoảng hốt bật thốt lên.
“Chiếc váy gấp nếp kia của nàng thật đẹp, còn có chiếc áo khoác thêu lá cây bạch quả kia nữa, thực sự có thể nói là đẹp đến tột cùng!’’ Một quý nữ khác không nhịn được nói thật.
Lúc này Lý Giai Dung đã mặc kệ cái gọi là hình tượng, khuôn mặt xinh đẹp hơi vặn vẹo, lộ rõ sự ghen ghét cùng cực. Nàng “cạch’’ một tiếng buông chén trà trên tay xuống, đang định đứng dậy đi khiêu khích nhưng lại bị Mạnh Tư đè bả vai xuống, ngăn cản lại.
“Chiếc áo khoác kia thắng ở sự khéo léo và một chút mánh khoé, không có gì đáng để ngạc nhiên cả.’’ Mạnh Tư chậm rãi nói: “Chỉ cần các ngươi chú ý một chút thì có thể phát hiện những chiếc lá bạch quả kia đều dùng kỹ thuật thêu phẳng đơn giản nhất tạo thành, tuỳ tiện tìm một tú nương đang học việc ở cửa hàng Mạnh Thị cũng có thể làm ra được một bộ váy giống hệt. Những món hàng giá rẻ đó ngay cả tặng không cho ngươi ngươi cùng không thèm mặc, vậy cần gì phải để ý?’’
“Đúng vậy, chẳng qua chỉ là mấy chiếc lá cây thôi mà, ai mà không biết thêu chứ. Đỗ Như Yên không mua được tơ lụa hảo hạn, không mời được tú nương giỏi, cũng có thể chắp vá như thế mà thôi.’’ Quý nữ ngồi bên cạnh vội vàng khuyên giải.
Lý Giai Dung âm thầm hít một hơi thật sâu, lúc này mới không để lộ gương mặt thật của mình trước mặt mọi người. Nàng không giống Đỗ Như Yên, ngang ngược kiêu ngạo bá đạo, thanh danh cực kém, nàng chính là nhất đẳng thục nữ ở phủ Lâm An này, tính tình dịu dàng hiền thục ai mà không biết?
“Mạnh cô nương đây quả thực không hổ danh là người trong nghề, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra tốt xấu. Chẳng qua chỉ là mấy chiếc lá cây thôi, có gì lạ lẫm chứ? Có lẽ để ta thêu còn đẹp hơn cái của nàng ta cũng nên.’’ Một vài quý nữ liên tục khuyên nhủ dỗ dành Lý Giai Dung, khó khăn lắm với khiến nàng vui vẻ trở lại.
Nhưng cũng không phải tất cả các quý nữ đều muốn dựa thế Lý gia, cũng có người không thèm quan tâm đến ánh mắt lạnh lùng của nàng ta, trực tiếp đến bên cạnh Đỗ Như Yên lôi kéo làm quen. Lúc đầu các nàng hỏi Đông hỏi Tây mấy câu, sau đó mới bắt đầu thăm dò nguồn gốc của bộ quần áo trên người nàng.
Lần này Đỗ Như Yên đến đây để khiến tất cả mọi người phải ngước mắt lên nhìn nàng, đồng thời tạo thanh danh cho Lâm Đạm, vì thế không hề giấu diếm mà nói thẳng: “Tất cả quần áo trên người ta đều là do Lâm tú nương Lâm Đạm đích thân hoàn thành, có lẽ các ngươi cũng biết trước kia cửa hàng Lâm thị chính là cửa hàng vải lớn nhất phủ Lâm An này đúng không? Bây giờ Lâm Đạm chính là người tiếp quản cửa hàng Lâm thị, kỹ năng thêu thùa vô cùng xuất sắc!’’
“Người nói cửa hàng Lâm thị chính là cửa hàng đã bị Mạnh thị chèn ép đến phá sản kia sao?’’ Có người nhíu mày nói.
“Đúng vậy.’’
“Thì ra là thế.’’ Nghe được những lời này, chúng quý nữ vốn dĩ còn bừng bừng hứng thú lập tức tụm năm tụm ba lần lượt tránh ra. Mặc dù các nàng không thích nịnh bợ Lý Giai Dung nhưng cũng bị mấy lời của Mạnh Tư ảnh hưởng, cho rằng người làm ra chiếc áo khoác này cũng chẳng có gì vượt trội. Vừa nghe thấy vị tú nương này đến từ cửa hàng Lâm thị sớm đã phá sản, các nàng càng không muốn mời người ta bước vào cửa nhà mình.
Những quý nữ danh môn thế gia khác đều mời các tú nương hàng đầu một vùng, thậm chí còn có tú nương làm việc trong hoàng cung, nếu các nàng mời một người sa cơ thất thế đến, chẳng phải chính là tự khiến mình phải mất mặt sao? Thôi quên đi quên đi, đến gần mới thấy kỹ thuật thêu của chiếc áo này cũng bình thường, chẳng qua là thắng ở sự khéo léo và một chút mánh khóe mà thôi, không nên quan tâm thì hơn.
Chờ đến khi tất cả mọi người đều tản đi hết, một nữ tử với dung mạo thanh tú mới ngồi xuống bên cạnh Đỗ Như Yên, cười nói: “Hoa tai này của người cũng được thêu thành sao?’’
Đỗ Như Yên sờ sờ vành tai của mình, gật đầu nói: “Đúng vậy, nó cũng được thêu thành. Trước tiên thêu hai mặt của một chiếc lá bạch quả lên vải, lại đính ba viên trân châu lên đỉnh phiến lá, sau đó cắt ra xâu vào móc làm thành hoa tai. Đôi hoa tai và đôi giày này đều là cùng một bộ.’’
Vì muốn tuyên truyền cho Lâm Đạm, Đỗ Như Yên cũng cố hết sức mình, sẵn lòng vén chân lên, lộ ra một đôi chân ngọc nhỏ nhắn cho nữ tử xem. Chỉ thấy trên đôi giày thêu của nàng cũng phủ đầu những chiếc lá bạch quả được xây bằng sợi chỉ màu vàng và bạc, trên mỗi phiến lá đều đính những viên trân châu nhỏ như hạt gạo, vô cùng tinh xảo đáng yêu.
Nữ tử nhìn thấy cảnh này, ánh mắt không khỏi sáng ngời. Nàng không phải là kẻ ngu xuẩn dễ bị dắt mũi như mấy người kia, Mạnh Tư nói cái gì thì một lòng tin tưởng cái đó. Đừng nhìn hoa văn đơn giản trên chiếc áo khoác Đỗ Như Yên đang mặc mà đánh giá, kỹ năng thêu thùa trong đó tuyệt đối không đơn giản chút nào. Màu sắc của mỗi một chiếc lá cây đều không giống nhau, sắc vàng óng ánh đậm nhạt phối hợp với nhau cực kỳ tự nhiên, lại dùng những sợi chỉ màu xám trắng, màu vàng sẫm tỉ mỉ thêu thành đường gân lá, có thể nói là hình dạng khác nhau, sinh động như thật.
Nữ tử dám khẳng định, người có thể chia tách sợi chỉ đến nhỏ li ti như thế, đừng nói Mạnh Tư không làm được, cho dù tập hợp toàn bộ tú nương trong hoàng cung lại với nhau cũng không thể nào làm được. Sợi chỉ nhỏ, màu sắc phong phú lại thêu thành hoa văn đơn giản, nhưng nào đâu có đơn giản như thế? Cái gọi là cực giản mới là cực mỹ, đơn giản nhất mới là phức tạp nhất, với những chỗ bình thường nhất mới có thể nhìn thấy năng lực thực sự, buồn cười thay một tú nương hàng đầu như Mạnh Tư lại hoàn toàn không hiểu rõ đạo lý này.