Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 86: Tú nữ (8)
Ánh mắt nữ tử theo bờ vai mượt mà của Đỗ Như Yên chậm rãi đi xuống, lúc nhìn thấy đuôi áo khoác, ánh mắt lúc này dường như không tin vào mắt mình. Những chiếc lá ở đuôi váy được thêu với số lượng dày đặc nhất, từng lớp đè từng lớp, một tầng chồng một tầng, nhưng hình dạng của mỗi phiến lá trong đó lại có thể nhìn thấy rõ ràng, hoàn toàn không hề lẫn lộn với nhau. Nhìn thấy kỹ thuật thêu ở chỗ đuôi váy tựa như nhìn thấy lá rụng đầy mặt đất, vô cùng chân thật nhưng cũng đẹp đến mơ màng. 
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy kỹ năng thêu thùa thần kỳ và tuyệt diệu như thế, hoàn toàn phô bày sự biến ảo linh hoạt giữa ánh sáng và bóng tối, cách phối màu một cách sống động, như thể những chiếc lá rụng chân thật ấy được vị tú nương ấy thi triển thứ pháp thuật gì đó, gắn trên lớp vải sa mỏng manh. Cũng may nàng đi đến nhìn kỹ hơn, lúc này mới phát hiện sự ảo diệu trong đó, nếu đứng từ xa liếc mắt nhìn một cái giống như Mạnh Tư thì sao có thể lĩnh hội được tài nghệ cao siêu của vị tú nương này? 
Chỉ với sự kiêu ngạo tự phụ hôm nay của Mạnh Tư, sau này nàng ta nhất định sẽ thua thảm bại!
Nghĩ đến đây, cô nương nọ lập tức mở miệng tự giới thiệu: “Đỗ tiểu thư, phụ thân ta là Thủy sư Đề đốc Chiết Giang Hứa Thiệu, ta là thứ nữ Hứa gia Hứa Thiến, trong nhà đứng hàng thứ sáu. Sau này nếu có thời gian rảnh rỗi chúng ta hẹn nhau uống trà tán gẫu đi?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hứa lục tiểu thư, rất vui được gặp người.’’ Đỗ Như Yên mỉm cười gật đầu. Thuỷ sư Đề đốc Chiết Giang nắm toàn bộ việc lớn nhỏ trong quân đội Chiết Giang, đã trấn thủ chỗ này được sáu bảy năm, được xưng là chúa đất Chiết Giang, một kẻ mới đến như Lý Nhiễm không đủ tầm để so sánh với hắn.  Có thể qua lại với tiểu thư nhà này, đối với Đỗ Như Yên mà nói không có hại chỉ có lợi.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, bầu không khí vô cùng hoà hợp. Lúc gần đi, Hứa Thiến nói: “Sau này nếu ta muốn may quần áo mới, xin nhờ Đỗ tiểu thư thay ta giới thiệu gặp mặt với Lâm tú nương một chút. Kỹ năng thêu thùa của nàng thực sự rất tuyệt, ta rất thích.’’
“Đương nhiên rồi. Hai nhà chúng ta là hàng xóm của nhau, sống trong một con ngõ nhỏ ở phía Tây vùng ngoại ô, nếu ngươi cần có thể phái nhũ mẫu đến tìm.’’ Ở trước mặt Lý Giai Dung, Đỗ Như Yên chưa bao giờ chịu nhận thua, nhưng ở trước mặt người ngoài lại biết co biết duỗi, tự nhiên đối đáp. Suy cho cùng, năm đó Mẫn Quý phi có thể tiến cũng cũng là nhờ vào nhân mạch của Đỗ Hoàng hậu, mục đích chính là củng cố sự sủng ái của Đỗ Hoàng hậu, nhưng lại không thể ngờ được rằng những vinh hoa phú quý trong Hoàng cung đã nuôi lớn dã tâm của con cẩu này rồi phản bội cắn ngược chủ nhân một miếng. Đỗ Như Yên cho dù bị đánh gãy cột sống cũng tuyệt đối không bao giờ chịu cúi đầu trước mặt Lý Giai Dung. 
Hứa Thiến lẳng lặng ghi nhớ địa chỉ vào đầu, lúc này mới cáo từ rời đi, lúc trở lại bàn tiệc của Lý Giai Dung dĩ nhiên là bị muội muội của nàng, cũng là đích nữ của phủ Thuỷ Sư Đề đốc chế nhạo một phen, nói bóng nói gió rằng quả nhiên nàng thích ở chung một chỗ với những người sa cơ thất thế, sự ti tiện ăn sâu vào trong xương cốt căn bản không thể thay đổi được. 
Nhưng Hứa Thiến cũng không cùng đích muội khắc khẩu, chỉ yên lặng thối lui đến một bên, ẩn vào đám người.
Nhưng cho dù Đỗ Như Yên không hoà hợp với đám đông như thế nào, cho dù  trầm mặc ít lời như thế nào đi chăng nữa nàng cũng không thể giấu được. Nàng ngồi ở nơi nào thì ánh sáng rực rỡ sẽ chiếu sáng rọi đến nơi đó, hòa quyện với những chiếc lá bạch quả lởn vởn bay xung quanh tựa như thần nữ của loài cây. Các quý nữ còn lại đều ăn mặc sang trọng hơn nàng, vải lụa trên người họ cũng đều mới tú nương giỏi nhất thêu những hoa văn đẹp nhất, nhưng không hiểu tại sao khi so sánh với những chiếc lá cây bạch quả vô cùng đơn giản của Đỗ Như Yên lại trở nên ướt át thô tục như thế. 
Mặc dù những đóa hoa phù dung kia là do một tay Mạnh Tư thêu thành,  nhưng lại có vẻ quá mức rườm rà phức tạp khiến người khác nhìn vài lần đã cảm thấy cực kỳ chán ngấy. 
Dần dần, chẳng còn có người nào chú ý đến Lý Giai Dung nữa cả, ánh mắt của chúng thanh niên tài tử đều tập trung vào trên người Đỗ Như Yên đang cô đơn đứng một mình. Chiếc áo khoác rộng thùng thình càng làm nổi bật thêm bóng lưng mảnh khảnh gầy yếu của nàng, nàng càng trầm mặc ít nói, mọi người càng cảm thấy đau lòng thay cho nàng, lại nghĩ đến thân phận bếp bênh lận đận của nàng, sự khinh thường trước kia đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại yêu thương trìu mến. 
Rất nhiều tài tử xúc động trong lòng, đồng loạt trải giấy mực lên bàn, dùng thơ ca tán tụng vị mỹ nhân  này, dùng tranh vẽ phác hoạ chân dung mỹ nhân này, trong lúc nhất thời ánh hào quang lóe sáng, những tác phẩm xuất sắc liên tiếp ra đời. Chỉ với một hội Phật, mỹ danh của Đỗ Như Yên đã lan truyền khắp phủ Lâm An, cho dù nàng không còn là thiên kim hầu phủ nữa nhưng cũng đã trở thành vị thần nữ được đông đảo thanh niên tài tuấn tha thiết mơ ước. 
Lý Giai Dung tức giận đến mức mặt mày vặn vẹo nghiêng lệch, lại không tiện bộc phát trước mặt bao người, vốn dĩ định sau khi hội Phật kết thúc sẽ đi tìm Đỗ Như Yên gây hấn một trận nhưng lại phát hiện nàng đã sớm rời khỏi nơi này, thực sự đạp lá rụng mà đến, cưỡi gió mát rời đi, đồng thời mang theo biết bao nhiêu con tim si tình của các tài tử nơi đây. Tới phủ Lâm An, trở thành một người sa cơ thất thế nhưng dung mạo xinh đẹp của nàng vẫn có thể lấn át biết bao hoa thơm cỏ lạ, chèn ép gắt gao đối thủ ngày xưa của mình. 
Lý Giai Dung tức giận đến mức như thế nào tạm thời không đề cập đến, đầu bên kia, Đỗ Như Yên đang vô cùng cao hứng trở về Đỗ phủ, theo bản năng muốn nhảy xuống xe ngựa nhưng nhìn đến bộ quần áo xinh đẹp trên người mình vội vàng thu động tác lại, nhấc làn váy lên, dưới sự dìu đỡ của nha hoàn cẩn thận bước xuống.
“Lâm Đạm, muội ở nhà không?’’ Nàng gõ gõ cửa sau Lâm gia. 
“Đến đây, tiểu như nhà ta đang ở hậu viện thêu thùa đấy.’’ Thuý Lan mỉm cười mở cửa ra, ngạc nhiên nói: “A, Đỗ tiểu thư, hôm nay người thật xinh đẹp.’’
“Cảm ơn, rất nhiều người đều nói như vậy.’’ Đỗ Như Yên xách theo làn váy đi vào hậu hoa viên, mừng rỡ nói: “Lâm Đạm, tỷ nói cho muội biết, hôm nay ta chính là người nổi bật nhất hội Phật đấy, đám thanh niên tài tử đều sôi nổi vẽ tranh làm thơ, khen ngợi ta chính là thần nữ do cây bạch quả ngàn năm biến thành. Nhìn thấy dáng vẻ si mê của bọn họ, ta cảm thấy vừa buồn cười vừa phiền chán, chỉ nán lại đó khoảng chừng hai khắc rồi trở về. Nếu như mỗi người đều chỉ quan tâm đến bề ngoài và gia thế giống như bọn họ, ta thực sự không muốn xuất giá.’’
Lâm Đạm đang thêu một gốc cây phong lan, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vậy thì không lấy chồng. Một thân một mình tự do tự tại thật tốt biết bao!’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cứ ở trong nhà ta chính là bà cô chồng, xuất gia rồi ta là tiểu tức phụ. Bà cô chồng có thể làm mưa làm gió trong nhà mình, tiểu tức phụ phải nuốt giận vào trong, ta không thèm làm tiểu tức phụ đâu.’’ Đỗ Như Yên cười khúc khích, vẻ mặt rạng rỡ. 
“Tiểu thư, đây là bạc mà người sai ta về nhà lấy.’’ Hai người đang nói chuyện, nha hoàn của Đỗ Như Yên một vàng đi đến, trong ngực còn ôm một chiếc hộp gỗ rất có sức nặng. 
Lâm Đạm nghe được chữ “bạc” lập tức ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt sáng quắc nhìn về phía đó.  Tình cảnh của Lâm gia bây giờ thực sự rất túng quẫn, một ngày ba bữa cơm đều phải uống cháo loãng, Trương Huệ hai ngày ba hôm lại cầm cố của hồi môn của mình mới có thể duy trì cuộc sống hàng ngày. Nếu Lâm Đạm cứ tiếp tục không thể kiếm thêm tiền, tất cả mọi người trong nhà thực sự không thể chống đỡ được nữa, gã sai vặt nơi phòng củi sớm đã bị sa thải, tôi tớ duy nhất bây giờ còn giữ lại chỉ một mình Thuý Lan, tam di nương và tứ di nương phải thường xuyên phải giúp người khác may vá quần áo để đổi lấy một chút thu nhập ít ỏi. 
Ngoài mặt căn nhà này nhìn có vẻ rất tốt, nhưng để duy trì nó thì vô cùng vất vả mỗi một người đều phải cố gắng, chỉ có Lâm Đạm không hề cảm nhận được, bởi vì Trương Huệ đã để lại tất cả những thứ tốt nhất cho nữ nhi của mình, phải làm cho nàng sống một cuộc sống như trước khi sa cơ lỡ thế. Nữ nhi muốn chỉ thêu tốt nhất, thuốc nhuộm tốt nhất, vải thêu tốt nhất? Vậy thì mua thôi! Chỉ cần nữ nhi có thể trưởng thành, Trương Huệ tuyệt đối không keo kiệt về mặt tiền bạc. 
“Tỷ định trả cho ta bao nhiêu tiền?’’ Lâm Đạm thả kim chỉ xuống, không tự chủ được xoa xoa hai tay. 
“Áo khoác ngoài được làm từ vải sa mỏng cánh ve, giá cả tương đối đắt đỏ, mười lăm lượng bạc mới có thể mua được một sấp, ta cắt cho tỷ ba thước, tiêu tốn khoảng chừng hai lượng bạc. Váy được làm bằng sợi tơ tằm, sau đó lại ép thành trăm nếp gấp thẳng đứng, trong ngoài tổng cộng năm tầng, dùng khoảng chừng một cây vải,  tiêu tốn mười hai lượng bạc, còn có sợi tơ trân châu này nọ vốn dĩ đều là đồ cưới mà nương ta giữ lại cho ta.’’ Lâm Đạm vừa nói vừa gảy bàn tính, rất sợ lỗ vốn. 
Đỗ Như Yên bị dáng vẻ tham tiền của nàng học cười, lại thấy nàng là người vô cùng thẳng thắn và đáng yêu. 
“Thôi đừng tính  nữa, mặc dù ta cũng là người sa cơ thất thế nhưng ta chỉ là không còn thân phận thiên kim hầu phủ nữa thôi, nương ta vẫn để lại của hồi môn cho ta đấy. Này, đây là một trăm lượng bạc, muội cầm đi.’’ Đỗ Như Yên đặt hộp gỗ nặng trĩu ở trên bàn. 
Lâm Đạm dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn nàng, chậm rãi nói: “Lần trước ta tiêu tốn một trăm lượng bạc để mua một chiếc bình gốm, tỷ đoán xem nương ta đã đánh ta bao nhiêu cái?’’ 
“Bao nhiêu?’’ Đỗ Như Yên cười tủm tỉm hỏi. 
“180 cái. Bây giờ tỷ tiêu tốn một trăm lượng bạc để mua một bộ váy, có lẽ ca ca tỷ sẽ đánh tỷ 250 cái.’’ Giọng điệu Lâm Đạm vô cùng nghiêm túc. 
Đỗ Như Yên sửng sốt một lúc lâu mới thử nói: “Lâm Đạm, muội đang châm chọc ta là đồ ngốc* sao?” 
(*250 và đồ ngốc đồng âm với nhau.)
Lâm Đạm đáp lại vấn đề của nàng bằng sự im lặng, sau đó mở hộp gỗ trên bàn  lấy ra hai nén bạc, nói tiếp: “Ta lấy của tỷ hai mươi lượng bạc, hơn nữa ca ca của tỷ đã đưa cho ta năm lượng tiền đặt cọc, tổng cộng là hai mươi lăm lượng, đủ. Số bạc còn lại tỷ cầm về đi, tiết kiệm một chút,đừng để miệng ăn núi lở, ca ca tỷ đang đánh giặc Oa ngoài bờ biển, thực sự không dễ dàng gì.’’
Không hiểu tại sao Lâm Đạm đặc biệt tôn trọng những người lính, sẽ không bao giờ gây bất lợi cho gia đình quân nhân. 
Đỗ Như Yên bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên nhào đêm vòng tay ôm lấy nàng, cảm động nói: “Lâm Đạm, Đạm Đạm, muội thật tốt nha! Muội hãy làm bằng hữu với ta đi?’’
“Nếu tỷ không gọi ta là Đạm Đạm, chúng ta vẫn là bằng hữu.’’ Lâm Đạm nhíu mày. 
Đỗ Như Yên đang muốn làm nũng thì lại nghe thấy một tiếng cười khe khẽ vang lên trên đầu tường. Hai người ngẩng đầu nhìn lại thì phải hiện Đỗ Như Tùng đã một thời gian không gặp đang ngồi trên đó, trong ánh mắt tràn ngập ý cười, vẻ mặt ôn nhu. 
“Tay nghề của Lâm cô nương thực sự rất tuyệt, có thể khiến cho muội muội giống như con khỉ hoang của ta trở thành thần nữ. Sau này cửa lớn nhà ta chắc chắn sẽ bị bà mối phủ Lâm An này đạp vỡ mất, cô nương cứ nhận lấy một trăm lượng bạc này đi, nếu có thể gả muội muội ta ra ngoài, công lao của Lâm cô nương dĩ nhiên không thể không tính rồi.’’ Đỗ Như Tùng lười biếng xua xua tay, mặc dù cố gắng che giấu nhưng vẫn để lộ ra không ít mệt mỏi. 
“Được thôi, sau này nếu Đỗ cô nương lại đến chỗ ta đặt may quần áo thì  tiền công cứ trừ vào một trăm lượng bạc này đi. Đỗ công tử, công tử mau trở về nghỉ ngơi đi, ta thấy hai mắt của huynh sắp không mở ra được nữa rồi kia.’’ Lâm Đạm không nói hai lời liền nhận lấy hộp gỗ, nàng biết nếu mình kiên quyết không nhận, Đỗ Như Tùng còn tiếp tục khuyên nữa, như thế sẽ làm trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của hắn. 
Đỗ Như Tùng khẽ mỉm cười, vẻ mặt càng thêm ôn nhu. Hăn đang chuẩn bị nhảy xuống tường trở về phòng nghỉ ngơi nhưng lại đột nhiên dừng lại, thử hỏi: “Lâm cô nương, cô biết may áo giáp da không?’’
“Loại áo giáp da mặc trên chiến trường sao?” Lâm Đạm ngẩng đầu lên nhìn hắn. 
 “Đúng vậy.”
“Đó không phải là quân nhu sao,  quan phụ trách quân nhu hẳn là phải phát cho mỗi binh lính chứ?’’ 
“Có lẽ là do ta đã trêu chọc một vị đại nhân nào đó nên nhập ngũ đã hơn nửa tháng mà ta vẫn chưa có một bộ áo giáp da nào, chỉ có thể tự mình tìm người làm cho.’’ Đỗ Như Tùng lắc đầu cười khổ. 
Vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Đỗ Như Yên lập tức bị lo lắng thay thế. 
Lâm Đạm gật đầu nói: “Được thôi, nhưng mà nếu người đã tự mình bỏ tiền, tự mình tìm người làm thì cần gì phải làm áo giáp da, sao không dứt khoát sắm một bộ áo giáp luôn?’’
“Ở trong quân đội quy định chỉ có một trăm quan tướng trở lên mới có thể mặc áo giáp, ta chỉ là một tiểu binh vừa mới nhập ngũ, nào dám đảm đương cái này?’’ Đỗ Như Tùng lắc đầu giải thích. 
Lâm Đạm vỗ vỗ trán, nói: “Cũng đúng, duy trì tốt mối quan hệ với các tân binh cùng nhập ngũ, có quan hệ tốt trên chiến trường mới có thể giúp đỡ và phối hợp chặt chẽ với nhau, là ta nghĩ sai rồi. Huynh yên tâm, ta sẽ làm áo giáp da, huynh chỉ cần chuẩn bị da tốt là được rồi.’’ May trang phục nàng cần bắt đầu học từ đầu, nhưng nói đến may áo giáp da, thậm chí là áo giáp, nàng lại có một sự tự tin không thể hiểu được… Ở Đại Chu quốc này, sợ rằng không có người nào có thể vượt qua nàng. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui