Chương 88: Tú nương (10)
Nghe nói lần này nữ nhi ra cửa chính là muốn đi tìm tú nương, Khấu thị thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng sau đó lại nghe nói vị tú nương mà nàng mời chính là Lâm Đạm của cửa hàng Lâm thị đã phá sản, nàng tức giận đến mức suýt nữa dậm chân: “Con tìm tới tìm lui nhưng lại đi tìm một người đã sa cơ thất thế sao? Nếu kỹ thuật thêu thùa của Lâm Đạm có thể vượt qua Mạnh Tư thì cửa hàng Lâm thị sẽ phá sản sao? Nhà nàng ta ở đâu, con mau nói cho ta biết đi, ta phải đi lấy năm lượng bạc về, chúng ta đến cửa hàng Mạnh thị tuỳ tiện tìm một tú nương nào đó cũng tốt hơn nàng ta!’’
“Di nương, người không cần phải lo lắng đâu.’’ Hứa Thiến nhìn bề ngoài có vẻ ôn nhu nhưng thực ra lại rất kiên định nói: “Con muốn Lâm Đạm thêu quần áo cho con, người đừng làm những việc không cần thiết nữa. Cho dù người mời tú nương khác may quần áo cho ta, ta cũng không mặc đâu, người đừng lãng phí công sức và tiền bạc nữa.
Mặc dù mẹ con hai người sống trong phủ Đề Đốc nhưng bởi vì không được sủng ái nên cũng thực sự không dư dả là bao. Một bộ quần áo mười lượng, hai mươi lượng bạc đối với phu nhân tiểu thư khác trong phủ Đề đốc này mà nói chỉ là tầm thường, nhưng với các nàng lại là những món đồ xa xỉ.
Hứa Thiến biết, vì muốn nữ nhi ruột thịt của mình có thể gả vào hoàng thất, dĩ nhiên phu nhân sẽ cố gắng hết sức chèn ép tất cả các thứ nữ còn lại. Chờ đến khi quần áo của mọi người được hoàn thành, của lão Thất đương nhiên sẽ xinh đẹp nhất, những người còn lại sẽ trở thành người làm nền cho nàng ta. Hứa Thiên không muốn làm nền, vì thế cũng không muốn phu nhân may quần áo cho nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Khấu thị lại không thể hiểu nỗi lo lắng của nàng, sốt ruột nói: “Lâm Đạm là ai? Ta chưa từng nghe đến tên của người này bao giờ cả, quần áo nàng ta làm ra có thể mặc không? Mặc dù chúng ta không thể mời được Mạnh Tư nhưng các tú nương cao cấp trong cửa hàng Mạnh thị đều từ trong cung ra, tay nghề tuyệt đối không hề thua kém! Con nhanh nói địa chỉ Lâm gia cho ta nghe đi, ta phải lấy lại tiền đặt cọc.’’
Hứa Thiến cầm lấy một quyển sách chậm rãi lật xem, căn bản không muốn để ý đến mẫu thân đang tức đến hộc máu của mình.
Khấu thị hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, lại hồng hộc thở hổn hển trong chốc lát, lúc này mới vén rèm đi ra ngoài.
Hứa Thiến cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nếu như người lén lút đi hỏi thăm địa chỉ của Lâm gia, tự ý rút đơn đặt hàng của con lại, buổi yến tiệc Trung thu hôm đó con sẽ cáo ốm không tham gia. Những tú nương mà người tìm đó tuyệt đối không thể nào so được với Lâm Đạm, con tin nàng ấy.’’ Thay vì nói nàng tin tưởng Lâm Đạm, chi bằng nói nàng càng tin tưởng mắt nhìn của mình.
Bước chân của Khấu thị dừng lại một lát, sau đó dùng sức đóng sầm cửa phòng, nổi giận đùng đùng rời đi.
Màn cãi vả của hai mẹ con nhanh chóng truyền đến tai Hứa phu nhân. Nàng tựa tiếu phi tiếu nói: “Linh Nhi, con xem xem, Lục tỷ tỷ trung thực an phận của ngươi cũng có chút tâm tư nho nhỏ đấy!’’
“Nàng cứ việc chơi với chút tâm tư nhỏ nhặt của nàng, ta sợ cái gì chứ? Người tú nương mà nàng ta tìm đến kia là ai? So với Mạnh Tư thì được xem lông gà vỏ tỏi như thế nào?’’ Đích tiểu thư Hứa gia Hứa Linh vô cùng khinh thường bĩu môi.
Một người nhũ mẫu vội vàng đáp lời: “Khởi bẩm phu nhân, nàng ta chính là nữ nhi của Lâm Đại Phúc, tên là Lâm Đạm, từ trước đến nay không thích học thêu thùa may vá, chỉ là một người mới vào nghề. Trước đó nàng ta đã từng thêu cho Đỗ Như Yên một bộ váy và áo khoác lá bạch quả, nhìn qua thực sự vô cùng nổi bật. Nhưng Mạnh cô nương lại nói những chiếc lá bạch quả đó đều dùng châm pháp đơn giản nhất thêu thành, mấy tú nương đang học việc trong cửa hàng nhà nàng tùy tiện thêu một chút cũng có thể làm được, không có gì hiếm lạ.”
Hứa phu nhân khẽ híp mắt, lười biếng nói: “Với dung mạo đó đó của Đỗ Như yên, tuỳ tiện mặc cái gì lên người cũng sẽ trở nên nổi bật trước đám đông mà thôi, sao lại là công lao của tú nương được chứ. Đã là người mới học nghề, vậy thì cứ để cho nàng ta may cho Lục nha đầu đi, chúng ta không cần phải xen vào.’’
Hứa Linh cười hì hì nói: “Ta thực sự rất muốn xem xem rốt cuộc nàng ra sẽ làm cho Lục tỷ một bộ quần áo như thế nào, lần trước là thêu toàn lá, chẳng lẽ bây giờ thêu toàn hoa sao? Vậy thì hay ho rồi đây!’’
Tất cả người hầu tôi tớ xung quanh đều bật cười rộ lên, trong ánh mắt tràn ngập sự trào phúng chế giễu. Loại vải bông kia sớm đã lỗi thời, chỉ có hạ nhân trong phủ mới có thể mặc, chẳng lẽ Lục tiểu thư còn muốn tranh nổi bật với một đám nha hoàn thấp hèn hay sao? Nếu như nàng ta ngoan ngoãn nghe lời, phu nhân còn có thể cho nàng ta một bộ quần áo không được xem là quá tệ, nhưng nàng ta vẫn cứ khư khư cố chấp, muốn tự làm riêng cho mình, vậy thì đừng trách phu nhân làm cho nàng ta phải xấu mặt.
….
Vì phải gấp gáp may quần áo cho Hứa Thiến và áo giáp da cho Đỗ Như Tùng, Lâm Đạm thực sự liều mạng làm việc vô cùng chăm chỉ, ngay cả hai vị di nương và Thuý Lan cũng đều bị nàng vắt hết sức lực, cả ngày giam mình trong phòng giúp nàng cắt vải dệt. Trước Tết Trung thu một ngày, nàng vẫn chưa thể giao hàng đúng hẹn, Hứa Thiến còn phải người đến thúc giục một lần, nàng lại xin lỗi một lần nữa, sau đó thức suốt đêm làm việc, cuối cùng lúc này mới có thể hoàn thành quần áo. Nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của Thuý Lan, rốt cuộc nàng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Phủ Đề đốc nằm ở trung tâm nội thành, cách ngoại thành một khoảng khá xa, Thuý Lan bỏ ra tiền thuê một chiếc xe bò, lúc này mới có thể đưa quần áo đến kịp trước khi mặt trời lặn. Cùng lúc đó, Hứa Thiến đang chào đón một đám tỷ muội một người lại một người đến xem kịch vui.
“Lục tỷ, quần áo của tỷ còn chưa làm xong sao?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lục tỷ, tại sao người lại không nghĩ thoáng như thế chứ, vậy mà thực sự giao quần áo của mình cho một tú nương không có danh tiếng, chưa từng có ai biết đến làm?’’
“Lục muội muội, nếu muội thực sự không có quần áo mặc, ở chỗ ta còn có một bộ đồ mới có thể cho muội mượn, nếu không ta cho nha hoàn lập tức mang lại đây?’’
Hứa Thiến sớm đã tạo thành thói quen với những tranh đấu gay gắt giữa các tỷ muội trong nhà, cực kỳ kiên nhẫn ứng phó với từng người từng người một. Mọi người thấy nàng không hề tỏ ra sốt ruột, bỗng nhiên cảm thấy không thú vị, nhanh chóng rời đi.
Khấu thị xách theo một chiếc bọc vô cùng lo lắng chạy vào: “Nhanh nhanh nhanh, đây là quần áo ta tìm tú nương ở cửa hàng Mạnh thị làm cho con. Ta đã sớm đoán được cái người tên Lâm Đạm kia không đáng tin cậy rồi nên đã bỏ tiền ra làm cho con một bộ khác, con mau thay đi, khách quý sắp đến rồi!’’ Nàng vừa nói vừa mở chiếc bọc lấy quần áo và giày ra.
“Không vội, chờ một chút nữa.” Hứa Thiến xua xua tay, vẻ mặt kiên quyết. Không hiểu tại sao nàng cảm thấy Lâm Đạm không phải là dạng người thích ba hoa khoác lác, không chịu trách nhiệm, nàng sẵn lòng… cho nàng ấy thêm một chút thời gian nữa.
“Con, cái nha đầu chết tiệt kia, con còn chờ cái gì nữa? Từ buổi trưa cho đến tận bây giờ Hứa Linh vẫn luôn ở trong phòng trang điểm, mấy tỷ muội khác của con cũng đã mặc quần áo mới, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ có con, mặt chưa bôi phấn, trang điểm cũng chưa, thậm chí ngay cả một bộ quần áo ra hồn cũng không có. Chẳng lẽ con thực sự muốn gả cho cái lão thất phu kia để rồi bị đánh đến chết sao?” Khấu thị nói xong lại bắt đầu gạt lệ. Nàng đang lo lắng vì ai chứ? Tại sao nữ nhi còn không cảm kích?
Trong lòng Hứa Thiến cũng hơi xúc động, lúc này mới buông quyển sách trong tay xuống xem quần áo mới. Chiếc váy màu đỏ tươi phối hợp với chiếc áo khoác màu trắng, nơi làn váy có thêu mấy bông hoa dâm bụt, kiểu dáng bình thường, không được xem là xuất chúng hơn người nhưng tuyệt đối cũng không khó coi chút nào.
“Mau thay quần áo nhanh lên, ta giúp con chải đầu.’’ Khấu thị lại thúc giục một lần nữa.
Hứa Thiến đứng lên, ngay khi nàng đang định cởi quần áo thì lại thấy nha hoàn thiếp thân của mình vội vàng chạy đến, nói: “Tiểu thư, Lâm tú nương đưa quần áo đến, ngài xem xem.’’
“Xem cái gì mà xem, bỏ bộ quần áo kia của nàng đi, trả lại, mặc cái này cho ta! May hơn nửa tháng trời cũng không thể làm xong một bộ quần áo, thiếu chút nữa còn làm hỏng chuyện lớn của chúng ta, ta nhất định phải đòi lại năm lượng bạc tiền đặt cọc kia…’’ Khấu thị còn chưa nói xong lại bỗng nhiên im bặt, nhìn chằm chằm vào bộ váy trên tay nha hoàn một lúc lâu, sau đó mới bất thốt ra tiếng hô kinh ngạc không thôi.
Hứa Thiến cũng ngừng thở, ánh mắt tràn ngập si mê.
“Tiểu thư, người mau thay quần áo đi!’’ Nha hoàn sốt ruột “Tiểu thư, ngài mau đem quần áo thay đi!” Nha hoàn nóng vội nhắc nhở một câu, lúc này hai mẹ con mới có thể phục hồi lại tinh thần từ trong cảm giác kinh ngạc hoảng hốt.
Khấu thị lập tức ném bộ quần áo trong tay mình lên mặt đất, vội vàng cầm lấy quần áo của Lâm Đạm, lại chợt nhớ đến hình như bản thân mình còn chưa rửa tay, chỉ đứng một chỗ không dám tiến đến gần. Bộ quần áo này quá mức xinh đẹp và tinh xảo, nàng hoàn toàn không dám chạm vào.
Hứa Thiến lập tức cởi quần áo ra, vô cùng cẩn thận mặc chiếc váy mới vào.
Hai khắc sau, Đại hoàng tử đúng giờ có mặt tại phủ Đề đốc, ngồi xuống ở trong hậu hoa viên. Sân khấu sớm đã được chuẩn bị sẵn sàng, nam khách và nữ khách được phân ra ngồi ở hai bên, vừa xem biểu diễn vừa dùng bữa, đợi đến khi trăng lên giữa trời, ngẩng đầu nhìn lên là đã có thể ngắm trăng. Lão phu nhân bệnh nặng mới khỏi cũng đến đây, đang mỉm cười rạng rỡ nói chuyện với đám chất nữ của mình, Hứa phu nhân và mấy chị em dâu ngồi một bên, cử chỉ thanh tao lịch sự.
Đại hoàng tử tướng mạo anh tuấn, khí chất lạnh lùng, gần như không hề liếc mắt nhìn đến phía nữ khách bên kia dẫu chỉ một lần. Nhưng các vị tiểu thư lại thường xuyên nhìn về phía này, cũng không biết đang nghĩ đến chuyện gì mà lại xấu hổ đến mặt mày đỏ bừng.
“Tại sao Lục nha đầu còn chưa đến?’’ Lão phu nhân nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng hỏi.
“Để con dâu phái người đi xem, có lẽ có chuyện gì nên chậm trễ cũng nên.’’ Hứa phu nhân nói.
“Quần áo mới của Lục tỷ còn chưa làm xong, chắc hẳn lúc này đang sốt ruột lắm.’’ Bát tiểu thư cười hì hì nói.
“Tại sao đã gần đến giờ tổ chức yến tiệc mà ngay cả quần áo mới cũng chưa làm xong?’’ Lão phu nhân sâu kín liếc mắt nhìn con dâu một cái.
Hứa phu nhân nhỏ giọng giải thích: “Con đã sớm dặn dò các tú nương trong cửa hàng Mạnh thị ngày đêm tăng ca làm việc để may xiêm y mới cho các tiểu thư trong phủ, nhưng Lục nha đầu lại không muốn, một hai phải đích thân đi tìm tú nương bên ngoài làm cho mình. Vị tú nương kia chính là người của Lâm gia đã sa cơ thất thế, vừa mới học thêu thùa chưa được bao lâu, thực sự không quen tay nên mới không thể giao đồ đúng như đã hẹn. Con đã giấu Lục nha đầu làm xong một bộ quần áo khác, cũng để cho Khấu di nương mang cho nàng. Nương, người đừng lo lắng, Lục nha đầu sẽ nhanh đến thôi.’’
Nghe nàng nói vậy, vẻ mặt nghiêm nghị của lão phu nhân với từ từ hoà hoãn nói, thở dài nói: “Không nghĩ tới lão lục cũng là một người không khiến người khác bớt lo nghĩ mà.’’ Vừa dứt lời lại nhìn về phía Hứa Linh, nhịn không được khen ngợi nói: “Hôm nay Thất nha đầu thật xinh đẹp nha, đến mức thiếu chút nữa đã khiến hai mắt già của ta hoa hết cả lên rồi!’’
Hứa Linh rũ mắt che miệng, tựa như đang ngượng ngùng nhưng sau đó lại nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía Đại hoàng tử một cái, lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Từ xưa đến nay Đại hoàng tử không quá để ý đến nữ sắc, sỡ dĩ hắn chú ý đến Hứa Linh là bởi vì đối phương ăn mặc quá mức rực rỡ chói mắt. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo váy thân đối nửa cánh tay*, phần áo phía trên được làm từ vải sa màu trắng, ống tay áo rộng thùng thình, nhìn qua vô cùng phóng khoáng dịu dàng, chiếc đai lưng khảm đầy châu ngọc phác hoạ vòng eo nhỏ nhắn của nàng đến một tay cũng có thể ôm hết. Làn váy phía dưới được làm bằng tơ lụa màu đỏ thẫm, trên mặt vải được thêu từng đoá hoa mẫu đơn lớn đang nở rộ, nhuỵ hoa của mỗi một đoá hoa đều được tạo thành từ những hạt trân châu nhỏ nhắn như hạt gạo, cánh hoa được dệt bằng những sợi tơ lụa màu đỏ bạc quấn đuôi ngựa, không ngừng lấp lánh toả sáng dưới ánh chiều tà, sang trọng quý phái nhưng không kém phần xinh đẹp, từng mảnh ngọc bích lớn nhỏ tạo thành từng chiếc lá mẫu đơn xanh ngọc óng ánh, cực kỳ khiến thị giác được kích thích.
(*Áo thân đối nửa cánh tay
)
Kỹ thuật xâu châu báu trên những sợi tơ này chính là sáng tạo độc đáo của các tú nương Quảng Đông, sau đó lại được Mạnh Tư mang vào Chiết Giang và khiến chúng trở nên vinh quang hiển hách hơn bao giờ hết. Nàng rất ít khi chọn dùng cách thêu này, một là bởi vì chúng cực kỳ đắt đỏ, người bình thường không thể nào mua được; Hai là bởi vì quá mức xinh đẹp kiều diễm, người bình thường không thể lấn át được.
Nhưng Hứa Linh lại hoàn toàn không cần phải lo lắng về hai điểm này, nàng ta vốn dĩ đã sở hữu dung mạo vô cùng xinh đẹp, bây giờ lại mặc bộ váy mà Mạnh Tư đặc biệt làm theo kiểu dáng phù hợp với vóc dáng nàng ta, thực sự là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp đến mức bá đạo. Cho dù là một người lạnh nhạt như Đại hoàng tử cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Hứa phu nhân cảm thấy cực kỳ hài lòng, trong lòng thầm nghĩ sau bữa tiệc này nhất định phải đưa cho Mạnh Tư một phần lễ vật mới được.
Đúng vào lúc này, Hứa Thiến chậm rãi đi đến, vẫn im hơi lặng tiếng đi đến giống như thường ngày, không chút hoảng loạn nhưng lại khiến tất cả mọi người cầm lòng không đậu mà phải nhìn về phía nàng. Đại hoàng tử vốn dĩ chỉ tuỳ tiện liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó ánh mắt lập tức dừng lại, một cỗ khí nóng rực khó có thể diễn tả thành lời như được tuôn trào ra từ trong đồng tử đen nhánh của hắn.