Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 93: Tú nương (15)
Sau tiết Trùng Dương, chuyện làm ăn buôn bán của Lâm Đạm càng thêm phát triển, người tìm đến nhà đặt may quần áo càng lúc càng nhiều,  hơn nữa tất cả đều là phu nhân tiểu thư quyền quý của phủ Lâm An. Nhưng Đỗ Như Yên chỉ chọn những đơn đặt hàng của người có thân phận cao quý trong số đó cho Lâm Đạm làm, còn lại  tất cả đều từ chối. Dường như nàng trời sinh đã biết nên giao tiếp với người khác như thế nào, những khách hàng bị nàng từ chối không những không hề cảm thấy khó chịu mà còn thêm ngưỡng mộ kỹ năng thêu thùa của Lâm Đạm.
Lâm Đạm không có thời gian tiếp nhận đơn hàng, mọi người liền rút lui để tìm người phía sau, mời Tam di nương và Tứ di nương may quần áo cho mình, kiểu dáng được ưu chuộng nhất vẫn là chiếc váy có lớp lót được làm bằng kén tằm ngâm, một bộ cũng chỉ mất hơn hai mươi lượng bạc, người đến đặt hàng vẫn tấp nập không dứt. Mắt thấy mùa đông cũng sắp đến rồi, ai mà không muốn mặc vừa giữ được ấm vừa mỏng nhẹ cơ chứ? Một chiếc váy bông tơ tằm như thế gần như là một vật cần thiết chuẩn bị cho mùa đông, đến mùa xuân còn có thể lấy lớp lót bên trong ra tiếp tục mặc, thực sự quá tiện lợi. 
Một tháng sau, Lâm Đạm mang hộp đựng tiền đặt lên giường, sau đó lại gọi Trương Huệ, Tam di nương, Tứ di nương, còn có Thuý Lan vào phòng, nói: “Đây là toàn bộ số tiền chúng ta kiếm được tháng trước, mọi người đều đóng góp công sức nên sẽ chia đều cho nhau.’’
“Kiếm được bao nhiêu?’’ Trương Huệ leo lên giường đất, trong lòng tràn ngập chờ mong hỏi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Để con đếm một chút.’’ Lâm Đạm mở hộp đựng tiền ra, đổ toàn bộ lên trên giường đất, chỉ nghe từng tiếng leng keng leng keng giòn giã vang lên, rất nhiều bạc lăn ra từ trong hộp, toả sáng lấp lánh dưới ánh nến, từng thỏi lại từng thỏi ngân lượng, có một số bạc vụn, cũng có bạc thưởng hình hạt dưa, hạt châu, hạt đậu phục, thực sự nhiều đến mức đếm không xuể. 
“Ôi mẹ ơi!’’ Ngay cả khi Lâm gia còn chưa suy tàn đi chăng nữa, Tam di nương và Tứ di nương cũng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy nhiều tiền như thế, nhất thời nhìn đến ngây người. 
Thuý Lan che miệng, vẻ mặt không dám tin tưởng. 
Chỉ còn một mình Trương Huệ vẫn giữ được bình tĩnh nhưng cũng không nhịn được liếm liếm đôi môi khô khốc, khàn khàn giọng nói: “Ta đoán ít nhất cũng phải ba bốn trăm lượng bạc.’’ Ba bốn trăm lượng bạc đối với Lâm gia lúc đang còn ở thời kỳ đỉnh cao mà nói thực sự không được xem là gì, nhưng đống bạc này lại là số tiền nữ nhi kiếm được trong vòng một tháng, nói cách khác, một năm sau, nữ nhi cũng có thể kiếm được ít nhất  cũng được một ngàn hai lượng bạc, đó là một khoản tiền rất lớn đấy!

Lâm gia có hi vọng rồi, lão gia, người ở dưới suối vàng có nhìn thấy không? Nghĩ đến đây, hốc mắt Trương Huệ đã đỏ bừng, ánh lệ lấp lánh, nhưng lại không muốn cho nữ nhi phát hiện nên vội vàng xoay người lau khô khóe mắt. Hai vị di nương một trái một phải ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng nàng. Tất cả những cực khổ đều đã qua rồi, các nàng đã cố gắng chịu đựng cho đến tận bây giờ và mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp. 
Lâm Đạm trời sinh đã thiếu mất dây thần kinh “phiến tình”*, chỉ đưa cho Trương Huệ một chiếc khăn tay, sau đó lấy một quyển sổ nhỏ ra, nghiêm túc lẩm bẩm: “Tháng trước, Tam di nương làm năm bộ váy áo bông tơ tằm, Tứ di dương làm sáu bộ, hàng ngày Thuý Lan đều giúp đỡ cắt vải, tiếp đãi khách khứa, sửa sang lại kích cỡ quần áo. Nương và ta cùng làm một bộ giáp sắt, còn liên hệ với thợ rèn làm một tấm sắt nguyên chất nặng hai mươi cân… Lợi nhuận của một bộ váy áo bông tơ tằm là mười lượng bạc, ta cho mỗi vị di nương một phần mười tiền hoa hồng, tức là một người được năm lượng bạc, một người được sáu lượng bạc; Thuý Lan làm những công việc lặt vặt, không yêu cầu cao về kỹ thuật hay tay nghề nhưng thực sự rất vất vả, ta đưa hai lượng bạc tiền tiêu vặt; Còn nương mặc dù chỉ làm một bộ giáp sắt nhưng lại hao tốn rất nhiều thời gian và sức lực, còn phải đối mặt với nguy hiểm rủi ro, con đưa cho người mười lượng bạc tiền thù lao, số tiền còn lại con sẽ dùng để thuê một cửa hàng mặt tiền, sau đó mua chỉ thêu, vải thêu, thuốc nhuộm… Ước tính mất khoảng chừng hai trăm lượng bạc, đây là toàn bộ thu chi của chúng ta tháng trước.’’ 
*Một thuật ngữ dùng để chỉ những hành động hoặc lời nói bất ngờ để tạo không khí, cảm xúc…
Lâm Đạm khép quyển sổ nhỏ lại, hỏi: “Mọi người còn thắc mắc vấn đề gì nữa không?’’
“Không còn vấn đề gì nữa cả.’’ Hai vị di nương đồng loạt lắc đầu. Càng nàng đã quen với việc nghe theo mệnh lệnh của Đại tiểu thư, cảm thấy nếu đi theo nàng thì tương lai sẽ trải qua vô số những ngày tháng tốt đẹp. Mặc dù lúc Lâm Đại Phúc còn sống, tiền tiêu vặt mỗi tháng của các nàng cũng chỉ năm lượng bạc, không thể nhiều hơn được nữa, nhưng đi theo Lâm Đạm lại khác, chỉ cần các nàng làm việc chăm chỉ thì sẽ không lo không kiếm được nhiều tiền. Nếu các di nương đã thừa dịp đêm tối lén lút cầm theo tài sản của Lâm gia chạy trốn biết được Lâm gia còn có thể khôi phục lại như xưa, không biết sẽ hối hận như thế nào.
“Không có vấn đề gì nữa, không có vấn đề gì nữa, cảm ơn tiểu thư!’’ Thuý Lan cao hứng đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Lúc Lâm gia còn chưa suy tàn, nàng chỉ là một nha hoàn thô sử làm việc nặng nhọc, một tháng nhận được hai trăm đồng tiền tiêu vặt, sau khi Lâm gia lụi bại, nàng sợ bị chính ca ca tẩu tẩu của mình bán đến nơi dơ bẩn nào đó nên mới cầu xin được ở lại. Ngay cả nằm mơ nàng cũng không thể tưởng tượng được rằng sẽ có một bản mình có thể nhận được hai lượng bạch tiền tiêu vặt hàng tháng! Tiểu thư thực sự quá hào phóng!
Lâm Đạm liếc mắt nhìn nàng một cái rồi mở miệng nói: “Những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm ngươi cũng nên đi theo hai vị di nương học tập thêu thùa đi, đợi đến khi tay nghề tiến bộ có thể tự mình làm y phục thì  lúc đó sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Lợi nhuận của những bộ quần áo đơn giản ít, tiền công kiếm được cũng ít, lợi nhuận của những bộ váy áo xa hoa nhiều, tiền công kiếm được cũng nhiều. Nếu như các ngươi muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa thì còn phải cố gắng luyện tập tay nghề của mình.” 
Ba người đồng loạt gật đầu đồng ý, dáng vẻ nhìn Đại tiểu thư tựa như thiên Lôi sai đâu đánh đó. 
Lâm Đạm cảm thấy vô cùng hài lòng với sự tin tưởng và hào hứng nhiệt tình tràn ngập trong ánh mắt ba người bọn họ, lại phát hiện dường như Trương Huệ không được vui cho lắm, lúc này mới đẩy đống bạc còn lại đến bên chân nàng, nhẹ nhàng nói: “Nương, những thứ này đều là do con kiếm được, tất cả đều hiếu kính cho người. Chờ con tìm được cửa hàng thích hợp, người lại đưa tiền thuê cho con.’’
Trương Huệ đang nhíu chặt lông mày lập tức vui vẻ trở lại, đưa tay ôm nữ nhi vào trong ngực không ngừng gọi tâm can bảo bối. Người khác đều chê cười giễu cợt nàng không thể sinh được nhi tử, không thể duy trì hương hỏa cho Lâm gia, lúc về già không nơi nương tựa, đoạn tử tuyệt tôn, nhưng giờ nhìn lại thì sao chứ? Một nữ nhi của nàng còn có tiền đồ hơn so với mười nhi tử của nhà khác!

---
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe nói Lâm Đạm muốn thuê một cửa hàng mặt tiền, ngày hôm sau Đỗ Như Yên đã cầm một xấp khế đất đến, hào phóng nói: “Nếu muội nhìn trúng cửa hàng nào thì cứ cầm lấy đi, tiền thì tính vào số cổ phần của tỷ là được rồi. Mặc dù Đỗ Như Yên tỷ không quyền không thế, nhưng tiền bạc lại có rất nhiều, muội cứ yên tâm!’’
Phủ Lâm An này vốn là quê quán của Đỗ gia, lúc Đỗ mẫu và Đỗ hoàng hậu xuất gia đều được cho rất nhiều cửa hàng mặt tiền và đồng ruộng ở phủ Lâm An. Mặc dù cuối cùng hai tỷ muội đều bị hưu bỏ nhưng đồ cưới ban đầu lại không bị chiếm đoạt. Hoàng đế sẽ không bao giờ làm ra những chuyện bỉ ổi hèn hạ này, tuy rằng ghét bỏ Đỗ Hoàng hậu nhưng cũng bồi thường hậu hĩnh, đủ để nàng sống giàu có sung túc suốt nửa cuộc đời còn lại của mình. Hoàng đế chưa từng đuổi cùng giết tận, còn sắp xếp một đường lui cuối cùng cho Đỗ Hoàng hậu, có thể thấy được trong lòng hắn vẫn còn một chút tình xưa nghĩa cũ, cho nên phủ An Định Hầu cũng không dám bắt nạt chèn ép hai huynh muội Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên, chẳng những trả lại nguyên vẹn đồ cưới năm xưa của Đỗ mẫu mà còn cho thêm rất nhiều tiền bạc. Điều này khiến nhóm thứ tử, thứ nữ phủ An Định Hầu tức đến phát điên nhưng cũng không thể làm được gì. 
Lâm Đạm biết rõ hoàn cảnh của Đỗ Như Yên nên cũng không hề tỏ ra khách khí với nàng, cầm lấy xấp khế đất lật xem một lượt rồi chỉ vào một tờ trong đó nói: “Đường Chu Tước? Nếu ta nhớ không nhầm thì cửa hàng Mạnh thị cũng được mở trên đường Chu Tước đúng không?’’
“Đúng vậy, cửa hàng này của ta nằm ngay đối diện cửa hàng bọn họ, cửa hướng cửa.’’
“Vậy ta sẽ lấy cửa hàng này.’’ Lâm Đạm không tự chủ được xoa xoa tay, trong lòng vẫn luôn cảm thấy có thể khai trương cửa hàng ở đối diện cửa hàng Mạnh thị dường như là một chuyện khiến người khác vô cùng cao hứng, mang đến  cảm giác cuối cùng cũng viên mãn. 
“Được, để tỷ bảo Tôn bá đến dọn dẹp cửa hàng này ngay lập tức.’’ Đỗ Như Yên cười hì hì nói.’’
“Nhân tiện làm thêm một tấm biển, trên đó viết trên cửa hàng của chúng ta,  gọi là cửa hàng thêu Đạm Yên thì sao?’’ Lâm Đạm chậm rãi mở miệng nói. 

“Muội nói cái gì?’’ Đỗ Như Yên ngây ngẩn cả người. 
“Ta nói cửa hàng của chúng ta sẽ có tên là cửa hàng Đạm Yên, tỷ cảm thấy cái tên này phù hợp không?’’
“Phù hợp, dĩ nhiên là phù hợp rồi!’’ Lúc này Đỗ Như Yên mới phục hồi lại tinh thần, rất muốn cười một cái nhưng vành mắt lại đỏ bừng. Nàng tình nguyện giúp đỡ Lâm Đạm thực sự không yêu cầu bất cứ cái gì khác, chỉ là rất thích tính cách kiên cường bình tĩnh mỗi khi phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn của nàng. Nhưng Lâm Đạm lại cố gắng nắm chặt lấy tay nàng, dùng sức kéo nàng thoát khỏi vũng bùn u ám của cuộc đời. Cửa hàng Đạm Yên, đây là tên của hai người bọn họ, cũng là sự nghiệp của hai người bọn họ, thực sự quá tuyệt!
“Đạm Đạm, chúng ta nhất định sẽ khiến cửa hàng Đạm Yên thành cửa hàng thêu nổi tiếng nhất phủ Lâm An này!’’ Đỗ Như Yên hào hứng hẹn thề. 
Lâm Đạm lắc đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Không, mục tiêu của chúng phải là phải biến cửa hàng Đạm Yên trở thành cửa hàng nổi tiếng nhất Đại Chu này!’’ Nàng hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm tốt nhất có thể.
Đỗ Như Yên ngẩn người, sau đó lại vui sướng nở nụ cười rạng rỡ. Nàng cực kỳ thích tính cách này của Lâm Đạm, nhìn qua có vẻ an phận không tranh giành với đời, vô cùng hiền lành dịu dàng nhưng lúc nghiêm túc, nàng sẽ lập tức trở nên kiên quyết dám nghĩ dám làm, chưa từng lùi bước.
---
Cả hai người bọn họ đều thuộc trường phái hành động, chỉ mất nửa tháng đã trang hoàng cửa hàng xong xuôi tất cả, cũng đã treo biển hiệu lên. 
Mạnh Tư cau mày nhìn về phía đối diện, thì thầm nói: “Cửa hàng Đạm Yên, là cửa hàng của nhà ai mở vậy?’’ Nàng vừa dứt lời đã nhìn thấy cánh cửa cửa hàng đối diện mở ra, Lâm Đạm và Đỗ Như Yên một trước một sau đi ra, trong tay cầm hai lãng hoa thật lớn, Trương Huệ xách theo một chuỗi pháo, đến con hẻm không người ở bên cạnh đốt lửa. 
Tiếng đùng đùng vang lên thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường xung quanh, nhưng bởi vì cửa hàng được trang trí quá mức đẹp đẽ xa hoa, mỗi một viên gạch lát sàn đều là do thợ thủ công đặc chế, nhìn qua bóng loáng tựa như ngọc thạch, mặc dù vải dệt, kim chỉ được bày biện trên kệ để hàng không nhiều lắm nhưng tất cả đều là những loại thượng đẳng cực kỳ hiếm thấy trên thị trường, khiến các bánh tính bình thường không dám ghé vào xem. 
Đỗ Như Yên nhìn khung cảnh vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim phía trước cửa hàng, vẻ mặt có phần uể oải.

Nhưng Lâm Đạm lại không hề lo lắng chút nào, chỉ chuyên tâm bày biện kim chỉ, khung thêu lại gọn gàng chỉnh tề.
Đúng vào lúc này, Đỗ Như Tùng mặc một bộ quân trang, trong tay nắm chặt thanh đao chiến đấu bước vào cửa hàng. Hôm nay không phải là ngày nghỉ của hắn, sau khi thay ca với đồng liêu thì vội vàng chạy đến đây, đưa một chiếc hộp nhỏ tinh xảo cho Lâm Đạm, dịu dàng nói: “Lâm cô nương, chúc muội khai trương đại cát đại lợi.’’
“Cảm ơn.’’ Lâm Đạm mở chiếc hộp ra thì thấy một thanh quạt xếp nằm bên trong, trên mặt quạt được thêu hình ảnh hoa và chim, cách sử dụng màu sắc và sự thay đổi châm pháp hoàn toàn khác biệt so với cách thêu của Đại Chu quốc, mang theo phong cách cực kỳ lộng lẫy rực rỡ  lại vô cùng đơn giản. Việc lựa chọn vật liệu thêu không chỉ giới hạn trong chỉ thêu mà còn thêm các nhánh cỏ, ruy băng, lông vũ, len Cashmere*...
*Len Cashmere là loại len mềm và đắt đỏ được tạo ra từ các giống dê Cashmere.
“Dùng nhánh cỏ thật để thêu thành đệm hương bổ, thực sự là một ý tưởng kỳ diệu!’’ Lâm Đạm lập tức yêu thích phần lễ vật này không thôi, chắc chắn nói: “Cái này không phải là sản phẩm thêu của Đại Chu quốc đúng không?’’
“Đây là chiến lợi phẩm ta thu được trên thuyền giặc Oa. Kỹ năng thêu thùa của người Oa đã được kế thừa từ thời nhà Đường hàng trăm năm trước, rất nhiều châm pháp thời Thịnh Đường đã bị thất truyền ở Đại Chu quốc nhưng lại được bọn họ giữ nguyên vẹn cho đến tận bây giờ.” Đỗ Như Tùng rũ mắt nhìn nàng, đáy lòng tràn ngập mong chờ hỏi: “Muội thích phần lễ vật này không?’’
“Ta rất thích!’’ Lâm Đạm ra sức gật đầu, đôi mắt tròn xoe mở to: “Ta có thể cắt mở nó ra được không? Ta muốn học châm pháp của người Oa.’’
Đỗ Như Tùng sững người trong chớp mắt, sau đó lại nở một nụ cười dịu dàng hiếm có, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: “Cắt đi, tuỳ muội cắt thế nào cũng được.’’ Lâm Đạm quả nhiên không hổ là Lâm Đạm, mãi mãi vẫn luôn thực dụng như vậy. Chẳng trách nàng có thể phục dựng lại cửa hàng Lâm thị một lần nữa chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi. 
Không đúng, bây giờ không còn là cửa hàng Lâm thị nữa  mà là cửa hàng Đạm Yên, nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Đỗ Như Tùng càng thêm dịu dàng. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận