Chương 94: Tú nương (16)
Đỗ Như Yên chờ ca ca của mình ân cần tặng quà xong mới cười tủm tỉm đi qua, trêu ghẹo nói: “Ca, quà của muội đâu? Sao huynh chỉ tặng cho Đạm Đạm mà không tặng cho muội? Huynh thật bất công!’’
“Muội muốn cái gì mà không có? Cho muội mười lượng bạc, tự đi mua đi.’’ Đỗ Như Tùng lấy một nén bạc từ trong lồng ngực ra, tuỳ tiện ném cho muội muội nhà mình.
Đỗ Như Yên luống cuống tay chân bắt lấy, oán giận nói: “Ca ca, huynh nhìn cửa hàng của chúng ta xem, có thấy vắng vẻ trống rỗng không? Huynh lại nhìn sang phía đối diện đi, trên kệ để hàng đều là tơ lụa thượng đẳng chất thành đống! Muội và Đạm Đạm muốn tìm thương nhân buôn vải để mua vải dệt nhưng bọn họ đã được Mạnh Trọng phân phó, nhất quyết không chịu bán các loại vải quý cho bọn muội, tất cả vải dệt được bày bán trên kệ hàng lúc này đều là đồ cưới của Đạm Đạm, bán hết rồi thì đồ cưới của muội ấy cũng không còn nữa, huynh bảo sau này muội ấy sẽ xuất giá như thế nào đây? Huynh nghĩ cách giúp chúng muội tìm một số nguồn cung cấp hàng hoá đi, nếu không, chuyện làm ăn buôn bán này của chúng muội sẽ không thể tiếp tục duy trì được nữa.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng may bây giờ Lâm Đạm chỉ nhận các đơn đặt hàng may trang phục có sẵn, các phu nhân tiểu thư quyền quý tìm đến cửa đều sẽ mang theo vải vóc của mình lại đây nhờ các nàng may váy áo. Mặc dù như thế vô cùng tiện lợi nhưng suy cho cùng thì điều này vẫn không thể mang lại nhiều lợi nhuận hơn so với việc bán vải dệt và may trang phục trong chính cửa hàng nhà mình được. Cửa hàng Mạnh thị chính là một dây chuyền buôn bán, tiền lớn tiền nhỏ đều có thể kiếm được, một lưới bắt hết cả mẻ.
Đỗ Như Tùng khẽ cau mày, gật đầu nói: “Được, ta sẽ nghĩ cách giúp hai người.” Cuối cùng lại thận trọng nói thêm một câu: “Ta nhất định sẽ không để cho Lâm cô nương không gả được.’’
Lâm Đạm cẩn thận gấp chiếc quạt xếp trong tay mình lại, xua tay nói: “Việc này không cần phải gấp gáp, tìm được nguồn cung cấp vải vóc dĩ nhiên có thể tạm thời giải quyết phiền phức trước mắt cho chúng ta, nhưng cuối cùng lại bị phụ thuộc vào người khác. Nếu tự học được cách làm ra các loại vải của mình, hoặc là mời một số nữ công* am hiểu dệt vải về đây thì chúng ta có thể đảm bảo nguồn cung ứng vải dệt lâu dài, hơn nữa còn giảm bớt rất nhiều chi phí vận chuyển và qua trung gian buôn bán.’’
*Nữ công: Chỉ những người am hiểu việc thêu thùa may vá, dệt vải.
Đỗ Như Tùng nở một nụ cười khẽ, chắc chắn nói: “Xin Lâm cô nương hãy đợi thêm một chút, mấy ngày nữa ta sẽ giúp muội mời mấy nữ công am hiểu dệt vải về đây.’’ Hắn phát hiện Lâm Đạm vẫn luôn thích giải quyết vấn đề từ căn nguyên của nó. Muội muội đơn giản chỉ muốn hắn tìm kiếm nguồn cung cấp hàng hoá, còn Lâm Đạm đã suy nghĩ đến cách phải nắm chắc kỹ thuật dệt vải như thế nào. Nàng luôn độc lập, thay vì phải dựa dẫm vào người khác, nàng càng sẵn sàng bổ sung cho chính bản thân mình hơn.
“Cảm ơn Đỗ công tử.” Lâm Đạm có qua có lại nói: “Hôm nào rảnh rỗi ta sẽ giúp huynh làm mấy bộ quần áo mùa đông chống rét. Đúng rồi, nếu áp giáp da của huynh đã hỏng rồi thì cứ đưa lại đây đi, ta sẽ sửa lại cho huynh.”
“Được, bây giờ ta còn có việc phải làm, đi trước một bước. Nếu hai người có việc gì cứ đi đến đại doanh thuỷ quân phía Nam tìm ta, bây giờ ta đã là Bách bộ rồi.’’ Không hiểu tại sao Đỗ Như Tùng rất muốn cho Lâm Đạm biết thành tích mà mình đạt được.
“Đã là Bách bộ rồi sao? Đỗ công tử thật giỏi!’’ Lâm Đạm thật lòng khen ngợi.
Đỗ Như Tùng trước đó vẫn còn bày ra dáng vẻ vô cùng mệt mỏi chỉ trong nháy mắt đã trở nên tràn đầy năng lượng. Hắn không nhịn được cong cong khoé miệng, lại sợ bản thân cười đến ngớ ngẩn nên chỉ có thể đưa tay lên miệng khẽ ho khan một tiếng, sau đó phong độ nhẹ nhàng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng huynh trưởng xuất sắc hơn người của mình, Đỗ Như Yên chậm rãi ôm bụng, cười đến mức thiếu chút nữa không thể đứng thẳng người. Nhớ năm đó đám nữ tử dây dưa bên cạnh đại ca mình không đến mấy trăm thì cũng có mấy chục, nhưng hắn lại chẳng nhìn lọt mắt bất cứ người nào, vừa mở miệng ra đã nói những lời lạnh lùng cay độc, không biết đã làm tổn thương bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Nhưng bây giờ, rõ ràng hắn đang muốn lấy lòng Lâm Đạm nhưng lại không biết nên bắt đầu xuống tay từ đây, dáng vẻ vụng về ngốc nghếch này thực sự khiến Đỗ Như Yên không thể khoanh tay ngồi nhìn. Cái này có lẽ chính là đậu hũ ngâm nước muối, vỏ quýt dày có móng tay nhọn đúng không?
“Tỷ cười gì vậy?’’ Lâm Đạm khó hiểu nhìn nàng.
“Không có gì, không có gì, có khách đến, tỷ ra ngoài tiếp khách đây.’’ Đỗ Như Yên tuỳ tiện tìm một cái cớ trốn tránh.
Cùng lúc đó, Mạnh Tư đang đứng bên cửa sổ chăm chú nhìn xuống cửa hàng Đạm Yên, vẻ mặt có chút lo lắng.
Mạnh Trọng cười lạnh nói: “Đã đốt xong năm dây pháo mà không có một vị khách nào bước vào, thật sự là vắng vẻ quá đi. Ta đã dặn dò toàn bộ thương nhân buôn vải của phủ Lâm An tuyệt đối không được làm ăn buôn bán với Lâm gia rồi, không có vải để bán, ta xem xem bọn họ sẽ duy trì cửa hàng vải này như thế nào.’’
Những hắn vừa dứt lời thì lại thấy Hứa phu nhân của phủ Đề đốc cùng với mấy chị em dâu mang theo một đám thiếu nữ vui vẻ đi vào cửa hàng Đạm Yên, một lát sau, hai nhũ mẫu của Hứa gia đi ra, lục tục lấy ra rất nhiều vải dệt từ trong xe ngựa, có tơ lụa mỏng, có cánh ve xanh, lụa dệt từ tơ sống… Tất cả đều là các loại quý hiếm rất khó mua được trên thị trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nụ cười giễu cợt trên khoé miệng Mạnh Trọng lập tức trở nên cứng ngắc, không đợi hắn phục hồi lại tinh thần, phu nhân và nữ nhi của Bố chính sử Chu đại nhân, phu nhân và nữ nhi của quan Án sát Phương đại nhân cũng lần lượt đi vào, trước đó cửa hàng Đạm Yên trước đó còn vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim bây giờ đã đỗ đầy xe ngựa, hơn nữa một cái so với một cái càng thêm đẹp đẽ và quyền quý.
Lúc này người qua đường đi tới đi lui mới chú ý đến cửa hàng này, lập tức dừng lại không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, biểu cảm trên mặt đều là kinh ngạc cảm thán hoặc cực kỳ hâm mộ. Địa vị của người mở ra cửa hàng lớn đến nhường nào mới có thể thu hút được nhiều quý nhân như thế? Cửa hàng Đạm Yên này thực sự không đơn giản chút nào!
Mấy ông chủ của các cửa hàng vải bên cạnh cũng đang đứng ở cửa quan sát. Trước đó bọn họ đều đã được cửa hàng Mạnh thị dặn dò nên không dám bán vải dệt cho cửa hàng Đạm Yên. Nhưng tình huống bây giờ là thế nào đây? Ngoài một nhà Tuần phủ đại nhân ra thì tất cả gia đình quyền quý của phủ Lâm An này đều đích thân đến chúc mừng cửa hàng khai trương, vậy tại sao bọn họ lại phải đối nghịch với Lâm Đạm? Nếu gián tiếp đắc tội với vị quý nhân nào, cửa hàng Mạnh thị còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng bọn họ có thể sao? Vừa kiếm ít tiền vừa phải đối mặt với nguy hiểm lớn như thế, Mạnh Trọng đang xem bọn họ là những kẻ ngốc sao?
Lúc trước Lâm Đại Phúc thân là hoàng thương độc nhất ở vùng Chiết Giang này, nhưng cũng làm việc theo nguyên tắc “Có tiền mọi người cùng kiếm, gặp nạn cùng nhau chống đỡ” chứ không hề giống như bây giờ, tất cả đều phải nghe theo Mạnh Trọng. Người của Mạnh gia thực sự quá ngang ngược bá đạo! Nghĩ đến đây, một vài ông chủ tiệm vải hung hăng trừng mắt liếc nhìn về phía cửa hàng Mạnh thị một cái, lúc này mới đi vào cửa. Sau này nếu Lâm Đạm lại đến nhập hàng, bọn họ cứ bán, chẳng cần quan tâm Mạnh gia có vui vẻ không!
Mạnh Trọng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Chưởng quỹ Tiền, ông hãy lấy bức tranh tuấn mã mà mấy ngày trước Tư Tư đã thêu xong ra ngoài rồi treo trước cửa, để mọi người đến xem.’’
“Vâng, ông chủ.’’ Chưởng quầy Tiền lập tức lui xuống làm việc.
Mạnh Tư nhíu mày nói: “Ca ca, không phải huynh nói muốn tặng bức tuấn mã kia cho Lý đại nhân sao? Tại sao bây giờ lại mang ra ngoài.’’
“Treo bên ngoài mới có thể khiến tất cả mọi người hiểu rõ, bàn về kỹ năng thêu thùa, Lâm Đạm hoàn toàn không đủ tư cách đánh đồng với muội. Chỉ thêu mấy con bướm nhỏ đã được xem là khéo léo tinh xảo? Thực sự vô cùng buồn cười!’’
Mạnh Tư chậm rãi thả lỏng hai hàng lông mày đang nhíu chặt, không nói thêm lời nào nữa. Quả thực mấy ngày gần đây nàng đã bị một số người châm chọc mỉa mai, danh xưng đệ nhất tú nương vùng Chiết Giang cũng vấp phải rất nhiều nghi ngờ, người tìm đến nàng đặt may trang phục hay sản phẩm thêu càng lúc càng ít, ngay cả Lý Giai Dung cũng đã lâu không đến đây. Nghe nói Lý Giai Dung đã sai nha hoàn của nàng đến cửa hàng Lâm thị đặt may quần áo nhưng mỗi lần đến đó đều bị sập cửa vào mặt, bây giờ đang tự nhốt mình trong nhà giận dỗi.
Nhưng cho dù nàng bực tức Lâm Đạm như thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm được gì nàng ta. Bởi vì Lâm Đạm đang nắm chắc trong tay đơn đặt hàng của các gia tộc quyền thế ở phủ Lâm An như phủ Đề đốc, phủ Bố chính sử, phủ Án sát, phủ Học chính, nếu Lý Giai Dung cố ý chọc một gậy, chẳng khác nào đang gây khó dễ cho những nữ quyến của các gia tộc này, đừng nói không chiếm được lợi ích gì mà ngược lại còn có thể mang đến cho Lý đại nhân rất nhiều phiền phức.
Ngay cả Lý Giai Dung cũng phải nhẫn nhịn Lâm Đạm, huống chi là Mạnh Tư?
“Ca ca, nếu có người ra giá muốn mua bức tuấn mã của muội thì phải làm sao bây giờ?’’ Nàng cân nhắc một lát rồi nói.
“Chờ bức tranh thêu thay được treo ra ngoài, dĩ nhiên sẽ có người đến trả giá, ai ra giá cao nhất thì ta sẽ bán cho người đó, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc bán đấu giá thật lớn trước cửa hàng nhằm giết chết nhuệ khí của Lâm Đạm. Một bức tranh thêu của muội có thể bán ra với giá mấy ngàn lượng bạc, nàng ta có thể sao? Muốn so sánh với người, sao nàng ta không tiểu tiện một bãi rồi tự xem lại dáng vẻ của mình đi.’’ Vẻ mặt Mạnh Trọng tràn ngập sự khinh bỉ.
Mạnh Tư che lỗ tai lại, oán trách nói: “Ca ca, huynh nói chuyện chú ý một chút được không, đừng làm bẩn lỗ tai muội.’’
Lúc này Mạnh Trọng với cười rộ lên, dịu dàng xoa xoa đầu muội muội, sau đó bước nhanh đi ra ngoài, vừa đi đến cửa thì nhìn thấy chưởng quỹ Tiền đã mang một bức tranh thêu khổng lồ treo trên cánh cửa của cửa hàng, đang dùng vải lụa mềm cẩn thận lau chùi khung tranh.
Người qua được lập tức dừng bước ngắm nghía, trong miệng tấm tắc lấy làm lạ. Có người am hiểu trong nghề mở miệng tán thưởng: “Ôi trời, đây chính là tác phẩm truyền lại đời sau của bức hoạ Tiên Kinh Xuyên của danh hoạ Lương Hướng, có tên là “Tuấn Mã đồ’’, được ngài ấy khắc trên vách đá dựng đứng ở núi Thái Sơn, không biết có bao nhiêu người đã liều mạng leo lên in lại nhưng cuối cùng vẫn không thể nào làm được. Bởi vì bức tranh tuấn mã kia quá khổng lồ, trên đời này gần như không có khổ giấy nào lớn đến mức có thể in xuống được, hoặc đành phải in một phần, hoặc hai phần, thỉnh thoảng có người in được một nửa thì đã có thể bán ra với giá trên trời. Đương nhiên cũng có rất nhiều hoạ sĩ dùng mắt thường và ký ức của mình vẽ lại toàn bộ bức tranh ra giấy nhưng nó lại không thể truyền đạt đầy đủ thần thái của bản gốc. Tuy nhiên, các ngươi nhìn bức tranh thêu này mà xem, thực sự có thể nói đã mang trọn cả hình dáng và thần thái, toát ra đặc tính của bút vẽ, gần như không thể thua kém nguyên tác chút nào. Càng kỳ diệu hơn chính là nó lại được vẽ bằng kim chỉ chứ không phải bút mực, nếu giữ gìn cẩn thận, cho dù mấy trăm năm sau cũng không bao giờ phai màu, là một tác phẩm quý giá đáng để sưu tầm!’’
“Người đời thường nói những bức tranh thêu của Mạnh cô nương đây hội tụ đầy đủ các yếu tố thêu thùa và hội họa tinh tế, hướng đến nét vẽ chấm phá truyền thần, có thể nói là báu vật hiếm có của nghệ thuật, hôm nay được tận mắt chứng kiến quả nhiên là danh bất hư truyền!’’
“Còn nhỏ tuổi mà đã đạt được trình độ như thế, thực là không thể ngờ được!’’
Các văn nhân mặc khách đều đồng loạt tụ tập lại đây, hoặc sôi nổi bình luận, hoặc chân thành khen ngợi, quả nhiên là lưu luyến quên phải trở về, như say như mê. Những vị khách trong cửa hàng Đạm Yên cũng tò mò chạy ra xem náo nhiệt, mặc dù không thể nhìn ra bức thêu này đặc biệt ở chỗ nào nhưng trong lòng cũng sinh ra một cảm giác ngưỡng mộ đối với kỹ năng thêu thùa của Mạnh Tư. Tất cả mọi người đều nói đẹp, dĩ nhiên là vô cùng đẹp rồi!
“Ông chủ Mạnh, ngài có bán bức thêu này không? Ta ra giá năm trăm lượng bạc!’’ Có người mở miệng ra giá ngay lập tức.
“Năm trăm lượng? Ngươi đang tống cổ ăn mày sao? Ta ra giá một ngàn lượng!’’
“Ta một ngàn năm trăm lượng!’’
“Hai ngàn lượng!’’
“Ba ngàn lượng!’’
“Đừng ầm ĩ nữa, ta ra giá năm ngàn lượng!’’ Một phú thương đến từ kinh thành đẩy mọi người ra, giọng điệu gấp gáp.
Mạnh Trọng vừa nở một nụ cười nhàn nhạt vừa thong thả đong đưa chén trà trong tay mình, bày ra dáng vẻ Lã Vọng câu cá*. Mắt thấy giá cả đưa ra đã là cao nhất, lại chờ một hồi lâu nữa không có ai tiếp tục, hắn mới chậm rãi đứng lên, mở miệng nói: “Vốn dĩ bức tranh thêu này của muội muội không có ý định bán, nhưng nếu vị khách này đã thích như thế, ta đây cũng sẽ khuyên muội muội, bảo nàng hãy thôi luyến tiếc và bỏ những thứ yêu thích đi.’’
“Đa tạ ông chủ Mạnh, nhưng bây giờ trong người ta không mang đủ ngân phiếu nên đã sai gã sai vặt trở về nhà lấy, xin ngài hãy chờ một lát.’’ Vừa dứt lời, vị phú thương kinh thành đã vung tay lên, lập tức có một vài nam tử vạm vỡ cường tráng tựa như tháp sắt xách theo đao lớn thoát ra khỏi đám đông. Những tên côn đồ còn muốn đánh chủ ý lên đống ngân phiếu đó nhất thời dập tắt ý định.
*“Lã Vọng câu cá” kể về Ông Khương Thượng thời nhà Chu ngồi câu cá trên một bến sông, nhưng cần câu không có móc. Thực ra mục đích của ông không phải là câu cá mà ngồi suy gẫm về thời cuộc. Chu Văn Vương đã thấy được tài năng trong con người ngồi câu cá này và đã vời ông về làm quan, sau này ông đã làm nên sự nghiệp cho nhà Chu. Tích này muốn nói muốn nói: muốn làm nên sự nghiệp phải biết dùng người và cũng phải biết chờ thời. Nguồn. Sưu tầm.
Mắt thấy tất cả chuyện làm ăn buôn bán của nhà mình đều bị Mạnh Trọng cướp đoạt, Đỗ Như Yên tức giận đến dậm chân.
Lâm Đạm nhìn chằm chằm bức “Tuấn Mã đồ” kia trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Đúng lúc ta cũng vừa thêu xong một bức tranh thêu, chờ bọn họ bán đấu giá xong xuôi, chúng ta cũng treo bức tranh ấy ra ngoài, góp thêm một chút náo nhiệt vậy.’’