Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 97: Tú nương (19)
Trong buổi dạo phố mua sắm cho năm mới hôm nay, Lâm Đạm và Đỗ Như Yên mua được rất nhiều thứ, phải thuê một chiếc xe bò mới chở được tất cả về nhà. Hai người trên càng xe nói chuyện phiếm với nhau, mặc dù hầu hết đều là Đỗ Như Yên nói, Lâm Đạm lắng nghe nhưng bầu không khí lại không hề gượng gạo chút nào.  Đỗ Như Yên có rất nhiều chuyện chất chứa trong lòng, cần có một người vừa im lặng vừa nghiêm túc lắng nghe. 
“Đạm Đạm, vừa rồi muội thực sự rất oai nha! Lúc trước tỷ vẫn luôn cho rằng muội là một người không biết nói chuyện nhưng không thể ngờ được miệng lưỡi muội còn độc hơn cả ca ca của tỷ. Nhìn muội khiến Mạnh Tư tức giận thành dáng vẻ như thế nào đi, ở trên đường phố giữa thanh thiên bạch nhật còn khóc lóc tèm lem, thật mất mặt.’’
“Miệng ta không độc, ta chỉ thích nói sự thật mà thôi.’’ Lâm Đạm chậm rãi nói. 
Đỗ Như Yên dường như chợt nhớ đến chuyện đau lòng nào đó, thở dài nói: “Đạm Đạm, muội biết không, thực sự thật lòng mới là thứ đáng sợ nhất trên thế gian này. Di mẫu của tỷ cũng là do quá thật lòng mới bị rơi xuống kết cục như bây giờ, nếu nàng vô tình một chút, đừng đặt nặng người ấy ở trong lòng thì có lẽ sẽ không tan nát cõi lòng đến tận bây giờ…’’ Nói tới đây, nàng quay đầu nhìn về phía dãy núi xa xa, trong hốc mắt lấp lánh ánh lệ. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xuống xe thôi, về đến nhà rồi.’’ Lâm Đạm kịp thời đánh gãy suy nghĩ của nàng. 
“Được. Đạm Đạm, đây là lễ vật tỷ mua cho mẫu thân muội và hai vị di nương, muội đừng quên mang đến cho bọn họ đấy. Còn lễ vật cho Thuý Lan thì tỷ không mua đâu, trong mắt nàng ấy chỉ có tiền và tiền, ta trực tiếp tặng cho nàng một hạt dưa vàng là được rồi, muội cứ nhìn mà xem nàng ấy sẽ hạnh phúc đến mức nào đi. Năm nay ta kiếm được không ít tiền, hahaha…” Tiếng cười của Đỗ Như Yên đột nhiên im bặt, bởi vì có rất nhiều xe ngựa dừng lại ngay trước cửa nhà nàng, một vài tên thị vệ mặc quân phục đang nâng từng rương từng rương đồ vật này nọ xuống xe, chẳng mấy chốc đã lấp kín cổng lớn Đỗ phủ. 
Tôn bá đang nói chuyện với một vài tên thị vệ với vẻ mặt cảm kích, sau khi nhìn thấy Đỗ Như Yên lập tức giơ tay lên hô: “Tiểu thư, người mau nhìn xen, đây là quà mừng năm mới mà Đại hoàng tử gửi cho chúng ta.’’
“Đại hoàng tử đâu rồi?’’ Đỗ Như Yên thoáng giật mình ngẩn người. Từ sau khi sửa lại họ rồi rời khỏi chốn Kinh thành phồn hoa kia, đây là lần đầu tiên nàng nghe được tin tức của cố nhân, cũng là lần đầu tiên nhận được lễ vật từ cố nhân. 
“Đại hoàng tử đang tuần tra công tác phòng thủ trên bờ biển. Sắp đến cuối năm rồi, để phòng ngừa giặc Oa đến xâm phạm, quân đội càng không thể lơ là. Bọn họ vất vả một chút, chúng ta mới có thể yên ổn trải qua một năm thái bình!’’ Vẻ mặt Tôn bá đều tràn ngập sự đau lòng, có lẽ lại nghĩ đến Đỗ Như Tùng vẫn còn đang phòng thủ nơi đó.
“Quân nhân là những người vất vả nhất nhưng cũng vĩ đại nhất.’’ Lâm Đạm âm thầm bày tỏ sự tán thành đối với những lời của Tôn bá, sau đó xách đồ của mình về nhà. Đỗ phủ có khách quý, nàng cũng không tiện đứng ở ngoài xem náo nhiệt. 
Nhưng ngay khi nàng vừa mới bỏ đồ trong tay xuống thì đã thấy Đỗ Như Yên leo lên cành cây rồi đứng trên đầu tường, nghiêng đầu mỉm cười: “Đạm Đạm, không phải tất cả mọi người ở trong cung đều là người xấu đâu. Tỷ còn tưởng sau khi di mẫu bị phế bỏ Hậu vị, người trong cung sẽ hoàn toàn quên người, nhưng lại không ngờ Đại điện hạ vẫn còn nhớ rõ. Mẫu phi của Đại điện hạ mất sớm, là di mẫu tỷ tự tay nuôi ngài ấy khôn lớn trưởng thành, ngài ấy và ca ca là bằng hữu tốt của nhau, cũng rất quan tâm chăm sóc ta. Vốn dĩ ngài ấy có thể không đến thăm bọn tỷ, hoặc bí mật đến thăm cũng được, như thế có thể tránh chọc giận Hoàng đế. Nhưng ngài ấy không có, thay vào đó còn khua chiêng gióng trống đưa đến rất nhiều lễ vật năm mới, chính là đang muốn nói cho tất cả mọi người ở phủ Lâm An biết, cho dù ca ca và tỷ sa sút như thế nào đi chăng nữa thì phía sau vẫn có người âm thầm quan tâm. Chỉ là không biết sau khi tin tức này truyền đến Kinh thành thì Hoàng thượng sẽ trách móc ngài ấy như thế nào đây, nhưng tấm lòng này thực sự rất khó từ chối.’’
“Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt.’’ Lâm Đạm bắt một con cá vẫn còn đang giãy đành đạch từ trong thùng nước ra, dùng sống dao đập chết, sau đó cạo vảy một cách gọn gàng lưu loát, làm sạch nội tạng rồi cắt thành từng khúc. 
Đỗ Như Yên ngạc nhiên nói: “Đạm Đạm, muội làm cá thật giỏi.’’
Lâm Đạm cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Vậy sao?’’
Đúng lúc này Trương Huệ cũng đi ra, mỉm cười mời mọc: “Tài nấu nướng của Lâm Đạm còn giỏi hơn nữa đấy, làm thức ăn còn ngon hơn cả đầu bếp nhà hàng làm. Yên nhi, hôm nay ca ca cháu cũng không về, hay là cháu cứ ở lại nhà ta ăn cơm đi, mấy người chúng ta ở cùng nhau càng thêm náo nhiệt.” Nếu không có Đỗ Như Yên vô cùng am hiểu giao tiếp và buôn bán làm ăn, vừa khéo bổ sung khuyết điểm của nữ nhi nhà mình thì có lẽ cửa hàng Đạm Yên cũng sẽ không thể thuận lợi khai trương như thế. Trương Huệ xem Đỗ Như Yên như con cháu nhà mình mà đối đãi, có món thì ngon, có thứ gì tốt đều không quên giữ lại một phần đưa đến cách vách. 
Đỗ Như Yên lập tức đồng ý, xách váy lên nhảy từ trên tường xuống, đâu còn một chút xíu dáng vẻ thiên kim tiểu thư như ngày thường? Lúc đầu nàng còn cho rằng những lời nói của Trương Huệ có chút khoa trương phóng đại nhưng một lúc lâu sau, khi nàng được chính miệng thưởng thức đồ ăn Lâm Đạm làm thì đã lập tức bị hương vị khó có thể diễn tả thành lời này chinh phục.
“Ngon quá, ngon quá đi mất!’’ Nàng vừa vung vẫy chiếc đũa vừa tấm tắc khen ngợi: “Đạm Đạm, muội biết thêu thùa, biết nấu ăn, biết kiếm tiền nuôi gia đình, hơn nữa mỗi một việc đều đứng đầu, sao muội có thể giỏi như thế được chứ?’’
“Tỷ biết xã giao, biết làm ăn buôn bán, cũng biết cách giải quyết tranh chấp với khách hàng như thế nào, tỷ cũng rất tuyệt.” Lâm Đạm thật lòng nói. 
Đỗ Như Yên che miệng cười trộm mấy tiếng, trong lòng cực kỳ thỏal mãn. Lúc trước nàng cũng thường xuyên được người khác khen ngợi như vậy nhưng lại không cảm thấy tư vị gì cả, bây giờ Lâm Đạm chỉ thuận miệng khen vài câu mà nàng đã vui như nở hoa. Suy cho cùng vẫn là do trọng lượng của Lâm Đạm ở trong lòng nàng hoàn toàn khác biệt so với những người khác. Có thể nói Lâm Đạm là một trong những người kiên định nhất, mạnh mẽ nhất mà nàng đã từng gặp, cho nên có thể nhận được lời khen ngợi từ đối phương như vậy thực sự là chuyện hiếm thấy. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương Huệ gõ gõ miệng chén, nhắc nhở nói: “Được rồi, được rồi, đừng tâng bốc nhau nữa, mau ăn cơm đi. Trời lạnh, còn không ăn nữa thì thức ăn sẽ nguội mất.’’
Đỗ Như Yên vội vàng và mấy mồm cơm vào miệng, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, tâm trạng bỗng nhiên sa sút: “Chúng ta ở đây được vui vẻ thưởng thức cơm canh nóng hổi, còn ca ca tỷ không biết đang làm gì, có được ăn no hay không? Khoảng thời gian gần đây huynh ấy càng ngày càng gầy, Đạm Đạm, muội có thể chừa lại một chút đồ ăn cho ca ca tỷ không?  Sau đó tỷ đưa đến quân doanh cho huynh ấy.’’
“Không thể ăn cơm thừa canh cặn được.’’ Lâm Đạm thả chèn đũa xuống nói: “Để ta nấu thêm một chút đồ ăn cho ca ca tỷ.’’
Mặc dù Lâm Đạm chưa từng được tận mắt nhìn thấy cuộc sống thường ngày của những người lính trôi qua như thế nào nhưng cũng có thể tưởng tượng được. Lúc bọn họ chiến đấu anh dũng đến đầu rơi máu chảy thì những bách tính bình thường đang ở nhà đoàn viên bên gia đình mình. Không có bọn họ sẽ không có một Đại Chu quốc hưng thịnh phồn vinh như ngày hôm nay, cũng không có một phủ Lâm An phát triển hưng vượng. 
Nghĩ đến đây, Lâm Đạm lai nói: “Ta đã làm cho ca ca tỷ vài bộ quần áo mùa đông chống lạnh và áo giáp da, tỷ cầm lấy rồi đưa đến đó luôn đi.’’
“Cơm nước xong xuôi hẵng đi.’’ Đỗ Như Yên vội vàng nhảy xuống giường đất kéo nàng lại. 
“Không cần, cơm nước xong xuôi thì trời đã tối rồi, đi đường không an toàn. Cứ mang đồ đến cho ca ca tỷ trước đã, sau khi về nhà lúc nào chúng ta cũng có thể hâm lại thức ăn cho nóng, nhưng ca ca tỷ thì không được.’’ Lâm Đạm không để bụng xua xua tay, sau khi đi vào nhà bếp lập tức xắn tay áo lên xào rau, trên mặt không hề tỏ ra chút mất kiên nhẫn nào. 
Lúc đầu Đỗ Như Yên còn muốn giúp đỡ nàng một tay, nhưng sau đó lại phát hiện mình càng giúp càng rối rắm nên chỉ có thể uỷ khuất ngồi một bên nhóm lửa. Nhìn bóng lưng bận rộn của lâm Đạm, ngửi hương thơm ngào ngạt mê người của thức ăn, nàng thở dài nói: “Đạm Đạm, hay là muội gả cho ca ca tỷ đi? Nếu muội gả cho huynh ấy, muội không cần không rời khỏi Lâm gia, chúng ta phá dỡ bức tường ngăn cách hợp thành một nhà, như thế chẳng phải rất tốt sao?’’
Lâm Đạm liếc mắt lườm nàng một cái, không chút xấu hổ ngượng ngùng nói: “Nương muốn thay muội chọn người ở rể, ca ca tỷ không được.’’
“Ở rể cũng được mà, ca ca tỷ đã sửa lại họ một lần, sửa thêm một lần nữa cũng không sao.’’ Đỗ Như Yên lập tức bán ca ca của mình không chút do dự khiến Thuý Lan đi ngang qua cũng phải che miệng cười không ngừng. 
---
Đỗ Như Tùng nắm trong tay một thanh kích* dài, dẫn theo một đám binh lính chậm rãi đi dọc theo bờ sông. Cơn gió biển lạnh lẽo gào thét thổi tung vạt áo của bọn họ khiến cái lạnh cắt da cắt thịt đi sâu vào tận trong xương cốt. Một người lính hai tay đã đông cứng, căn bản không thể nào cầm nổi chiếc kích vừa nặng vừa dài, liên tục rơi xuống vài lần nhưng vẫn không thể nhấc nó lên, hốc mắt lập tức đỏ bừng ngay tại chỗ. Tất cả đầu ngón tay hắn đều đã lở loét mưng mủ, đừng nói đến việc cầm vũ khí mà ngay cả đũa ăn cơm cũng không thể cầm nổi.  
*Kích là một vũ khí cổ, trông bề ngoài tương tự như thương hay mâu (các loại giáo) ở nhiều bộ phận, với một/hai lưỡi nhỏ hình trăng lưỡi liềm gắn vào phần đầu và một núm tua bằng lông ngựa màu đỏ đính vào chỗ mà phần đầu của vũ khí này nối liền với phần cán.
“Mỗi năm trôi qua thời tiết càng ngày càng trở nên lạnh lẽo mà quân lương của chúng ta lại càng lúc càng thiếu thốn.  Quần áo mùa đông được phát năm nay chỉ lót hai lớp bông mỏng bên trong, mặc lên người nhẹ bẫng như không, gần như không thể chống chọi lại với giá lạnh ngoài trời. Tất cả mọi người vừa lạnh vừa đói, còn phải ra trận giết địch, đi tuần tra suốt đêm, chẳng khác nào tra tấn người ta đến chết cả!’’ 
“Thôi được rồi, đứng oán giận nữa, tuần tra xong khúc sông này, chúng ta có thể trở về sớm hơn một chút.’’
“Trở về để làm gì? Không có than củi để hơ lửa sưởi ấm, không có đồ ăn để ăn, chỉ có một chiếc giường cứng như tảng đá và một cái chăn mỏng đến đáng thương, quay lại cũng chẳng tốt hơn ở chỗ này là mấy! Chúng ta tòng quân ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải lấy chính mạng sống của mình ra để đánh cược, mà những tên tham quan cắt xén quân lương của chúng ta kia lại yên ổn cơm ngon rượu say phía sau hậu phương. Đôi lúc nghĩ đến điều này ta lại cảm thấy không cam lòng, nhưng chỉ cần giặc Oa đến xâm phạm lãnh thổ, ta nhất định sẽ xông lên anh dũng chiến đấu. Nếu chúng ta không xông về phía trước, ai sẽ bảo vệ bách tính phía sau? Trong số những bách tính đó còn có thê tử, nữ nhi, phụ thân, mẫu thân của chúng ta!’’
Một vài binh lính cầm kích dài lặng lẽ rơi lệ, nhưng những giọt nước mắt nóng bỏng bị cơn gió biển lạnh lẽo thổi qua lại biến thành băng giá đông cứng trên khuôn mặt đỏ bừng khô nứt của bọn họ. 
Đỗ Như Tùng liếm liếm đôi môi khô khốc, xua tay nói: “Kiên trì thêm một chút nữa, sau khi trở về ta sẽ bỏ tiền túi ra mời tất cả mọi người uống rượu.’’
“Cảm ơn Bách Phu trưởng.’’ Mọi người vuốt những giọt băng trên mặt xuống, tiếp tục vực lại tinh thần. Có rượu mạnh làm ấm người, có lẽ tối sẽ nay được ngủ ngon hơn một chút. Nhưng bọn họ hoàn toàn không thể nào ngờ được rằng sau khi trở lại quân doanh, chờ đợi bọn họ lại là mấy chục bình rượu ngon cũng với mấy trăm con vịt nướng nóng hổi. Hai cô nương trẻ tuổi dưới sự bảo vệ của mấy tên thị vệ đang đứng trước cửa doanh trại, vẻ mặt tha thiết mong chờ nhìn về phía này. 
“Lâm cô nương, Yên nhi, sao hai người lại đến đây?” Đỗ Như Tùng cầm lòng không đậu mà bước nhanh hơn vài bước, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ bất ngờ. 
“Ca ca, chúng muội đến ở cùng huynh đón năm mới đây.’’ Đỗ Như Yên mỉm cười chắp tay với mấy tên thị vệ: “Cảm ơn các vị đại ca, ta đã chờ được ca ca của mình, các huynh trở về phụng mệnh Đại hoàng tử đi.’’ Vừa dứt lời nàng đã đưa một túi tiền nặng trĩu cho tên thị vệ đi đầu. 
Mấy người kia khăng khăng  không nhận lễ của Đỗ Như Yên, sau đó bái kiến thế tử An Định Hầu uy danh hiển hách một thời, lúc này mới rời khỏi quân doanh, bọn họ đi qua nơi nào người ở nơi đó đều không ngừng ghé mắt nhìn xem, nhưng cũng không dám tiến lên ngăn cản. Những người này chính là thân binh của Đại hoàng tử, trang phục mặc trên người rõ ràng không giống với binh lính bình thường, cho dù cấp bậc không cao thì cũng không phải là người mà mấy tướng lĩnh ngoài biên chế như bọn họ có thể đắc tội được. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui