Chương 98: Tú nương (20)
Sau khi bị Đỗ Như Yên túm đi vào doanh trại Đỗ Như Tùng vẫn còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trong những ngày cuối năm cũ này bản thân mình còn có thể được như ý muốn, trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Đạm xuất hiện trong tầm mắt ấy, hắn còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ.
“Sao các muội lại đến đây?’’ Trong giọng nói hắn thấp thoáng chút hoảng hốt, sau đó không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Đạm.
“Bọn muội nhớ huynh, sợ huynh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm nên đã mang theo đồ đạc này nọ đến thăm huynh.” Đỗ Như Yên chỉ chỉ vào mấy rương hòm bày trên mặt đất, lại chỉ vào nhóm binh lính đang ngồi vây xung quanh lửa trại uống rượu ăn vịt nướng ngoài cửa sổ, nói: “Mấy thứ này đều là do Đạm Đạm chuẩn bị giúp huynh đấy. Đừng nhìn bọn muội thấu hiểu sự đời, am hiểu giao tiếp xã gia nhưng đối với mấy chuyện trong quân doanh này lại ù ù cạc cạc, vốn dĩ chỉ định đưa cho huynh một phần cơm canh nóng hổi, vẫn là Đạm Đạm nhắc nhở muội mới mua thêm nhiều đồ ăn thức uống như thế để khao binh. Cũng là Đạm Đạm bảo muội đi tìm Đại hoàng tử mượn mấy tên thị vệ, bọn muội mới có thể thuận lợi đi vào quân doanh.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đỗ Như Tùng khẽ cười nói: “Cũng may bọn muội đi tìm Đại hoàng tử khơi thông quan hệ trước, nếu không phải đến đây một chuyến vô ích rồi. Doanh trại canh giữ nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho chép người ngoài tuỳ tiện ra vào. Vài ngày trước Đại hoàng tử cũng đến thăm ta rồi, các quan viên cấp trên của ta cũng đối xử rất hoà khí nhã nhặn với ta, các muội cứ yên tâm đi.’’
“Vậy thì tốt rồi. Hôm nay Đại hoàng tử còn đưa lễ vật mừng năm mới đến nhà chúng ta đó, còn nói vào ngày giao thừa nhất định sẽ đi với muội lên núi cùng ăn Tết với di mẫu. Đại hoàng tử là người tốt.’’ Đỗ Như Yên mở hộp thức ăn ra, cười nói: “Ca ca, huynh mau đến ăn cơm đi, những món này là do chính tay Đạm Đạm làm đó.’’
Hai mắt Đỗ Như Tùng lập tức sáng lên, vội vàng cầm đũa nếm thử một món hầm, cảm thán nói: “Còn ngon hơn cả đồ ăn do ngự thiện phòng làm mà ta đã từng được ăn.’’
Lâm Đạm đang thu dọn đồ đạc trong rương hòm, nghe được những lời này liền ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, khoé miệng khẽ cong cong.
“Món này làm thế nào vậy?’’ Đỗ Như Tùng nắm chặt thời cơ nói chuyện với nàng.
“Chỉ dựa theo trình tự lần lượt bỏ từng nguyên liệu nấu ăn và gia vị vào trong nồi sành để hầm, sau khi hầm chín sẽ tạo thành hương vị như thế này. Ta trời sinh đã biết nấu ăn rồi.’’ Lâm Đạm còn nghiêm túc bổ sung thêm một câu. Không hiểu tại sao vừa nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn, trong đầu nàng sẽ lập tức nảy ra vô số công thức nấu nướng, hai tay cũng vô thức cầm lấy dao phay hoặc muỗng, chiên rán hầm nấu một cách thuần thục. Câu “trời sinh đã biết nấu ăn rồi” thực sự không phải nói ngoa đâu.
“Lâm cô nương thông minh như thế, dĩ nhiên có thể làm bất cứ việc gì rồi.’’ Nụ cười trên khoé miệng Đỗ Như Tùng càng thêm dịu dàng ôn nhu, không hề phát hiện bản thân mình nảy sinh một sự yêu thích và tin tưởng mù quáng vào Lâm Đạm, như thể nàng nói gì cũng đúng, nàng làm gì cũng đều giỏi giang tốt đẹp.
Lâm Đạm khẽ cong môi, lộ ra một nụ cười đáng yêu rạng rỡ hiếm thấy.
Đỗ Như Tùng nhìn đến ngẩn người, mãi cho đến khi muội muội của mình ở bên cạnh vờ như ho khan một tiếng mới cúi đầu xuống, vội vàng uống mấy ngụm canh, lỗ tai đỏ rực tựa như muốn nhỏ máu.
Lâm Đạm vẫn đang chăm chú sắp xếp đồ đạc, không hề phát hiện trạng thái bất thường của hắn.
Đỗ Như Yên lấy mấy bộ quần áo và mấy cái chăn ra, nói: “Ca ca, đống quần áo này là Đạm Đạm may cho huynh, bề ngoài nhìn có vẻ rất mỏng nhưng thực ra lại vô cùng ấm áp, lớp lót bên trong được làm bằng sợi tơ tằm, lúc giặt giũ huynh nhớ tháo lớp lót ra nhé, đừng để bị dính nước, chỉ cần dính nước chúng sẽ biến chất, không thể giữ ấm được nữa. Còn mấy cái chăn này cũng là do Đạm Đạm làm, huynh giữ lại hai cái để dùng. Lúc đầu muội cũng không nghĩ đến chuyện còn phải chuẩn bị giúp huynh tặng đồ cho quan trên đâu, là Đạm Đạm nhắc nhở muội, muội mới mang đến. huynh nói có phải Đạm Đạm rất giỏi không?’’
Đỗ Như Tùng không hề do dự lập tức gật đầu nói: “Lâm cô nương là nữ tử giỏi nhất trong số những người mà ta đã từng gặp.’’
Mặc dù Lâm Đạm là người lạnh nhạt trầm tĩnh, nhưng lúc này được hai huynh muội tấc bốc khen ngợi như thế cũng cảm thấy trong lòng hơi lâng lâng.
Nhìn thấy hai mắt nàng khẽ híp lại, khoé môi khẽ nhếch lên, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, Đỗ Như Tùng cúi đầu xuống lặng lẽ mỉm cười, trong lòng tràn ngập ôn nhu khó có thể diễn tả thành lời. Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, nói: “Ta sẽ thử quần áo trước, có chỗ nào không ổn, Lâm cô nương còn có thể giúp ta sửa lại một chút.’’
“Được, ta có mang theo kim chỉ đây.’’ Lâm Đạm vỗ vỗ hà bao bên hông, làm một tú nương chuyên nghiệp, nàng luôn mang theo kim chỉ trong người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đỗ Như Tùng cầm lấy quần áo đi ra phía sau bức bình phong mặc thử, rõ ràng rất vừa nhưng sau khi đi ra ngoài lại bảo Lâm Đạm giúp hắn nới lỏng hơn một chút, “Rộng hơn mới dễ hoạt động.’’ Hắn đã nói như thế.
Lâm Đạm lập tức lấy cây kéo nhỏ ra cắt bỏ phần chỉ ở phần hông, bả vai, dưới nách và khuỷu tay. Trước đó lúc may quần áo nàng đã cố ý chừa một khoảng trống rất lớn, bây giờ chỉ cần tháo mấy nếp gấp ở những chỗ quan trọng ra là được, không cần phải sửa quá nhiều.
Đỗ Như Tùng giơ hai tay lên cao, khẽ nghiêng người để Lâm Đạm dễ dàng vòng qua vòng lại quanh thân mình, lúc rũ mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt bỗng trở nên thâm thuý thăm thẳm không thể diễn tả thành lời. Từng động tác của nàng vô cùng cẩn thận, ngay cả những sợi chỉ nhỏ cũng sẽ dùng kim châm kéo ra, sau đó lại tỉ mỉ khâu mấy chỗ hơi quá khổ một chút, nhìn vẻ mặt chăm chú nghiêm túc của Lâm Đạm, Đỗ Như Tùng chỉ cảm thấy trong lòng trào dâng một cảm giác thỏa mãn và bình yên lạ thường.
Đỗ Như Yên làm mặt quỷ với ca ca, lặng lẽ dùng khẩu hình nói: “Đạm Đạm nhà ta rất hiền tuệ đúng không?’’
Đỗ Như Tùng cong môi mỉm cười, quả thực vô cùng dịu dàng ôn nhu.
Sau khi sửa quần áo xong, Đỗ Như Tùng nhanh chóng đưa hai người rời khỏi doanh trại, sắc trời càng lúc càng tối, nếu còn chần chừ không đi nữa thì trên đường sẽ không an toàn chút nào. Lúc trở lại doanh trại, mấy binh lính nhận được ân huệ của hắn đồng loạt đi về phía này nói lời cảm tạ, còn có mấy tên Bách hộ, Thiên hộ cũng có ý đồ muốn được lôi kéo làm quen với hắn. Quan Quân nhu lúc trước đã từng gây khó dễ cho hắn vừa nhìn thấy hắn đã lập tức quay đầu chạy đi với vẻ mặt kinh hoàng hoảng hốt.
Đây chính là hiệu ứng của việc Đại hoàng tử ghé thăm, cũng là sức mạnh của quyền lực. Không có thân phận, không có địa vị quyền thế, con người cũng chỉ tồn tại tựa như một con kiến nhỏ bé. Đỗ Như Tùng chưa bao giờ ý thức sâu sắc được điều này như thế, nhưng sau khi trở về doanh trại, nhìn thấy một bàn đồ ăn còn tỏa ra hơi nóng hầm hập đặt trên bàn, tảng băng lạnh lẽo trong lòng hắn lập tức sụp đổ trong nháy mắt. Trên đời này, vẫn luôn có một số người gần gũi với ngươi, sưởi ấm cho ngươi như vậy, không phải vì quyền thế, thân phận và địa vị của ngươi, mà đơn giản chỉ là họ muốn làm điều đó.
Hắn nhanh chóng xử lý bàn thức ăn, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ mới nhìn có vẻ mỏng manh nhẹ bẫng nhưng thực ra lại rất ấm áp, nằm trên giường, đắp tấm chăn bông tơ tằm mềm mại lên người, nhất thời thở phào một hơi. Dạ dày ấm áp, cơ thể ấm áp, trái tim cũng trở nên ấm áp. Sang năm, năm sau nữa và mãi cho đến cuối quãng đời còn lại, hắn chỉ muốn có được một đêm đông ấm áp như thế, một người ấm áp như thế.
---
Bởi vì trong năm kiếm được một số tiền đáng kể nên Lâm gia đã trải qua một cái cái Tết Nguyên Đán chào đón năm mới vô cùng náo nhiệt. Sau Tết Nguyên Tiêu, Đỗ Như Yên cũng từ trên núi xuống, lúc này cửa hàng Đạm Yên mới bắt đầu mở cửa buôn bán. Nhưng nửa tháng sau, chuyện làm ăn của cửa hàng lại xuống dốc không phanh, có rất ít người đến đặt may quần áo hoặc mua vải dệt, những xe ngựa xa hoa lúc trước thường xuyên ghé thăm cửa hàng Đạm Yên bây giờ đều dừng lại trước cửa hàng Mạnh thị ở phía đối diện.
“Đạm Đạm, không biết bằng cách nào mà Mạnh Trọng đã làm ra một loạt gấm Tứ Xuyên kiểu mới, có thể toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, giống như ráng chiều ngũ sắc trên trời cao, lập loè chuyển động, đẹp cực kỳ. Mặc dù bây giờ chỉ có một loại màu đỏ nhưng lại bán khá chạy, toàn bộ phu nhân tiểu thư ở phủ Lâm An đều tranh cướp nhau để có thể sở hữu nó.’’ Đỗ Như Yên lo lắng nói: “Nghe nói Mạnh Trọng còn đang thúc giục các tú nương nhanh chóng nghiên cứu ra các loại hoa văn và màu sắc khác nữa, đợi hắn làm ra được, cửa hàng chúng ta còn làm ăn buôn bán như thế nào đây? Một xếp vải dệt kia được bán ra với giá hai trăm lượng bạc, hơn nữa còn là mặt hàng cao cấp, hoàn toàn trùng khớp với cửa hàng chúng ta, nếu không có loại vải dệt tốt hơn, sợ rằng chúng ta rất khó có thể cạnh tranh được với hắn. Mặc dù muội may quần áo rất đẹp và độc đáo, nhưng tốc độ lại quá chậm, còn loại vải dệt này của bọn họ lại không thể thêu bất kỳ kiểu dáng hoa văn nào, chỉ cần mua về là đã có thể may thành những bộ quần áo xinh đẹp. Dần dà, tất cả mọi người đều ghé thăm cửa hàng Mạnh thị, và chúng ta bên này chắc chắn sẽ mất rất nhiều khách.’’
Lâm Đạm cắn đứt một sợi chỉ, ngẩng đầu lên hỏi: “Loại gấm Tứ Xuyên kiểu mới kia có phải là loại vải dệt có tên là Phượng hoàng hoả?’’
“Đúng thế, đúng thế. Nghe nói từ năm ngoái Mạnh Trọng đã đưa về một đám chức nữ đến từ Tứ Xuyên, phải mất mấy tháng nghiên cứu tìm hiểu mới có thể dệt thành loại gấm Tứ Xuyên này, những thương nhân muốn mua lại từ hắn cũng không chịu bán. Ở Tứ Xuyên cũng hoàn toàn không thể tìm thấy bất cứ xấp vải dệt cùng loại nào, là sản phẩm độc nhất vô nhị do hắn tạo ra. Có loại gấm này, hắn có thể kiểm soát trong tay con đường cung ứng vải dệt, chèn ép các thương nhân còn lại, sau đó bán loại gấm Tứ Xuyên của nhà mình vào hoàng cung, nắm chắc tư cách hoàng thương mấy năm liên tục. Nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì hắn cũng sẽ lũng đoạn thị trường dệt vùng Chiết Giang này, trở thành bá chủ một phương.’’ Đỗ Như Yên trầm giọng nói: “Dưới tình huống như vậy, cửa hàng của chúng ta chỉ có thể duy trì nhiều nhất là hai năm nữa thôi.’’
Thêu thùa là một công việc yêu cầu trình độ kỹ thuật cao, cần rất nhiều sức người nên rất khó có thể phát triển trên quy mô lớn. Nhưng dệt vải lại khác, chỉ cần máy dệt hoạt động thì sẽ liên tục sản xuất ra vải dệt và có thể kiếm được rất nhiều tiền. Nếu một người nào đó phát minh ra một loại vải dệt vừa quý giá vừa mới mẻ, ngay lập tức có thể kiếm được cả núi vàng núi bạc, có núi vàng núi bạc, muốn mời bao nhiêu tú nương mà chẳng được? Muốn bán cho thương nhân vào mà chẳng được?
Trong khi cửa hàng Đạm Yên vẫn còn đang chậm rãi phát triển thì cửa hàng Mạnh thị đã sải bước về phía trước, đợi đến khi có đủ mạnh mẽ, đủ cứng cáp, chỉ cần xoay người lại là đã có thể dẫm chết cửa hàng Đạm Yên dưới chân mình. Đỗ Như Yên càng nghĩ càng lo lắng, đầu lại bắt đầu đau âm ỉ.
Nhưng Lâm Đạm lại không hề tỏ ra hoảng loạn bối rối chút nào, nàng đi đến bên cửa sổ nhìn xuống thì lại tình cờ nhìn phát hiện Lý Giai Dung đang đi ra cửa hàng Mạnh thị, trên người nàng ta mặc một bộ váy đỏ rực tựa như ngọn lửa, làn váy tung bay dưới ánh nắng mùa xuân toả ra thứ ánh sáng lấp lánh tựa như những ngôi sao trên bầu trời, vô cùng lộng lẫy bắt mắt nhưng cũng không kém phần dịu dàng tươi đẹp.
“Đó chính là Phượng hoàng hoả? Thực sự giống hệt như phượng hoàng tắm lửa.’’ Lâm Đạm không hề keo kiệt bật thốt lên những lời tán thưởng.
“Đúng vậy, nếu giữa muội và Mạnh Tư không có thù oán, ta cũng muốn mua một xấp!’’ Đỗ Như Yên uể oải nói. Nàng không thể không thừa nhận rằng chỉ cần là nữ nhân, thì bất cứ ai cũng không thể nào cưỡng lại được sức hấp hẫn của loại vải dệt này. Nó thực sự rất đẹp!
Lý Giai Dung dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì vừa vặn chạm vào tầm mắt của hai người, trên mặt ngay lập tức nở một nụ cười kiêu ngạo tự phụ. Nàng kéo kéo ống tay áo Mạnh Tư bên cạnh, lại chỉ chỉ về cửa sổ đối diện. Lúc này Mạnh Tư mới phát hiện ra Lâm Đạm và Đỗ Như Yên, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, phảng phất như trái tim tĩnh lặng như nước, nhưng trong mắt lại loé lên chút vui sướng khoái chí. Đợi đến khi nàng hoàn toàn nghiên cứu kỹ lưỡng cuốn thêu phổ kia, Lâm Đạm sẽ thể nào trở thành bóng ma tâm lý vây khốn bước chân của nàng được nữa.
“Hừ, đắc ý gì chứ! Ta không tin Tứ Xuyên không có loại vải dệt tốt hơn nữa. Ta sẽ nhờ Tôn bá đến Tứ Xuyên tìm kiếm nguồn cung cấp.’’ Đỗ Như Yên hừ lạnh một tiếng.
Lâm Đạm vẫn nhìn chằm chằm vào quần áo Lý Giai Dung một lúc lâu, trong ánh mắt tràn ngập suy tư. Hai người cùng nhau trở về nhà sau khi kết thúc công việc, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp trên đường. Màn đêm đang dần dần buông xuống, mặt trời đã lặn xuống khe núi, ánh chiều tà trải dài nơi phía chân trời, nhuộm tầng tầng lớp lớp đám mây thành một màu vàng đỏ lộng lẫy tráng lệ.
Đỗ Như Yên thở dài nói: “Đạm Đạm, muội nhìn xem, nếu có thể thu ráng chiều nơi phía chân trời kia vào trên vải dệt tạo thành vải ngũ sắc thì Phượng hoàng hoả kia sẽ chẳng là cái thá gì cả. Thứ đẹp nhất trên thế gian này ngoài trừ mặt trời ra thì có lẽ cũng chỉ còn ánh trăng mà thôi.’’
Ánh mắt Lâm Đạm lập tức trở nên sáng rực, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: “Vải Mây ngũ sắc, Nguyệt huy*, các chức nữ không thể tạo ra được nhưng ta lại có thể dùng kim thêu thành, dĩ nhiên sẽ đẹp hơn rất nhiều so với Phượng hoàng hoả.’’
(Nguyệt huy: Trăng sáng.)