Chương 99: Tú nương (21)
Ở bên cạnh Lâm Đạm lâu như thế, Đỗ Như Yên biết nàng là một người vô cùng quyết đoán và chân thật, có cái gì nói cái đó, sẽ không bao giờ nói dối, càng không bao giờ hứa hẹn những điều mà mình không thể làm được. Nàng nói nàng có thể sử dụng kim thêu để tạo thành các loại vải dệt còn đẹp hơn cả Phượng hoàng hỏa, Đỗ Như Yên lập tức tin tưởng tuyệt đối về những lời này.
“Vậy muội định thêu như thế nào?’’ Sau khi về đến nhà, Đỗ Như Yên kích động hỏi. Nếu Lâm Đạm thực sự có thể thêu thành vải Mây ngũ sắc và Nguyệt huy thì cho dù gấm Tứ Xuyên của cửa hàng Mạnh thị có tốt như thế nào đi chăng nữa cũng không thể chiếm được thị trường dệt kim ở tỉnh Chiết Giang, càng không thể chiếm được danh hiệu hoàng thương. Từ trước đến nay các quý nhân trong cung chỉ ưa dùng các loại vải dệt đẹp nhất và quý giá nhất, có vải Mây ngũ sắc và Nguyệt huy của Lâm Đạm ở phía trước, dù thế nào đi nữa thì các nàng cũng sẽ không chấp nhận một loại vải dệt thứ đẳng như vậy. Như thế, mặc dù quy mô của cửa hàng Đạm Yên không lớn, sản lượng không cao nhưng cũng không phải là đối tượng mà Mạnh Trọng có thể dễ dàng chạm đến.
“Trực tiếp dùng tơ tằm đã kéo sẵn để thêu.” Lâm Đạm đi đến hậu viện, Thuý Lan đang ươm tơ lập tức đứng lên, vô cùng cao hứng gọi một tiếng Đại tiểu thư. Nàng đã quen với công việc của một nha đầu thô sử, đầu ngón tay đều là vết chai sần, rất khó có thể thực hiện được những thao tác thêu thùa yêu cầu tính tỉ mỉ cẩn thận cao, vì thế nàng mới đến đây học cách dệt vải. Nhưng mãi cho đến tận bây giờ nàng chỉ mới học được công đoạn ươm tơ kéo sợi đầu tiên trong quá trình dệt vải, những công đoạn tiếp theo còn phải học hỏi dần dần.
Lâm Đạm gật đầu với Thuý Lan một cái, sau đó lại khích lệ thêm mấy câu, lúc này mới cầm một bó sợi tơ tằm lên, cần thận lấy một cây trong đó ra rồi nói với Đỗ Như Yên: “Tỷ nhìn xem, chỉ thêu sẽ được tạo thành bằng cách xoắn những sợi tơ tằm này lại với nhau, một sợi chỉ thêu nhỏ và đẹp nhất bao gồm hàng chục thậm chí hàng trăm sợi tơ như thế này. Tỷ hãy treo một sợi tơ lên trông trung mà xem, mắt thường gần như không thể nào nhìn thấy được, nhưng chỉ cần có mặt trời chiếu vào thì nó sẽ lập tức phản chiếu ra một thứ ánh sáng trong suốt lóng lánh một lần nữa để cho ngươi phát hiện ra sự tồn tại của nó. Điều ta muốn chính là cảm giác nhìn thì như không có nhưng thực ra lại có ánh sáng mơ hồ này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng giơ tay lên thả sợi tơ tằm rủ xuống không trung, những sợi tơ mảnh đến mức tận cùng nếu không cẩn thận quan sát thực sự rất khó phát hiện, nhưng nếu thay đổi góc độ đón ánh mặt trời nhìn lại thì sẽ phát hiện một thứ ánh sáng như ẩn như hiện trong không khí. Từng sợi tơ tằm mang theo ánh sáng này sẽ tạo thành một loại tơ lụa mịn màng và trong suốt giống như mặt kính.
Đỗ Như Yên bừng tĩnh hiểu ra nói: “Đạm Đạm, tỷ hiểu được muội muốn làm gì, nhưng phải tốn bao nhiêu kim khâu mới có thể xuyên qua loại tơ tằm này? Thêu từng sợi từng sợi tơ tằm nhỏ bé này lên tấm vải dệt để tạo thành những hoa văn phức tạp sẽ hao tổn thời gian và tinh lực đến nhường nào? Làm thế có vất vả lắm không?’’ Mãi đến tận bây giờ nàng mới hiểu được tại sao hầu hết các tú nương trong nghề còn chưa đến năm mươi tuổi nhưng đôi mắt đã gần như đui mù. Công việc thêu thùa này cần phải tinh tế tỉ mỉ và tốn rất nhiều công sức!
“Mắt ta rất tốt, tỷ cứ yên tâm đi!’’ Lâm Đạm không để bụng xua xua tay. Bởi vì thường xuyên âm thầm tu luyện nội công, đôi mắt của nàng có thể nhìn rõ mọi thứ ngay cả trong đêm tối, cho nên cũng không hề cảm thấy lo lắng hay phiền não gì về phương diện này.
Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng kiên định nói: “Cho dù tốn nhiều thời gian và tinh lực như thế nào đi chăng nữa chúng ta cũng phải làm ra loại vải dệt tốt nhất, như vậy mới có thể tạo được tiền đề để an cư lạc nghiệp. Một khi cửa hàng hàng có được sản phẩm của riêng mình, lúc người khác bỗng nhiên tung đòn phản kích mới có thể tung ra một nắm đấm mạnh mẽ đập tan âm mưu đen tối của bọn họ.
Tấn công trực diện mới là cách phòng thủ tốt nhất, Lân Đạm vẫn luôn một lòng tin tưởng vào quan điểm này.
Đỗ Như Yên xúc động nói: “Đạm Đạm, muội nói rất đúng! Chúng ta cần phải tạo ra những thứ mà người khác không tạo ra được, như thế mới có thể trở thành một sự tồn tại không thể thay thế. Đạm Đạm, tại sao muội có thể lợi hại như vậy chứ? Từ trước đến nay mỗi lần gặp khó khăn trở ngại muội chưa bao giờ tỏ ra bối rối hay hoảng loạn mà luôn chủ động suy nghĩ biện pháp giải quyết, chẳng trách ca ca của tỷ lại đồng ý cho tỷ theo muội học hỏi.’’
Đỗ Như Yên sống trong cung cấm năm năm trời, tất cả những gì mà nàng học được chỉ có lục đục tranh đấu với nhau, ngươi lừa ta gạt. Những thứ đó dần dần khiến nàng càng ngày càng có cái nhìn tiêu cực với nhân sinh trên thế gian, nhưng sau khi ở bên cạnh Lâm Đạm, nàng bỗng nhiên phát hiện những điều khiến nàng phản cảm, chán ghét thậm chí là sợ hãi trước kia chẳng là cái gì cả! Sức mạnh chân chính của mỗi người không ở ngoài mặt mà là trong nội tâm của người đó.
Những đám mây u ám vẫn luôn bao phủ trên đỉnh đầu nàng lập tức biến mất, nàng tựa như một cái đuôi suốt ngày đi theo sau lưng Lâm Đạm, nhìn nàng nhuộm tơ tằm thành đủ loại màu sắc, nhìn nàng cầm một hòn đá kim sa kiên trì mài thành những chiếc kim thêu cực kỳ tinh xảo sắc bén, trong ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng.
Lâm Đạm là người mạnh mẽ nhất trong số những người mà nàng ấy từng gặp, không ai sánh được.
---
Ngay khi Lâm Đạm còn đang cẩn thận dùng từng đường kim mũi chỉ chế tạo vải dệt mới thì cửa hàng Mạnh thị cũng đang lục tục tung ra một loạt các loại vải dệt cùng với Phượng hoàng hỏa, có màu xanh lục, màu lam, màu tím vân vân, bởi vì sản lượng không cao nên một tháng chỉ có thể sản xuất nhiều nhất là năm xếp, vì thế các phu nhân tiểu thư danh môn phủ Lâm An gần như tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán chỉ muốn có được nó.
Người đến cửa hàng Đạm Yên đặt may trang phục càng lúc càng ít, thậm chí trong hai tháng liên tục sau đó không nhận được một đơn đặt hàng nào. Còn cửa hàng Mạnh thị cứ cách sáu ngày lại mang một kiểu gấm Tứ Xuyên mới ra bày biện trên kệ hàng, vì thế các phu nhân tiểu thư danh môn phủ Lâm An cách sáu ngày cũng sẽ ghé thăm cửa hàng của hắn một lần, mặc dù không thể tranh nổi để mua gấm Tứ Xuyên nhưng cũng sẽ thuận tiện mua một số loại vải dệt khác. Gấm Tứ Xuyên kiểu mới kéo theo doanh số của các mặt hàng khác, đồng thời cũng cướp đoạt chuyện làm ăn buôn bán từ các cửa hàng xung quanh Mạnh thị.
Các thương nhân buôn bán vải vóc liên tục tìm đến Mạnh Trọng tìm kiếm sự hợp tác, có thể trả một mức giá làm hắn cảm thấy hài lòng, dĩ nhiên chuyện làm ăn giữa hai bên có thể tiến hành. Vì thế dần dần Lâm Đạm phát hiện thu nhập của cửa hàng mình chỉ là con số không tròn trĩnh, ngay cả mấy tú nương vừa mới được thông báo tuyển người đến cũng lần lượt rời đi tìm kiếm kế sinh nhai khác. Nếu cứ tiếp tục tình trạng thế này, cửa hàng Đạm Yên sớm muốn gì cũng phải đóng cửa.
Nhưng Lâm Đạm lại không hề tỏ ra sốt ruột chút nào, chỉ chuyên tâm ngồi ở nhà bình thản thêu thùa. Mỗi ngày Đỗ Như Yên đều đến cửa hàng của mình kiểm tra hoặc ngồi trong đại sảnh vắng vẻ uống trà hoặc nghiêng người dựa vào ô cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không hề tỏ ra bối rối hoảng loạn như trong dự đoán của người nào đó.
Mạnh Trọng đứng ở trên lầu hai nhìn xuống, vẻ mặt hung ác nham hiểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Tu Điển rót cho hắn một chén trà nóng, cười nói: “Đỗ Như Yên tốt xấu gì cũng là do phế hậu nuôi lớn, tính tình vô cùng cứng rắn cao ngạo. Ngươi muốn nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của nàng ta sợ là không có khả năng rồi.’’
“Nàng ta nghèo túng chán nản như thế nào thì liên quan gì đến ta chứ? Mãi cho đến tận bây giờ đối thủ của ta chưa bao giờ ta nàng ta cả.’’ Từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Đạm, điều này khiến trong lòng Mạnh Trọng cảm thấy hơi lo lắng bất an nhưng rồi lại cố gắng dằn xuống. Lúc này đây hắn thực sự rất muốn nhìn xem rốt cuộc Lâm Đạm sẽ xoay người vùng dậy như thế nào.
----
Ba tháng sau, cuối cùng Lâm Đạm cũng đã hoàn thành việc thêu thùa vải Mây ngũ sắc và Nguyệt huy, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày thì lại nghe thấy âm thanh ồn ào vang lên bên ngoài. Ngay khi nàng đang định leo lên đầu tường nhìn xem thì thấy Tôn bá đang vội vã chạy về phía hậu viện của mình với dáng vẻ vô cùng lo lắng, hốc mắt đỏ rực.
“Lâm cô nương, công tử đã xảy ra chuyện rồi, cầu xin cô nương hãy đi nhìn ngài ấy một lần cuối cùng được không?’’
“Ngươi nói cái gì?’’ Lâm Đạm còn chưa kịp hỏi rõ mọi chuyện thì Trương Huệ chạy theo sau Tôn bá đã bị doạ cho ngây người. Nàng tuyệt đối không thể nào ngờ được Tôn bá kiên trì muốn gặp nữ nhi mình lại là vì chuyện này. Một người đang êm đẹp, làm sao có thể không xong được chứ?
Lâm Đạm lập tức thả ống tay áo xuống đi ra ngoài: “Huynh ấy đang ở đâu? Ta đi gặp hắn.’’ Cho dù tại sao Tôn bá lại đưa ra một yêu cầu kỳ quái như thế này, nàng cũng không thể từ chối.
Hai người nhanh chóng chạy ra cửa thì thấy Đỗ Như Yên đã ngồi chờ trên xe ngựa, hai mắt vừa đỏ bừng vừa sưng húp, hiển0 nhiên đã khóc rất nhiều, đôi tay vẫn không ngừng run rẩy, dáng vẻ tựa như sắp không thể chống đỡ được nữa. Lâm Đạm lập tức ôm nàng vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng nàng, chắc chắn nói: “Chúng ta cứ đi gặp ca ca của tỷ trước, có lẽ tình huống sẽ không tồi tệ đến mức ấy đây. Khóc cũng chỉ vô ích mà thôi, vào những thời điểm nguy cấp như thế này chúng ta càng phải bình tĩnh, nếu không làm sao có thể nghĩ cách cứu người được chứ?’’
Đỗ Như Yên vội vàng lau nước mắt, ra sức gật đầu. Chỉ cần có Lâm Đạm ở bên cạnh, nàng sẽ không bao giờ cảm thấy sợ hãi.
Tôn bá ngồi ở phía trước vừa đánh xe vừa nói rõ tình huống: “Công tử vì muốn cứu Đại hoàng tử nên đã bị giặc Oa bắn trúng một mũi tên, mũi tên kia đâm thẳng vào ngực trái, ngay sát trái tim. Hiện giờ Đại hoàng tử đã mang công tử trở về chữa trị vết thương, công tử nói muốn gặp hai người, bảo ta trở về nhà mang hai người qua đó.’’ Nói đến đây, giọng điệu Tôn bá đã trở nên nghẹn ngào, khó có thể tiếp tục.
Đỗ Như Yên cắn chặt hàm răng, không để bản thân bật khóc thành tiếng.
Chỉ còn lại Lam Đạm vẫn là người bình tĩnh nhất, chậm rãi nói: “Ngay sát tim sao, có nghĩa là chưa thực sự tổn thương đến tim mạch? Huynh ấy vẫn còn có thể chữa trị, hai người đừng gấp gáp, chúng ta cứ đi xem tình hình trước đã rồi hẵng nói sau.’’
“Được được được, chúng ta không gấp gáp, còn có cơ hội chữa lành vết thương, nhất định còn có cơ hội chữa lành vết thương.’’ Đỗ Như Yên chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, sau đó lại nghiêng người nhìn gò má trấn định của Lâm Đạm, không hiểu tại sao lại cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Nếu không có Lâm Đạm, nàng thực sự không biết phải làm sao bây giờ.
Cùng lúc đó, Đỗ Như Tùng đang chỉ vào mũi tên trước ngực mình, cố gắng mở miệng nói: “Đại phu, Lâm cô nương và muội muội của ta sắp đến rồi, cầu xin ông hãy cắt bỏ bớt thân mũi tên lộ ra ở bên ngoài rồi khoác cho ta một chiếc áo, ta sợ sẽ doạ đến hai người bọn họ.’’
“Nếu cắt bỏ bớt thân mũi tên thì lát nữa phải rút nó ra thế nào đây? Ta nghĩ ngươi không muốn sống nữa rồi.’’ Đại phu lắc đầu từ chối, vẻ mặt hơi tức giận.
Đại hoàng tử đỏ bừng hốc mắt nói: “Nếu có thể thuận lợi rút mũi tên ra ngoài, ngươi có thể sống, lúc này đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa được không?’’
Đỗ Như Tùng lắc đầu cười khổ, trong lòng hiểu rõ bây giờ mình đang phải đối mặt với tình huống như thế nào. Đầu mũi tên kia có hình dạng lưỡi câu, lúc nhổ ra khỏi người nhất định sẽ tổn thương một lớp thịt, mà miệng vết thương của hắn cách trái tim chỉ có nửa tấc, một nhát này chắc chắn sẽ khiến trái tim bị vỡ, đến lúc đó còn có thể sống được nữa sao? Trừ phi đại phu có thể không rút mũi tên ra mà trực tiếp đâm càng sâu vào người hắn cho đến khi đâm thủng lớp da sau lưng rồi rút nó ra. Tuy nhiên thao tác này còn khó hơn rất nhiều so với việc rút thẳng từ phía trước, không ai có thể đảm bảo rằng trong quá trình cắm mũi tên vào sâu hơn nữa có thể duy trì được được lực đạo và sự ổn định của đôi tay. Nếu lực đạo lúc mạnh lúc yếu, hai tay không ngừng run rẩy thì mũi tên cũng sẽ theo đó lắc lư trong cơ thể, tạo thành miệng vết thương lớn hơn nữa, chỉ cần hơi sai lệch một chút, chạm đến trái tim hoặc các mạch máu khác thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nghĩ đến đây, Đỗ Như Tùng nhìn về phía Đại hoàng tử, biểu cảm vô cùng áy náy: “Có phải ta rất ích kỷ không? Ta không nên để cho Như Yên và Lâm cô nương nhìn thấy dáng vẻ này của mình. Thôi quên đi, ngài hãy đưa các nàng trở về đi, nếu như ta chết, cầu xin ngài hãy chăm sóc hai người bọn họ thật tốt.’’
Đại hoàng tử cắn răng nói: “Nếu ngươi chết, ta cũng sẽ không bao giờ nhìn ngó đến hai người bọn họ, cho nên tốt nhất ngươi phải sống cho ta! Người đã đến rồi còn đưa trở về làm gì nữa, có các nàng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, ngươi cam lòng chết được sao? Ngươi phải tỉnh lại cho ta!’’
Đại phu không khỏi tiếc nuối lắc đầu nói: “Nếu như lực bắn ra của mũi tên này lớn hơn một chút nữa, trực tiếp xuyên qua người của Đỗ công tử bay thẳng ra ngoài, sau đó chỉ cần xử lý miệng vết thương thật tốt là được. Theo ta nhìn thấy thì mũi tên này chưa ảnh hưởng đến tim mạch, nhưng nếu chúng ta cứ kiên quyết rút mũi tên này ra, ngược lại sẽ đẩy nhanh tốc độ chuyển biến xấu của vết thương. Haiza, lão phu theo nghề y này đã hơn chục năm nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống khó giải quyết thế này. Mũi tên này rút ra cũng không được mà không rút cũng không xong, khó quá!’’
Đỗ Như Tùng muốn xua tay nhưng lại phát hiện bản thân chẳng còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể nhắm mắt lại, cười khổ: “Vậy thì cứ để đây đi, chờ ta gặp được Như Yên và Lâm cô nương rồi lại nói sau.’’ Lúc đầu hắn cũng không muốn gọi Lâm Đạm đến, nhưng trước khi chết, hắn lại khát vọng được gặp mặt nàng một lần cuối cùng, khát vọng đến mức chỉ cần nghĩ đến nàng, trái tim vẫn có thể tiếp tục đập thình thịch.
Hắn tự nhủ thầm trong lòng: Thôi, cứ ích kỷ thêm một lần này nữa đi, dù sao cũng chỉ còn một lần cuối cùng này…