Nữ Phụ Không Vô Tâm


Bạch Doãn xê dịch đến gần nàng, nàng đang định hỏi hắn tiến sát nàng làm gì, thì hắn cúi người, che miệng nói nhỏ vào tai nàng
" Này, ngươi có thấy tự dưng rùng mình không ?"
Nàng cũng vừa cảm thấy nổi da gà, quay đầu, lại nói nhỏ với hắn
" Ta cũng vừa cảm thấy..."
Khi nãy nàng cảm thấy một cơn gió ớn lạnh lướt qua, tưởng chỉ có mình nàng cảm thấy, hóa ra cả Bạch Đoãn cũng cảm nhận được !
Nàng và Bạch Doãn lần lượt nhìn nhau, đồng loạt nhìn về một phía.

Chắc chắn vừa phát ra từ phía Khang vương đang dỗ dành Hề Như Tình !
Cả hai ăn ý giao ánh mắt, cùng một suy nghĩ
" Kim Giảo xong đời rồi !"
Hề Như Quỳnh cảm thấy nàng nên ra ngoài để Khang vương và Hề Như Tình có không gian riêng.

Nàng liền đẩy đẩy nhẹ Bạch Doãn
" Này.

Ngươi muốn ở trong này làm cái kỳ đà hả?"
Bạch Doãn cúi đầu, cười cười trả lời nàng
" Ta cũng không muốn đâu !"
Nàng và Bạch Doãn lén lút trao đổi một hồi, cuối cùng cả hai quyết định cùng nhau không dấu vết chuồn đi.

Trước khi ra ngoài, nàng và hắn mỗi người một cánh cửa, nhẹ nhàng khép lại, ăn ý vô cùng ! Nhưng tại sao nàng vẫn cảm thấy một cơn gió lạnh thoáng qua giữa thời tiết ấm áp như thế này ? Nàng chặc lưỡi, chắc là do tâm thần bị nhiễu loạn !
Nàng cùng Bạch Doãn đi dạo đến bên hồ sen, hoa sen đã nở rộ, đẹp như trong những bức tranh sơn mài mà nàng từng thấy qua, không kìm được khen ngợi
" Hồ sen này thật đẹp ! "
Đây là giống sen hắn vất vả lặn lội đến vùng Đông chuyển về, khi nở hoa có mùi rất thơm, cùng đẹp tuyệt sắc.

Bạch Doãn đắc ý
" Tiểu thư thích là được rồi.

"
Nhiều sen thế này thì...!Nàng thành khẩn hỏi hắn
" Nhiều sen thế kia, cho ta xin một chút được không ?"
Bạch Doãn nhìn vào đôi mắt long lanh như cún con của nàng, trái tim một lần nữa lại đập thình thịch.

Hắn vội vàng quay mặt đi
" Được ! Tiểu thư thích lấy bao nhiêu thì lấy.


"
Xua bớt ngượng ngùng, hắn hỏi
"Mà để làm gì vậy?  Để trồng sao? "
Nàng hào hứng xách váy, xắn tay áo, hăng hái đến con thuyền nhỏ ở bờ hồ, trèo thuyền xuống hồ hái sen, cười tít mắt, trả lời hắn
" Làm chè hạt sen !"
Bạch Doãn đầu chảy xuống ba vạch đen.

Nữ nhân này thật là...!Định bụng bảo nàng không cần tự hái, khác có hạ nhân đến hái đem đến cho nàng.

Nhưng rồi hắn lại mỉm cười khi nhìn thân hình nhỏ bé đang hăng hái bận rộn, nàng muốn liền để nàng tự hái đi.

Hề Như Quỳnh như thế này...!cũng khá là khả ái...!
Đột nhiên một mảng đỏ tại cổ tay trắng nõn của Hề Như Quỳnh đâm vào mắt hắn, nhìn mà xót xa.

Hắn hỏi nàng
" Tay tiểu thư làm sao thế kia ?"
Hề Như Quỳnh lúc này mới ý thức được mình vừa xắn tay áo lên không kiêng dè, ngượng ngùng cười cười kéo tay áo xuống
" Hôm qua ta hơi bất cẩn..."
" Mau lên đây, ta có lọ kim sang dược, đưa cho tiểu thư dùng, bôi vào rất nhanh khỏi !"
Hề Như Quỳnh ngẩn người.

Sao tự dưng hắn đối tốt với nàng như vậy? Nàng chậm chạp mở miệng
" Vậy, làm phiền Bạch công tử."
Nàng ôm một mớ sen to lên bờ.

Nhìn thành quả, nàng vui vẻ cười híp mắt.

Bạch Doãn thấy vậy cũng cảm thấy trong lòng vui lây.

Hề Như Quỳnh đột nhiên nhớ ra một điều, nghi hoặc hỏi hắn
" Không phải Bạch công tử thích tỷ tỷ của ta sao? Sao vừa rồi thái độ của công tư dửng dưng như vậy?"
Bạch Doãn không nghĩ nàng lại hỏi thẳng như vậy, hắn ngớ người ra một chút, rất nhanh lấy lại phản ứng
" Lúc trước có chút.

Nhưng giờ không còn nữa.


"
Nàng quan sát kĩ Bạch Doãn, nhìn hắn không giống như đang nói dối, liền ừm một tiếng rồi tập trung vào bó hoa sen.

Bạch Doãn chăm chú nhìn nàng, hỏi
" Vậy còn tiểu thư, không phải tiểu thư thích Khang vương gia hay sao?"
Nàng không nhìn hắn, tay nghịch cánh sen, cười nhạt
" Khang vương gia cao cao tại thượng, kì tài xuất chúng, há để nữ tử tầm thường như ta tơ tưởng hay sao?"
Nàng vùi đầu vào bó hoa sen to vừa thu được, hít một hơi thật sâu, hương hoa sen dễ chịu a.
Một giọng nói lanh lảnh vang lên
" Bạch Doãn công tử cũng muội muội đang ở đây sao ?"
Hề Như Quỳnh ngây ngẩn ngẩng mặt lên từ bó hoa sen, Hề Như Tình nhanh như thế đã tươi tỉnh lại rồi ?
Hề Như Tình đang đứng cạnh Khang vương, dựa vào lòng hắn.

Đoạn đối thoại vừa rồi hai người họ có nghe thấy hay không? Mà nghe thấy cũng chẳng can hệ.
Nàng cảm thán, đúng là một đôi bích nhân, đứng cùng nhau không khỏi khiến người ta lóa mắt !
Nàng chào hỏi Khang vương
" Tham kiến Khang vương gia "
Khang vương không để ý đến nàng, chỉ mím môi nhìn người trong lòng.

Nàng mặc kệ hắn, quay sang hỏi Hề Như Tình
" Tỷ tỷ đỡ chút nào chưa?"
Hề Như Tình dịu dàng như nước, nhu mì trả lời
" Cảm ơn muội.

Tỷ đã đỡ hơn rất nhiều rồi! Tỷ vừa nghe Kỳ ca ca nói, là muội đã cứu tỷ..."
Hề Như Quỳnh xuề xòa xua tay
" Tỷ bị bắt cóc.

Ta lo lắng gần chết, không thể ngồi yên được."
Nàng chân chó, đẩy phần làm anh hùng về cho nam chính.

Nàng chỉ dụ dỗ Kim Giảo, còn phần đem Hề Như Tình về là người của hắn.

" Ta chỉ là góp chút công sức nho nhỏ giúp Khang vương thuận lợi cứu tỷ hơn."
Nàng tiếp tục
"Mà tỷ hãy yên tâm, khi tỷ bị bắt cóc, cha đã phong tỏa hết tin tức, không ai ngoài chúng ta biết cả, tỷ chớ lo lắng, tránh làm tổn hại thân thể.

"
Hề Như Tình mắt lại dâng lên đầy nước, vùi vào ngực Khang vương, nghẹn ngào
" Muội muội thật tốt với tỷ, Kỳ ca ca, cảm ơn chàng..."
Ack, Hề Như Quỳnh nổi da gà, nữ chính này đúng là làm bằng nước.

Nàng gượng cười mấy cái.

Khang vương ừ một cái, ôn nhu lên tiếng
" Đã không còn sớm.

Ta đưa nàng về Hề phủ, đừng để mọi người lo lắng."
Hề Như Tình nhỏ nhẹ vâng lời.

Khang vương ôm Hề Như Tình bước đi.

Hề Như Quỳnh nhanh chóng đi theo hai người.

Nàng ngoảnh lại nhìn Bạch Doãn bị ngó lơ từ nãy, mỉm cười vẫy tay với hắn
" Bạch công tử, cảm ơn bó hoa của ngươi, ta phải về đây.

Tạm biệt !"
Bạch doãn tăng cước bộ đi đến gần  nàng, nhét một lọ sứ nhỏ vào tay nàng
" Nhớ về nhà bôi thường thuyên nhé, rất nhanh chóng sẽ khỏi!"
Hề Như Quỳnh bình sinh đơn giản, chỉ cần người ta đối tốt một chút với nàng, nàng liền hớn hở với người ta.

Nàng cười tươi, nắm chặt lọ nhỏ
" Cảm ơn ngươi, nhất định ta sẽ dùng nó!"
Mặc kệ Bạch Doãn lại ngẩn người, nàng nhanh chóng đuổi kịp Hề Như Tình và Khang vương đã lên xe ngựa.
Nàng gửi bó hoa sen ở ngoài cùng thị vệ đánh xe, mau chóng chèo lên xe ngựa, thấy Hề Như Tình đang dựa vào lòng Khang vương nhấm nháp bánh quế hoa.

Khang vương không để ý đến Hề Như Quỳnh.

Hề Như Tình thấy vậy liền đẩy đĩa bánh quế hoa cho nàng
" Muội muội cũng ăn cùng đi !"
" Vâng."
Mặc dù nàng không thích vị ngọt của bánh quế hoa.


Nhưng nàng không tiện từ chối, liền ngồi thẳng lưng, dùng tay thuận với tay lấy một miếng bánh.

Chợt nhận ra trong tay vẫn còn cầm Kim sang dược, liền đổi tay khác cầm lấy bánh cho lên miệng
" Tay phải của muội đang cầm gì vậy?"
Nàng à một tiếng, nuốt miếng bánh, không giấu giếm, trả lời
" Là Kim sang dược Bạch công tử cho muội !"
Hề Như Tình ngồi dậy từ lòng Khang vương, lo lắng
" Muội bị thương ở đâu sao? Mau cho tỷ xem !"
Nàng trấn an Hề Như Tình
" Ta không sao, tỷ đừng lo lắng, chỉ là bất cẩn bị sây sát nhẹ mà thôi.

"
Hề Như Tình gật đầu, như nhớ ra gì đó, cười ám ám
" Muội và Bạch công tử...!"
Cười thế kia là có ý gì? Hề Như Tình rảnh rỗi liền nghĩ vớ vẩn hay sao? Nàng nhanh chóng giải thích
" Muội và Bạch công tử không có gì, chỉ là hắn vô tình nhìn thấy vết thương ở tay muội.

Nên đưa cho muội thuốc."
Hề Như Tình kéo dài giọng, cười ám muội, như đùa như thật nói
" Vậy à....!Muội không biết rằng cánh tay của nữ tử chỉ có người cùng đồng sàng cộng chẩm được nhìn thấy hay ?"
Nàng nghẹn lời, không thèm để ý đến Hề Như Tình, nhắm mắt làm ngơ quay đi.

Hề Như Tình nghĩ nàng ngượng ngùng, liền cười đầy ý nhị, không tra hỏi nữa.
Nhưng tại sao suốt quãng đường đi, Hề Như Quỳnh luôn cảm thấy có một đạo ánh mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào tay nàng.

Khiến da gà da vịt lại đua nhau nổi lên.
Cuối cùng xe dừng lại, Khang vương lạnh nhạt mở miệng
"Đến Hề phủ rồi, xuống thôi, ta đưa nàng vào."
Khang vương đỡ Hề Như Tình xuống, Hề Như Quỳnh hăng hái theo sau nhảy xuống xe.

Gác cổng thấy Khang vương, Hề Như Tình và nàng liền vội vàng cung kính mở cổng.
Ba người vừa bước gần đến chính điện, hàng loạt hạ nhân đang quỳ ở cửa, trong đó có Tam đang run lẩy bẩy, nhìn thấy nàng khóc không thành tiếng
" Tiểu thư...!oa....!Phu nhân....!Lão phu nhân cùng đại nhân....!Huhuhu..."
" Xoảng...!Xoảng....!Xoảng..."
Tiếng đổ vỡ cùng tiếng khóc điên cuồng, phê tâm liệt phế của người phụ nữ vang ra ngoài
" Đều tại bà ! Tất cả đều tại bà ! Nếu Bà không mang con dã ngoại Hề Như Quỳnh kia về đây thì con ta sẽ không bị bắt cóc sống chết không rõ ! Chắc chắn là con Hề Như Quỳnh ra tay ! Nó chạy đi hành hạ con của ta !..."
Tiếng khóc điên cuồng của Lê Thị ngày càng to, giọng nói kèm theo sự thống hận không kể xiết
"Nó hận con ta cùng Khang vương gia có tình ý, nó nhiều lần sém chút đã hại chết con của ta ! Nhất định nó muốn hại con của ta ! Nó đã cướp hết những gì con của ta đáng được hưởng ! Vậy mà nó còn lòng dạ hiểm độc...."
Hề Như Quỳnh đứng tại cửa thu toàn bộ lời nói này vào tai, cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch...
  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận