Nàng lờ mờ mở mắt, cảnh vật dần hiện ra rõ ràng , nàng đang nằm trong căn phòng quen thuộc, nàng vẫn ở trong Hề phủ.
Đầu nàng đau như muốn nứt ra.
Nàng chống tay ngồi dậy, một cơn đau buốt xông tới lên tận óc, nàng yếu ớt kêu lên
" A...!Thật đau..."
Nàng rụt tay lại xuýt xoa, tay nàng đã bị băng trắng.
Bây giờ nàng mới cảm thấy toàn thân đau nhức.
Bên ngoài nghe thấy động tĩnh, đẩy cửa bước vào, Tam vừa thấy nàng tỉnh đã mếu máo
" Tiểu thư , rốt cục người đã tỉnh, làm nô tì lo muốn chết..."
Nàng nhăn mày
" Ta đã ngủ bao lâu rồi ?"
" Tiểu thư đã hôn mê tròn hai ngày rồi..."
Nàng đã ngủ lâu vậy sao? Chợt nhớ đến chuyện gì, nàng hỏi
" Trong lúc ta ngủ, có chuyện gì sảy ra không ?"
Tam không trả lời, rót nước vào chén rồi đưa cho nàng
" Tiểu thư uống chút nước đi ! Ăn chút cháo nhé?"
Nàng xua tay
" Không cần, ta không muốn ăn.
Ngươi mau trả lời !"
Hề Như Quỳnh suy nghĩ, qua sự việc bừa bộn hôm vừa rồi. Hẳn là tin tức nàng không phải đích chất của Hề gia đã loan ra toàn bộ kinh thành.
Còn nữa, không biết hôn ước đã bị hủy chưa?
Tiểu thư đã ra nông nỗi này còn muốn lo chuyện thiên hạ sao? Sắc mặt nhợt nhạt, môi khô khốc nứt nẻ đã thay thế đi vẻ đáng yêu thường ngày !
Còn có mái tóc mây tiểu thư luôn tự hào, giờ đã bị cắt phăng mất ! Chỉ còn dài đến vai.
Thật là đáng tiếc...!Tiểu thư đúng là làm ơn mắc oán ! Nếu tiểu thư không cố gắng đi cứu Hề Như Tình thì đã không thảm hại như thế này ! Càng nghĩ Tam càng tức giận, cứng đầu, phồng má
" Tiểu thư ăn cháo trước, ăn xong nô tì nói !"
Hề Như Quỳnh giật giật khóe miệng, kia, thái độ thế kia là thế nào ? Con bé này còn dám tức giận với nàng ! Nàng cao giọng thị uy
" Ngươi có nói không hả ?"
Tam chu miệng
" Nô tì không nói ! Trừ khi tiểu thư ăn hết bát cháo !"
Hề Như Quỳnh lồng ngực phập phồng, hung dữ dọa nạt
" Vô lễ với chủ tử ! Lôi ra ngoài đánh ba mươi roi !"
" Tiểu thư cứ đánh đi, đánh cho nô tỳ chết đi !"
Tam đã nổi lên tính cố chấp thì nàng có nói gì cũng không xoay chuyển.
Nàng sao có thể phạt Tam ...
Hề Như Quỳnh ngã xuống nằm bẹp trên giường, bất lực vẫy vẫy cái tay bị thương, hờn dỗi
" Mau mang cháo lại đây !"
Tam đắc ý đem cháo lại, cẩn thận thổi rồi đút cho nàng, đút hết sạch bát cháo mới hài lòng buông bát xuống.
Nàng ăn mà chẳng thấy vị gì.
Súc miệng xong xuôi , nàng nôn nóng muốn được biết những chuyện gì đã sảy ra, thúc giục
" Đã ăn xong , ngươi mau nói !"
Tam lúc này mới chậm rãi lau miệng cho nàng, từ từ kể
" Lúc tiểu thư hôn mê.
Tin Đại tiểu thư mới là đích chất, tiểu thư chuyển xuống làm nghĩa nữ đã truyền ra ngoài.
Cả Kinh thành đã bàn tán xôn xao.
Lão gia tiến cung thỉnh tội, hoàng thượng phẫn nộ tạm thu lại binh quyền, phạt lão gia ở nhà sám hối nửa năm..."
Nàng kinh hãi, thu lại binh quyền nửa năm ! Đây chính là lý do quang minh chính đại để Hoàng thất thu lại bớt quyền lực từ tay Hề đại tướng quân ! Nửa năm sau quay trở lại, chắc gì còn oai phong như ngày nào ?
Nàng chợt hiểu ra phong thái như xem kịch của Khang vương ngày hôm đó.
Hắn chính là đợi thời cơ như này!
Nghĩ đến Khang vương, nàng chợt nhớ ra, vội hỏi
" Kia, thế còn hôn ước ?"
Tam lắc đầu
" Chưa có tin hủy hôn ước...!"
Nàng ngẩn người, chưa hủy hôn ước ? Thế nào mà chưa ?
Tam tiếp tục tung ra một tin
" Nhưng chuyện của Hề Phủ đã bị đè bẹp xuống bởi sự việc của Kim gia và Tô gia ! Chính là chuyện nghiêng trời lệch đất ! Kim Giảo và Tô tiểu thư thông dâm ngay ban ngày ban mặt, bị người ta bắt!"
Nàng vội hỏi
" Là ai bắt ?"
" Là người tình của Kim Giảo dẫn người đến bắt.
Ai dè Kim Giảo chính là quen phải con cọp cái.
Nàng ta lôi Tô tiểu thư trần như nhộng xuống đất cạo đầu nàng ta trước mặt bao người !
Tô lão gia vừa tới kịp lúc, quá mức căm phẫn, cầm kiếm đâm vào Kim Giảo, hắn chết ngay tại khách điếm.
Tô tiểu thư kêu gào rằng nàng ta bị hãm hại, bị bỏ thuốc nhưng không ai tin tưởng, nàng ta bị lôi về.
Tiếng thối tỏa ra, cả kinh thành đang phỉ nhổ nàng ta.
Đến bây giờ nàng ta không dám ló mặt ra đường.
Nàng ta chỉ còn nước làm ni cô...!"
Hề Như Quỳnh kinh sợ.
Phản ứng của Hề Như Quỳnh không ngoài dự đoán của Tam.
Nàng nuốt nước bọt, nói tiếp
" Tô lão gia giết người, lại là Kim Giảo là thân thích của hoàng thượng.
Chuyện mới nối chuyện cũ, Hoàng Thượng càng căm phẫn, tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó thoát.
Tô Phủ bị biếm làm dân thường, ba đời không được làm quan ! Tô gia sắp sửa phải dọn đi nơi khác."
Hề Như Quỳnh càng thêm kinh hãi.
Chắc chắn là thủ đoạn của Khang vương !
" Tiểu thư...!"
Nàng đưa tay chặn lại lời tam tiếp tục nói
" Dừng, ta cần yên tĩnh một chút !"
" Vậy nô tì đi lấy thuốc, sắp đến giờ uống thuốc rồi."
Tam ra ngoài đóng cửa lại.
Hề Như Quỳnh gắng bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ.
Mặc dù Tô gia là thân thích của Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Hậu sẽ không dại dột mà đi đối nghịch với Hoàng thượng!
Đúng là động đến một sợi tóc Hề Như Tình thì chỉ có con đường chết ! Tô Hiểu hại Hề Như Tình, thì cả nhà nàng ta phải chịu tội.
Khang vương đã ra tay thì khiến người khác không còn đường lui !
Nàng vuốt vuốt ngực, thầm cảm thấy may mắn.
Thật may là nàng đã không làm tổn hại đến Hề Như Tình.
Nàng phải tránh xa hắn hơn nữa...
Tam mở cửa đem thuốc vào, cắt đứt suy nghĩ của nàng
" Tiểu thư, phải uống thuốc rồi, đại phu nói cơ thể người đang bị suy nhược, phải bồi bổ !"
Nàng ghét bỏ nhìn bát thuốc đen ngòm.
Nhìn đã biết đắng ! Nàng đẩy bát thuốc ra xa
" Ta không uống !"
Tam múc thìa thuốc đến bên môi nàng, tỏ ra bí ẩn
" Tiểu thư không muốn cũng phải uống.
Bằng không còn một chuyện nô tỳ sẽ không nói cho người biết !"
Còn có chuyện sao ? Thôi được rồi...!Hề Như Quỳnh chịu thua đưa tay trái cầm lấy bát thuốc.
Nhắm mắt uống một hơi cạn sạch.
Thuốc đắng khiến nàng lập tức muốn nôn ra.
Ngay sau đó một viên đường ngọt ngào được nhét vào miệng nàng.
Hãm lại cơn buồn nôn.
Nuốt viên đường, nàng mau chóng giục giã
" Mau kể nốt đi !"
Tam lè lưỡi
" Nô tì lừa tiểu thư đó !"
Hề Như Quỳnh biết mình bị lừa.
Liền phập phồng chỉ vào mũi của nô tì nào đó đang đắc chí
" Ngươi...!ngươi...!chính là phản rồi ! Phản rồi ! "
Tam cười khanh khách
" Không lừa như vậy thì tiểu thư sẽ chịu uống thuốc sao ?"
Bỗng bên ngoài phát ra tiếng the thé kéo dài
" Thánh chỉ tới ! Truyền Hề Như Quỳnh tiếp chỉ !"