Nữ Phụ Khuynh Thành - Hạ Vi Vũ

Cô đi lên tầng một phòng chủ thể nằm ở dãy cuối của hành lang. Cô mở cửa bước vào thì đập vào mắt cô là một căn phòng màu đen trắng, nhìn sơ qua thì màu trắng là chiếm nhiều nhất
Cô suy nghĩ:" Cô gái này có sở thích rất giống mình, nhưng đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?? "
Suy tư một hồi cô mới cất bước tới tủ đồ màu trắng.
Cô nói:" Kiểu dáng rất phù hợp và vừa hay là đúng với sở thích của mình "
Cô lấy chiếc đầm vải màu trắng dài tới mắt cá chân, vội vàng bước vào nhà vệ sinh.
Khoảng 30 phút sau cô bước ra hiện giờ nhìn cô chả khác gì là tiên nữ hạ phàm cả. Khuôn mặt trắng mịn lại có chút đỏ do mới tắm xong, bờ môi căng mọng hồng hào. Cả người cô thoang thoảng mùi oải hương khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu
Vừa xấy tóc vừa suy nghĩ:" Hiện giờ là phần đầu của truyện, khoảng hai chương nữa là sẽ tới lúc nữ chính gặp hết tất cả các nam chính trong truyện"
Vừa nghĩ xong cô lại thở dài:" Haizz nhưng mình lại không nhớ mặt của nam chủ. Thôi kệ đi mình không hại nữ chính là được rồi "
" Cộc... cộc... cộc "

Cô hơi giật mình:" Vào đi "
Đứng trước phòng cô không ai khác là người anh trai và cũng là một trong các nam chủ.
Cô lãnh đạm nói:" Có việc gì "
Người anh này cô thật sự không ưa chút nào. Anh ta rất ghét cô có thể nói nếu có cơ hội để giết anh ta đã trừ khử cô từ lâu rồi. Lý do là sợ cô sẽ có ngày phản bội lại gia đình anh vì cô chỉ là đứa con ngoài dã thú không đáng tin.
" Sao lại muốn tự lập?? " anh hỏi
Cô nhìn anh với đôi mắt không cảm xúc:" Vì tôi thích "
Anh rất bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cô xưng "tôi" với anh. Từ lúc cô từ bệnh viện trở về anh đã nhận ra sự thay đổi này nhất là ánh mắt đó. Đôi mắt màu xanh luôn mang nét ngây thơ trong sáng, giờ lại là đôi mắt xanh mờ ảo không ai nhìn ra được cô đang nghĩ gì
Anh lúc này càng muốn cô ở lại để có thể hiểu được cô đang suy tính điều gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại hôm nay cô rất đẹp, tuy chỉ mặc chiếc đầm trắng đơn giản nhưng lại phô ra hết nét đẹp của cô làm anh có chút rung động

" Không được nhỡ đâu cô đi ra ngoài làm loạn ảnh hưởng đến Trần gia thì sao. Bỏ ý định đó đi "
Cô lạnh lùng nói:
" Bỏ ý định??? Làm loạn??? Anh nên nhớ kỹ lại đi tôi mang họ Ngụy không phải họ Trần nên có việc gì xảy ra tôi sẽ tự chịu trách nhiệm không liên can đến ai. Trong từ điển của tôi không có từ "bỏ" dù sao tôi cũng đã đủ sức lo cho chính mình rồi nên không cần anh nhắc nhở "
Cô đi về phía cửa sổ và ngồi trên đó đọc sách ánh trăng chiếu sáng làm tôn lên nét đẹp lãnh đạm của cô. Anh thấy cô không quan tâm tới mình thì lặng lẽ quay về phòng.
Sau khi thấy căn phòng bây giờ không còn ai cô mới nhẹ nhàng gấp quyển sách lại nhìn lên bầu trời nói:
" Mẹ à! thật mệt con vốn dĩ định đi với mẹ nhưng lại phải sống tiếp để giúp cô gái này. Mẹ ở đó có khỏe không??"

Đôi mắt u buồn nhìn về phía xa xăm như đang trông ngóng điều gì đó trong vô vọng.
Ngồi một lúc thì cô quay về giường mà chìm vào giấc ngủ. Cánh cửa lại mở ra thêm lần nữa. Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô nói nhỏ:
" Em sao lại thay đổi đến như vậy đôi mắt đó làm anh muốn hiểu thêm về con người của em "
Một lúc sau anh cũng cất bước về phòng nhưng trong đầu toàn là hình bóng cô


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận