Lam Y bước vào phòng nghỉ của mình, mọi thứ đều rất tốt, đầy đủ tiện nghi. Từ trên tầng này còn có thể ngắm được thành phố khi về đêm
Việc đầu tiên phải làm chính là tắm rửa trước mọi việc còn lại tính sau. Chiếc đầm ngủ đen tuyền tinh tế được Lam Y vận trên người càng khiến cô trở nên quyễn rũ. Mùi oải hương thoảng thoảng khắp phòng làm kích thích người khác.
Từ từ tiến gần đến cửa sổ, tâm trạng bỗng dưng gợn sóng. Khung cảnh này cũng quá đỗi quen thuộc. Ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo. Nếu bây giờ đứng từ đây nhảy xuống sẽ như thế nào nhỉ, cô có thể sẽ trở về thế giới cũ hoặc sẽ vĩnh viễn biến mất
Cảnh tượng đẫm máu của quá khứ vẫn không ngừng quấy rầy cô. Máu đỏ loang lổ trên nền đất, sau đó hình ảnh của quá khứ lại tiếp tục nứt vỡ chuyển sang một khung cảnh khác, tiếng khóc của 1 người phụ nữ xen lẫn tiếng gào thét của một cô bé. Nghe thật não nề, đến bao giờ những hình ảnh này mới thôi xuất hiện trong giấc ngủ
Cách nhanh nhất mà Lam Y nghĩ đến đầu tiên chính là tự sát. Nhưng vẫn có điều gì đó níu giữ cô lại ở thế giới này chắc có lẽ là tiểu Thanh. Một cô bé ngây thơ, hồn nhiên như thế bỗng dưng xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Làm sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc cô bé đó ở lại.
Lam Y không muốn tiểu Thanh đi vào vết xe đổ của mình một lần nữa. Tâm trạng của những người đơn độc Lam Y cô là người hiểu rõ nhất. Một mình đơn thương độc mã trong cuộc sống lẫn công việc nó thật sự rất nhàm chán
Nếu chẳng may bước hụt chân sẽ vĩnh viễn rơi vào hố sâu không cách nào thoát ra. Mọi thứ tốt đẹp bỗng dưng tan biến sau một cái chớp mắt, nhanh đến mức khiến cho con người ta kinh hãi
Dù bất cứ giá nào cô cũng phải bảo vệ tiểu Thanh thật tốt
Đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mà không hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang kêu âm ĩ
Vội vàng lấy lại tinh thần nhất máy
_Xin nghe
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông, không khó để nhận ra nó có bao nhiêu phần ôn nhu dành cho nàng
_Đã ăn tối chưa?
Lam Y nghe xong liền biết ngay là ai ngoài Dạ tổng cao ngạo thì còn ai khác chứ
_Anh đã sắp xếp chỗ nghỉ cho tôi_Không chần chừ đi thẳng vào vấn đề
Gia Minh im lặng một lúc rồi lên tiếng
_Ở đó sẽ thoải mái hơn ký túc xá, có gì không ổn sao
Cô quả thật đoán không sai mà, đãi ngộ lớn như vậy không thể tự nhiên rớt trúng đầu được
_Nếu không thích anh sẽ trực tiế.._ chưa nói xong Lam Y đã vội vàng ngắt lời
_Làm ơn_
Giọng nói này sao lại kỳ lạ như thế, nó như khiến hắn càng trở nên bất an hơn. Lời nói mang nhiều vẻ mệt mỏi cùng thê lương
_Em sao thế ?
Lam Y thật sự mệt mỏi, sự quan tâm của họ khiến cô lo sợ. Lam Y không muốn một lần nữa rơi vào hố sâu đen tối đó. Cho cô cảm nhận được sự quan tâm, ân cần sau đó lại nhẫn tâm đẩy cô vào tuyệt vọng. Cái chết đau đớn nhất chính là trong cô độc. Lam Y sợ cảm giác hụt hẫng đó
Chính vì thế nên cô mới không chịu mở lòng với bất kỳ ai. Thà một mình gánh vác tất cả còn hơn chia sẽ. Tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ "không thể". Đã trải qua một kiếp người, những nỗi đau, những vết thương chỉ mình cô mới có thể hiểu. Nên làm ơn đừng ai làm náo loạn cuộc sống của vốn dĩ đã rất đau khổ này của cô
_Làm ơn! đừng làm như vậy. Buông tha cho tôi đi
Dạ Gia Minh nghe xong những lời cô nói, đầu óc trở nên tê dại. Bất ngờ xen lẫn bất lực cảm giác này thật sự đây là lần đầu hắn nếm thử.
Sự quan tâm đó của hắn đang làm phiền cô sao hay là vẫn chưa đủ để Lam Y tin tưởng
_Em chẳng phải từng nói "yêu" anh sao. Đến bây giờ anh cho em câu trả lời em lại một mực không nhận
Lam Y cười lạnh, hắn có biết điều hắn vừa nói sẽ khiến hắn hối hận không. Câu trả lời gì chứ, hiện tại còn có giá trị sao. Đến khi chủ thể chết đi hắn mới cho thứ tình cảm ngu ngốc này một câu trả lời, có phải quá muộn rồi không. Chủ thể đã đi rồi lời nói này còn có tác dụng gì chứ, tại sao không nói lời này sớm hơn
_Quá muộn! Người cần nghe lời nói đó của anh đã chết rồi.
_Em nói vậy là có ý gì?
_Anh chỉ cần biết tôi và anh vốn không cùng một thế giới. Thứ tình cảm thừa thãi đó cũng sẽ không thể xuất hiện
Dạ Gia Minh thật sự rất đau đớn, cô tàn nhẫn quá tàn nhẫn. Làm sao hắn có thể thoát khỏi thứ tình cảm mà cô cho là thừa thãi này đây. Đã lún quá sâu rồi muốn thoát ra cũng vô ích
_Em.. nghỉ ngơi đi đừng thức khuya_Hắn ngập ngừng một lúc rồi sau đó cúp máy
Lam Y nhìn màn hình điện thoại với gương mặt vô cảm. Vứt điện thoại sang một bên rồi quay trở về giường.
Đừng trách cô tàn nhẫn, bọn họ đã được sắp đặt ngay từ đầu là dành cho nữ chính. Một nữ phụ như cô có quyền tiếp nhận tình cảm của họ sao. Chắc chắc là không thể. Nên cứ nhẫn tâm bóp nát hy vọng của họ tự khắc họ sẽ trở về như ban đầu. Cốt truyện cũng theo đó tiếp diễn không lệch lạc