Thật lạ quá, cảm giác này là lần đầu tiên cô được trải nghiệm. Có một thứ gì đó rất kích thích , đây là run rẩy vì phấn khích sao. Tệp hồ sơ chủ chốt đã có. Lam Y sẽ đi như thế nào trên bàn cờ này đây.
Bóp chết bọn chúng cũng là ý tưởng không tồi, nhưng phải hành hạ từ từ mới thú vị. Một điều duy nhất cho đến giờ vẫn chưa có thông tin chính là kẻ thứ 2 đã gián tiếp điều khiển cả Trần gia.
Thế lực phải bành trướng tới mức nào mà ngay cả người giỏi nhất cũng không thể biết
Đã 3 ngày sau khi trở về từ cơn mưa xối xả hôm ấy. Lam Y đã bỏ bữa 2 lần, lúc kêu đồ ăn cũng chỉ vỏn vẹn bát cháo thịt cùng với một ly cà phê không đường.
Tiếng chuông điện thoại ở quầy lễ tân vang lên. Người nhân viên nữ vội vàng nhất máy
_Khách sạn Nhiễu Chương xin nghe_
Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông mang đậm phong cách của một vị đế vương trên thương trường. Trầm ấm nhưng thật sự là hơi thở của một con rồng ngàn năm
Nhận ra được giọng nói và quen thuộc, nhân viên nữ liền cung kính
_Chủ tịch Dạ! Tình hình của cô Ngụy không ổn lắm._
Dạ Gia Minh người đàn ông này có vẻ đã lấy lại được tinh thần sau ngày hôm đó. Nhưng hắn cũng không thể biết làm cách nào mới có thể khiến cho cô cảm thấy an toàn. Anh có thể nhìn ra sự bất an đâu đó bên trong Lam Y. Lớp phòng ngự của cô thật sự càng kiên cố hơn nữa rồi
_Có chuyện gì?_Mới có mấy ngày thôi mà, đáng ghét thật thế mà anh lại bỏ mặt người con gái đó suốt gần 1 tuần
_Cô Ngụy nói ngày mai sẽ mua vé máy bay về thành phố S. Nhưng có vẻ không ổn lắm. Cô ấy đã bỏ bữa 2 lần trong 1 ngày_
Mới lơ là một chút mà cô đã như vậy rồi nói sao lại không khiến anh lo lắng chứ
_______
Lam Y đã dành ngày hôm nay để đi vòng quanh thành phố. Chiếc áo hoodie trắng cùng với chiếc quần baggy màu đen được cô mặc ngày hôm nay. Chiếc nón lưỡi trai màu xám che nửa khuôn mặt có chút tiều tụy
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, ánh mắt của cô dán lên biển quảng cáo trước cửa. Đồng hồ đeo tay đã điểm 9 giờ tối rồi mà Lam Y vẫn còn đang lang thang ở đây. Chần chừng một lúc sau đó cũng bước vào tiệm
Vài phút sau trở ra với một túi nilon nhỏ, Lam Y đi thẳng ra phía sau cửa tiệm. Nơi đây ít người, còn giờ này chắc sẽ không có ai. Phía sau của cửa hàng là một khu vực trống ít người biết, cô đã nhờ nhân viên chỉ mình một nơi yên tĩnh thế là biết đến chỗ này. Tay lấy trong túi nilon ra hộp thuốc, đã từ rất lâu rồi Lam Y chưa đụng đến nó
Làn khói trắng từ từ tản ra trong không trung, nó chính là thứ mà Lam Y cô cần ngay lúc này. Cảm giác bất lực như muốn nuốt chửng tâm trí, Lam Y gần như kiệt sức vì phải gánh trên vai quá nhiều chuyện
_ Chúng ta gặp lại nhau rồi
Ánh mắt đờ đẫn nhìn người đứng trước mặt, cậu ta với thân hình cao lớn che khuất đi tầm nhìn của cô.
_ Tránh ra!
Cầm Tư Khinh hắn cũng rất bất ngờ sau khi nhìn thấy cô gái đặc biệt này. Hình bóng của cô ấy luôn ẩn hiện trong tâm trí của hắn. Mái tóc bạch kim cùng đôi mắt xanh của đại dương. Từng chi tiết trên gương mặt của Lam Y, hắn đều có thể nhớ rõ tất cả
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, Cầm Tư Khinh cao ngạo bỗng nhiên biến mất. Đôi diện với nhan sắc trời phú kia khiến hắn hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Thắc mắc vì sao lại có một người hoàn mỹ đến thế, đôi mắt xanh của đại dương vốn là màu sắc rất đẹp. Nhưng còn đôi mắt của Lam Y thì lại hoàn toàn khác. Nó đục ngầu chẳng có chút gì gọi là lấp lánh
_ Cô hung hăng quá đấy! Tôi là người giúp cô tìm ra thông tin còn gì!
Lam Y hút lấy một hơi sau đó từ từ nhả khói, khuôn mặt lãnh đạm lại càng trở nên cực kỳ xa cách. Đôi mắt không gợn sóng, phong thái bình tĩnh mà đáp trả
_ Tôi đã trả đủ tiền, bây giờ anh muốn tôi đền đáp nữa sao. Tôi là người có lòng dạ eo hẹp không muốn mình bị thiệt
Lời nói của cô nàng này cũng chẳng có gì gọi là thân thiện. Ý nghĩa sâu xa của câu nói đó chính là: Tôi không phải là kẻ rộng lượng chính vì thế đừng mong có thêm quà tặng
Lam Y là thế đấy, tàn nhẫn hơn bất kỳ người nào khác. Cô như là một tảng đá nặng khó có thể xê dịch, đối với cô ấy ngoài những người được cho là quan trọng ra còn lại tất cả Lam Y sẽ chẳng bao giờ để mắt đến. Trái tim còn cứng hơn cả sắt đá
_ Cũng chẳng có gì to tát chỉ là không ngờ một người nhỏ bé như cô lại là người nghiện thuốc lá đấy
Cô chẳng mảy may quan tâm đến lời nói của Tư Khinh. Hắn muốn nói gì thì mặc kệ, chỉ cần cô không để tâm đến là được. Những lời nói mỉa mai cùng nguyền rủa bản thân Lam Y đã nghe thấy rất nhiều. Cũng đúng thôi, thân là một nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp thế mà lại chẳng thể tiếp tục thực hiện nó thì cũng không khác gì phế vật
Những nốt nhạc của dương cầm khiến cô quyến luyến không thôi. Chỉ cần hoàn thành xong tất cả, Lam Y cô nhất định sẽ thoát khỏi thế giới này. Cô không muốn trải qua cảm giác đau đớn này lại một lần nữa như vậy thật sự quá đủ rồi
_ Phải lập nên kể hoạch hoàn mỹ để tự sát thôi
Cứ tưởng là Cầm Tư Khinh sẽ không nghe thấy vì dù sao hắn cũng đứng khá xa. Nhưng những câu chữ trong lời nói ấy đều khiến cho cậu ta ngày càng trở nên thắc mắc. Rốt cuộc cô gái trước mặt hắn là con người như thế nào? Tự lên cả kế hoạch kết liễu mạng sống của mình mà không có chút gì gọi là sợ hãi. Thậm chí là bình tĩnh đến đáng sợ