Nữ Phụ Kiều Mềm Cầu Sinh Trong Truyện Mạt Thế





Khi Phương Ương Ương nhận ra mình đã xuyên sách, cô đã theo chân đội ngũ của câu lạc bộ trường đại học đến Quảng trường Thành Nghị, ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn xung quanh thấy các thành viên bắt đầu đặt các bảng thông báo cho hoạt động mùa thu năm nay.


Ánh mặt trời chói chang, ánh nắng rọi xuống người cô, khiến những người qua đường không khỏi liếc nhìn cô vài lần.


Làn da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh như sao trời, cô gái xinh đẹp như có tâm sự khẽ nhíu mày, nhìn vào đầu ngón tay mềm mại như ngọc của mình.

Cô mơ hồ lật qua lật lại lòng bàn tay và mu bàn tay, sau một lúc lâu mới đưa tay che mặt, bất lực thở dài.


Cô đã xuyên sách rồi.


Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã thật sự xuyên sách.


Phương Ương Ương nhớ lại quyển tiểu thuyết mạt thế mà cô đã đọc trong phòng bệnh viện, càng nghĩ, môi cô càng mím chặt.


Đó là một quyển tiểu thuyết mạt thế thăng cấp lưu mà chị cô mua từ một quầy sách bên đường.


Nam chính cùng với nam phụ thứ hai, thứ ba và các nhân vật khác, tập hợp lại trong mạt thế để chiến đấu và cuối cùng thành công xây dựng được căn cứ trong mạt thế.

Sau đó, toàn bộ loài người di cư vào căn cứ này.

Cuối cùng, trong một cuộc thí nghiệm dài, loài người đã phát triển được loại thuốc đặc trị cho động thực vật biến dị, khống chế những sinh vật trở nên hung dữ và đáng sợ sau khi dị năng bùng nổ.


Trong tiểu thuyết, cái kết cuối cùng là loài người đã chào đón một kỷ nguyên mới.


Những đứa trẻ sơ sinh kế thừa dị năng từ ba mẹ, đồng thời, môi trường sống của họ sẽ không còn những động thực vật biến dị nữa mà trở nên yên bình…


Loài người chính thức bước vào thời đại của dị năng.


Mạt thế kết thúc, mọi thứ được tái thiết lập, toàn bộ sinh vật trên hành tinh đều trải qua sự đột biến và tiến hóa mạnh mẽ hơn.


……


Phương Ương Ương chăm chú nhìn mu bàn tay của mình thêm một lúc lâu, rồi cắn môi, dùng ngón tay chà nhẹ lên làn da mịn màng không chút vết tích nào trên mu bàn tay.


Kể từ khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư tuyến tụy, cô chưa từng rời khỏi bệnh viện.

Do mạch máu quá nhỏ nên trong giai đoạn đầu tiêm thuốc đã để lại trên mu bàn tay của cô vô số vết bầm tím; sau đó, cô chuyển sang dùng kim truyền tĩnh mạch, nhưng vết chích trên mu bàn tay vẫn không biến mất.


Nửa tiếng trước, khi tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa trong phòng ký túc xá đơn, Phương Ương Ương nghĩ rằng mình đang gặp tình trạng Lucid dream: Trong suốt quá trình hóa trị, cô thường xuyên mơ màng mơ thấy đủ thứ, nhưng cô không ngờ giấc mơ này lại chân thực đến vậy.


Tỉnh dậy, cô nhận được tin nhắn trên điện thoại và theo đội ngũ câu lạc bộ trường xuống tập hợp dưới ký túc xá.


Cô nghĩ đây chỉ là một giấc mơ hỗn loạn.


Cho đến mười phút trước, cô nghe thấy ai đó nói rằng hôm nay là ngày mùng 3 tháng 9.


Cô còn nghe thấy ai đó nhắc đến tên của nhân vật nam chính trong quyển tiểu thuyết mạt thế – “Yến Phong Cập.”


“Cậu có nghe nói gì chưa? Yến Phong Cập ở Học viện Y năm nay được giữ lại trường để làm nghiên cứu sinh đấy, thầy hướng dẫn của cậu ấy đã bắt đầu dẫn dắt cậu ấy rồi.”


“Hả? Năm nay cậu ấy mới học năm tư mà?”


“Cậu ấy là một thiên tài thì sao có thể giống như chúng ta được?”


“Yến Phong Cập”, cái tên có vẻ kỳ lạ và giả tạo trong thực tế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận