Nữ Phụ Kiều Mềm Cầu Sinh Trong Truyện Mạt Thế


“Em ăn phần của anh trước đi.



Đậu Thanh đẩy phần của anh cho Phương Ương Ương, cô vội vàng lắc đầu: “Anh ăn đi, em không đói lắm đâu, đợi mọi người chia đồ ăn xong em còn phải trả lại thịt kho tàu cho cậu ấy nữa.



Trong tình huống này, vài miếng thịt kho tàu rõ ràng là một “ân huệ” lớn.


Phương Ương Ương thực sự không hiểu nổi — cô và Mạnh Tử Chiêu không thân, tại sao y lại cho cô thêm vài miếng thịt chứ?

Nguyên chủ và Mạnh Tử Chiêu cũng đâu có quen biết nhau.


Cô đã gặp người quen của nguyên chủ là Yến Phong Cập, biết họ có thể quen nhau qua ngôn ngữ cơ thể của họ.


Từ tối qua lúc bảy giờ, khi hắn và nhóm mười mấy người của Yến Phong Cập đến căng tin Giang Phổ, cô chính là người mở cửa cho họ.


“Người quen” là Yến Phong Cập, khi nhìn thấy cô, ánh mắt hoàn toàn khác với người khác.


Mạnh Tử Chiêu nhìn cô với biểu cảm của người lạ không khác gì những người khác.


“Ngoan, ăn phần của anh đi.



“Không đâu, anh ăn đi,” Phương Ương Ương nhăn mũi, đầu mũi hồng nhạt, dáng vẻ nghiêm túc, đáng yêu vô cùng: “Đợi lát nữa em qua hỏi cậu ấy, anh ngoan ngoãn ngồi ăn đi.




Đậu Thanh còn định nói gì đó nhưng bị Phương Ương Ương làm bộ giận dỗi dọa sợ.


“Nếu anh không ăn no thì làm sao bảo vệ em được?”

Cô buồn bã nhìn anh bằng ánh mắt ướt át, với dáng vẻ hoàn toàn dựa dẫm vào anh, giọng nói dịu dàng: “Bây giờ bên cạnh em chỉ có mỗi anh thôi.



Tim Đậu Thanh như bị kim đâm một nhát, anh lập tức đầu hàng trước lời nói và ánh mắt của cô, im lặng nói “Được,” rồi cắm đầu ăn cơm.

Nhưng thịt kho tàu chỉ ăn một miếng, anh gác lại một bên, nghĩ sẽ để phần còn lại lát nữa cho Ương Ương ăn.


Trong khi anh cúi đầu ăn, hàng người xếp hàng lấy đồ ăn đã hết.


Phương Ương Ương bưng bát đũa chưa đụng vào, bước đến trước mặt Mạnh Tử Chiêu đang cởi tạp dề, vừa đứng lại, cô đã nhìn thấy bát cơm trước mặt y.


Cơm trắng, một muỗng lớn khoai tây thái sợi xào — lượng thức ăn giống như của mọi người.


Và… chỉ có một miếng thịt kho tàu.


Cô im lặng, dùng đôi đũa chưa đụng tới, lặng lẽ gắp miếng thịt vốn dĩ thuộc về y trả lại cho y.


Mạnh Tử Chiêu giơ tay cản lại, nụ cười trên mặt y sâu đậm hơn: “Sao thế?”

“Caauj không nên đưa phần thịt của mình cho tôi đâu.




Cô dùng giọng nghiêm túc nói, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, như thể đang cố nén cảm xúc vậy.


“Tôi…”

“Tôi vui khi cho cậu ăn mà.

” Mạnh Tử Chiêu có phần vô lý, xòe tay đặt lên miệng bát của mình, không cho cô gắp thịt trả lại.


“…”

“…”

Cô và y mắt to trừng mắt nhỏ, cô gái xinh đẹp như bị câu nói của y làm cho bối rối, má đỏ bừng lên, hồi lâu mới lên tiếng: “Cậu… cậu đúng là vô lý mà.



Mạnh Tử Chiêu đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh, như thể bị kéo đi bởi một tảng đá nặng, dạ dày — có lẽ không phải dạ dày, là nơi sâu hơn, dâng lên cảm giác như cánh bướm vỗ cánh.


Y giấu đi cảm xúc này, chỉ tiếp tục cười thản nhiên: “Được thôi, là tôi không nói lý lẽ.

Nếu còn đứng đây thì cơm của cậu sẽ nguội mất đấy.



“Ngoan, quay lại ngồi cạnh bạn trai của cậu mà ăn cơm đi.



Nói rồi, y còn nháy mắt với cô, như thể ám chỉ “trông bạn trai cậu có vẻ sắp ghen rồi kìa.



Phương Ương Ương:…

Cô tức tối quay về bên cạnh Đậu Thanh, Đậu Thanh nhìn thấy biểu cảm của cô, không nói nhiều, chỉ an ủi cô: “Nếu cậu ấy đã muốn cho em thì em cứ ăn đi.



Cô tức tối cắn một miếng thịt kho tàu, nhai nhai, mắt sáng lên, rồi hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy làm cũng khá ngon đấy chứ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận