Nữ Phụ Kiều Mềm Cầu Sinh Trong Truyện Mạt Thế


Yến Phong Cập không ngẩn người, hắn tắt màn hình điện thoại, quay đầu nhìn đàn chị với khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi, giọng điềm tĩnh: “Cứ triển từng bước một thôi.



Đàn chị cười nhẹ, nụ cười nhanh chóng tắt lịm, ánh mắt cô ấy dừng lại trên người Phương Ương Ương cách đó không xa, hiếm khi phấn chấn nói: “Cô bé kia dễ thương quá.



Yến Phong Cập im lặng nhìn theo ánh mắt cô ấy, Phương Ương Ương đang nói chuyện với một cô gái khác, đôi mắt trong veo của cô dưới ánh sáng mờ nhạt của căn phòng đẹp đến kinh ngạc.


“May mà hôm qua có cô ấy nói những lời đó,” Đàn chị hơi hất cằm, ánh mắt ẩn chứa sự tán thưởng: “Trong hoàn cảnh này, việc trấn an lòng người thực sự rất quan trọng.



Tất nhiên, lời nói của Phương Ương Ương có tác dụng còn có những yếu tố khác ảnh hưởng: ví dụ như mọi người đều là học sinh của Tây Trì, được giáo dục ở bậc cao, có thể nói là nhóm tinh hoa của cả nước, trong khi thế giới đột ngột thay đổi, cảm xúc sụp đổ, chỉ cần có thời gian thì họ có thể tự điều chỉnh lại.


“Ừ.



Đàn chị nói xong, Yến Phong Cập chỉ đáp lại như vậy.


Căng tin có bảy mươi chín người, trong ngày thứ ba của mạt thế, không có người mới nào gia nhập.


Buổi chiều hôm đó, sau khi ăn một bữa cơm no nê nóng hổi, có người đề nghị mọi người tự giới thiệu về bản thân.



Ý kiến này được tất cả đồng tình, rất nhanh chóng, theo thứ tự từ trái qua phải, mọi người bắt đầu tự giới thiệu.


Trong số bảy mươi chín người, ngoại trừ dì căng tin ra thì tất cả đều là sinh viên.


Điều này cũng dễ hiểu — khu vực này chủ yếu là khu ký túc xá của sinh viên đại học, dù có giáo viên ở lại trường thì cũng không ở khu vực này.


“Tôi là Đậu Thanh,” chàng trai bên cạnh nâng gọng kính, ngắn gọn giới thiệu: “Sinh viên năm ba chuyên ngành Tin sinh học.



Sau khi anh nói xong, Phương Ương Ương chống cằm, đôi mắt tròn xoe, giọng nói vô cùng êm tai: “Tôi là Phương Ương Ương, sinh viên năm hai khoa Tiếng Đức, Học viện Ngoại ngữ.



Khi tự giới thiệu, cả hai không đề cập đến mối quan hệ “tình nhân”, nhưng sau mấy ngày qua, mọi người đều biết họ là một đôi.


Mạnh Tử Chiêu lười biếng dựa vào tường, lặng lẽ nhìn lượt tự giới thiệu đến Yến Phong Cập, Yến Phong Cập chỉ thẳng thắn nói về chuyên ngành và năm học của mình.


Ở một mức độ nào đó, Yến Phong Cập không cần phải giới thiệu, mọi người cũng đều biết hắn là ai.


Mạnh Tử Chiêu buồn chán suy nghĩ.



Y đang thả hồn, đến lượt mình mới phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.


Y có chút ngại ngùng cười, thoải mái, thật thà nói: “Tôi, phi công tương lai, Mạnh Tử Chiêu, năm hai.



“Lẽ ra sáng hôm đó không định ra ngoài tập luyện,” y nhún vai, thấy có người tò mò đó là loại huấn luyện gì, y để lộ chiếc răng nanh, cười rạng rỡ: “Chỉ là tập quay bánh xe thôi, mở máy bay phải tập luyện mà.



Tốn vài phút, nghe y “kể chuyện cười” về chuyên ngành và năm học của mình, cả bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.




Buổi tự giới thiệu kết thúc.


Yến Phong Cập ghi lại thông tin chuyên ngành, tuổi tác của bảy mươi chín người trong căng tin.


Sinh viên y khoa, Tin sinh học, tiếng Đức, Phi công, Viện thể thao chạy đường dài, chạy ngắn!

Thông tin của tất cả mọi người đều được hắn viết ra giấy.


Mạnh Tử Chiêu cầm tờ giấy ghi lại dự trữ thực phẩm mà hôm qua y vừa cùng dì căng tin đăng ký, loạng choạng đi tới, đập tờ giấy xuống trước mặt Yến Phong Cập.


Yến Phong Cập ngẩng mặt nhìn y, miệng mím lại, ánh mắt dừng lại trên tờ giấy một lát.


“Thực phẩm vẫn còn đủ dùng trong một thời gian nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận