Phương Ương Ương bên cạnh luôn ở bên anh xem ảnh.
Đột nhiên, cô ngáp nhẹ, Đậu Thanh đang nhíu mày chặt chợt giãn ra, anh chỉnh sửa lại bức ảnh, đánh dấu điểm quan trọng trên ảnh rồi ra hiệu cho đàn chị của Yến Phong Cập ở phía xa.
Vị đàn chị tiến sĩ gần ba mươi tuổi bước vài bước về phía anh, nghe anh nói: “Đàn chị à, phiền chị mở Bluetooth để em gửi ảnh này cho chị.”
Đàn chị gật đầu, ánh mắt cô ấy dừng lại trên người Phương Ương Ương đang tựa vào Đậu Thanh, bị dáng vẻ thoải mái uể oải của cô ảnh hưởng, cô ấy mỉm cười: “Ương Ương buồn ngủ rồi hả?”
“Không, không buồn ngủ lắm đâu ạ,” cô ấy lắc đầu, xoa mũi, cười ngọt ngào với đàn chị: “Em chỉ ngáp vậy thôi.”
Đậu Thanh gửi ảnh cho đàn chị, khẽ nói về suy đoán của mình đối với những động vật biến dị, đàn chị gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhận ảnh và nói mọi chuyện để mai tiếp tục bàn bạc.
“Đây, Đậu Thanh có phát hiện, những ai còn pin thì mở Bluetooth đi.” Đàn chị Văn Thanh cúi đầu, lần lượt gửi ảnh cho đồng đội, Vu Chí và Tôn Á đã nhận trước, khi định gửi cho Yến Phong Cập thì đàn chị nhận thấy hắn có vẻ hơi lơ đễnh.
“Phong Cập?”
“Ừm, được.” Yến Phong Cập được đàn chị nhắc nhở mới chậm rãi dời ánh mắt đi, suy nghĩ của hắn vẫn còn ở khoảnh khắc vừa nhìn thấy Đậu Thanh và Phương Ương Ương, động tác chậm chạp mở Bluetooth lên để nhận ảnh.
Điểm quan trọng trong bức ảnh đã được khoanh tròn.
Ánh mắt Yến Phong Cập dừng lại trên màn hình điện thoại, nhưng mãi không thể tập trung, trên khuôn mặt điển trai lạnh lùng của hắn có chút bực bội, như thể trong tai vang lên tiếng thì thầm riêng tư của Phương Ương Ương và Đậu Thanh.
“Anh ôm em đi, như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều đó.” Cô nói với chất giọng mềm mại.
Chàng trai đáp lại bằng giọng yêu chiều: “Ừm.
Khoác áo cho đàng hoàng, đừng để bị lạnh.”
Hắn ngẩng mặt lên, không còn nhìn thấy mặt chính diện của Phương Ương Ương, chỉ thấy chàng trai đang nửa dựa vào ghế, quay lưng về phía họ, ôm cô bạn gái xinh đẹp yếu ớt vào lòng.
Như mãi không rời, như keo như sơn, như hình với bóng.
Yến Phong Cập cười lạnh giễu cợt.
Hắn tắt màn hình điện thoại, không nói một lời ngửa cổ ra sau, nhắm mắt lại, trong lòng tự nhiên có cảm giác nặng trĩu.
Ngày thứ tư của mạt thế.
"Bốn ngày đen tối" đang dần trôi qua.
Phương Ương Ương đang giúp dì nhà bếp xử lý mớ rau củ còn sót lại, những loại rau không hoàn toàn thối rữa nhưng cũng không còn tươi mới.
Cà tím bị cắt bỏ phần đầu đã hỏng, cà rốt thì gọt vỏ.
Dì nhà bếp còn chỉ cho cô cách cắt cà tím đúng cách: "Cắt thêm một nhát ở đây, đúng rồi, cắt xéo như thế đấy—"
Trong bếp, kể cả Phương Ương Ương thì chỉ có năm, sáu người.
Mạnh Tử Chiêu bước vào bếp đúng lúc cô đang vo gạo dưới vòi nước—hệ thống cấp nước vẫn còn hoạt động tốt, nước từ vòi vẫn trong.
Tháng Chín nước lạnh mát, chảy qua kẽ ngón tay tràn vào bồn rửa.
“Em Mạnh à, lại giúp một tay nhé?” Dì nhà bếp liếc nhìn y và nhận được câu trả lời từ Mạnh Tử Chiêu: “Vâng, dì, có gì cần con phụ gì không ạ?”
Y bước đến bên cạnh Phương Ương Ương, giúp cô nâng chậu gạo lên.
Cô nhân cơ hội đó nhìn về phía y, đôi mày nhíu lại, trông như một đứa trẻ đang bực tức vậy.
Mạnh Tử Chiêu không nhịn được cười.
Y đặt gạo vào nồi lớn, thêm nước rồi bật bếp gas lên.